Trời đã ngả bóng tà, Tư Kính vất vả lắm mới xử lý tốt toàn bộ chuyện trong phủ, những việc còn sót lại giao cho tb, sau đó hẹn Mạc đại phu đến thư phòng.
Mạc đại phu này trước kia là người của Tụ Huỳnh Lâu.
Thế nhưng lâu chủ Cố Khiên Từ này lại không có trách nhiệm cực kỳ, bản thân ngày ngày không ở Tụ Huỳnh lâu cũng không sao, còn đem cả người của Tụ Huỳnh lâu đưa ra ngoài.
Mạc đại phu ở Tụ Huỳnh Lâu đã lâu, đã dưỡng thành tính trầm ổn, nếu không có việc khác thì một câu cũng không nói.
Nhưng lúc bước vào thư phòng Tư Kính, trông thấy Tư Kính một khắc này, hắn ta nhẹ nhàng hít sâu.
Tư Kính đứng lên nghênh đón, Mạc đại phu lắc đầu, cúi đầu tại lỗi nói: "Thân là đại phu mà loại chuyện nhỏ nhặt này còn làm phiền đến Tư công tử, quả thật quá thất trách rồi."
Tư Kính biết Mạc đại phu là người của Tụ Huỳnh Lâu, biết một chút võ công, dạng bệnh nhân gì còn chưa thấy qua chứ? Nếu không chịu uống thuốc, phần lớn sẽ trói lại hoặc đánh cho ngất, sau đó cưỡng ép rót thuốc vào miệng.
Hiện tay bó chân bó tay như vậy, hẳn là cũng nghĩ đến mặt mũi của hắn, nên không đánh Thương Chiết Sương.
"Tư công tử... Phong hàn trên người Thương cô nương kỳ thật không nghiêm trọng lắm, chỉ là trong huyết mạch có chưa một cỗ linh lực cùng âm khí mãnh liệt, nếu không có thuốc hỗ trợ và ngân châm dẫn xuất, sợ rằng sẽ đả thương đến thân thể."
"Ngươi nói âm khí?" Tư Kính nghe thấy câu này, liền nhớ đến tơ hồng trên cổ tay Thương Chiết Sương.
Dù Thương Từ Hàn luôn miệng nói vì tốt cho nàng, nhưng vẫn không nguyện ý bỏ qua nàng.
Hắn trầm ngâm một lát, sau đó hỏi: "Sau khi uống thuốc xong thì bao lâu mới có thể châm?"
"Chỉ cần trong vòng một ngày."
"Vậy xin nhờ Mạc đại phu sáng sớm ngày mai đến châm cho Chiết Sương."
"Tư công tử đây là..."
"Yên tâm đi."
Tư Kính ở trước mặt người luôn hiện ra vẻ ôn hòa, khiến người ta yên tâm nhất. Loại thái độ trầm ổn này tựa như dù có bao nhiêu chuyện, chỉ cần giao cho hắn sẽ không có biến số.
Thế nên Mạc đại phu không hỏi tiếp, vuốt cằm nói với Tư Kính: "Vậy giờ Thìn ngày mai ta sẽ đến."
"Mạc đại phu vất vả rồi."
Tư Kính tiễn Mạc đại phu ra khỏi thư phòng, sau đó mới nhẹ nhàng x0a nắn huyệt Thái Dương.
Một ngày xử lý sự vụ khiến đầu của hắn ê ẩm, đặc biệt người phải đối mặt là Thương Chiết Sương, bây giờ hắn không chắc có thể làm cho nàng uống xong thuốc.
Chỉ là, bệnh này của nàng không thể trì hoãn nữa.
Đây là lần đầu tiên hắn đáp ứng một chuyện mà hắn không nắm chắc một chút nào.
Hắn đứng lên cầm áo ngoài treo một bên, ra ngoài.
Không biết tại sao, rõ ràng đã tới tháng chạp, Lan thành vẫn không có một cơn mưa tuyết nào. Sương đêm ngưng tụ thành băng nhỏ, giày dẫm lên đó phát ra tiếng vang "cọt kẹt", nổi bật giữa màn đêm cô tịch.
Lúc tới trước cửa phòng Thương Chiết Sương, Tư Kính không gõ cửa mà nhìn xuyên qua cửa sổ nhỏ vào trong.
Trong phòng đốt hương, nhưng vẫn không thể che giấu hương thảo dược trùng điệp, nữ tử nằm trên giường, mi tâm nhíu lại trên gương mặt đỏ bừng.
Đáy lòng nổi lên một tia đau lòng, Tư Kính đẩy cửa ra, sau đó đóng lại, hắn đứng cạnh cửa hồi lâu.
Trong phòng đặt chậu than rất ấm áp, nhưng dù thế hắn vẫn sợ bản thân sẽ mang hàn khí từ bên ngoài vào.
Đợi đến khi đầu ngón tay băng lãnh dần ấm hơn, hắn mới chậm rãi đi đến trước giường của Thương Chiết Sương.
Nàng lúc ngủ luôn như thế, đem bản thân cuộn tròn như mèo con, chỉ là hiện tại hô hấp nàng chầm chậm, gương mặt phiêu đãng tựa mây mù cuối chân trời.
Tư Kính nhẹ nhàng đưa tay lên chạm lên trán Thương Chiết Sương.
Lúc tay hắn ở cạnh cửa đã ấm lại, nhưng lúc chạm tay lên trán nàng lại tựa như được hâm nóng hơn.
Hắn nhíu mày, gọi Lộng Mai đem một chậu nước lạnh tới, rồi phân phó nàng đi nấu thuốc.
Lúc Lộng Mai lấy nước lạnh tới, Tư Kính mới kịp phản ứng, Thương Chiết Sương đã sốt đến mức độ như vậy, phải lau toàn thân cho nàng một chút, sẽ khiến nàng dễ chịu hơn.
Hiện tại đêm đã khuya, hắn cũng phân Lộng Mai đi nấu thuốc, dựa vào tính cách của Thương Chiết Sương cũng sẽ không muốn người khác chạm vào nàng.
Mà hắn... Dù nàng đối với hắn không giống như trước, nhưng làm như vậy, không khỏi quá mức thất lễ.
Hắn xoa tấm khăn trắng trong tay, phút chốc nhớ lại lúc ở phủ Liễu gia, bản thân đã làm chuyện hoang đường gì.
Bỏ đi, khi đó đã làm như vậy rồi, hiện tại còn giả bộ quân tử gì nữa?
Tư Kính ổn định lại tinh thân, nhúng khăn vào nước qua một lần, xem xét Thương Chiết Sương một chút, đỡ nàng dậy dựa vào người mình, lúc này mới chậm rãi nhắm chặt hai mắt.
Hắn dùng một tay ôm vai Thương Chiết Sương, một tay nhẹ nhàng vén phần lưng của áo ngủ, lấy khăn trắng lau lau trên người để nàng hạ nhiệt độ.
Tuy không nhìn thấy gì, nhưng tay hắn cũng rất ổn định, nơi không nên đụng cũng không mảy may chạm vào.
Hơi thở nóng rực của nàng phả lên cổ hắn, sau đó tựa như phát hiện ra sự tồn tại của hắn, vặn vèo một chút trong ngực, lầm bầm một tiếng.
Cũng may không phải cự tuyệt.
Thậm chí Tư Kính có thể cảm giác được, hai tay nóng hổi của nàng vòng qua eo mình, sau đó nặng nề ngủ thiếp đi.
Chỉ là lau thân thể chỉ là chuyện nhỏ, trọng điểm ở chỗ, phải làm sao để nàng uống hết thuốc đây.
Hắn kéo áo ngủ của Thương Chiết Sương lại, mở mắt ra, muốn buông nàng ra để nàng nằm xuống. Nhưng thời khắc này Thương Chiết Sương ôm hắn tựa như ôm khối băng cực lớn, vẫn không muốn buông ra.
Dù lúc Tư Kính tiến vào hàn khí đã tan hết, nhưng đối với người bị sốt đến thần trí không rõ như Thương Chiết Sương lúc ôm hắn sẽ giống như hạn hán đã lâu bỗng gặp một trận mưa lớn.
Nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, lúc đầu là đem tay hắn đặt lên cổ mình, rồi tiếp tục dán mặt lên mặt của hắn!
Thân thể Tư Kính cứng nhắc, vô thức muốn né tránh, nhưng thân thể tựa như bất động, không có cách nào động đậy.
Nghiêng mắt nhìn sang, lông mi dài của nữ tử cong lên, phập phồng nhẹ theo hô hấp, trên mặt đỏ ửng, dù đôi mắt như ngọc đang nhắm lại, cả khuôn mặt nàng vẫn rực rỡ sáng chói, không chút yêu mị.
Thương Chiết Sương dựa vào một lúc, cho đến khi thân nhiệt của hai người giống nhau, cảm thấy nóng bức mới buông lỏng hắn ra.
Nàng đưa tay sờ mũi, bỗng khẽ hạ mình xuống, may mà Tư Kính phản ứng nhanh đặt tay làm đệm dưới đầu nàng, mới tránh được va đập với mép giường.
Lộng Mai gõ cửa bên ngoài, không dám tiến vào.
Một là sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn, hai là vị Thương cô nương này dù có bị bóp mũi lại nhưng vẫn cực kỳ thính, chỉ cần trong phòng có mùi thuốc sẽ lập tức bùng nổ như pháo hoa, cầm chén thuốc đập xuống.
"Ngươi đặt thuốc ở cửa là được, trở về nghỉ ngơi đi."
Thanh âm Tư Kính nhàn nhạt truyền từ bên trong, Lộng Mai như trút được gánh nặng, đặt thuốc xuống rồi ngáp một cái trở về.
Không quan tâm thử công tử có biện pháp để Thương cô nương uống xong thuốc hay không, lúc này tóm lại là nàng không cần phải chịu tội này.
Tư Kính rút tay từ dưới đầu Thương Chiết Sương, đặt thân thể nàng thật ngay ngắn, tém góc chăn lại mới đứng lên đi lấy thuốc.
Nhưng không ngờ hắn vừa mới đứng lên, một cánh tay nóng hồi liền nắm chặt lấy cổ tay.
Hắn do dự một lát, muốn thoát khỏi cánh tay kia, lại nghe thấy tiếng mơ ngủ của nữ tử, thanh âm chất chứa mấy phần nghẹn ngào.
"Đừng đi..." Nàng nói nhỏ, thanh âm mềm mại, là giọng nói hắn chưa từng nghe qua.
Tư Kính chỉ cầm thấy thanh âm đó tựa như làn nước ấm chạy qua một vùng băng giá, tâm địa có cứng rắn thế nào cũng sẽ buông lỏng. Hắn lập tức đứng yên, đi không được, không đi cũng không phải.
Cũng may Thương Chiết Sương không bảo trì trạng thái này lâu, rất nhanh đã buông lỏng tay, ngủ mê man.
Hắn hít sâu, nhẹ nhàng đến ngoài cửa nhìn chăm chú vào chén thuốc, lấy một mảnh vải trắng trùm lên trên, ngăn cản mùi thuốc đắng nghét.
Tư Kính cầm chén thuốc đặt lên bàn, chuyển mắt đến nhìn Thương Chiết Sương, đã thấy khóe mắt của nữ tử có một vết ướt nhàn nhạt.
Nàng đã từng nói, nàng không phải người cần được bảo vệ.
Nhưng giờ phút này, đáy lòng của hắn tựa như bị đập mạnh một cái, vừa buồn vừa đau.
Rốt cuộc là quá khứ thế nào, mới có thể dưỡng thành tính nết đó của nàng, chán ghét người khác chạm vào, thậm chí thuốc cũng không muốn uống, thậm chí huyết mạch chí thân cũng tránh né, muốn dứt bỏ.
Có lẽ trong tương lai hắn sẽ che chở cho nàng, nhưng tất cả trong quá khứ là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi được.
Hắn chưa từng nghĩ Thương Từ Hàn để nàng quên đi quá khứ là chuyện tốt, vết thương nếu chỉ dựa vào trốn tránh, vĩnh viễn sẽ sống không thoải mái.
Hắn đến trước giường, vuốt nhẹ làn da trên mặt Thương Chiết Sương, vén tóc rối loạn của nàng ra sau người.
Đã không còn sớm, dù hắn không nắm chắc cũng phải thử một lần.
Lúc hắn bưng chén thuốc đến bên người Thương Chiết Sương, nữ tử đang ngủ mơ dường như đã nhận ra điều gì, vung tay lấy chăn dày che khuất hai gò má.
Tư Kính một tay giữ vững chén thuốc, một tay kéo chăn của nàng.
Thương Chiết Sương đột nhiên mở mắt, thẳng tắp đối mặt với Tư Kính.
Đôi mắt nàng có một tầng sương, Tư Kính biết tuy nàng giống như thanh tỉnh, nhưng thực chất là do mùi thuốc này cưỡng ép tỉnh lại, đầu óc còn hỗn loạn.
Quả nhiên Thương Chiết Sương nhìn hắn, sau đó khép hờ nửa con mắt, nương theo tay chống lên vai của hắn, khẩu ngữ nói: "Ta không uống."
Tư Kính nhíu mày, dụ dỗ: "Nếu như cô uống, ngày mai ta sẽ bảo đầu bếp Phong Lộ lâu làm một bàn tiệc, mua thêm vài hũ rượu ngon."
Thương Chiết Sương bật cười, hé mắt nhìn hắn: "Tên gian thương này, đừng gạt ta, ta đang sốt, ngươi sẽ để ta uống rượu à?"
Gian thương?
Tư Kính bị xưng hô này làm cho bật cười, nhất thời không phản bác, thanh âm nén lại: "Trong lòng Chiết Sương ta là người như vậy sao?"
Thần trí Thương Chiết Sương vẫn không rõ ràng, nàng cười nhẹ, nhắm mắt lại thều thào: "Đừng cho là ta không biết ngươi là hạng người gì, bên ngoài mang mặt nạ quân tử ôn nhu, tâm tư vụng trộm đen tối, thứ gì cũng có thể tính toán được."
Một câu vừa dứt, nàng dường như đã tỉnh táo, không khách khí chút nào, dù đôi mắt đã nhắm lại vẫn nói không ngừng, bôi đen hắn thành người bất nhân bất nghĩa, tựa như quở trách hắn có thể khiến tâm tình của nàng tốt hơn.
Nhưng dù nàng nói đến đổi trắng thay đen, miệng lưỡi giảo hoạt, Tư Kính vẫn không tức giận, mà nhân cơ hội này cầm lấy chén thuốc, rót phần thuốc đắng chát vào cái miệng đang mở của nàng.
Thương Chiết Sương bị sặc, bát thuốc kia đã thấy đáy, cuối cùng chỉ còn hương vị thảo dược nồng đậm tràn ngập trong miệng.
Nàng vô thức buồn nôn, muốn phun ra hết đám thuốc này,
Nhưng Tư Kính đã rót như trút nước xuống yết hầu, không thể nôn ra được, hương vị lại tràn ngập trong lưỡi.
Thảo dược nồng đậm khiến khóe mắt nàng ẩm ướt, đỏ ưng, một cỗ ủy khuất phút chốc dâng lên.
Đầu nàng còn đang bị đốt đến u mê, gần như không tỉnh táo, chỉ vào Tư Kính mắng: "Lão hồ ly này, ta đã nói ta không uống thuốc, thuốc này đắng như vậy... Ngươi..."
Nhưng lời nàng nói còn chưa hết, đã cảm thấy đôi môi dâng lên sự ấm áp, mùi thuốc nồng đậm tan đi không ít.
Nàng vốn bị sốt đến mơ hồ, hiện tại đầu óc càng trống rỗng, chỉ có thể mở mắt mông lung nhìn lông mi của Tư Kính gần như chạm đến hai gò má.
Hô hấp giống như bị đình chỉ một chốc, thân thể cứng đờ, nàng tựa hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhiệt độ giữa răng và môi không nhưng giảm mà còn tăng, khiến nàng bị hun nóng đến tột cùng.
Chẳng biết lúc nào mùi thuốc đã tan hết, chỉ còn lại một hương thảo dược trên người Tư Kính, nhàn nhạt thơm ngát. Nàng đắm mình vào đó, thấy được một giấc mộng êm đềm nhẹ nhõm.
Đến khi Tư Kính buông nàng ra, nàng mới như tỉnh lại từ trong mộng, lại nghe thấy hắn nhàn nhạt nói: "Thuốc này không đắng như Chiết Sương nói nhỉ?"
Thương Chiết Sương chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng ầm ầm, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê cắn lên vai của Tư Kính.
Nhưng Tư Kính tựa như không cảm giác được đau đớn, bất động mặc cho nàng cắn đến ứa máu, chậm rãi vỗ lưng an ủi nàng, ôn nhu nói: "Ngày mai tỉnh lại sẽ không sao, sau này cũng không cần uống thuốc."
"Không cần uống thuốc?"
Thương Chiết Sương nghe câu này mới nhả ra, mí mắt nặng trĩu cũng nhanh hạ xuống, nàng cách Tư Kính gần như vậy cũng không thấy rõ gương mặt hắn."
"Không cần nữa." Tư Kính đỡ nàng nằm xuống, nói khẽ: "Ngủ đi, ta vẫn luôn ở đây."
Mí mắt của Thương Chiết Sương đã sớm nặng đến mức không thể mở được, dù nàng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết, nàng đã tháo cảnh giác cùng phòng bị theo bản năng xuống, an tâm chưa bao giờ có.