Nhị Vương Phi Hai Mặt

Chương 30: Tỷ võ lần hai




Hai người bọn tôi ngược đường trở về Vương phủ, đi ngang qua quầy hàng trang sức lúc trước, bắt gặp ánh mắt hừng hực như lửa của hai bà cô luống tuổi, tôi cụp mắt cúi đầu tảng lờ đi. Vô tình nhìn xuống mới phát hiện cánh tay Tề Nhan đang run lẩy bẩy. Tôi kinh ngạc gọi:

“Này!“.

Tề Nhan xoay đầu, mỉm cười như chẳng có chuyện gì.

“Sao thế, Vân đệ?“.

Anh ta vẫn còn sức để diễn trò với tôi nữa cơ đấy! Không muốn mất thời gian truy vấn, tôi mau mắn cầm bàn tay phải của Tề Nhan lên xem. Giữa hổ khẩu là một vết nứt, rách toác còn đang rỉ máu. Vì anh ta nắm chặt lòng bàn tay cố ý giấu đi tình trạng thương tích nên dọc đường không lưu lại vết máu. Nếu không phải vô tình nhìn xuống, tôi đã chẳng hay biết gì cả. Tôi chộp tay kia của Tề Nhan, kéo anh ta đi như chạy trở về phủ. Tránh đụng mặt người khác, tôi cẩn thận đẩy anh ta vào phòng mình, nhanh chóng đi lấy vải sạch và thuốc trị thương. Bôi thuốc, băng bó xong tôi mới tức giận mắng:

“Bị thương cũng không nói, bộ anh là con nít đấy hả?“.

“Liễm nhi lo lắng cho ta, ta rất vui“.

Tôi lừ mắt.

“Đừng có mà đánh trống lãng. Ta biết kẻ kia không đơn giản, nhưng anh cũng không phải hạng tầm thường. Hắn thực sự khó đối phó vậy à?“.

“Có lẽ vậy“.

Cái kiểu trả lời gì thế này!? Tôi bực mình, bực với mình vì đã khiến anh ta bị thương. Xưa nay tôi rất ghét việc bản thân làm liên lụy người bên cạnh.

“Chẳng phải ta đã bảo không liên quan đến anh, nói anh đừng xen vào hay sao! Nếu như ban nãy người tỷ võ với hắn là ta...“.

Tề Nhan ngắt lời:

“Nếu người tỷ võ là nàng thì nàng sẽ không bị thương? Ta biết nàng đang nghĩ rằng kẻ đó có lợi thế sức mạnh, nàng chỉ cần tránh đòn tìm cơ hội áp sát thì hắn không thể vung đao chém ngược trở về nếu không sẽ chém trúng cả bản thân hắn. Nàng dùng tốc độ một nhát cắt yết hầu hắn hoặc giấu đi khí tức tấn công vào phía sau lưng là có thể thắng được. Nàng nghĩ thế đúng không?“.

Tôi không phản bác. Tề Nhan nghiêm túc nhìn tôi, nói tiếp:

“Trong lúc đánh nhau với ta mà hắn vẫn luôn chú ý động tĩnh bên chỗ nàng, dè chừng nàng. Kẻ đó luôn đề cao cảnh giác. Một trâm của nàng đắc thủ chẳng qua là nàng vừa đến, ở đó có nhiều người nên hắn không chú ý, động tác của hắn lúc đó không thể dừng lại nên nàng mới may mắn làm hắn bị thương. Ta chưa từng gặp kẻ nào như hắn. Không hề có chiêu thức gì đặc biệt. Đơn giản là bản năng của hắn giống như dã thú vậy“.

Đồng ý là bản lĩnh kẻ đó cao cường. Khả năng phản xạ, tốc độ ra đòn, lực bạo phát... đều vượt xa người bình thường. Thế nhưng, thế nhưng... Tôi ngoảnh đầu sang bên.

“Dù sao nếu là ta đánh cũng sẽ thích hợp hơn anh. Đánh trực diện với kẻ cậy mạnh đâu phải là khôn ngoan. Huống chi, anh cũng chẳng quen biết Vương Ngôn, ta đâu cần anh xen vào“.

“Người nàng muốn bảo vệ, ta đương nhiên sẽ thay nàng bảo vệ cho tốt. Đừng nói mấy câu như chuyện riêng của nàng không liên quan đến ta. Nàng không biết nói như thế sẽ khiến ta thấy khó chịu ư?“.

Tôi ngoẹo cổ.

“Chuyện của ta không cần anh quản. Sau này dù xảy ra bất cứ việc gì hay gặp kẻ địch khó đối phó đến đâu ta cũng sẽ tự mình giải quyết được. Trước kia như thế, hiện tại như thế, đương nhiên về sau cũng sẽ không thay đổi“.

Tề Nhan nổi giận.

“Nàng là vương phi của ta, sao ta có thể bỏ mặc nàng? Chẳng phải ta đã nói, dù nàng không nhận ta là phu quân, nhưng ta sẽ đợi nàng. Liễm nhi, sao nàng lại cố chấp như vậy?“.

Tôi đứng bật dậy hét vào mặt anh ta:

“Phải, ta cố chấp, ta luôn thích làm theo ý mình. Cho nên chúng ta không hợp với nhau. Anh là gì chứ, chẳng có quyền gì để đòi hỏi ta phải thích anh. Trông thấy bản mặt của anh mỗi ngày là việc phiền chán nhất trên đời. Đồ vương gia hợm hĩnh“.

Chạm phải ánh mắt sững sờ của đối phương, tôi bặm môi xoay người chạy đi. Ôm một bụng tức giận, tôi bỏ về nhà “mẹ đẻ“. Rời khỏi Vương phủ rồi lại thấy hối hận. Đáng ra tôi không nên nặng lời với Tề Nhan như vậy. Tôi không ghét anh ta, cũng chẳng thấy phiền chán gì cả. Nhưng nhìn thấy người khác vì mình mà bị thương là tôi lại tức đến nghẹn cả người. Không phải tôi giận Tề Nhan, là tôi tự giận chính bản thân. Vốn ban sáng tôi còn có ý nghĩ thử mở lòng, tiếp xúc với Tề Nhan nhiều hơn. Nhưng hiện tại, nhớ đến ánh mắt kia của anh ta tôi lại chỉ muốn trốn đi nơi khác. Đều tại tên người Khiết Đan kia, đúng là đáng hận. Tôi nổi điên đá tung cửa phòng, mặt hầm hầm đi vào. Anh trai hồ ly đang lúi húi ở bên trong giật mình quay lại.

“Ngươi là ai? Sao lại...“.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, cầm nguyên ấm trà ngửa cổ tu một hơi, rồi mới đáp:

“Là muội đây“.

“Liễm nhi? Sao lại ăn mặc thế này? Mặt mũi sao nhăn nhó thế kia? Cãi nhau với nhị vương gia à?“.

Tôi đặt mạnh ấm trà xuống bàn.

“Đừng có nhắc đến anh ta trước mặt muội“.

Qua một lúc mà chẳng thấy anh trai hồ ly đáp lời. Này, ít ra huynh cũng nên tỏ vẻ quan tâm, an ủi vài câu chứ? Tôi đi tới ngó nghiêng hỏi:

“Đại ca đang tìm gì vậy?“.

“Ngân phiếu. Ta nhớ có để dành ít bạc nhưng chẳng rõ nó trốn ở xó nào rồi. Tìm mãi chẳng thấy đâu“.

“Huynh cần bạc làm gì? Chậc, không phải huynh muốn đến hoa lầu ngắt hoa bẻ cành đấy chứ hả?“.

“Nói linh tinh. Mai là lễ mừng thọ của cha, ta nghe nói Tửu Trung Tiên đang đấu giá một bình rượu Nữ Nhi Hồng ủ lâu năm. Là loại cha thích nhất, chỉ là giá hơi đắt nên ta đang tìm ngân phiếu“.

Tôi đúng là đứa con gái vô tâm. Tôi vỗ mạnh trán, lôi anh trai hồ ly ra cửa, vừa đi vừa trách:

“Sao huynh không nói sớm, muội chẳng hay biết gì cả. Đi mau, đi mau. Kẻo người ta lại bán hết mất“.

“Nhưng còn ngân phiếu...“.

“Muội có, mua hết rượu của tửu lâu cũng không thành vấn đề“.

Cũng may tôi có thói quen mang theo ngân phiếu trước khi rời khỏi phủ, mà bữa sáng Tề Nhan đã thanh toán nên số bạc trong người tôi vẫn còn nguyên. Thôi, thôi, chớ nhắc đến anh ta làm gì cho đau đầu.

Hai người bọn tôi chạy nước rút đến tửu lâu, vẫn may vừa kịp lúc. Số người tham gia đấu giá đông nghẹt, chật kín cả sảnh dưới. Đúng là thời đại nào cũng sinh ra sâu rượu. Tôi lập tức chen một chân vào hét giá. Đến khi ngả giá đến con số hai vạn lượng bạc, tưởng rượu sắp đến tay rồi thì một giọng nói chướng tai vang lên:

“Một trăm vạn“.

Tôi quay đầu nhìn kẻ vừa đến mà máu nóng bốc lên khắp mặt. Lại là hắn ta! Tôi và kẻ này chắc chắn là vận mệnh xung khắc. Đồ sao chổi! Đồ phá đám!

“Đại gia, ngài vừa mới nói là... là... một trăm vạn?“. Ông chủ tửu lâu khó tin hỏi lại.

Hắn ta thản nhiên gật đầu rồi đi đến chỗ tôi, đắc ý nói:

“Tiểu tử, không ngờ sớm như vậy đã gặp lại ngươi, càng không ngờ ngươi mới tí tuổi, còn chưa kịp mọc lông mà đã học thói xấu ham mê tửu sắc rồi?“.

Ai mới tí tuổi, bản cô nương hai kiếp làm người rồi đấy, chưa chắc ta đã thua tuổi nhà ngươi đâu. Trên người tôi chỉ có mười vạn lượng bạc, cho dù muốn về lấy thêm thì tên gia hỏa kia khẳng định đoạt rượu về tay trước khi tôi kịp trở lại. Chết tiệt, hôm nay là ngày quái quỷ gì thế này! []

“Sao không nói gì? Kẻ tinh quái như ngươi lại có lúc nói không ra lời hả? A, không phải ngươi không có đủ bạc đấy chứ?“.

Tôi ức đến mức muốn xông tới đấm một phát thẳng mặt hắn ta. Chủ quán đã bắt đầu hô giá một trăm vạn lượng lần thứ hai. Tôi nhìn hũ rượu kia mà khóc không ra nước mắt. Rút cục đành đứng chôn chân nhìn kẻ vô lại cố tình phá đám nghênh ngang giành lấy rượu quý. Hắn đến trước mặt tôi cười rất gian xảo:

“Rượu này thưởng cho ngươi, có muốn hay là không?“.

“Ngươi có ý gì?“.

“Ta hiện tại có chút ngứa chân ngứa tay. Chúng ta tỷ thí một trận, ngươi thắng thì rượu này sẽ thuộc về ngươi, ta thắng sẽ không đòi gì của ngươi cả. Rất hời cho ngươi đúng không? Thế nào? Đấu? Hay là không đấu?“.

Anh trai hồ ly đứng chắn trước tôi, sắc mặt trầm xuống nói với kẻ kia:

“Rượu này nếu huynh đã thắng đấu giá thì nó là của huynh. Xem như bọn ta không có duyên với nó. Trận tỷ thí kia, ta thấy không cần đâu“.

Đối phương tỏa ra hơi lạnh, đanh giọng hỏi:

“Ngươi là kẻ nào? Ta đang nói chuyện với hắn, liên quan gì đến ngươi?“.

“Ta là đại ca của đệ ấy. Đệ đệ tuổi nhỏ không biết cư xử, nếu có chỗ nào đắc tội mong huynh rộng lượng bỏ qua cho“.

“Đại ca? Hết đường huynh rồi lại xuất hiện thêm một ca ca ruột, có nhiều huynh đệ gớm nhỉ? Hừ, ta cứ không muốn bỏ qua cho hắn thì sao?“.

Anh trai hồ ly cau mày nổi giận:

“Huynh là kẻ có bản lĩnh, chẳng lẽ lại nhất quyết bắt nạt kẻ yếu ư?“.

Kẻ nọ cười to, đưa tay chỉ vào tôi.

“Hắn là kẻ yếu? Vết thương trên tay ta là hắn gây ra, ta bại dưới tay kẻ khác cũng là do hắn tính kế. Ngươi nói xem, món nợ này ta không tìm hắn tính sổ thì tìm ai? Tiểu tử thối, ngươi chỉ giỏi trốn sau lưng kẻ khác thôi hả?“.

Tôi bước sang một bên, tránh khỏi bóng lưng anh trai, nghiến răng nhìn hắn.

“Đánh thì đánh, bản thiếu gia sợ ngươi chắc!“.

Anh trai hồ ly quay đầu hô lên:

“Không được. Nếu... đệ bị thương, ta biết ăn nói với cha thế nào? Đệ đừng quên mai là ngày gì, chẳng lẽ đệ muốn làm cha nổi giận?“.

Nghe nhắc đến cha, tôi lại nhớ đến mục đích đến đây lần này mà nhìn chằm chằm vào hũ rượu mới bị cướp mất kia. Còn cả món nợ vì hắn ta mà tôi và Tề Nhan cãi nhau một trận nữa. Ai thiếu nợ ai, chúng ta còn phải tính toán lại đấy, đồ to xác!

“Đệ tự biết chừng mực, đại ca đừng lo“.

“Nhưng...“.

Tên cao lớn kia mất kiên nhẫn hừ mũi:

“Các ngươi lôi thôi quá đấy. Ta cũng không muốn mang tiếng bắt nạt kẻ yếu ớt hơn mình. Ngươi muốn dùng binh khí gì tùy ý, ta chỉ đánh tay không. Hơn nữa, một tay là đủ“.

Tôi nhếch môi cười mỉa:

“Là do ngươi tự đề nghị thế đấy nhé? Đến lúc thua đừng nên lấy đó làm cái cớ giữ lấy mặt mũi“.

“Để ta xem lát nữa tiểu tử ngươi còn ngông nghênh được nữa hay không“.

Bọn tôi đến chỗ dựng đài tỷ võ. Những người muốn đi xem náo nhiệt đều bị tùy tùng của kẻ kia ngăn lại. Anh trai hồ ly vẫn không yên tâm, thấp giọng khuyên tôi lần nữa:

“Hay là ta thay muội đánh, đại ca da thịt thô dày dù thua cũng không đáng ngại. Còn muội...“.

“Tề Nhan phải dốc toàn lực mới thắng được hắn ta, hơn nữa còn là thắng hiểm. Muội không muốn làm đại ca mất hứng nhưng thực sự huynh không đấu lại kẻ này đâu“.

“Nếu hắn đã khó lường đến mức ấy sao muội còn mạo hiểm đi đánh nhau với hắn. Không được, đại ca không đồng ý“.

Tôi khẽ vỗ vai huynh ấy trấn an.

“Lo gì chứ, nhắm không thắng nổi thì muội chịu thua là được. Chẳng phải hắn đã nói muội nếu thua cũng chẳng mất gì hay sao? Chớ lo, chớ lo“.

Tôi cười cười phóng lên đài cao. Mặc dù nói những lời bình thản đó nhưng đấy chẳng qua là mấy câu an ủi huynh ấy. Kẻ đang đứng đối diện tôi, thứ hắn muốn đâu chỉ đơn giản là tỷ thí phân thắng bại. E là muốn tính mạng tôi thì đúng hơn. Tôi hít sâu một hơi, tuyệt đối không được phép lơi lỏng.

“Ngươi không mang kiếm? Đao của ta quá nặng e là sẽ đè bẹp ngươi mất, ha ha. Đột Tử, đem kiếm của ngươi đưa hắn“.

Hắn ta mỉa mai tôi xong rồi bảo tùy tùng của mình cho tôi mượn binh khí xài tạm. Tôi giơ tay ngăn lại, cười rạng rỡ nói:

“Khỏi đi. Bản thiếu gia dùng tay không cũng đủ đánh bại ngươi rồi“.

Đối phương ôm bụng cười ngặt nghẽo.

“Dựa vào ngươi?“.

“Phải, dựa vào bản lĩnh của ta“.

Hắn nheo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân rồi mới thu lại vẻ cười cợt, chặc lưỡi một tiếng ra vẻ độ lượng.

“Ta cũng muốn xem xem tiểu tử ngươi thật sự có bản lĩnh gì. Đến đi, ta nhường ngươi trước mười chiêu, tuyệt đối không đánh trả“.

Tôi không khách sáo nữa. Dù sao cũng không phải đoạt danh hiệu gì nên chẳng cần làm cao, hắn đã thích nhường như vậy tôi sẽ để hắn nếm mùi lợi hại. Trước mặt là đối thủ cao lớn, da thịt thô dày, chỉ có thể nhắm đến chỗ yếu hại trên người hắn để tấn công. Tôi điểm chân xông đến dồn lực vào bàn chân, chống tay xoay ngược cơ thể quét chân đá vào cổ hắn. Kẻ nọ xem thường vóc dáng tôi thấp bé, chênh lệch giữa đôi bên quá rõ ràng, chỉ thản nhiên hơi ngước cằm. Khi hắn tưởng đã tránh thoát đòn tấn công kia, khóe môi đáng ghét ngạo mạn nhếch lên; tôi cười thầm trong bụng hất mạnh chiếc giày đang mang để tăng tầm đá. Giày kia “bộp” một tiếng vả lệch mặt hắn. Tôi lập tức búng người lùi lại.

“Tiểu tử thối, ngươi...“.

Tôi làm bộ giật mình hốt hoảng:

“A, thật ngại quá. Giày của ta mới may, mang không được vừa chân“.

Vừa nói tôi vừa tháo nốt chiếc giày còn lại, bước đi chậm rãi thành vòng tròn vây hắn lại. Kẻ địch trông thấy tôi từ một người bỗng chốc hóa ra năm, sáu người thì khẽ kinh ngạc. Tôi tìm cơ hội tấn công bất ngờ, nhưng mọi đòn tấn công đều không chạm được đến đối phương. Tề Nhan nói không sai, kẻ này lúc nào cũng cảnh giác cao độ, phòng thủ rất chặt. Trái ngược với thân hình quả núi của mình, tốc độ của hắn nhanh đến đáng sợ. Mỗi khi tôi sắp chạm tới người hắn, chỉ trong gang tấc, hắn lại bình tĩnh lắc mình nhẹ nhàng né đi. Đã sắp đủ mười chiêu nhưng tôi chẳng giành được bất kì lợi thế gì.

Liếc thấy dưới chân có một viên sỏi, tôi đột ngột dùng mũi chân hất nó đá mạnh vào vị trí trung tâm giữa hai chân hắn. Bàn tay to lớn của hắn quả như dự liệu nhanh chóng bắt lấy “ám khí” vừa phóng tới, ngay lúc vừa đá viên sỏi tôi đã nhân cơ hội dùng tốc độ tối đa lao đến. Hắn đã nói chấp tôi một tay, mà tay phải hắn đã đưa ra đỡ đòn, tay còn lại không được dùng đến. Đây chính là thời điểm tốt nhất để một kích tất sát. Chiêu cuối cùng của mười chiêu, năm móng tay phải của tôi bật ra sắc nhọn như dao nhắm thẳng lồng ngực bên trái của hắn đâm mạnh. Khi đầu móng tay chỉ vừa ngập sâu được một phân, đối phương mở to mắt phẫn nộ nhìn xuống, mà tôi cũng đồng thời kinh ngạc tột cùng. Cảm nhận được luồng kình phong ập lên từ phía dưới, tôi phản xạ lùi ngay tức khắc né khỏi cú đá thúc của đối phương. Tôi cau mày nhìn bàn tay phải của mình. [] Nếu là kẻ khác, cho dù không moi được tim, ít nhất tôi cũng đã bóp nát được quả tim đó trong lồng ngực đối phương. Vậy mà thứ lấy được từ trên người hắn chỉ là mấy mẩu da. Chết tiệt, chẳng khác gì vuốt mèo cào tường thép. Tôi nghiến răng khẽ chửi thề. Mẹ kiếp, ngươi có phải người hay không đấy?

“Tiểu tử vô lại, ngươi lại dám dùng ma trảo“.

Vừa dứt lời, kẻ nọ hùng hổ xông đến đấm thẳng vào mặt tôi. Trong lúc ngã người xuống né đòn, chân tôi đồng thời đá lên trên, trước sau không muốn từ bỏ chiêu “đập bể bong bóng“. Đồ chết giẫm, lão nương thiến ngươi thành thái giám. Nhận ra ý đồ của tôi, hắn xoay người sang bên tránh đi, sắc mặt âm u, ánh mắt thâm trầm nhìn tới như muốn lột da lóc thịt tôi vậy.

Ngay thời khắc hắn tỏ ra căm hận tôi nhất, kẻ kia bỗng dưng ngẩn ra nhìn tôi tươi cười từng bước tiến về phía hắn. Kiếp trước, người thầy Nhật Bản từng nói, tôi đã được định sẵn sinh ra là sát thủ bởi vì tôi có tài năng thiên phú dành cho việc ám sát. Không ngờ sau nhiều năm như vậy lại có kẻ ép tôi phải dùng đến tuyệt chiêu cuối cùng của mình. Tôi mỉm cười nhìn người trước mặt, không phải nụ cười diễn xuất mà hoàn toàn xuất phát từ nội tâm chân thật. Một nụ cười hoàn hảo đủ để phá vỡ mọi sự phòng bị. Khi khoảng cách rút ngắn chỉ còn hai bước chân, tôi ngã người tới như muốn ôm lấy đối phương. Gương mặt hắn vẫn chưa hết ngỡ ngàng, chính ngay lúc ấy tôi khóa lấy cánh tay phải của hắn, bẻ ngoặt về sau. Bản thân vòng ra sau áp sát vào người hắn tránh khả năng bị hắn tung cho một đá. Bàn tay trái bật móng, vì rút kinh nghiệm đòn tấn công trước, lần này tôi vận hết sức lực tăng thêm độ cứng. Năm móng tay cắm vào nơi động mạch nằm trên cổ đối thủ. Khi chất dịch nhầy màu đỏ chảy ra, gần như cùng lúc một tiếng “rắc” khô khốc vang lên. Tôi rút tay ra, dồn lực xuống chân nhanh chóng thoái lui về góc đài.

Một đòn của hắn dù đã tránh đi nhưng tôi vẫn trúng nửa chiêu, hai ngón tay ngoài cùng gãy gập, xương cổ tay bị vỡ truyền đến cảm giác buốt đến tận óc. Giờ thì đã hiểu vì sao Tề Nhan không trúng đòn trực tiếp, chỉ dùng kiếm nghênh đón đao của hắn mà đã rách cả hổ khẩu. Sức lực của kẻ này giống như không cách nào đo đếm hết được.

Anh trai hồ ly há miệng muốn hét lên, tôi vội lắc đầu ra hiệu. Mà phía dưới đài, tùy tùng tên Đột Tử kia cầm kiếm xông lên nhằm thẳng vào tôi với thái độ cuồng nộ.

“Dừng tay!“.

Nghe tiếng hét của chủ nhân, anh ta khựng lại khó hiểu quay đầu.

“Ở đây không có việc của ngươi. Cút xuống dưới!“.

Tôi thở dốc nhìn gã đàn ông to lớn sắc mặt hết sức khó coi vẫn đang dùng tay bịt chặt một bên cổ kia. Hắn đứng đó lạnh lùng nhìn tôi. Tôi nhoẻn miệng cười nhìn lại:

“Ngươi nói lời lại chẳng giữ lời. Rượu kia bản thiếu gia không thèm nữa. Sau này hi vọng ta không phải xui xẻo gặp lại ngươi“.

Anh trai hồ ly nhặt giày mang đến giúp tôi đi vào. Tôi bĩu môi, hừ mũi xem thường nhìn kẻ kia rồi mới đáp xuống đất, cùng anh trai hồ ly rời khỏi nơi đó. Tôi nắm chặt tay, khốn nạn, hắn đã nói chấp tôi một tay nhưng đến lúc nguy khốn lại nuốt lời, dùng tay trái tặng cho tôi một đòn. Cúi đầu nhìn bàn tay trái đáng thương của mình, tôi thở dài, không biết có khả năng bị phế hay không đây.