Nhiễm Nhiễm

Chương 26




Cao Lãng và trụ trì già gặp mặt trong chái nhà, Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng thắp hương xong được sư thầy dẫn đến phòng nghỉ nghỉ ngơi. Trong phòng đốt bếp lò, tiểu sư phụ đặt nước ở trên bếp, bên cạnh đặt ít đậu phộng và quýt, nóng hổi đưa cho Cao Quý Đồng ăn.

Cao Quý Đồng nói cảm ơn, ngồi cạnh bếp lò bóc quýt, bóc xong đưa cho Lý Nhiễm, nói mẹ ơi mẹ ăn đi, Lý Nhiễm ăn hai múi, chua đến tận răng, Cao Quý Đồng cười rạng rỡ.

Nơi thần thánh thanh tĩnh, yêu hận đã qua đều như mây khói.

Thế nhân mang theo rất nhiều mong mỏi đến nơi đây, được thần linh tiếp nhận không bỏ sót thứ gì, bất kể mong muốn trở thành sự thật hay không, ít nhất lúc này trái tim có chỗ dựa vào. Điều khó thoả mãn nhất là lòng người, điều dễ thoả mãn nhất cũng là lòng người.

Trước kia nếu Lý Nhiễm cảm thấy cuộc sống thật sự khắc nghiệt cũng sẽ chạy đến nơi này, luôn nghĩ rằng nếu thế gian có thần linh, bọn họ chắc chắn thần thông quảng đại, những buồn phiền của cô đối với họ mà nói có thể còn nhỏ bé hơn hạt bụi.

Cao Quý Đồng cảm thấy buồn chán, lấy điện thoại của Lý Nhiễm ra chơi game, sư thầy ở bên cạnh xem, quả thực chướng mắt, tiếp nhận làm một loạt thao tác thành thạo.

Trong phòng hơi ngột ngạt, Lý Nhiễm nói với Cao Quý Đồng cô ra ngoài một lát, cậu bận chơi game cũng không nhìn cô, sư thầy nhiệt tình bảo cô cứ yên tâm đi, nói sau núi có một vùng hoa mai, đang nở rất nhiều.

Lý Nhiễm một mình ra núi sau chùa, ngày thường con người sẽ chỉ mua một vài bó hoa trang trí ngôi nhà một cách hời hợt, đột nhiên nhớ đến nét đặc sắc của hoa mai ca ngợi trong thơ cổ, đến cuối cùng chỉ cảm thấy xinh đẹp, những thứ khác cũng không thưởng thức được.

Gió núi thổi xào xạc làm cho hai má cô phát đau, rất nhanh không còn cảm giác. Cô đứng ngây ra một lúc lâu, trên đường trở về bước hụt một cái, liền ngã trẹo chân. Mắt cá chân vô cùng đau nhức, xung quanh cũng không có người nào, cô cà nhắc khó khăn bước đi mười mấy mét, mới được Cao Lãng qua đây tìm nhìn thấy, nhìn cô di chuyển khập khiễng, anh cau chặt mày, cũng không cần hỏi bị gì vậy, đã đi qua bế người ta lên.

Lý Nhiễm lúc đầu giãy giụa, nói tự mình đi được, Cao Lãng khịa cô, tự mình đi được còn có khả năng bị ngã, Cao Quý Đồng đi bộ còn vững hơn em.

Lý Nhiễm không nói gì nữa, anh lại bực bội nói: “Tôi không trách móc em, em đừng nghĩ nhiều.”

“Em biết rồi, anh đều là ý tốt.” Cô cũng không tức giận.

Cao Lãng bế cô đến một chỗ đá lớn, ngồi xuống cởi giày của cô ra kiểm tra vết thương, chân của Lý Nhiễm nhỏ nhắn lại trắng, nắm trong tay xinh xắn dễ thương. May mà chỉ sưng tấy, không tổn thương đến xương, Cao Lãng mang xong giày và tất cho cô, bế cô lên lần nữa, định đi tìm sư phụ xin ít thuốc.

Lý Nhiễm không quen bị người khác chạm vào, được anh bế cả người căng cứng, cơ thể cứng nhắc, không bao lâu đã cảm thấy mệt, khẽ nói cô muốn xuống tự đi. Cao Lãng cụp mắt nhìn cô một cái, bỏ cô xuống, cô chậm rãi đi được hai bước lại bị bế lên.

Cao Quý Đồng nhìn thấy Cao Lãng bế Lý Nhiễm trở về, lập tức lo lắng chạy đến, “Mẹ ơi, mẹ làm sao thế?”

Cao Lãng đáp: “Mẹ con trẹo chân rồi.”

Cao Lãng xin sư phụ trong chùa ít thuốc giảm sưng, không ở lại đây ăn cơm, bảo Cao Quý Đồng lấy đồ, cõng Lý Nhiễm xuống núi.

Núi Vụ không cao cũng không dốc lắm, nhưng cũng chỉ có một con đường nhỏ có thể đi, không có cách nào lái xe, bởi vì khu vực danh lam thắng cảnh không có cáp treo, chỉ có thể đi về bằng đôi chân mình.

Lý Nhiễm rất nhẹ, Cao Lãng cõng cô đi được 30 phút mới thấy mệt, Cao Quý Đồng không giúp gì được, chỉ có thể lo lắng nhìn Lý Nhiễm, trên đường bọn họ nghỉ ngơi ở đình nghỉ mát, Cao Quý Đồng rót nước nóng từ bình giữ nhiệt cho Lý Nhiễm, nhân tiện cũng rót cho Cao Lãng đổ mồ hôi một ly.

Cao Lãng thoáng ngớ người, nói cảm ơn, mặc dù không bao giờ uống nước nóng, nhưng cũng uống hết.

Lý Nhiễm sờ trán Cao Quý Đồng, cậu cũng đổ mồ hôi. Uống nước xong, Cao Lãng lại cõng Lý Nhiễm xuống núi, Cao Quý Đồng thì đi phía trước, Lý Nhiễm muốn nói vài điều gì đó, thấy bước chân nhanh nhẹn của Cao Quý Đồng lại nuốt lời nói vào.

Về đến nhà đã quá giờ cơm trưa, ông quản gia đón bọn họ ở cổng, trách mắng Cao Lãng: “Mồng một Tết còn chạy ra ngoài là thế nào, khi nào đi thắp hương chẳng được.”

Cao Lãng bế Lý Nhiễm từ trên xe xuống, trả lời: “Phật tổ sẽ không phù hộ người như ông đâu.”

Ông quản gia thấy anh bế Lý Nhiễm, ánh mắt không che giấu nổi sự kinh ngạc, nhưng ông ấy rất nhanh đã hoàn hồn lại, hỏi: “Tiểu Nhiễm làm sao thế?”

“Không nhìn đường, bong mắt cá chứ sao.” Anh trả lời qua loa, bế người đi vào trong, ông quản gia quên mắng anh, vội vàng kêu người đi gọi bác sĩ.

Cao Quý Đồng nhắm mắt đi theo sau lưng bọn họ, nhìn Cao Lãng bế Lý Nhiễm về giường, kê gối rồi đắp chăn cho Lý Nhiễm, Cao Lãng kéo cậu lại, nói: “Mẹ con bị bong mắt cá chân, không phải bị cảm, con đắp kín như thế để làm gì.”

Cao Quý Đồng ồ một tiếng thì không động nữa, chưa được bao lâu bác sĩ gia đình đã đến, sau khi cẩn thận kiểm tra thì phát hiện chỉ là bong gân, bảo người lấy túi đá chườm lạnh, rồi tìm một vài thuốc tiêu viêm và giảm đau, dặn cô hai ngày này cố gắng đừng đi lại.

Giày vò cả buổi, lão quản gia sai người đưa đồ ăn đến cho bọn họ. Cao Lãng và Cao Quý Đồng ăn tối trong phòng cùng Lý Nhiễm, ăn xong cả hai mới đi tắm rửa thay quần áo. Cao Lãng tắm xong trước, trước sau chưa tới 10 phút, qua hỏi Lý Nhiễm có muốn đi tắm không, anh biết cô hơi thích sạch sẽ, buổi sáng leo núi đổ mồ hôi, cô nằm trên giường chắc là cảm thấy khó chịu.

“Cần tôi kêu người giúp không?” Dì Chương ở đây, anh không nói muốn giúp cô tắm.

Lý Nhiễm không muốn làm phiền người khác, càng không quen người khác giúp tắm rửa, liền lắc đầu nói không cần, cô chỉ bị bong gân, đâu phải hoàn toàn không cử động được, một mình mình cũng có thể.

Cao Lãng không cố ép, nói: “Tôi bế em vào.”

Cao Quý Đồng không ở đây, Lý Nhiễm đẩy anh ra, “Không cần, cảm ơn.”

Cô chậm rãi xuống giường, ý tứ từ chối mãnh liệt, Cao Lãng chỉ có thể đưa tay ra đỡ cô. Lý Nhiễm nghĩ một chút, rồi gọi tên anh, Cao Lãng đáp, cô nghiêm túc nói: “Anh không cần như vậy, qua…”

“Qua vài ngày rồi nói chuyện kia.” Cao Lãng biết cô muốn nói gì, cắt ngang lời cô, “Nếu không thì sau này đừng nói.”

Thái độ anh kiên quyết, Lý Nhiễm chỉ có thể nén xuống, vịn lấy tay anh vào phòng tắm. Cao Lãng tìm cái ghế cho cô, bảo cô có thể ngồi tắm, sau đó tiện tay lấy hai bộ quần áo trong tủ quần áo cho cô, bỏ trên kệ ở bên cạnh.

Lý Nhiễm lăn lộn tắm xong, nhìn thấy đồ lót cuộn trong quần áo, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng vì hơi nóng, màu càng đậm hơn.

Đến khi cô tắm xong ra ngoài, Cao Lãng và Cao Quý Đồng đều ở trong phòng cô, Cao Lãng qua bế cô, bởi vì Cao Quý Đồng ở đây, cô không có cách nào đẩy ra, chỉ có thể đỏ mặt bị anh ôm về giường.

Buổi chiều, Cao Quý Đồng xem tivi cùng Lý Nhiễm, Cao Lãng thỉnh thoảng qua xem thử có gì cần giúp không. Cơm tối đưa thẳng đến chỗ nhà nhỏ, ăn xong Cao Lãng vẫn chưa đi, nói anh ngủ ở phòng dành cho khách bên cạnh, có chuyện gì có thể gọi anh.

Cao Quý Đồng ở đây, Lý Nhiễm đương nhiên không thể nói gì, buổi tối vẫn tự mình chầm chậm đi đến phòng vệ sinh rửa mặt. Cao Lãng qua xem hai lần, lần đầu tiên cô bị giật mình, lần thứ hai cô vẫn đang cầm cuốn sách trên tay nhưng người đã ngủ thiếp đi. Anh giúp cô cất sách đi, tắt đèn rồi rời đi. Lúc ra cửa, nhìn thấy Cao Quý Đồng làm cử chỉ im lặng với cậu.

Một đêm không mộng mị.

Mồng hai, liên tục có khách đến nhà chúc tết, những năm trước Lý Nhiễm cần phải ra tiếp khách, năm nay bởi vì cô bị đau chân, chỉ có thể ở trong phòng nghỉ ngơi. Cao Lãng không được rảnh rỗi, khách đến hết đợt này lại đợt khác, anh đành phải thỉnh thoảng qua xem thử.

Ông quản gia thấy anh chạy thường xuyên, trong lòng có chút vui vẻ, nói với ông cụ Cao: “Tiểu Lãng coi như hiểu chuyện chút rồi.”

Anh thể hiện rõ ràng, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được tâm ý.

Ai cũng không mong bọn họ ly hôn, nhưng trên mặt ông cụ Cao không có biểu cảm gì, “Chuyện này không thể ép buộc, tuỳ nó đi.”

Cao Quý Đồng thấy Cao Lãng luôn chạy đến phòng Lý Nhiễm, ngược lại cũng không tỏ ra ghét bỏ lắm, chỉ là đôi khi ghét anh làm phiền cậu và Lý Nhiễm nói chuyện. Trên mặt Lý Nhiễm tỏ ra bình tĩnh hơn, chỉ cần Cao Quý Đồng ở đây thì sẽ không tỏ ra cự tuyệt, chỉ có lúc cậu không ở đây sẽ cố ý giữ khoảng cách.

Cao Lãng là một người không kiên nhẫn lắm, nhưng mấy ngày nay đối với cô mà nói hầu như dịu dàng, ân cần hơn so với trước kia bọn họ còn ở bên nhau, lúc đó thỉnh thoảng anh sẽ cố ý chọc cô khóc, bây giờ rất để ý chừng mực, không làm những chuyện khiến cô tức giận.

Trong một ngày, anh có một khoảng thời gian ở bên cạnh cô và Cao Quý Đồng, xem phim cùng bọn họ hay chơi game cùng Cao Quý Đồng.

Mấy ngày này đối với Lý Nhiễm mà nói trôi qua hơi dài đằng đẵng, đối với Cao Quý Đồng mà nói lại quá ngắn ngủi. Chớp mắt đã đến mồng năm, vết thương ở chân cô gần như đã lành, cô phải rời đi trở về nơi thuộc về mình.

Sáng sớm, cô thức dậy thu dọn đồ đạc, nói tạm biệt với Cao Quý Đồng. Cao Quý Đồng có chút không nỡ ôm lấy cô, cái gì cũng không nói, cô mỉm cười nói: “Quý Đồng à, đợi vài ngày nữa mẹ lại đến đón con nhé.”

“Vâng, tạm biệt mẹ.” Cao Quý Đồng gật đầu, nhìn theo cô rời đi, dì Chương dắt tay cậu đi vào nhà, ân cần dỗ dành cậu: “Quý Đồng đừng buồn, mấy ngày nữa có thể gặp mẹ rồi.”

Cao Quý đồng buồn bã dạ một tiếng, dì Chương an ủi cậu: “Biết đâu khoảng thời gian nữa, mẹ lại chuyển về thôi.”

Cao Quý Đồng không trả lời, chẳng hề vui vẻ lên giống như trong tưởng tượng của dì Chương.

Lý Nhiễm ngồi trên ghế phụ, quay đầu lại nhìn bóng dáng Cao Quý Đồng, Cao Lãng thấy vẻ mặt cô đau buồn, tâm trạng cũng không nhẹ nhõm.

Anh không hiểu Lý Nhiễm, không nỡ như thế tại sao vẫn muốn rời đi.

Lý Nhiễm điều chỉnh lại cảm xúc mới nhìn Cao Lãng, hỏi anh: “Chúng ta đi đâu nói chuyện?”

Cao Lãng lái xe đi, có chút không vui trả lời: “Tuỳ em.”

Lý Nhiễm nghĩ thử, tìm một quán cà phê bên đường, Cao Lãng theo cô đi vào, hai người ngồi đối diện nhau, lại khôi phục khoảng cách xa lạ.

Trong lòng Cao Lãng có chút không chịu nổi, dựa vào ghế sô pha nhìn cô, “Bây giờ em vẫn không hiểu tấm lòng của tôi sao?”

Anh nghĩ rằng mấy ngày này anh biểu hiện đủ rõ ràng, anh không thể nói lời níu kéo, chỉ có thể dùng hành động thực tế biểu đạt.

Mấy ngày này, ba người họ sống chúng không phải rất vui vẻ sao?

Lý Nhiễm bị cảm, mùa đông luôn cầm cái ly theo thói quen, cô lặng lẽ nhìn anh, nói: “Em biết, nhưng sự việc không phải như vậy.”

“Em biết anh không muốn ông nội và Quý Đồng buồn, nhưng chúng ta không thể vì họ, cứ miễn cưỡng ở bên nhau giống như trước kia.”

“Tôi không nói giống như trước.” Anh cắt ngang lời cô.

Mấy ngày này anh không phải đã nói với cô bằng hành động, anh sẽ không giống như trước rồi sao.

Lý Nhiễm bỗng trầm lặng, cúi đầu xuống, “Cao Lãng, trước kia là em trẻ con, không biết rằng ở bên cạnh một người mà mình không thích đau khổ bao nhiêu. Bây giờ, cuối cùng em cũng hiểu được nỗi đau của anh rồi.”

“Giữa chúng ta là trách nhiệm, nhưng chúng ta không nên chỉ là trách nhiệm.”