Làm sao mới thoát khỏi hắn ta đây?
Ý nghĩ chỉ mới nảy ra, ngay lập tức cô cảm thấy não mình đau nhói, cứ tưởng cơn đau chỉ diễn ra một lúc, nhưng qua một phút rồi nó vẫn không dừng lại, cô ngước mắt lên nhìn Tuyết Nặc, hắn hơi cau mày, đau lòng nhìn cô, “Rất đau nhỉ?” Nguyệt Linh đau đến mồ hôi nhễ nhại, trong lòng vốn đã bực, thấy hắn mèo khóc chuột như vậy càng bực tức hơn. Cô trừng mắt nhìn hắn, yếu ớt thì thào: “Anh nói xem? Còn không dừng lại!” Dường như Tuyết Nặc không có nghe thấy lời cô nói, dùng ngón tay mềm nhẹ lau đi những giọt mồ hôi đang chảy trên trán cô, dịu dàng lại có chút lạnh lùng nói: “Cố nhịn chút, sau năm phút liền không đau. Anh cũng là vì muốn tốt cho em. Chỉ có đau đến tận xương tủy, em mới có thể nhớ rõ ——” Nói đến đây, hắn dừng lại, vẻ dịu dàng trên mặt bỗng nhiên tan thành mây khói, một đôi mắt đỏ ngầu bình tĩnh, nhàn nhạt cảnh cáo: “Có một số việc, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Chết tiệt! Mấy ngày nay cô đều gặp chuyện gì thế? Một tên lại một tên càng phiền toái, càng khó chơi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Linh tức đến sắp điên rồi, hận không thể lập tức nhảy dựng lên phá hủy toàn bộ biệt thự này, nhưng cơ thể cô vẫn không thể cử động. Cho dù có thể, cô cũng không chắc bản thân có sức mà cử động không nữa. Não liên tục bị đau khiến tinh thần cô suy kiệt, yếu ớt, tiêu hao nhiều thể lực còn hơn cả tràng mây mưa kia.
Cô nhắm chặt mắt lại đợi chờ cơn đau kết thúc, vì vậy cô không có phát hiện —— thứ đang ở bên trong cơ thể cô đang dần phồng lên.
Đôi mắt đỏ hoe của Tuyết Nặc không hề chớp mà nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, quan sát vẻ mặt cô vì đau đớn mà trở nên dữ tợn, nam căn cảm nhận được nơi đó của cô vô thức siết chặt, lúc này, dù là tâm lý hay là sinh lý, đều vì cô mà gợi lên dục vọng.
Tay trái hắn vẫn ôm cô, giam cầm cô chặt chẽ trong ngực, trong khi đó tay phải nắm lấy một bên ngực của cô, xoa bóp một cách mạnh mẽ nhưng không thô bạo.
Lúc đầu Nguyệt Linh còn chưa chú ý đến động tác của hắn, tinh thần vẫn luôn tập trung vào việc chống lại cơn đau. Mãi đến khi đau nhức dừng lại, cả người cô đã nhễ nhại mồ hôi, thân thể yếu ớt đến mức nhúc nhích một ngón tay cũng không muốn, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi thì bỗng thấy nhũ hoa nhói nhói, vừa mở mắt ra liền thấy Tuyết Nặc đang ngậm lấy nhũ hoa cô mà nhẹ nhàng gặm cắn. Như cảm nhận được tầm mắt cô, hắn ngẩng đầu lên, hỏi cực kỳ tự nhiên: “Vợ à, thêm một lần nữa, nhé?”
Hắn ta làm sao có thể nói những điều đấy một cách thản nhiên như vậy sau khi tra tấn cô chứ?
Nguyệt Linh thấy thật hoang đường cũng thấy buồn bực, cô thực sự muốn chửi ầm lên nhưng không muốn đắc tội hắn, để chính mình lại bị tra tấn, sau khi im lặng một lúc, có vẻ như bình tĩnh mà nói: “Hiện tại tôi không có sức nên không muốn làm. Chờ tôi có sức rồi lại nói nha?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoài dự đoán của cô, Tuyết Nặc thế mà sảng khoái đồng ý: “Được, vậy em cứ nghỉ ngơi đi.” Nói xong, hắn thu về cánh tay vẫn luôn ôm cô, để cô nằm ở trên giường, rồi sau đó ngồi dậy, như thể muốn rời khỏi cô —— Nguyệt Linh cuối cùng cũng an tâm nhắm mắt lại, muốn bản thân nghỉ ngơi thật tốt, chờ hắn rời đi rồi lại tính đường ra.
Tuy nhiên, không bao lâu sau khi cô nhắm mắt lại, cây gậy th*t vẫn còn cắm bên trong cơ thể cô đột nhiên hung hăng mà đâm sâu vào tiểu huyệt! Cô bất giác kêu lên một tiếng, lập tức mở mắt trừng kẻ gây ra.
Tuyết Nặc quỳ giữa hai chân cô, dùng hai tay ôm lấy đùi cô, khống chế để phối hợp với lực đẩy đâm vào rút ra của bản thân. Thấy cô trừng mắt nhìn, hắn nói mà không chột dạ chút nào: “Em cứ nghỉ ngơi đi, một mình anh động được.”
Nguyệt Linh trừng mắt, đúng là không tin được, sao trên đời này lại có một tên mặt dày như vậy chứ?
Hình như Tuyết Nặc không hề nghe được tiếng lòng cô, chỉ lo đẩy đẩy phần hông, đâm sâu vào trong cơ thể cô. Dưới tác động của hắn, bộ ngực Nguyệt Linh không ngừng đung đưa, dập dờn như cơn sóng, trông cực kỳ mê người. Tốc độ của hắn không khỏi chậm lại, đưa tay ra véo hai bộ ngực trắng mềm kia, đôi tay mạnh mẽ không ngừng xoa nắn, tinh tế thưởng thức sự mềm mại nhẵn nhụi của chúng.
A, thật tốt.
Hắn khép hờ đôi mắt, đôi lông mày thanh mảnh màu bạc hơi nhăn lại, con ngươi màu đỏ tươi dưới hàng lông mi dày màu bạc trông như ẩn như hiện, đôi môi lục lam khẽ hé mở, vẻ mặt vô cùng say đắm nhưng lại lộ ra có chút đau khổ.
Bởi vì được ôm người phụ nữ này, hắn mới cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc. Nhưng dưới niềm hạnh phúc ngọt ngào này, còn ẩn chứa đầy cay đắng —— cho dù thể xác có thân mật như nào, tinh thần hắn vẫn có thể nghe được tiếng lòng muốn rời xa mình của cô.
Tại sao em không thể yên phận nằm trong lòng ngực tôi, nhận yêu thương từ tôi, cho tôi cơ hội làm em yêu tôi chứ?
Hắn đột ngột mở mắt ra, đôi mắt đỏ hoe đầy sắc bén, bàn tay to nắm chặt lấy vòng eo cô hung ác mà cắm xuống, đem toàn bộ nam căn 22 cm đã sưng to kia đâm vào! Nguyệt Linh rên lên một tiếng, hắn càng thêm hưng phấn vì điều đó, không hề cố kỵ mà đâm chọc mãnh liệt, vừa sâu vừa nhanh, mỗi lần đều dùng hết toàn lực, sức lực còn kinh đến dọa người. Dưới việc làm như mãnh thú của hắn, Nguyệt Linh thấy cực kỳ thống khổ, nhưng vì tự tôn quấy phá, cô cắn răng nhẫn nhịn, không muốn lại phát ra tiếng xấu hổ gì từ cổ họng. Tuyết Nặc thấy vậy, cũng không thèm để tâm mà tàn nhẫn nện vào hoa huy*t, thúc thẳng vào tử cung của cô! Rất nhanh sau đó, vật giữa hai chân cô bị làm đến sưng đỏ, tiểu huyệt đỏ hồng bị động mà phun ra nuốt vào nam căn to kia, chất nhầy màu trắng từ khe hở chảy xuống, tiếng bạch bạch vang dội càng thể hiện rõ dịch nhầy bị bắn ra.
Đâm chọc tầm 30 phút, đột nhiên hắn nâng đùi cô lên, bóp chặt hai cánh mông cô, dùng sức đâm mạnh mấy cái, rốt cuộc bắn ra t*ng trùng nóng bỏng đặc sệt vào trong cơ thể cô!
Lúc này, hắn vẫn không có rút ra nam căn của mình, mà cứ để bên trong giữ nguyên chỗ giao hợp rồi bổ nhào lên người cô. Hắn thấy cô cau mày vì hô hấp khó khăn, liền ôm lấy người cô, để cô nằm trên người mình. Hai mắt Nguyệt Linh nhắm chặt, trông như đã ngủ say, mặc kệ hành động của hắn. Hắn biết là cô đang tức giận. Hắn hơi cúi đầu, ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng nói lời xin lỗi: “Anh xin lỗi, anh cũng không muốn làm vậy. Chỉ là cứ nghe thấy tiếng lòng em, anh liền không khống chế được.”
Nguyệt Linh lập tức mở mắt ra, muốn hung hăng trừng hắn thì phát hiện bản thân vẫn chưa thể động đậy, thậm chí quay đầu cũng không được, trong lòng trầm xuống, không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Vậy là tại tôi? Hiện tại tôi còn không thể cử động được!”
Tuyết Nặc im lặng một lúc, mới nói: “Chỉ cần em không nghĩ rời đi anh, anh sẽ không khống chế em.”
Đó vốn là tự do của tôi! Tên biến thái nghe lén!
Hắn vòng tay ôm lấy cô, vô thức siết chặt vài phần khiến cô không khỏi lại trở nên khó thở, cô đang muốn nhắc nhở thì nghe thấy hắn trầm giọng nói: “Dù có biến thái, anh cũng là chồng của em. Ngoài anh ra, ai em đều không được nhìn. Ngoài nơi có anh, nơi nào em cũng không được đi.”
Nguyệt Linh tức giận đến đỏ cả mắt, trong lòng vô cùng tắc nghẽn, đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến thế giới này mà muốn khóc như vậy.
Xin hỏi trên đời này có tên đàn ông nào bình thường không?