Nguyệt Linh cứ chạy tiếp, chạy mãi, chỉ một lúc cũng không dám mạo hiểm dừng lại, bởi vì cô biết nếu đối đầu trực diện, nhất định không phải là đối thủ của Biên Lãng. Cô không biết mình đã chạy bao lâu, cũng không biết khi nào thì nên dừng lại, mãi đến khi cô bị vấp bởi gốc cây lớn, ngã mạnh xuống đất, không còn sức lực để mà gượng dậy, cô mới hiểu bản thân đã chạy sâu vào trong rừng.
Cô nằm trên cỏ mà thở hồng hộc, chờ khôi phục lại chút thể lực. Lúc này cô mới nghĩ đến, liệu một mình Biên Lãng bị ngất ở lề đường có an toàn không? Cô không thể để hắn chết, nếu hắn chết, nhiệm vụ của cô sẽ thất bại. Mười tên, thiếu một người cũng không được. Dương Đế giao nhiệm vụ cho cô không có giới hạn thời gian, nhưng nếu mục tiêu nhiệm vụ biến mất, nhiệm vụ đương nhiên sẽ trở nên vô hiệu. Cô có thể mãi mãi không hoàn thành nhiệm vụ, để đổi lấy thời gian tu luyện, nhưng cô không thể để cho mục tiêu nhiệm vụ chết, nếu không, sẽ bị Dương Đế triệu hồi.
Cô lo lắng sốt ruột mà lăn qua lăn lại, tay chống lên mặt đất, hơi nâng nửa người lên trên, cố gắng thử đứng dậy, nhưng mới di chuyển được một nửa thì người cô khựng lại, ở trước mắt cô xuất hiện đôi chân lớn trắng trẻo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lạnh hết cả sống lưng, cả người cứng đờ, có chút không dám ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đối phương.
Bất kể người này là ai, đối với cô đều không phải chuyện tốt. Nơi đây vắng vẻ hoang tàn, cô thì trần truồng nằm ở chỗ này, chỉ cần là đàn ông đều sẽ xuất hiện dục vọng. Mặc dù cô có thể gỡ mặt nạ xuống dọa đối phương để tắt lửa, nhưng đối phương mà phát hiện ra cô là tang thi, liệu sẽ tha cho cô sao? Tinh hạch của tang thi cấp 3 rất có giá trị, không phải ai cũng giống Biên Lãng như vậy ——
Biên Lãng tuy biến thái, nhưng cũng là quân tử. Sau khi biết thân phận của cô, chưa bao giờ có ý nghĩ giết cô để cướp lấy tinh hạch, khi cô dùng hắn để đổi lấy tinh hạch từ Sở Toa Toa cũng không hề nói ra muốn chia phần. Hắn vừa chịu sự phản bội, tài sản ở căn cứ cũ đã không cánh mà bay, sao hắn có thể không cần tinh hạch để mà tu luyện? Rơi vào tình trạng như vậy vẫn giữ lại tôn nghiêm, chỉ có thể nói không hổ là người đàn ông ưu tú nhất thế giới này.
“Sao cô không ngẩng đầu lên nhìn tôi?”
Ngay khi giọng nam đầy từ tính và mờ ảo vang lên, Nguyệt Linh lập tức ngẩng đầu không tin, thầm nghĩ: Là hắn! Tên tang thi hệ tinh thần đó! Ngay sau đó vẻ ngoài của tang thi liền làm cô kinh ngạc. Tang thi này cao tầm 1 mét 86, vóc dáng cao dài thiên gầy, khoác lên mình một cái áo khoác âu phục màu xám, bên trong thì không mặc gì, để lộ ra body trắng trẻo, ở dưới mặc một chiếc quần dài, hai bàn chân thì trần trụi, trông có chút gợi cảm. Hắn có mái tóc bạch kim dài giống cô, nhưng khuôn mặt không có dữ tợn như cô, mà thay vào đó mặt hắn rất đẹp —— mũi cao mắt sâu, góc cạnh sắc sảo, khuôn mặt điển hình của người Đông Âu, chỉ là đôi môi màu xanh hơi mỏng, con ngươi thì màu đỏ tươi, nhìn qua đã thấy nguy hiểm mà lại mỹ lệ, một vẻ đẹp bá đạo và quyến rũ.
Hắn đưa tay về phía cô.
Cô nhìn nhìn cái tay đó, rồi nhìn xuống tay mình, chớp mắt do dự một lúc, cuối cùng quyết định không có nắm lấy, lăn người sang một bên, ngay sau đó ngồi dậy, lùi về sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy vậy, hắn lại đi về phía cô.
“Đừng lại đây! Đến gần nữa tôi liền ăn thịt anh!” Nguyệt Linh tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt dữ tợn, há miệng nhe răng ra.
Tang thi hệ tinh thần này thật sự đứng im, nhưng biểu cảm không hề sợ hãi hay một tia bất mãn. Hắn khẽ cau mày nhìn Nguyệt Linh, hoang mang khó hiểu nói: “Sao cô lại đề phòng tôi như vậy? Vì sợ cô ghét, tôi mới buông tha cho con người cấp 3 đó.” Hắn dường như nghĩ đến điều gì đó, giọng điệu cực kỳ tủi thân, nghiến răng nghiến lợi nói “Tôi đã sớm bảo cô đừng có tin anh ta, cô xem, anh ta chính là có ý đồ xấu! Đáng ra tôi không nên nghe theo cô mà ăn luôn anh ta mới đúng!”
Nghĩ đến việc Biên Lãng bị cô đánh trọng thương, ngất xỉu một mình ở ven đường, Nguyệt Linh trở nên có chút căng thẳng, buột miệng hỏi: “Anh đã làm gì hả?”
Thấy cô lúc này còn lo lắng cho tên con người kia, không khỏi khó chịu, bước nhanh về phía cô, không quan tâm sự phản kháng của cô, bế cô lên theo kiểu công chúa.
Nguyệt Linh vùng vẫy kịch liệt, sợ bản thân sẽ bị hắn ăn luôn, hoặc trở thành con rối cho hắn điều khiển. Nhưng thể lực của cô còn chưa khôi phục, ngoài việc cựa quậy chút, thật sự không có tác dụng gì. Vô tình, cô với hắn đối diện nhìn nhau, đôi đồng tử đỏ rực ấy nhìn thẳng vào mắt cô, cô chợt cảm thấy não mình lạnh đi, cơ thể không nghe theo sai khiến.
Không ổn! Cô hoảng loạn, cảm giác lo sợ lên tới đỉnh điểm, đôi mắt cô không khỏi trở nên ươn ướt.
Tang thi thấy được sự lo lắng ấy, xoa tóc cô, nhẹ nhàng an ủi nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương cô.” Thấy cô vẫn còn lo lắng sốt ruột, do dự một lúc, cuối cùng nói bằng một giọng buồn bực: “Tên kia còn chưa chết.”
Nguyệt Linh ngạc nhiên nhìn về phía hắn, trong mắt chói lọi viết: Sao có thể?
Hắn thở dài, bất đắc dĩ nói: “Lúc hai người tranh chấp tôi cũng không dám tới gần, sợ hai người đồng lòng nhất trí, thế thì cô sẽ không rời đi anh ta. Chờ đến khi cô đi, tôi nóng lòng muốn đuổi theo, nên mới buông tha anh ta.”
Nghe đến đây, Nguyệt Linh rất ngạc nhiên, sau đó là bối rối “Sao anh lại muốn đuổi theo tôi?”
Đôi mắt đỏ hoe của hắn nhìn cô chằm chằm một lúc lâu không lên tiếng, đến khi cô sắp rơi vào lo lắng lần nữa, đột nhiên mỉm cười, ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng cảm thán nói: “Tìm tìm kiếm kiếm mười mấy năm, cuối cùng cũng tìm được đồng loại có trí tuệ. Từ nay về sau, chúng ta chính là người một nhà, em làm vợ, tôi làm chồng, ở bên nhau vĩnh viễn.” Hắn cầm lấy mặt nạ trong tay cô rồi ném xuống đất, sau đó cúi người hôn lên môi cô, lúc cô thấy hoảng sợ, liền lùi về phía sau một chút, trán hắn tựa trán cô. Tóc bạc của hai người quấn quýt không rời, nhưng khuôn mặt lại khác nhau như trời với đất.
Tuy nhiên, trong mắt hắn không có một tia ghét bỏ, chỉ có sự hài lòng và vui mừng vô hạn.
May mắn, tôi tìm được em.
Thế giới cô đơn vô vị này cũng từ đó mà có màu sắc.