Nhiễm Sương

Chương 44: Giữa trưa (Một)




__Gặp nắng hè chói chang, tựa gần mà xa.

***

Tư Kính không nhịn được bật cười, không nghĩ tới người như Thương Chiết Sương còn có một mặt giận dỗi của tiểu hài tử.

Hắn khôi phục dáng vẻ ôn nhu khiêm tốn, thản nhiên nói: "Nếu như Chiết Sương không muốn cũng không sao."

Tơ hồng quấn trên cổ tay Thương Chiết Sương đau nhức, nàng không còn tâm tư so đo điều khác, nàng rủ mắt lấy lại bình tĩnh, dùng khinh công rời đi.

Nàng không biết phải đi hướng nào, sợ sẽ gặp phải Tư Kính nên tản bộ vài vòng ở Lạc Thành, cất bước đến một hoa lâu nổi tiếng.

__Lúc đó nàng nghĩ, nếu Tư Kính muốn bảo toàn bề ngoài chính nhân quân tử của mình, nhất định sẽ không tới nơi ong bướm này.

Trước giờ Tý ban đêm là thời điểm tốt nhất của Như Ý lâu.

Như mọi Tần lâu sở quán, lầu các ẩn sau trùng trùng điệp điệp những tòa lâu khác lúc này sáng rực đèn đuốc, nam nhân lai vãng nối tiếp không dứt.

Thương Chiết Sương vừa đi theo một đám người khoác cẩm bào vào cửa đã hấp dẫn chú ý của tú bà.

Cô nương gia bình thường sao có thể tới nơi như thế?

Nếu thật sự có, hơn phân nửa chỉ vì hai nguyên nhân. Một là bắt gian, hai là bán mình.

Nhưng cô nương trước mắt một thân váy đỏ giá trị không nhỏ, thần sắc đầy phóng khoáng tiêu dao, làm gì giống kẻ bán mình?

Hơn phân nửa chính là bắt gian rồi!

Tú bà nhướng mày, định gọi người đến trực tiếp ném nàng ra ngoài. Nhưng lúc bà ta cẩn thận quan sát lại cô nương trước mắt, bỗng phát hiện cặp lông mày của nàng hơi nhíu lại, không có khí thế hung hăng muốn đi bắt gian.

Chẳng lẽ gia đạo sa sút, bị buộc bán mình à?

Tú bà liền nổi lên hứng thú với Thương Chiết Sương, cô nương xinh đẹp như vậy trăm năm mới gặp một lần, nếu có thể đàm phán được giá tiền thì dù không có sở kỹ cũng đủ có thể lưu lại Như Ý Lâu làm hoa khôi một thời.

Thế là bà ta đong đưa quạt tròn, lắc thân mình như rắn tiến đến cười ngọt ngào: "Cô nương đến Như Ý lâu của chúng ta có chuyện quan trọng sao?"

Thương Chiết Sương vừa đến nơi này đã ngửi thấy một hương thơm gay mũi, nàng cau mày nhảy mũi hai cái. Vừa định tìm một gian phòng ngồi một chút đã gặp phải nguồn hương thơm này đến gần nàng.

Nàng theo bản năng trốn về sau, lại bị tú bà xuyên tạc thành cô nương gia không muốn nói chuyện này trước mặt mọi người.

"Nếu như cô nương cảm thấy nơi này không tốt để đàm phán, thì chúng ta có thể đến gian phòng khác để nói."

Thương Chiết Sương vốn muốn cách xa tú bà này xa một chút, nhưng gian phòng trong miệng bà ta lại là nơi nàng đang muốn tới.

Tơ hồng khiến cổ tay nàng hằn lên một vết đỏ thật sâu, tảng đá lớn đè trong lòng khiến nàng không thở nổi.

Nàng không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu với tú bà, âm thầm nhéo lòng bàn tay, hy vọng có thể giảm bớt đau đớn.

Tú bà không để ý tới hành động dưới ống tay áo đỏ của nàng, vui vẻ trên mặt như hoa, trong lòng đang nghĩ muốn ép giá làm sao để có giá tốt lấy được bảo bối này.

Xuyên qua màn tơ mang hương thơm trùng điệp, vòng qua những cô nương oanh oanh yến yến nói cười, cuối cùng Thương Chiết Sương theo được tú bà đến lầu ba.

Lầu ba không có một ai, ở đó chỉ có mấy gian phòng.

Hướng gian phòng các nàng đến có cửa gỗ khắc mẫu đơn yêu mị, cành lá xum xuê, hẳn chính là phòng của tú bà.

Đau đớn từ cổ tay dần dịu đi, sự giảm đi đó khiến Thương Chiết Sương chậm rãi lôi thần trí về.

Tú bà vẫn đang cười nịnh nọt với nàng.

Đây là biểu hiện của sự trải qua nhiều năm phong nguyệt, nụ cười lơ lửng bên ngoài nhưng dưới đáy mắt đều tràn ngập tính toán, Thương Chiết Sương đều nhìn ra, sắc mặt càng thêm lãnh đạm.

Người trước mắt trang điểm đẹp nhưng tục.

Trên đầu bà ta cài hoa, còn cả trâm lưu ly; trên cổ điểm xuyến vòng cổ kim thạch, ở đó còn đính thêm một ngọc lục bảo lớn như trứng bồ câu. Thương Chiết Sương liếc sang một cái đã cảm thấy bà ta thật sự có thể chiêu tài lộc, nếu đặt ở trước cửa Như Ý Lâu còn có tác dụng hơn Tỳ Hưu.

(Ji: Tỳ Hưu - Mình nghe nói con này có thể chiêu tài lộc, thường được dùng trong phong thủy, hỗ trợ đường tiền tài cho chủ)

Mà trang phục đó thế mà vẫn còn "mộc mạc" so với gian phòng của bà ta.

Trong chớp mắt tú bà đẩy cửa ra, bước chân của Thương Chiết Sương ngừng lại như bị đóng đinh tại chỗ, không bước nổi đến bước thứ hai.

Màn tơ thêu kim tuyến chồng chất, giữa nơi giao nhau đều có ngọc châu to bằng móng tay đính lên, trên bàn đặt ấm trà sứ mẫu đơn tinh xảo, bên cạnh còn có một đống ngọc ngà châu báu nàng không biết tên.

Thảm trải trên đất xanh hồng xen kẽ, ở giữa tô điểm sắc vàng chói khiến mắt nàng đau nhức.

__Thật sự là "xa hoa" tột cùng.

Tú bà cho là Thương Chiết Sương bị cảnh tượng lộng lẫy này dọa, âm thầm mắng nàng tuy có quần áo xa xỉ nhưng là kẻ chưa hiểu sự đời, đại khái rất dễ bị lừa.

Tú bà đang trầm tư một bên, ý nghĩ xấu trong bụng đều nhanh hiện ra. Còn Thương Chiết Sương đang cân nhắc, gặp được Tư Kính ở đây thì chuyện càng hỏng bét.

Nhưng nhân sinh thường là nhà dột còn gặp mưa, đã xui xẻo thì chuyện xấu thường tề tụ lại một thể.

Một thanh âm yêu mị truyền từ dưới lầu lên.

Không giống giọng điệu mềm mại của oanh oanh yến yến nơi ong bướm, thanh âm này rất mị hoặc, tựa như từng sợi tơ hồng chậm rãi bao quanh trái tim người nghe.

Một thanh âm tất nhiên không đủ để Thương Chiết Sương chú ý, mà là danh tự nữ tử kêu lên khiến lòng nàng rơi "lộp độp", đổ hết mọi gia vị, không rõ tư vị gì.

"Đây không phải Tư Kính công tử sao? Hôm nay sao ngài lại tốn công đến Như Ý Lâu tận hưởng đêm xuân một lần vậy?"

Câu nói này phút chốc gợi lên hồi ức của Thương Chiết Sương ở thôn An Ninh.

Tư Kính ở trước mặt mọi người ra vẻ công tử tìm hoan mua vui, tựa như thói quen từ trong máu đó?

Nhưng nàng khi đó chỉ cảm thấy Tư Kính diễn xuất rất đạt, chưa từng nghĩ hắn thật sự là dạng người này.

Tuy nói Tư Kính rốt cuộc là dạng người gì đều không liên quan đến nàng, nhưng tay nàng đặt trên tay vịn bỗng siết chặt.

Sự hiếu kỳ chưa từng có dâng lên trong lồ ng ngực, loại cảm giác này tựa hồ khiến trái tim nàng có chút ê ẩm sưng tấy.

Tú bà thấy Thương Chiết Sương đưa mắt nhìn lầu hai, còn tưởng rằng nàng thấy được gian phòng xa hoa của mình liền hạ quyết tâm ở lại đây, bắt đầu chú ý đến các lầu ở Như Ý Lâu, khóe môi giương cao trên mặt, nếp nhăn trên khóe mắt cũng tụ lại một chỗ.

"Cô nương hiếu kỳ vị cô nương đó là ai sao?" Bà ta thả nhẹ thanh âm dịu dàng hơn, có ý vị hướng dẫn một chút.

"Dưới đó là hoa khôi của Như Ý Lâu chúng ta, đã ở đâu hơn bốn năm rồi. Cô nhìn làn da của nàng ta đi, thổi liền tan, sắc mặt hồng nhuận hơn các cô nương khác. Nếu cô nương muốn giống như nàng ta, lựa chọn tốt nhất là ở lại Như Ý Lâu. Cô nhìn vị công tử kia, sinh ra đã có bộ dạng tuấn mỹ như thế còn không phải quỳ dưới gấu váy của nàng ta sao... Nếu cô nương nguyện ý ở lại, bao nhiêu dạng như công tử này mà chẳng có chứ... Này... Cô nương?"

Tú bà còn muốn tiếp tục khoác lác chỗ tốt của Như Ý Lâu, bỗng thấy cô nương vừa rồi còn đặt tay lên tay vịn hướng xuống, giờ đây thả người lộn xuống dưới.

"Này! Cô nương!" Bà ta sợ hãi, không chỉ sợ vật đến tới tay còn bay mà còn sợ náo ra một mạng rơi chết ở Như Ý Lâu sẽ làm hỏng việc buôn bán.

Bà ta nơm nớp lo sợ nhìn xuống dưới, thật sự thấy một mảng đỏ rực, nhưng đó không phải màu của máu, mà là màu sắc váy đang tung bay của Thương Chiết Sương.

Động tác của nàng rất nhẹ, tựa như mèo con lặng yên rơi vào đám người đông đúc.

Vị trí của nàng vừa vặn có thể nhìn thấy Tư Kính cùng cô nương đó, cũng không bị bọn họ phát hiện.

Cô nương ngồi trước mặt Tư Kính có lông mi rất dài dưới cây quạt nhỏ, đuôi mắt vẽ hoa văn khiến hai gò má trên gương mặt điên đảo chúng sinh càng thêm nổi bật vẻ mị hoặc.

Thương Chiết Sương nhìn nàng ta tiến gần đến Tư Kính, muốn đưa tay ôm lấy gáy của hắn, thuận thế đổ người vào ngực, trái tim của nàng bỗng nhói lên.

__Dù sao đây cũng là kịch trước kia nàng cùng Tư Kính đã diễn qua.

Tư Kính lấy một cây quạt xếp chẳng biết từ đâu ra chặn lại cổ tay nàng ta, đầu ngón tay dùng lực miễn cưỡng kéo dài khoảng cách giữa nàng và mình.

"Tình Nương không cần làm vậy, có chuyện nhờ có thể nói thẳng."

"Ai nha, Tư công tử vẫn xa cách như thế, không biết giữ mặt nạ này để làm gì chứ." Tình Nương không xấu hổ, nghiêng đầu chống tay, đôi mắt yêu mị, "Khó trách Ninh tiểu muội tình thâm cũng khó đạt được mong ước."

Nghe thấy tên này, đáy mắt Tư Kính tựa như có mây đen che lấp, đứng bật dậy, sau đó dùng ngữ khí ôn nhu như cũ nói: "Nếu Tình Nương chỉ muốn nói với ta những lời này, vậy ta cáo từ trước."

"Chờ một chút." Cuối cùng giọng điệu của Tình Nương cũng lạnh xuống, bên môi hiện ra một nụ cười đắng chát, "Tư công tử thật sự đã gặp được thần à?"

Tư Kính giật mình, nắm chặt tay sau đó bước tới.

"Nam Châu, Cựu Hà Thành, thần điện. Nếu Tình Nương hiếu kỳ có thể tự mình đi đến đó."

Tình Nương hạ mắt trầm tư, Tư Kính đã từng bước trầm ổn ra ngoài, dù ai nhìn tới cũng không quay đầu.

Chẳng biết tại sao, hắn rốt cuộc cũng dừng lại một chút.

"Tình Nương, Tư mỗ khuyên cô một câu. Không phải thần đều từ bi, càng không có khả năng bất bại, không gì không làm được. Bọn họ cũng chỉ đi theo Thiên Đạo cùng quy luật tuần hoàn trên thế gian mà thôi."

Bầu không khí trong hoa lâu ngợp vàng son cũng không vì câu nói này của Tư Kính mà giảm nhiệt, nhưng Thương Chiết Sương có thể nhìn thấy khuôn mặt vốn hồng nhuận của Tình Nương phút chốc trở nên trắng bệch.

"Còn không đi à, Chiết Sương."

Thương Chiết Sương ẩn mình sau lưng một nhóm vũ nữ, đang nghĩ thử vì sao Tư Kính nói ra câu này lại bị hắn đột nhiên gọi một tiếng, dọa đến giật mình.

Nàng gặp qua hàng vạn quỷ quái có vẻ mặt dữ tợn không ít, nhưng chưa có con nào có thể dọa nàng giật mình như thế.

Dù đây không phải là lần đầu nàng nghe lén Tư Kính nói chuyện cùng người khác, nhưng dạng bị bắt gặp này là lần đầu tiên, cảm xúc thấp thỏm nháy mắt lấn át lửa giận lúc trước của nàng đối với Tư Kính.

Nhưng mà, nàng đương nhiên sẽ không hiển hiện loại cảm xúc chột dạ này ra, giả vờ chính trực đi ra, không dám đối mắt với Tư Kính.

"Không tức giận sao?"

"Không có..." Thương Chiết Sương vừa định phản bác, nhưng bởi vì một xúc giác ấm áp mà giật mình đứng hình.

Tư Kính dùng bàn tay không bị thương nắm lấy tay trái của nàng, ánh mắt đặt lên dấu vết tơ hồng siết trên cổ tay của nàng.

Nàng vốn phải chán ghét người khác chạm vào, cũng ghét người khác nhìn trộm bí mật của nàng, nhưng giờ phút này một chút mâu thuẫn trong lòng đều không có.