Nhiễm Sương

Chương 60: Hạ ngày (Sáu)




Vốn dĩ Thương Chiết Sương muốn nhìn dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan của Tư Kính, nào ngờ hắn lại bình chân như vại, thậm chí còn có tâm tư trêu chọc nàng.

Nàng híp mắt, tựa như xác nhận thật giả trong lời của Tư Kính, nàng nghiêng đầu: "Nếu oán linh vô tội bị Vân Nương làm hại, oán linh muốn đuổi theo, Vân Nương này cũng không xứng sống trên đời."

Tư Kính cười cười, ánh mắt trống trải xa xăm tựa như chứa một tầng sương mù xa vời: "Ninh Triều Mộ chỉ nhờ ta xua oán linh, cũng không bắt ta cam đoan Vân Nương phải bình yên vô sự."

Thương Chiết Sương yên lặng, nhất thời hơi giật mình. Ngược lại, Tư Kính như người không để tâm, nhẹ giọng nói với nàng: "Đi thôi, chậm thêm chút nữa e là về không kịp."

Trước cửa Thanh Nguyên có hai tiểu đạo đồng, dù tuổi còn nhỏ nhưng thần sắc trên mặt vô cùng ổn trọng, mặc đạo phục màu xám, trên tay cầm phất trần.

Tư Kính đi trước Thương Chiết Sương, thấy bọn họ liền hành lễ: "Xin hỏi quán chủ Thanh Nguyên hiện tại có ở trong không?"

Hai tiểu đồng nhìn nhau, không nghĩ tới sẽ có người trực tiếp đến cửa tìm quán chủ, sắc mặt thoáng chút do dự.

Tư Kính lặng im, ngược lại là Thương Chiết Sương phía sau tiến về trước cười lạnh: "Các ngươi xem, Nguyên Hư đạo trưởng ở bên ngoài làm chuyện xấu, chẳng lẽ quán chủ không biết?"

Nghe thấy tên của Nguyên Hư đạo trưởng, hai gương mặt nhỏ lại nhìn nhau, đồng thời biến sắc.

Một đứa nhỏ hơn trong đó thoạt nhìn không giữ được bình tĩnh, trầm thấp oán trách: "Ta biết sư phụ nếu không đuổi Nguyên Hư sư thúc đi, sớm muộn sẽ có khổ chủ tìm tới cửa."

Một đứa lớn hơn trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nói: "Quyết định của sư phụ chúng ta không thể xen vào, đừng nói lung tung!"

Tiểu đạo đồng bị mắng cúi thấp đầu không dám nói nữa, tên còn lại khẽ khom người với bọn họ: "Hai vị tạm thời chờ một lát, ta đi báo với sư phụ."

Hắn chậm rãi lui ra, lúc rời đi còn không quên đưa mắt cảnh cáo tên nhỏ hơn thận trọng lời nói hành đồng.

Hiện nay đã vào đông, trên núi càng lạnh hơn, dù chưa có tuyết rơi nhưng trên cành lá đã kết sương.

Đạo phục vốn không đủ giữ ấm, tiểu đạo đồng ở lại mũi đã bị đông đến đỏ hỏn, cũng bởi vì mới bị quở trách nên không dám nhìn Thương Chiết Sương cùng Tư Kính một cái, chỉ luôn cúi đầu.

Cũng may hai người tựa hồ không có hứng thú với hắn, không làm khó mà còn đáp lời.

Qua một lúc, tiểu đạo đồng lớn hơn cuối cùng cũng về, cúi đầu thi lễ: "Sư phụ cho mời."

Thương Chiết Sương nhìn tới tiểu đạo đồng còn đang run rẩy, nhíu mày nói: "Ngươi lớn tuổi hơn, trông coi cửa thỏa đáng hơn, để hắn dẫn đường đi."

Lời nói của Thương Chiết Sương khiến tiểu đạo đồng kia có chút ngước mắt lên.

Vừa nãy hắn chưa nhìn kỹ vị cô nương này.

Bây giờ nhìn ra, cô nương trước mặt da trắng môi hồng, toàn thân đỏ rực giữa chốn sơn dã lại càng thêm diễm lệ, khiến người khác khó mà dời mắt.

Mặt của hắn bỗng nổi lên một tầng đỏ ứng, nhanh chóng cúi đầu xuống, nói nhỏ: "Hai vị mời theo ta."

Thương Chiết Sương cất bước theo hắn, Tư Kính đi có chút chậm.

Hắn chú ý tới hành động vừa rồi của Thương Chiết Sương.

Hắn biết cô nương trước mắt trời sinh tính tình phóng khoáng, tất cả không câu nệ tiểu tiết, cũng biết nàng không nhạy cảm với chi tình cho lắm. Nhưng hắn luôn thông qua sự thiếu hụt tình cảm đó tìm thấy nơi m3m mại của nàng.

Nghĩ đến đây, Tư Kính bất giác cong khóe miệng, đi nhanh hơn mấy bước sóng vai cùng Thương Chiết Sương.

Quán chủ của Thanh Nguyên là một đạo trưởng ước chừng khoảng sáu mươi, thân hình như chim hạc nhỏ nhắn, một thân đạo bào màu xám.

Ông ta rất gầy, đạo bào rộng lớn trên người không thể phác họa đường nét cơ thể, khi gió thổi qua có chút lỏng lẻo. Dù như thế cũng không mất đi sự trang trọng, nhìn qua còn có chút dáng vẻ chi chủ.

Lão giả trước mắt hoàn toàn không giống với Nguyên Hư đạo trưởng, nhưng Thương Chiết Sương vẫn không để cho ông một chút mặt mũi.

Cho phép dạng tiểu nhân như Nguyên Hư lưu ở Thanh Nguyên làm bại hoại thanh danh, kẻ này làm sao tốt nổi?

Người trước mắt thở dài, hành động đầu tiên là hướng bọn họ hành lễ tạ lỗi.

Thương Chiết Sương giật mình, còn Tư Kính phản ứng nhanh hơn, đỡ ông lên trước.

"Hai vị gọi bần đạo là Nguyên Chân là được." Thanh âm của Nguyên Chân đạo trưởng nhẹ như bấc, tiếng nói trầm thấp không mang chút trọc khí.

"Nguyên Chân đạo trưởng, bọn ta tới đây là muốn hỏi thăm chuyện của Nguyên Hư." Do thời gian không nhiều, Thương Chiết Sương nói thẳng, không tiếp tục cùng ông khách sáo, "Chắc hẳn Nguyên Chân đạo trưởng trong lòng cũng biết những chuyện hắn ta làm nhỉ?"

Nguyên Chân nhẹ buông mắt, che giấu cảm xúc trong đó, lắc đầu nói: "Tâm thuật Nguyên Hư bất chính, ta từng quản giáo nó rất nhiều lần... Thế nhưng..."

"Không chịu quản giáo nên ông đành dung túng hắn sao?" Giọng Thương Chiết Sương mang théo một chút lạnh lẽo, "Ta vốn cho rằng Nguyên Chân đạo trường là người hiểu rõ lý lẽ, thị phi, nhưng không nghĩ Thanh Nguyên đường đường là quán chủ lại vô năng như thế!"

Ngữ điệu ban đầu của nàng có chút hung ác, sau đó càng đè nặng, "Thân thể gia tỷ không tốt, cả đời chỉ có một đứa con gái, mà Nguyên Hư bởi vì tư lợi, hại chết nữ nhi của gia tỷ! Ngươi nói xem, hành động này của Nguyên Hư táng tận lương tâm, lại còn muốn giúp đỡ gia tỷ gì chứ!"

Nói xong câu đó, đôi mắt Thương Chiết Sương rủ xuống làm ra vẻ chực chờ khóc lóc. Nguyên Chân đạo trưởng sững sờ, ánh mắt hơi ngưng lại, ước chừng là chưa từng thấy qua khổ chủ đi thẳng vào vấn đề như thế, hơi hoảng hồn.

Tư Kính ở nơi Nguyên Chân đạo trưởng không thấy, cười khẽ một tiếng, sau đó mở miệng: "Mấy ngày nay Chiết Sương và tỷ tỷ nàng ấy chuẩn bị hậu sự, cảm xúc không được ổn định, mong Nguyên Chân đạo trưởng thứ lỗi."

"Hậu... Hậu sự?" Nguyên Chân đạo trưởng bởi vì câu nói này của Tư Kính mà đôi mắt hơi trầm xuống, sắc mặt dần tối tăm, hiển nhiên đang nghĩ đến phương pháp ứng đối.

"Dám hỏi Nguyên Chân đạo trưởng cả đời trong sạch, vì sao lại cho phép tên tiểu nhân như Nguyên Hư lưu lại, không trục xuất khỏi đạo môn?"

"Bần đạo sống cả một đời không thẹn với trời đất, chỉ thẹn với mỗi mẫu thân của Nguyên Hư. Cách đây đã lâu, nếu không phải mẫu thân của Nguyên Hư thu lưu ta, sau đó dùng hơi thở cuối cùng để đưa ta và Nguyên Hư đến Thanh Nguyên, hôm nay bần đạo sớm đã thành bộ xương khô. Từ nhỏ Nguyên Hư đã có tính tình ngang ngược, không phục quản giáo của sư phụ, khi xuống núi du ngoạn còn học thêm rất nhiều tà ma ngoại đạo, nhưng mẫu thân của Nguyên Hư đối với ta ân trọng như núi, ta cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở... Ta không thể có lỗi với nương của Nguyên Hư!"

Thương Chiết Sương nghe được những lời này, nàng híp mắt, thần sắc đầy khinh miệt, sau đó thả nhẹ thanh âm, đánh gãy lời của Nguyên Chân đạo trưởng.

"Ta vẫn xem là Nguyên Chân đạo trưởng tu đạo pháp cả đời, sống trong sạch. Nhưng không nghĩ Nguyên Chân đạo trưởng đúng là cả đời này sống vô dụng rồi, cực kỳ hồ đồ!"

Thân thể Nguyên Chân đạo trưởng run lên, thân thể đơn bạc tựa như lá rụng phiêu diêu trong gió, đứng không vững.

"Rốt cuộc vì sao Nguyên Chân đạo trưởng muốn nói những lời này? Để bọn ta hiểu ông hay đồng tình với ông? Ta thấy cũng chỉ như thế thôi... Đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người ngoài, tìm cho mình một cái cớ, sau đó tự cho mình là ân nghĩa lừa mình đối người. Nguyên Chân đạo trưởng cảm thấy như thế là xứng đáng với Nguyên Hư, xứng đáng với nương của hắn sao? Ta thấy, đời này của Nguyên Chân đạo trưởng có lỗi nhiều nhất là đối với nương của Nguyên Hư!"

Sau khi Thương Chiết Sương nói ra, sắc mặt của Nguyên Chân đạo trưởng thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Sự thật che giấu nhiều năm bị người ngoài không kiêng dè xé toạt, chỉ để lại đẫm máu lộ ra da thịt, cười nhạo sự bất lực của ông cùng việc lừa mình dối người.

Ông vốn cho rằng Tư Kính là người khó chu toàn, lại không ngờ Thương Chiết Sương này không ra một chiêu như bình thường, một chút mặt mũi cũng không lưu, tiến tới tát cho ông mấy cái.

Mấy năm gần đây ông luôn dùng những lý do này để chặn miệng người tới cửa kể khổ, sau đó đưa hai tấm đạo phù, nói vài câu lời hay ý đẹp coi như kết thúc.

Trong lòng ông xác thực có hổ thẹn với mẫu thân Nguyên Hư, người như Nguyên Hư tuy không có nhân đạo nhưng luôn có chừng mực, cho nên ông liền mắt nhắm mắt mở đơn giản cho qua.

Lại thêm mỗi khi đến Lễ Tết, Nguyên Hư có cấp một ít tiền về, để giữ được cái tên trong Thanh Nguyên. Những bạc lẻ này hắn đưa tới vừa đủ có thể duy trì hương hỏa không thịnh của Thanh Nguyên, còn có thể sống qua ngày.

Kể từ đó, dù trong đáy lòng ông không tán đồng cách làm của Nguyên Hư, cũng miễn cưỡng dung túng, vì hắn mà dọn dẹp những cục diện rối rắm.

Thường xuyên như thế cũng đã hơn mười năm, Nguyên Hư cũng không gặp mấy chuyện nhiễu loạn quá mức. Không nghĩ rằng lúc này lại chọc phải hai tôn Đại Phật!

"Điều này..."

Nguyên Chân đạo trưởng chột dạ, nhất thời không biết đáp thế nào. Tư Kính ôn nhã cười một tiếng hóa giải xấu hổ cho ông.

"Bọn ta không cầu Nguyên Chân đạo trưởng có thể chủ trì công đạo, chỉ cầu Nguyên Chân đừng mặc cho dạng người như Nguyên Hư phá hủy thanh danh của Thanh Nguyên, trục xuất hắn khỏi Thanh Nguyên là được."

Nguyên Chân đạo trưởng cắn răng nghĩ đến bản thân đã xử lý nhiều cục diện rối răm cho Nguyên Hư nhiều năm như vậy, còn cả hai người trước mặt xem qua cũng không dễ chọc, không thể lừa bịp. Nếu không đáp ứng bọn họ, không chừng ngày sau sẽ bị giày vò dài dài, không bằng thạch sùng đứt đuôi, tự bảo vệ là trên hết.

Dù sao việc bản thân đã làm vì Nguyên Hư đã đủ nhiều, là chính hắn làm nhiều chuyện bất nghĩa, tự chọc phải phiền phức, mình cũng không cần vì một chút tiền mà phá hỏng thanh danh của Thanh Nguyên.

Sau khi đuổi Nguyên Hư đi, mình sẽ truyền ra việc này, tạo ra một kiểu đại nghĩa diệt thân, không chừng có thể chiêu mộ thêm người vào đạo quán.

Thế nên ông liền trưng ra vẻ tươi cười, gật đầu đáp: "Gia tỷ của cô nương đau thương, bần đạo có thể lý giải. Hành động lần này của Nguyên Hư quả thực quá phận, hiện tại ta sẽ công bố Nguyên Hư làm nhục thể diện của môn Thanh Nguyên, trục xuất khỏi Thanh Nguyên, ai cũng không thể cho phép nó quay lại."

Thương Chiết Sương đã sớm biết Nguyên Chân đạo trưởng không hẳn là thứ gì tốt, bất quá thiên hạ rộng lớn, đều muôn màu muôn vẻ. Chuyện không liên quan đến nàng, nàng cũng lười xen vào, chỉ nhíu mày: "Mong Nguyên Chân đạo trưởng có thể ghi nhớ lời mình nói."

"Được được."

"Vậy đa tạ Nguyên Chân đạo trưởng."

Tư Kính vẫn giữ bộ dạng khiêm tốn như xưa, hành lễ với Nguyên Chân đạo trưởng. Còn Thương Chiết Sương không thèm nhìn ông ta, xém nữa đã trợn mắt quay đầu rời đi.