Nhiễm Sương

Chương 49: Giữa trưa (Sáu)




Sau khi dùng qua loa bữa trưa, Thương Chiết Sương cùng Tư Kính rời khỏi Liễu phủ.

Trên đường đi, vẻ mặt Tư Kính luôn hiện ra ý cười mà không phải cười, khiến Thương Chiết Sương nổi một trận không vui.

"Ta đâu có dùng mánh khóe lừa gạt Liễu Đang trên thân của ngươi, ngươi làm gì phản ứng như thế? Huống hồ cũng không thể coi là lừa gạt, ta đang giúp nàng ấy hạ táng."

"Chiết Sương thật sự trò giỏi hơn thầy."

Tâm tình Tư Kính nhìn qua vô cùng tốt, bộ dáng bày mưu tính kế của hắn đột nhiên khiến Thương Chiết Sương cảm thấy có chút quái dị.

Nàng theo dư quang đảo qua hai bên má của Tư Kính, trong lòng nổi lên một lo nghĩ nhàn nhạt.

Nếu nàng không dùng câu nói đó lừa gạt ld, để nàng ta nói ra nơi đặt thi thể của mình, thuận tiện đi lấy ngọc phù trên thi thể của Liễu Đang, thì Tư Kính sẽ làm thế nào?

Nhưng con người ác liệt này lại không làm cho người khác chán ghét nổi.

Thế nên nàng cười cười, không hề đáp lại, siết chặt dây cương đưa ngựa về phía trước.

Hai thi thể một lớn một nhỏ tự mình cuộn tròn, nhưng trong cảnh tượng kinh khủng như vậy, Thương Chiết Sương chỉ cảm thấy một sự thê lương, thật đáng buồn.

Kỳ thật nàng cũng dần nhận ra, từ khi trở về Tư gia cùng Tư Kính, tình cảm của nàng gợn sóng nhiều hơn trước, có thể cảm nhận được nhiều cảm xúc hơn trước kia, chỉ là nàng không để ý, dù vô tình hay cố ý cũng không muốn để mắt đến chuyện này,

Thương Chiết Sương cẩn thận tháo ngọc phù từ trên cổ ld xuống, đặt trong lòng bàn tay, vừa định tìm biện pháp lập mộ cho Tần Uyển Doanh cùng Liễu Đang - dù sao coi như nàng cũng bị nhờ vả.

Nhưng Tư Kính bỗng nắm lấy cổ tay nàng.

"Ta đã sai người đuổi theo đến đây, loại chuyện này không cần chúng ta làm."

Thương Chiết Sương giật mình.

Nàng sớm có thói quen mọi chuyện đều phải tự mình làm, chưa từng nghĩ sẽ như vậy.

Tư Kính không nói nhiều, dẫn nàng xuống chân núi, cho đến xuống núi rồi mới nói: "Liễu gia là danh môn, dù có thất bát cũng chưa bị thế nhân lãng quên. Liễu Đang làm nhiều chuyện như thế, khi xưa còn là Liễu đại nương nhiều việc thiện tích đức. Hạ táng Liễu Đang, cho Liễu gia một công đạo, cũng cho thế nhân một công đạo, lấy thân phạn của Tư gia mà làm, có lợi chứ không hại."

Thương Chiết Sương bừng tỉnh, ánh mắt nghiền ngẫm: "Nếu không phải hôm nay ngươi nói những lời này, ta đã sớm quên ngươi có thân phận là Tư gia chủ."

"Chiết Sương cảm thấy ta không giống sao?"

"Nếu mà nói giống, ngươi thích đơn lai độc vãng như vậy, lại thâm sâu khó lường, so với Chu Tuyết còn giống sát thủ Tụ Huỳnh Lâu hơn."

Nụ cười trên mặt Tư Kính ngưng trệ nửa khắc, sau đó hắn mới cười nhạt: "Chiết Sương thật đánh giá cao ta rồi, ta không biết võ công, cho dù lâm nguy không sợ, cũng không có khả năng làm sát thủ đâu."

Sau khi trở lại Tư phủ, Thương Chiết Sương đi một chuyến đến gặp Bạc Ngạn.

Hiện tại Bạc Ngạn không còn giống như lúc Chu Tuyết vừa mới đi, ánh mắt ngốc trệ nữa. Thậm chí hắn đã có thể nhận biết rõ thân phận của mình, lúc nhìn thấy Thương Chiết Sương còn hành lễ với nàng.

Thương Chiết Sương đột nhiên hơi hoảng hốt, tình cảm cận kề như trăng sao với Chu Tuyết tựa như vừa mới hôm qua, nhưng hiện tại sớm đã cảnh còn người mất, mọi chuyện đã xưa.

"Nghe Tư công tử nói, mấy ngày nữa ta phải đi theo các ngươi đến Tứ châu?" Bạc Ngạn tựa hồ rất hứng thú với Tứ châu, vuốt v e thanh kiếm bên hông nói, "Thương cô nương cảm thấy, một chấp niệm như ta thật sự có thể đi tới Tứ Châu, trải qua cuộc sống thường nhân sao?"

"Nếu làm việc vì Tư gia, có gì mà không thể?"

Thương Chiết Sương liếc mắt một cái liền thoáng nhìn thấy bên hông Bạc Ngạn là kiếm của Chu Tuyết, mắt hạ xuống nói: "Tất cả mọi thứ hôm nay ngươi có được không dễ dàng gì, mong rằng sau khi đến Tứ châu có thể sống thật tốt."

"Tư gia đối với ta ân trọng như núi, đây đều là việc ta phải làm."

Bạc Ngạn ở trong gian phòng lúc trước Chu Tuyết ở, từ cửa sổ có thể ngắm được hơi nước trên mặt hồ, cực kỳ giống biển mây ngày ấy Chu Tuyết buông mình xuống.

Nàng chưa từng cảm thấy đây là kết cục tốt nhất, chẳng qua chỉ cảm thấy kết cục này, cũng không đến mức xấu.

Thế nhân xưa nay đều vậy, nàng chưa từng mong có kết cục tốt nhất, cảm thấy tạm được cũng là một loại may mắn.

Bạc Ngạn tiễn nàng ra khỏi phòng, từ xa nàng đã nhìn thấy Tư Kính ngồi trong đình giữa hồ.

Có lẽ không muốn phá hoại phong cảnh nguyên thủy trên hồ, cái hành lang đến đình nối giữa Tư phủ đến giữa hồ khá quanh co, Thương Chiết Sương cũng không muốn mất thời gian, nàng nhảy lên, mấy bước đã đến giữa hồ.

Tư Kính đang pha trà.

Chén sứ trắng muốt đựng một lượng nước trà nhỏ, hắn giơ tay nhất chân đều vô cùng phong nhã hơn cả bức tranh.

Thương Chiết Sương phối hợp ngồi xuống trước mặt hắn, Tư Kính cười hỏi: "Chiết Sương uống trà không?"

Thương Chiết Sương lắc đầu: "Không thể, trà có vị đắng, với ta mà nói chỉ là một vị thuốc đắng được pha loãng mà thôi."

"Chiết Sương đã uống thuốc một lần, liền không dám uống tiếp sao?" Tư Kính đưa chén đựng đầy trà nóng lên, khói trắng lượn lờ bốc lên, chắn tầm mắt Thương Chiết Sương hơi mơ hồ.

"Không nhớ rõ, chuyện hồi nhỏ trong ấn tượng của ta có chút mơ hồ. Còn ngươi, là người lớn lên trong ấm đun thuốc hay sao?"

"Cớ sao Chiết Sương lại nói như vậy?"

Thương Chiết Sương nhìn chằm chằm vào khớp xương rõ ràng trên bàn tay nâng chén trà của Tư Kính, dừng một chút, một lúc sau mới nói: "Trên người của ngươi luôn quanh quẩn một hương thảo dược..."

"Còn có mùi máu tươi, phải không?"

Thương Chiết Sương không nghĩ hắn sẽ thẳng thắn như thế, nàng ngước mắt đối mặt với hắn, trong đôi mắt không vô tâm bỗng lóe lên một tia cảm xúc nhỏ khó phát hiện.

"Từ nhỏ thân thể ta đã không tốt, nhưng hiện tại đã tốt hơn rất nhiều." Tư Kính không để ý đáp, đưa chén trà lên môi, nhấp một miếng.

"Vậy thì tốt." Thương Chiết Sương không hiểu phải làm thế nào để an ủi người khác, cũng may đối tượng trò chuyện là Tư Kính, nàng cũng không đặt nặng trong lòng, đổi đề tài, thuận tiện hỏi: "Chúng ta đến Tứ Châu để làm gì?"

"Sinh lời trong Tư gia ở Tứ Châu có chút vấn đề, phải đến xử lý."

Không biết tại sao khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tư Kính, Thương Chiết Sương luôn cảm thấy chuyện làm ăn trong lời hắn nói bất quá chỉ là một cái lý do.

Dù là trước kia lấy kính Tố Trần hay độ hóa Cù Tiểu Đào ở thôn An Ninh, thậm chí trước kia còn bị thương nặng hồi phủ. Từng chuyện từng chuyện một không có một chút liên quan. Nhưng Tư Kính tựa như đem sinh mệnh của mình tiêu xài trong những chuyện không liên quan này.

Thân phận hiện giờ của nàng bất quá chỉ là khách của Tư Kính, cũng không có cách nào xen vào nhiều, chỉ có thể cười đáp: "Vậy à."

"Nhưng mà, dường như Chiết Sương không tình nguyện đi Tứ châu nhỉ."

Nói xong câu đó, Tư Kính liền biết mình đã thất lễ.

Hắn có thể rõ ràng nhận ra Thương Chiết Sương đã nhìn được mấy phần bí mật hắn đang che giấu, nhưng chỉ miễn cường dừng ở mặt ngoài, không tiếp tục đào sâu. Hắn lựa chọn tiếp tục truy vấn chuyện mà nàng không muốn đề cập tới.

Ánh mắt Thương Chiết Sương chỉ tĩnh lặng một lát, rất nhanh nàng cười lên: "Bởi vì ở Tứ châu có người mà ta không muốn gặp."

Tư Kính không nghĩ tới Thương Chiết Sương có thể đáp bình thản như thế, tựa hồ căn bản không sợ hắn biết được bí mật của nàng.

"Ta nghĩ ta không cần phải che giấu trước mặt ngươi, dù sao nếu ngươi muốn biết một chuyện gì, so với ta càng dễ dàng hơn, không phải sao?"

Tư Kính nhẹ nhàng: "Ta có cách để biết, nhưng sẽ không tùy tiện lén lút đi xem."

"Ta biết." Thương Chiết Sương cười cười, "Nhưng mà, ta không quan tâm."

Nàng thở một hơi dài, giọng nói nhàn nhạt, thậm chí có chút tùy tiện: "Ngươi biết ta luôn không thích bị trói buộc, nhưng từ lúc sinh ra đến nay đã bị chiếc dây tơ hồng này trói buộc. Mà người có thể thông qua dây tơ hồng để biết được tung tích của ta, chính là đệ đệ ở Tứ châu của ta. Tuy đệ ấy là bào đệ của ta, đối với ta cũng vô cùng tốt, nhưng ta vẫn ghét cảm giác bị giám sát này. Sau đó ta biết tới Không vực, cũng biết ở đây có một tầng kết giới thủ hộ, lợi dụng tầng kết giới này có thể ngăn cách sự liên kết giữa pháp khí của đệ ấy và dây tơ hồng."

"Vì thế nên cô đến sống màn trời chiếu đất ở Không vực, chỉ vì không muốn bị giám sát tự do?"

"Có thể nói như vậy."

Thương Chiết Sương bật cười, sương trắng trên mặt hồ rộng lớn trôi nhẹ, càng thêm đẹp đẽ thoát tục.

Xưa nay nàng đã như thế, chưa từng e ngại điều gì, cũng chưa từng kiêng cữ thứ gì.

Cảm xúc cuồn cuộn nổi lên trong lòng Tư Kính, sự hâm mộ cực kỳ chưa từng có sinh ra trong lòng, đập lồ ng ngực của hắn, rất nhanh muốn xé nát mặt nạ trên mặt.

Thời khắc này, hắn rất muốn đem hết toàn bộ bản thân phá vỡ, như Thương Chiết Sương chỉ cần cười một tiếng mang theo những quá khứ không vui, đau xót, có thể thẳng thắn rõ ràng như thế.

Nhưng hắn không được.

Hắn không muốn, càng không thể để người trước mặt liên lụy vào một đời hoang đường buồn cười này của mình.

Thế nên hắn vẫn giữ một bộ dạng phong khinh vân đạm, nói khẽ: "Nếu như đến Tứ Châu khiến cho Chiết Sương gặp người không muốn gặp, Chiết Sương cũng không cần miễn cưỡng bản thân."

"Đệ ấy không có biện pháp bắt được ta." Khuôn mặt Thương Chiết Sương thoáng trầm xuống, rồi cười lạnh, "Thật ra, tránh né cũng không phải là một biện pháp hay, nếu như đệ ấy muốn tìm ta, chỉ là vấn đề thời gian."

Thấy Tư Kính không nói lời nào, nàng tiếp lời: "Ngươi nhớ lúc trước ta đã nói, ta không tin vào số mệnh không? Phụ mẫu ta đến chết vẫn cho rằng số mệnh của ta là ở bên cạnh đệ ấy, nhưng ta không muốn. Cùng là con của bọn họ, vì sao ta luôn là một vật phụ thuộc, sinh ra đã phải mang theo sợi tơ hồng này."

"Đáng tiếc ta không nhớ rõ... Ngay cả phụ mẫu chết thế nào cũng quên mất. Nếu không ta thật sự muốn biết, khi bọn họ còn sống, rốt cuộc ta có từng chất vấn bọn họ hay không?"

"Cô muốn biết không?"

Thương Chiết Sương biết lời này của Tư Kính là có ý gì, Tư Kính vừa nói hắn không muốn nhìn lén bí mật của nàng nếu nàng chưa đáp ứng, nhưng cũng không đại biểu hắn không có cách nào để biết.

Lấy thế lực của Tư gia, muốn điều tra những việc này, chỉ là vấn đề của thời gian.

"Không cần." Ánh mắt nàng lạnh lẽo, bật cười lạnh, "Chuyện cũng đã qua, đối với ta sớm không còn ý nghĩa."

"Lần đầu gặp gỡ, ta đã lệnh cho người tìm hiểu thân phận của cô." Tư Kính uống cạn nước trà, đặt tay lên bàn gõ vài tiếng, "Nhưng ta cũng chỉ biết, bào đệ của cô chính là Thương Từ Hàn."

"Không sao." Mí mắt của Thương Chiết Sương đều không nhúc nhích một chút, "Lúc đó vốn là ta đã mạo phạm, dựa vào thân thế của Tư gia, không điều tra ta, không khỏi cũng không quá nể mặt ta rồi. Nhưng, có thể giấu được Thương Từ Hàn mà điều tra đệ ấy, cũng thật sự không dễ dàng, có thể nói ta đã đụng phải một chỗ dựa lớn hay không đây?"

"Nếu như Chiết Sương nguyện ý, cũng có thể."

Lúc này sương trắng trên mặt hồ đang lượn lờ, tĩnh mịch trầm mặc, đúng lúc là quang cảnh đẹp nhất.

Hai người từ chủ đề ban đầu dần chuyển thành chuyện phiếm phong nguyệt. Cho đến canh ba đêm, Thương Chiết Sương mới đứng lên trở về phòng.

Hành lang sau khi khuất bóng nàng, ở nơi tối xuất hiện một bóng người, là Thích bá.

Tư Kính trầm mắt xuống, rót tiếp một chén trà, nhàn nhạt nói: "Đã chờ lâu."