Gần đây Tề Quán rất
rỗi hơi. Cứ cách hai, ba ngày lại chạy tới Vương phủ dùng bữa. Lần nào
anh ta cũng lẻn khỏi cung, một mình mò đến.
Nếu nói thái độ của
anh ta đối với Tề Nhan có gì khác trước thì chính là, từ nghi kị chuyển
sang châm chọc. À, tất nhiên là châm chọc không có ác ý. Anh ta dường
như rất thích trêu ghẹo khiến cậu em trai đỏ mặt hoặc tái mặt, sau đó
phá lên cười vô cùng khoái chí. Đã vậy, tới bữa ăn là anh ta lại giở
tính trẻ con.
“Sao hôm nay vẫn nấu toàn những món Oánh nhi thích vậy? Gân nai, tay gấu, yến sào của trẫm đâu?”.
“A Nhan à, đệ cũng thật keo kiệt. Trẫm xuất cung cũng không dễ dàng gì, ít ra phải cho trẫm ăn ngon một bữa chứ?”.
Tôi nhịn hết nổi.
“Không thích chứ gì? Không thích thì về hoàng cung của anh mà ăn. Bảo đầu bếp
Ngự thiện phòng nấu Bát trân cho anh vừa miệng. Không phải nhà nào cũng
có điều kiện mỗi bữa ăn tay gấu, gân nai như nhà anh”.
(Chú thích: Bát trân là tên gọi chung của tám món ăn quý hiếm và cầu kỳ chỉ dành cho giới quý tộc cung đình, chủ yếu là các bậc vua chúa. Bát trân
(八珍): Long can (龍肝, gan rồng), Phượng tủy (鳳髓, tủy phượng), Báo thai
(豹胎, bào thai báo), Lý vĩ (鯉尾, đuôi cá chép), Hào chích (鴞炙, chả chim
cú), Tinh thần (猩脣, môi đười ươi), Hùng chưởng (熊掌, bàn chân gấu), Tô
lạc thiền (酥酪蟬, ve nấu sữa béo). Nguồn: Wikipedia).
Đã ăn chực không mất tiền, mặt dày tới làm khách lại còn đòi hỏi.
“A Nhan… đệ xem nàng ấy lại bắt nạt trẫm kìa! Có chủ nhà nào như nàng ấy không…”.
Cũng may Tề Nhan không cho nô tài ở cạnh lúc Tề Quán tới. Nếu không để người khác nhìn thấy cái bộ dạng “ăn vạ” này của hoàng đế, liệu có trợn mắt
ngất xỉu không!
Tề Nhan hắng giọng.
“Liễm nhi trước nay đều quen nói chuyện thẳng thừng, không phải nàng ấy… bắt nạt huynh”.
Hai anh em nhà này cũng thật khiến tôi nhức đầu. Suốt ngày Liễm nhi, Oánh
nhi. Bộ tôi với hai người các anh thân thiết lắm chắc? Tôi nảy ra ý định xấu xa, trong bụng cười tà ác, ngoài mặt lại chớp chớp mắt ngọt ngào
nhìn Tề Quán.
“Hoàng thượng muốn ăn ngon cũng không phải việc gì khó. Thần thiếp còn có thể đích thân xuống bếp. Chỉ cần…”.
Tay cầm đũa của Tề Quán khẽ run.
“Mỗi lần không có mặt người ngoài mà nàng xưng hô thế này, đều không có ý gì tốt… Nói trẫm nghe xem, chỉ cần thế nào?”.
Tôi nhếch môi.
“Chỉ cần anh thắng được ta”.
Tề Quán lập tức lắc đầu.
“Không công bằng. Võ công của trẫm không bằng nàng. Muốn tỷ thí thì để nhị đệ đánh với nàng. A Nhan sẽ đại diện cho trẫm!”.
Lời này mà anh ta cũng nói ra được, không biết ngượng mồm hả? Có hoàng đế nào mất mặt như anh ta không? Tôi phẩy tay.
“Quên đi. Coi như bản cô nương chưa nói gì”.
“Ồ, thì ra Oánh nhi sợ thua. Nàng sợ không đánh thắng được A Nhan của trẫm à…”.
Tề Nhan đang húp canh nghe vậy sặc nước, ho đến mất hết hình tượng. “A
Nhan của trẫm”, tôi xoa xoa thái dương đang co giật của mình. Tưởng mỗi
anh biết dùng kế khích tướng đấy hả?
“Ta thắng hay thua còn chưa
biết. Nhưng người nào đó không dám ứng chiến, chỉ biết núp sau lưng em
trai, có đáng mặt đàn ông nữa không đây…”.
“Nàng…”.
Tề
Quán nổi giận chỉ tay vào mặt tôi, còn mặt anh ta thì đỏ lên. Tôi đang
cầm sẵn đôi đũa trong tay, liền gắp ngón tay chỉa ra kia, muốn đem nó
nhúng xuống nồi cháo còn bốc hơi nóng. Anh ta phản ứng cũng không chậm,
tay trái đập xuống bàn, đôi đũa của anh ta nảy lên. Tề Quán dùng đũa kẹp ngược lại đôi đũa của tôi. Cái trò này kiếp trước tôi chơi thường xuyên lắm, mỗi lần trên bàn ăn có món cua biển, đám “sát thủ” bọn tôi toàn
giành tới giành lui. Tôi chưa có thua lần nào đâu nhé!
Tôi dồn
lực vào cổ tay, kẹp chặt ngón tay thối của Tề Quán kéo mạnh, cả người
anh ta liền chúi về phía trước, úp mặt xuống… nồi cháo. Tề Quán ngẩng
đầu lên, tóc dính bết lại, da mặt đỏ lựng vì hơi nóng của đồ ăn, khắp
mặt toàn gạo trắng… Tôi ôm bụng cười nắc nẻ.
“Liễm nhi!”.
Tề Nhan trừng mắt nhìn tôi, lại vội vàng lấy khăn ra giúp anh trai lau mặt.
“Đệ đi lấy nước cho huynh”.
Tề Nhan lăn xe rời đi. Tôi ngừng cười, nghiêm túc hỏi.
“Chuyện kia anh tính thế nào? Không phải nhẹ nhàng bỏ qua cho bà ta chứ?”.
Tề Quán làm mặt giận.
“Nàng có muốn lấy cớ đuổi A Nhan đi, cũng đâu cần hại trẫm như vầy”.
Tôi thừa nhận là tôi cố tình chỉnh hoàng đế. Ai bảo kẻ này khiến tôi dính
vào mớ rắc rối, lại phải ở chung với Tề Nhan một nhà. Tôi đã nhẹ tay với anh lắm rồi ấy!
“Bà ta còn có vây cánh, không thể bứt dây động rừng được. Nàng không cần quản chuyện này, trẫm tự có biện pháp”.
“Ta chỉ cảm thấy Tề Nhan đáng thương, có chân mà không được xài. Ngày nào
thái hậu còn gây uy hiếp, anh ta ngày đó còn chưa thể sống thoải mái.
Anh thì tốt rồi, vợ con đuề huề. Còn em trai anh…”.
Tề Quán nghiêng người tới, khum tay nói nhỏ.
“Nàng thấy nữ nhi của Ngô thị lang thế nào? Trẫm thấy nàng ta ôn nhu, hiểu chuyện. Có thể làm trắc phi của A Nhan”.
Ngô tiểu thư? Cô gái đó tôi cũng có thiện cảm, liền gật đầu.
“Ngô tiểu thư được đấy!”.
Một chậu nước đặt mạnh xuống bàn. Tôi và Tề Quán không né kịp, áo bị nước
bắn lên ướt một mảng. Tề Nhan không thèm nhìn bọn tôi, lạnh lùng bỏ đi.
Tề Quán dùng nước sạch em trai mang tới, vừa lau vết bẩn trên mặt, vừa tủm tỉm cười. Tôi chặc lưỡi.
“Chắc Tiểu Nhan giận anh đấy! Ai bảo trước kia anh toàn sắp đặt cuộc sống của anh ta”.
“Người khiến đệ ấy không vui là nàng, không phải trẫm!”.
Tôi khiến Tề Nhan không vui? Nói đùa gì vậy. Thử tìm khắp kinh thành xem,
từ cổ chí kim, có vương phi nào có tấm lòng hiền thục như tôi không hả?
Không ghen tuông, không đòi chuyên sủng. Một lòng quan tâm tới “đời sống riêng” của chồng. Chọn cô nương tốt cho anh ta. Tề Nhan này đúng là phụ lòng tôi quá mà…
Tề Quán đột nhiên vỗ bàn.
“Trẫm vừa nghĩ ra một ý rất hay! Trẫm giả làm hôn quân, cướp vợ của đệ đệ. Sau đó A
Nhan nổi giận, làm phản. Trẫm liền tống giam đệ ấy. Thái hậu tưởng thật
sẽ mất cảnh giác. Kế tiếp…”.
Tôi chẳng thèm nghe kẻ dở hơi này
nói hươu nói vượn, đứng dậy bỏ về phòng. Vở kịch cẩu huyết như vậy mà
anh ta cũng nghĩ ra được. Anh ta định đổi nghề, chuyển sang làm biên
kịch chắc! Rõ là biến thái…
Nhắc tới Tô tiểu thư chẳng qua chỉ là tôi với Tề Quán thuận miệng “buôn chuyện”. Không ngờ hai ngày sau lại
nhận được thư tay của cô ấy. Nội dung thư chỉ vỏn vẹn một câu: “Có phải
là cố nhân?”. Điều khiến tôi không tin nổi là lá thư này viết bằng mật
mã chỉ riêng người trong tổ chức bọn tôi mới biết! Sau khi kinh ngạc nửa ngày trời, tôi quyết định trực tiếp gặp Tô tiểu thư để xác minh nghi
vấn trong lòng.
Đêm ngày mười lăm trăng tròn. Tôi lại mặc “đồng
phục thích khách” của mình, chuồn khỏi Vương phủ. Tới bên ngoài phủ của
Ngô thị lang đại nhân, tôi ẩn mình trên ngọn cây giả tiếng chim kêu đêm. Âm thanh này người ngoài sẽ không nghe ra có gì khác thường, nhưng nếu
Ngô tiểu thư là người của tổ chức bọn tôi, nhất định nghe hiểu.
Một khắc đồng hồ sau, một thân hình nhỏ nhắn mặc trung y trắng như tuyết
xuất hiện bên cạnh gốc cây. Ngô tiểu thư không khoác thêm áo choàng.
Tháng hai, trời vẫn còn rất lạnh. Bọn tôi lại chỉ mặc y phục mỏng manh.
Vì điểm chung này, tôi liền có cảm giác thân thiết với cô ấy. Tôi mỉm
cười, vẫy vẫy tay. Đối phương nhẹ nhàng phóng lên, ngồi trên chạc cây
sát bên tôi.
“Liễm tỷ”.
Tôi nghe cô ấy gọi cũng không quá ngạc nhiên. Chỉ là vẫn chưa đoán ra cô gái này là người quen nào của mình.
“Muội là ai? Sao lại nhận ra thân phận của ta?”.
Ngô tiểu thư đung đưa chân, nghiêng đầu cười khúc khích.
“Lúc đầu trông thấy tỷ, muội rất ngạc nhiên. Tự hỏi, sao nhị vương phi lại
giống tỷ tỷ kiếp trước của muội như đúc. Nhưng chỉ cho là trùng hợp. Sau đó nghe tiếng đàn của tỷ, quan sát từng cử chỉ của tỷ thì muội khẳng
định tỷ chính là Lưu Liễm. Chúng ta ở cạnh nhau năm năm, cùng ăn cùng
ngủ cùng huấn luyện. Sao muội có thể không nhận ra tỷ được! Tỷ vẫn chưa
đoán ra muội là ai ư?”.
Trong đầu như có tia sét rạch ngang qua.
Tôi bám vào thân cây, suýt chút thì ngã xuống đất. Người cùng ăn cùng
ngủ với tôi năm năm, chỉ có một! Bởi vì sau khi cô bé ấy chết đi, tôi
chỉ ở một mình, không chung phòng với ai nữa. Giọng tôi run run:
“Muội là… Tiểu Ánh?”.
Ngô tiểu thư, không, là Lâm Ánh, gật mạnh đầu. Tôi bàng hoàng nhìn muội ấy, không rõ cảm giác lúc này của mình là gì. Là vui mừng hay là hổ thẹn…
Tôi cúi đầu, đột nhiên cảm thấy thật lạnh… Hình như trời vừa nổi gió.
Trên mặt vừa lạnh vừa ướt. Trời... mưa ư?
Một bàn tay trắng trẻo vươn ra, lau đi vệt nước trên gò má tôi.
“Liễm tỷ, đừng khóc. Gặp lại Tiểu Ánh, tỷ không vui sao?”.
Tôi lắc đầu, đưa tay muốn vuốt tóc muội ấy như trước kia, lại ngập ngừng rụt tay về.
“Xin lỗi muội”.
Ngoài câu xin lỗi, tôi chẳng biết phải nói gì. Tôi còn có thể nói gì? Là tôi
đã hại muội ấy. Tiểu Ánh cầm lấy bàn tay tôi, đặt trong tay mình, giọng
nói trong veo:
“Tỷ không có lỗi. Cái chết của muội, không liên quan đến tỷ”.