Nhiễm Phải Pheromone Của Em

Chương 24: Còn Bảo Không Thích




Lạc Hành Vân bị tịt mũi đã nhiều ngày, nhưng giây phút này, như có một mùi hương cực nồng sộc thẳng vào khoang mũi cậu. Không khí mang theo mùi hương đặc quánh tràn lên đại não, khiến cậu cảm thấy chóng mặt buồn nôn, thậm chí còn suýt phun ra.

Hạc Vọng Lan cũng phát hiện sự khác thường của người nọ. Hắn buông lỏng tay ra, vừa xoay người cậu lại đã lập tức nhướng mày.

Theo động tác của Hạc Vọng Lan, luồng áp lực trên đỉnh đầu Lạc Hành Vân cũng tan đi ít nhiều. Cậu chậm chạp đứng thẳng dậy, vuốt ngực, khóe mắt hồng hồng: “Muốn học gia sư thì nói năng cho đàng hoàng, đừng có động tay động chân… Buổi tối tôi có hẹn rồi, không đi chỗ cậu được đâu.”

Thấy người nọ đỏ mắt, Hạc Vọng Lan đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Hắn vươn tay chống lên vách tường sau lưng đối phương: “Tôi bảo này, chắc cậu không phải Omega đâu nhỉ?”

Đầu Lạc Hành Vân như sắp nổ tung thành một quả pháo hoa, sao trực giác của đám Alpha lại nhạy bén quá vậy?

Cần gì phải làm xét nghiệm sinh hóa ABO, để bọn họ ngửi là có kết quả chính xác 100% luôn rồi.

Dứt lời, Hạc Vọng Lan cúi sát lại, định ngửi mùi hương trên cổ Lạc Hành Vân. Người kia nghiêng đầu né tránh theo bản năng. Phát hiện đối phương từ chối mình, Hạc Vọng Lan nhìn chằm chằm vào mắt cậu. Cứ thế, ánh mắt hai người giao chiến giữa không trung.

Lạc Hành Vân lạnh toát cả người. Hạc Vọng Lan vô cùng bá đạo, bất cứ hành động chống đối nào cũng có thể khiến hắn nổi điên. Hơn nữa, việc cậu né tránh cũng thể hiện sự chột dạ, như thế rất dễ khiến đối phương đưa ra đáp án khẳng định trong lòng.

Nhưng thật không ngờ, lần này đại ca trường lại không hề có hành vi quá khích.

Hắn không nói nhăng nói cuội, cũng chẳng ra tay đánh người, chỉ dùng đôi mắt hoa đào xinh đẹp chăm chú nhìn Lạc Hành Vân. Ánh mắt ngày càng mê man, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, ghé đầu lại gần hơn.

Giờ thì Lạc Hành Vân đã nổ thành một chùm pháo hoa luôn rồi! Nhưng tốc độ phản ứng cực kỳ mau lẹ giúp cậu dán chặt lưng vào bức tường phía sau, bình tĩnh nói: “Một nụ hôn sẽ trao đổi 9ml nướt bọt và 300 triệu con vi khuẩn.”

Ánh mắt mơ màng của Hạc Vọng Lan dần lấy lại ánh sáng, động tác đổ người về phía trước cũng dừng khựng lại, dường như lý trí của hắn đã trở về.

Lạc Hành Vân vẫn tiếp tục nỗ lực bảo vệ bản thân, cậu lấy khăn giấy trong túi áo ra, xì mũi thật mạnh ngay trước mắt người đối diện.

Hạc Vọng Lan: “…”



Lạc Hành Vân vứt cục khăn giấy đã vo tròn vào thùng rác, day cái mũi đỏ ửng, lên tiếng hỏi: “Sao cậu lại nghĩ tôi là Omega?”

Hạc Vọng Lan cười lạnh: “Đm, tôi cũng rất muốn biết đây.” Nói xong, hắn lập tức quay người rời đi.

Lạc Hành Vân cho rằng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, thản nhiên đi về phía chiếc xe đạp yêu quý của mình.

Hạc Vọng Lan đi xa mấy mét, vừa quay đầu đã thấy người nọ đang mở khóa xe. Hắn tức đến khó thở, bước tới đạp mạnh vào bánh xe của Lạc Hành Vân, quát: “Lăn tới đây ngay!”

Lạc Hành Vân chớp mắt: “Tôi đã bảo tối nay tôi phải dạy người khác rồi mà, lần sau cậu nhớ hẹn sớm hơn một chút.”

Hạc Vọng Lan khoanh tay đếm số: “1.”

Sau khi đếm đủ ba tiếng, Hạc Vọng Lan sẽ ra tay. Đây là điều tất cả học sinh khu vực phía Nam đều biết.

Loading...

“Đừng đừng đừng!” Lạc Hành Vân nhanh tay khóa xe đạp lại lần nữa, đứng dậy ngoan ngoãn đi theo Hạc Vọng Lan. Vừa đi, cậu vừa sờ mũi, cười cười như thể làm lành: “Còn không phải do tôi sợ lây bệnh cảm cho cậu hay sao…”

“Lây bệnh cho tôi tôi giết cậu.” Hạc Vọng Lan trầm giọng nói.

Hai người lên xe.

Tuy gia đình Hạc Vọng Lan không để ý quá nhiều đến hắn nhưng vẫn chu cấp tiền thường xuyên, nên phong cách của hắn khá là hào nhoáng, có ô tô xịn, có lái xe riêng, nói chung là ngang cơ Bùi Diễn.

Lạc Hành Vân ngồi cạnh Hạc Vọng Lan, ân cần hỏi thăm: “Bạn Hạc, bạn muốn học môn gì?”

Không gian nhỏ hẹp và khoảng cách quá gần khiến Hạc Vọng Lan hơi ngơ ngẩn. Hắn khẽ nhíu mày, cong môi nở một nụ cười đầy nguy hiểm với thiếu niên bên cạnh: “Lạc Hành Vân, có phải mấy người các cậu đều coi tôi là kẻ ngốc không?”



Vừa nghe hắn hỏi như vậy, Lạc Hành Vân đã biết mình toang rồi. Chuyện trưa nay hẳn là không thể qua mắt người này được.

Hạc Vọng Lan đã nhận định cậu chính là kẻ đánh lén hắn hôm nào.

Lạc Hành Vân đã chuẩn bị tinh thần từ trước, cũng đã nghĩ ra phương án đối phó rồi, nói chung cậu cứ sống chết không chịu nhận thôi. Thế nên lúc này, cậu buồn bã nói: “Ầy, bạn Hạc à, tôi chỉ là một con mọt sách, chắc chắn không thể so với kiểu học sinh chăm chỉ thực hành như cậu. Cậu bảo tôi làm bài thì được, những cái khác tôi thật sự bó tay. Tôi chính là người kém nhất trong tốp giỏi đấy, làm sao thông minh bằng cậu được.”

Nhìn vẻ mặt ủ ê của đối phương, Hạc Vọng Lan lập tức bật cười. Hắn vắt chéo chân, cố ý dùng mũi chân cọ vào đùi người bên cạnh, nói: “Cậu cũng không nằm trong tốp giỏi.”

Lạc Hành Vân gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng, cậu nói đúng, tôi không nằm trong tốp giỏi, tôi là diện kém của tốp kém.”

Cặp mắt hoa đào mang theo ý cười bỡn cợt hơi nheo lại, Hạc Vọng Lan lại hỏi: “Thế cậu nói coi, Bùi Diễn ưng cậu ở điểm nào?”

Lạc Hành Vân khẽ động trong lòng.

“Ấy… Chuyện này không thể nói bừa được đâu…” Mở tròn mắt, cậu hệt như chú mèo nhỏ bị dọa hoảng sợ: “Sao Bùi thần lại để ý tôi được chứ? Để ý cái gì? Ngoại hình xấu xí của tôi hay là đôi chân quanh năm không rửa của tôi hả?”

Nghe được mấy chữ “đôi chân quanh năm không rửa”, Hạc Vọng Lan lập tức rụt bàn chân đang muốn thò vào ống quần của đối phương lại.

Lạc Hành Vân cười thầm, tiếp tục phân tích: “Thứ nhất là giới tính không thích hợp. Thứ hai, xung quanh Chủ tịch Bùi có thiếu Omega xinh đẹp đâu, ngay cả Cố Thanh Tích kia, tôi thấy cũng khá là xinh đẹp.” Hoảng lên, Tiểu Lạc liền lôi Tiểu Cố ra làm lá chắn chẳng chút ngượng ngùng.

“Tôi thấy cậu cũng rất ưa nhìn.” Hạc Vọng Lan biếng nhác nói, lại vươn tay cướp lấy điện thoại của đối phương, trực tiếp tắt nguồn.

“Cậu là Alpha, cậu không thể u mê như vậy!” Tiểu Lạc ra sức đập ghế.

“Được rồi. Nghỉ ngơi trước đi. Chờ khi về đến nhà chúng ta sẽ từ từ tâm sự.” Hạc Vọng Lan cong khóe miệng, nhắm mắt lại làm gương.

Hắn vừa ngủ, sắc mặt Lạc Hành Vân đột nhiên lạnh hẳn đi. Cậu quay đầu nhìn cảnh vật đang lướt qua bên ngoài cửa sổ, nhớ ra nhà của Hạc Vọng Lan ở vùng ngoại ô.

Một nơi hoang vu vắng vẻ…

Đậu má… đám Alpha này chẳng có tên nào dễ lừa gạt cả.

Vươn tay day huyệt thái dương hòng giảm bớt cơn đau đầu, nhưng cảm giác choáng váng của Lạc Hành Vân càng trở nên mãnh liệt. Tình trạng của cậu hiện giờ hơi giống khi hạ đường huyết, nhưng lại có gì đó hơi khang khác.



“Buổi tối đi boxing không?” Dưới tầng một của tòa nhà giảng đường, Lý Ngộ vừa dắt một chiếc xe đạp địa hình (*) vừa hỏi mọi người.

Thẩm Thư Ý đẩy gọng kính viền vàng: “Bài tập của mày thì sao?”

Lý Ngộ: “Điểm thi của tao toàn liệt! Liệt hết!”

“Đi.” Bùi Diễn ở bên cạnh mở miệng nói.

Thẩm Thư Ý nhìn hắn bằng ánh mắt đầy hứng thú, xem ra hôm nay lửa giận trong lòng anh Bùi nhà bọn hắn chẳng nhỏ chút nào đâu.

Alpha thành niên là loại sinh vật táo bạo và nóng nảy, họ cần bộc phát sức mạnh đang trên đà trào dâng. Thế nên các quán boxing mọc ra như nấm sau mưa kia luôn bị nhấn chìm trong một biển hormone (*) vô cùng đáng sợ.

(*) Hormone là kích thích tố, khác với pheromone là tin tức tố mọi người nhé.

Chỉ là đã rất lâu Bùi Diễn không tới những chỗ như vậy nữa. Khả năng tự chủ của hắn rất mạnh, cảm xúc cực kỳ ổn định, đồng thời hắn cũng có nhiều cách để giải tỏa hơn là đấm đá. Kỳ nghỉ đông năm trước, hắn tự giam mình trong nhà một ngày một đêm để viết code, lập trình ra một game, ném lên Steam (*) là kiếm liền hơn trăm vạn.

(*) Steam là một nền tảng phân phối trực tuyến, quản lý bản quyền kỹ thuật số, trò chơi điện tử nhiều người chơi và dịch vụ giao tiếp xã hội trên nền internet phát triển bởi Valve Corporation.

Đúng là chuyện khiến Bùi Diễn bất đắc dĩ đến mức phải dựa vào sức mạnh để trút giận cũng không nhiều lắm.

Thẩm Thư Ý đẩy mắt kính, đoán chắc phải có lí do anh Bùi nhà mình mới tham gia hoạt động tập thể như thế, không khỏi tìm kiếm đám Beta nọ theo bản năng. Rất nhanh sau đó, hắn nhìn thấy Hoắc Tư Minh, người cao nhất bọn: “Lão Hoắc.”

Hoắc Tư Minh cùng em trai đang cãi nhau với Thích Vũ, nghe tiếng gọi bèn quay đầu lại.

Lý Ngộ vô tâm vô phế, nghĩ cùng ăn một bữa cơm là đã trở thành anh em rồi, hô to: “Buổi tối đi boxing không?”

Hoắc Tư Minh vừa định từ chối, Thích Vũ ở bên cạnh đã reo lên: “Đi đi đi đi đi!” Hoắc Tư Minh lườm cậu ta: “Đi cái cục cớt, mày là Beta, đi theo làm gì? Định đóng bao cát hả?”

Thích Vũ: “Chẳng qua là mày sợ pheromone của những Alpha khác mà thôi! Hừ! Không có tương lai!”

Thẩm Thư Ý cười xấu xa: “Ồ? Sợ pheromone của những Alpha khác? Vậy càng phải đi chứ, quán boxing sẽ giúp cậu chữa khỏi chứng mẫn cảm.”

“Đừng đi.” Bùi Diễn vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng. Hắn đứng ở đầu gió, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng. Sau khi nhìn qua nhóm Beta một lượt mà không thấy thiếu niên tóc vàng luôn cười tủm tỉm, hắn thu lại ánh mắt.

Hoắc Tư Minh và Thích Vũ ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ đều cảm thấy lớp trưởng quá lạnh lùng và xa lạ.

Bùi Diễn không nói nhiều, đút tay vào túi quần, tỉnh bơ đi lướt qua bọn họ. Hắn đã lên tiếng, những người khác cũng không mời mọc thêm, lập tức đi theo hắn.

“Vì sao?” Đi được mấy bước, Lý Ngộ còn quay đầu lại nhìn: “Càng đông càng vui chứ.”

“Việc này để Tiểu Lạc biết sẽ không hay.” Thẩm Thư Ý nhắc nhở đầy thiện ý: “Bọn họ là bạn của cậu ấy mà.”

“Tiểu Lạc là ai?” Bùi Diễn bình tĩnh hỏi lại.

Thẩm Thư Ý sửng sốt.

“Lạc Hành Vân đấy.” Lý Ngộ tùy tiện nói: “Chẳng phải mày rất tốt với nó à?”

Bùi Diễn không đáp, khóe miệng cứng đờ, vẻ mặt vô cảm.

Thẩm Thư Ý lại mỉm cười, chậm rãi đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi. Hắn vốn tưởng Bùi Diễn không nhìn thấy Lạc Hành Vân nên mới không rủ mấy người kia đi chơi cùng.

Giờ xem ra, Bùi Diễn cũng không ngây thơ như vậy. À không, ở một khía cạnh nào đó, người này còn ngây thơ hơn ấy chứ.

Cũng biết giận dỗi ghê ta.



Vừa đi được vài bước, Bùi Diễn chợt cảm thấy lồng ngực dâng lên cảm giác khó chịu, theo đó là sự hoảng hốt khó diễn tả bằng lời. Trong nháy mắt, adrenalin trong máu hắn tăng vọt lên.

Sức khỏe của hắn vốn rất tốt, phản ứng bất ngờ như thế này quả thật chưa từng xuất hiện.

Bùi Diễn dừng bước, chờ cảm giác hốt hoảng qua đi. Đột nhiên nhận ra được điều gì, hắn quay đầu nhìn nhóm Beta tự kỷ.

1, 2, 3… không có 4.

Hắn nhanh chân bước tới trước mặt Hoắc Tư Minh, nhìn đối phương bằng ánh mắt thâm sâu và u tối, trầm giọng hỏi: “Lạc Hành Vân đâu?”

Hoắc Tư Minh không hiểu đầu cua tai nheo gì, hoảng sợ đáp: “… Tan học cậu ấy đã về rồi, bảo là cảm thấy trong người không thoải mái.”

“Trong người không thoải mái?” Bùi Diễn nhướng mày: “Không thoải mái thế nào?”

“Chắc là cảm nhẹ. Tôi thấy cậu ấy xì mũi liên tục.”

“Choáng váng? Phát sốt? Vã mồ hôi lạnh?” Bùi Diễn hỏi dồn dập.

Là một Alpha, Hoắc Tư Minh cũng không hiểu mấy vấn đề này, chỉ biết trả lời theo ấn tượng sẵn có trong đầu: “Cũng na ná vậy.”

Khi hai người bọn họ đang trò chuyện, Thích Vũ tranh thủ nhìn về phía nhà để xe: “Ế? Xe đạp của Lạc thần vẫn ở trường này.” Thấy Bùi Diễn nhìn sang phía mình, cậu vội vàng giải thích: “Lạc thần đi học bằng xe đạp. Cậu ấy yêu xe đạp của mình lắm, xe còn người còn. Chắc chắn cậu ấy vẫn đang ở trường.”

Bùi Diễn nói rành rọt từng tiếng: “Chia nhau đi tìm.”

Mọi người: “… Ớ?”

Bùi Diễn: “Hiện giờ tình trạng của cậu ấy rất nguy hiểm, tôi phải đưa cậu ấy đi bệnh viện!”

Dựa vào các bệnh trạng vừa rồi, rất có khả năng Lạc Hành Vân đang trải qua kỳ phát tình đầu tiên.

Omega bình thường đều phân hoá khi còn rất nhỏ dưới sự giám sát của phụ huynh hoặc giáo viên trong trường. Chờ phân hoá hoàn toàn, bọn họ mới có kỳ phát dục đầu tiên, lúc ấy sẽ cần nhập viện để nhận được sự chăm sóc chuyên nghiệp từ các y bác sĩ.

Nhưng Lạc Hành Vân đã 18 tuổi rồi, tình trạng của cậu vô cùng hỗn loạn, thậm chí còn có khả năng đón nhận lần phát tình đầu tiên ngay khi chưa phân hóa xong.

Bùi Diễn cảm thấy phản ứng quá khích của mình là vì Lạc Hành Vân đã gặp chuyện. Hắn là người đầu tiên ngửi thấy pheromone của đối phương, chứng tỏ độ phù hợp của hai người cực cao, giữa bọn họ chắc chắn phải có một mối liên hệ bí ẩn nào đó.

Tuy mọi người đều không biết tại sao Lạc Hành Vân lại gặp nguy hiểm, nhưng Bùi Diễn nói vô cùng chắc chắn, nên cả đám vội chia nhau đi tìm.

Thẩm Thư Ý và Bùi Diễn cùng tìm ở tầng một tòa nhà giảng đường. Thấy người kia có biểu hiện thiếu kiên nhẫn, Thẩm Thư Ý đẩy nhẹ gọng kính, bắt chước giọng điệu của đối phương: “Tiểu Lạc là ai?”

Bùi Diễn lườm hắn một cái.

Thẩm Thư Ý vội vàng ngậm miệng, cất bước nhanh hơn.

Ánh mắt Bùi Diễn lúc này hệt như biển rộng trước cơn bão lớn.



Tìm hơn nửa tiếng đồng hồ ở khắp hang cùng ngõ hẻm trong trường, nhưng cả đám vẫn không thấy Lạc Hành Vân đâu. Gọi điện cậu không nghe, nhắn tin cũng chẳng thấy trả lời.

Thích Vũ cảm thấy hành động của bọn họ chẳng hề đúng đắn. Cậu không hề lo cho Lạc thần chút nào, trong lòng cậu, Lạc thần là một người có thể giải quyết êm xuôi mọi chuyện: “Chắc cậu ấy đi dạy học rồi!”

“Đi dạy học?”

“Lạc thần đang làm gia sư mà.” Thích Vũ giải thích: “Nếu nhà của học sinh ở xa, cậu ấy sẽ đi bằng xe bus.”

Lý Ngộ cũng cảm thấy chuyện này chẳng to tát gì: “Cảm cúm thôi, mày lo lắng thế làm gì… Tao đói rồi.”

Gia sư…

Bùi Diễn đột nhiên nhớ đến tiếng gọi “thầy ơi” ngọt xớt mình nghe được hôm nay. Hắn lấy điện thoại ra, gọi cho Hạc Vọng Lan.

Đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì chuông điện thoại vang lên, Hạc Vọng Lan liếc qua màn hình sau đó quay sang nhìn Lạc Hành Vân bằng ánh mắt đầy đắc ý: “Còn bảo không thích, chẳng phải đã tìm tới rất nhanh sao?”