Tôi mang tâm trạng
thoải mái trở lại Vương phủ. Vương phi ra ngoài nửa đêm mới mò về, để
người khác thấy thì không hay, nên tôi rón rén đi lại như thích khách,
nhẹ nhàng về phòng. Bên trong sáng đèn, tôi đẩy cửa bước vào, coi cái
người đang ngồi trên xe bên cạnh bàn như không khí, lướt qua anh ta,
thẳng chân tới giường ngủ của mình. Tôi hiện tại chỉ muốn đánh một giấc, hơi đâu mà quan tâm cái ông thần kia.
Nhưng có người lại không vừa lòng với thái độ dửng dưng của tôi:
“Nàng ra ngoài sao không nói với ta? Nếu có việc gấp, cũng nên để lại lời nhắn. Cả ngày nay nàng đã đi đâu?”.
Nếu tôi nói vương phi nhà anh đi uống rượu, đánh bạc với một người đàn ông
khác, liệu anh ta có tức chết không nhỉ? Tề Nhan đẩy xe tới cạnh giường, giọng lộ rõ vẻ không vui:
“Sao nàng không trả lời? Mùi rượu nồng thế này… Có vương phi nào như nàng không?”.
Tôi nổi điên bật dậy:
“Vương phi cái rắm! Ta thích đi đâu thì đi đó, muốn uống bao nhiêu rượu thì
uống bấy nhiêu. Anh quản được chắc? Nhị vương gia, chắc anh không coi ta là vợ anh thật đấy chứ?”.
Tề Nhan nhíu chặt chân mày:
“Đã bảo nàng sửa cách nói chuyện…”.
Tôi cười khẩy ngắt lời:
“Ta việc quái gì phải sửa? Ta chán phải sống theo sự sắp đặt của kẻ khác
rồi. Ta muốn làm gì sẽ làm đó, thích nói gì thì nói. Còn anh, thích làm
vương gia vĩ đại, bác ái thì cứ việc làm. Đừng có áp đặt lối suy nghĩ
của anh lên người kẻ khác. Nể tình thời gian qua anh “săn sóc” ta, đợi
anh ta ra tay, ta sẽ nhặt thây cho anh”.
Tôi thật sự không hiểu
cái đầu của Tề Nhan đang nghĩ cái gì. Cứ cho là không cần vương vị thì
cũng cần mạng chứ? Giờ Tề Quán đã ra chiêu hiểm rồi, không giết người
chỉ có thể bị người giết…
“Ta không thể làm hại ca ca ruột của mình được”.
Tôi là đứa trẻ mồ côi nên có lẽ tôi không hiểu được cảm giác có anh chị em
là như thế nào. Nhưng một người anh trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất là
“xử lý” em trai mình. Vậy sao còn nhân nhượng? Tôi thử thuyết phục Tề
Nhan lần nữa:
“Là anh ta có lòng hại anh trước. Không phải là anh sai. Hơn nữa, hai người sinh ra trong nhà đế vương, vốn không thân
thiết hòa thuận như gia đình bình thường. Anh ta dù sao… cũng chỉ là anh trai cùng cha khác mẹ. Đâu đáng để anh hi sinh bản thân như vậy?”.
Tề Nhan lấy trong tay áo ra chiếc vòng “đính ước” của Tề đầu heo. Tôi nhăn mặt, thứ đồ đó đáng ra nên vứt càng xa càng tốt, anh chàng này lại vẫn
mang theo bên người. Không phải muốn làm một kẻ ngu trung thật đấy chứ?
Ánh mắt Tề Nhan nhuộm vẻ thê lương, trong đêm tân hôn với tôi anh ta
cũng có dáng vẻ đau buồn như thế…
“Có lẽ ta không nên giấu huynh ấy… Nhưng mà ta không có lựa chọn nào khác. Chỉ có thể làm như vậy…”.
Tôi nghe Tề Nhan lẩm bẩm mà khó hiểu. Ý anh ta là giấu Tề Quán chuyện tàn
tật, giả bệnh? Nhưng chuyện đấy tôi không cho là “không nên”. Mặc dù
trong bụng vẫn còn tức giận cái tính mềm lòng như đàn bà của Tề Nhan,
song nếu mặc kệ anh ta, tôi lại không làm được. Nếu anh ta cứ nhất quyết không chịu động thủ, cùng lắm tôi nhờ Tiểu Hắc đánh ngất rồi bắt cóc
đem anh ta đi. Chỉ là cách đó suy cho cùng vẫn là hạ sách. Tề Nhan mất
tích, Tề đầu heo chịu để yên cho Vương phủ và Tướng phủ chắc? Tôi sẽ
phải mang cả cha và anh trai hồ ly theo nữa. Vẫn nên tìm xem có cách
khác tốt hơn không. Tôi liền đặt nghi vấn:
“Anh giấu Tề Quán chuyện gì?”.
Tề Nhan nhìn tôi thật lâu mới trả lời.
“Huynh ấy là ca ca của ta, cùng cha cùng mẹ!”.
“Cái gì? Chẳng phải anh ta là con của thái hậu đương triều, còn anh là con
của thái phi hay sao? Nếu hai người là do một mẹ sinh ra, vậy anh cũng
là con của thái hậu?”.
Tề Nhan lắc đầu, nói rõ sự tình.
“Thái hậu không có con trai. Lúc mẫu phi mang thai ca ca, thái hậu lúc đó là
hoàng hậu cũng đang mang thai. Thái hậu chuyển dạ trước một ngày, sinh
ra một công chúa. Đêm hôm sau, mẫu phi sinh hạ ca ca. Năm đó tình hình
trong triều rất rối ren, quyền lực nằm trong tay thái hậu. Bà ta âm thầm cướp lấy ca ca, nhận là do mình sinh. Còn công chúa bị đem ra khỏi
cung. Lại nói đứa bé do mẫu phi sinh ra chết non. Chuyện này chỉ có thái hậu và mẫu phi biết, những người khác đều đã bị diệt khẩu. Mẫu phi
trước lúc xuất gia mới kể ta nghe, dặn ta không được tranh giành ngôi
báu”.
Tôi nghe mà ong cả đầu. Chuyện này sao giống vụ án “Ly miêu hoán chúa” vậy? Thái hậu xem ra là một người đàn bà đáng sợ. Còn mẹ của Tề Nhan, nói cho anh ta nghe sự thật. Thứ nhất là muốn bảo vệ anh ta,
tránh khỏi mũi tên của thái hậu. Thứ nhì hi vọng anh ta không tranh
giành với chính anh ruột của mình. Thái phi không phải không yêu thương
Tề Nhan như tôi nhầm tưởng. Mà bà ấy xuất gia để bảo toàn cho cả hai đứa con, ngoài thuận theo thái hậu thì còn có thể làm gì khác? Chỉ là, sao
Tề Nhan phải giấu Tề Quán thân thế thật? Nói ra chẳng phải tốt hơn ư?
Giờ câu chuyện cảm động về tình mẫu tử, huynh đệ sắp biến thành bi kịch
“người anh vì không biết sự thật đã tự tay giết chết em trai ruột” rồi!
“Sao anh không nói rõ cho anh ta biết?”.
“Ta không thể. Lúc trước quyền lực toàn bộ bị thái hậu nắm trong tay.
Chuyện kia nếu lộ ra không chỉ ta và mẫu phi, mà huynh ấy cũng sẽ bị
thái hậu trừ bỏ. Đến khi ta dần lớn lên, thái hậu ở sau lưng giở trò ly
gián, khiến huynh ấy xem ta như kẻ địch. Ta lại càng không thể nói. Nếu
không sẽ làm bà ta động sát tâm”.
Vậy tức là Tề Nhan giả bệnh tật tàn phế không phải muốn qua mắt Tề Quán, mà người anh ta muốn che giấu
là thái hậu? Đúng là trong tình huống thái hậu nhiều năm nắm quyền, muốn sống dưới mí mắt bà ta chỉ có thể giữ kín bí mật.
“Bây giờ thì sao? Hiện tại đã có thể nói rồi chứ?”.
Tề Nhan buồn bã nhìn tôi.
“Nay huynh ấy đã nắm hơn phân nửa quyền hành, nhưng chuyện năm đó không lưu
lại vật chứng, những người chứng kiến thì đều đã chết. Chỉ e hoàng huynh chẳng tin ta”.
Tôi lườm Tề Nhan. Anh không nói sao biết người ta tin hay là không? Cho dù không thể hoàn toàn tin tưởng, ít ra Tề Quán
cũng không gấp rút muốn giết đứa em trai này nữa mà sẽ điều tra lại sự
việc. Còn cứ tiếp tục im lặng, Tề Quán thật sự ra tay thì mọi chuyện đã
rồi, chẳng thể cứu vãn. Sau này biết được bản thân sai lầm, Tề Quán sẽ
cảm thấy thế nào? Tôi chẳng quan tâm tới cảm giác của Tề đầu heo, nhưng
không thể đứng nhìn Tề Nhan chết một cách lãng xẹt như vậy được. Tôi
ngáp dài một cái rồi nằm xuống lại, cách một lớp chăn dày mà nói:
“Ta buồn ngủ rồi. Anh về phòng của anh đi”.
Tề Nhan thoáng im lặng. Có lẽ không ngờ tôi nghe xong sự thật “chấn động”
kia lại chỉ hỏi mấy câu rồi thờ ơ thế này. Anh ta lẳng lặng ngồi một lúc rồi mới đẩy xe rời đi.
Tôi mở mắt nhìn đỉnh màn. Chuyện này tôi thay anh ta giải quyết vậy. Trước đó ở trong cung tôi bịa chuyện, nói
mình chung phòng với Tề Nhan. Tình hình lúc ấy tôi không thể không nói
dối. Nhưng chỉ cần Tề Quán sai người tra hỏi lại sẽ rõ, tôi và Tề Nhan
phòng ai nấy ở. Lời nói dối của tôi sẽ bị bóc trần. Một khi Tề Quán biết bị tôi lừa, thì không cần đợi một năm nữa mà lập tức đổi ý giết Tề Nhan ngay. Đương nhiên cũng sẽ giết nốt “đồng phạm” tôi đây. Cho nên, tôi
nhất định phải lôi cái bí mật kia ra ngoài ánh sáng.
Tề đầu heo nếu dám không tin, tôi liền thiến anh ta! Cho anh ta từ Tề hoàng đế trở thành Tề thái giám!
Trưa hôm sau, thái giám hôm qua lại tới phủ truyền chỉ. Hoàng hậu triệu tôi
vào cung, muốn nghe tôi đánh đàn. Tên đầu heo này thật là… hôm qua mượn
danh nghĩa thái hậu, hôm nay lại tới phiên hoàng hậu. Anh ta định để tôi lần lượt “gặp” từng người trong đám đàn bà của anh ta chắc? Tôi sửa
soạn một chút, mặc bộ đồ thoải mái, vứt áo choàng dài chạm đất lại. Tề
Nhan muốn đi theo, nhưng anh ta là vương gia, đâu thể ngang nhiên đi vào tẩm cung của vợ hoàng đế? Vẫn như hôm qua, chỉ có thể ở nhà đợi tin
tức. Tôi trấn an Tề Nhan rồi leo lên xe ngựa.
Thái giám lại đưa
tôi đến căn phòng u ám kia. Khác chăng là lần này Tề Quán không ở bên
trong đợi sẵn. Tôi đứng giữa phòng, không đóng cửa. Đưa lưng hướng ra
ngoài, làm như đang ngắm… mạng nhện trong phòng. Tai lại vểnh lên “đếm”
xem bên ngoài có bao nhiêu thuộc hạ của hoàng đế ẩn nấp. Có tiếng bước
chân khẽ đến mức khó nhận ra vang lên phía sau, tôi làm bộ chẳng nghe
thấy. Tề Quán chém vào gáy tôi một nhát, lực đủ mạnh để đánh ngất một
người có da thịt thô dày. Nhưng tôi đã sớm có đề phòng, sao để anh ta
được như ý? Tôi thuận theo hành động của anh ta, nhắm mắt ngã xuống. Tề
Quán vạch cổ tay áo tôi, không nhìn thấy chiếc vòng thì rít lên:
“Quả nhiên”.
Tôi cười nhạt trong lòng. Quả nhiên cái rắm ấy! Anh đã nghi ngờ mới triệu
tôi vào cung, tôi đeo hay không đeo cái vòng xấu xí kia thì cũng có gì
khác biệt đâu. Cái bệnh đa nghi như lão Tào này của Tề Quán, không biết
là có sẵn hay do thái hậu dạy dỗ mà nên đây…
Anh ta dùng dây trói chặt hai tay tôi lại. Không phải dây thừng mà một loại dây mảnh, có vẻ
rất chắc chắn. Xem ra dùng dao cũng không cắt đứt được. Có tiếng rót
nước vang lên, sau đó mặt tôi hứng trọn cả ly trà lạnh ngắt. Tôi mở mắt
ra nhìn anh ta. Trong bụng thầm rủa, cái tên đầu heo này đúng là không
ra gì!
Mặt Tề Quán âm trầm, lạnh lẽo.
“Nàng dám gạt trẫm!”.
Tôi chớp mắt “ngây ngô” hỏi:
“Hoàng thượng nói gì thần thiếp nghe không hiểu?”.
“Hai người các ngươi không có ở chung một phòng! Nói, là hắn bảo nàng nói dối? Có phải nhị đệ căn bản không có bệnh tật gì cả?”.
Tốc độ điều tra của hoàng đế đúng là rất nhanh. Chẳng muốn thừa hơi tiếp tục diễn trò, tôi lạnh lùng nói vào tai anh ta:
“Cấm nhúc nhích”.
Tề Quán kinh ngạc cúi nhìn mấy giọt máu trước ngực. Giây trước tôi còn nằm dưới đất, hai tay trói quặp sau lưng. Giây kế tiếp đã đứng sau anh ta,
một tay vòng qua cổ khống chế, một tay biến thành vũ khí uy hiếp Tề
Quán. Năm đầu ngón tay tôi bật móng sắc nhọn ghim vào dưới cổ anh ta.
Hôm qua anh ta hôn tôi, hôm nay chém tôi một nhát, lại còn hắt nước lạnh vào mặt tôi. Không để anh ta nếm chút khổ, tôi sẽ không phải Lưu Liễm
nữa!
“Nàng… Ngươi làm sao cởi trói được?”.
Tôi nhoẻn miệng cười.
“Tháo khớp”.
Đáng lẽ anh ta nên điểm huyệt đạo của tôi. Như thế thì tôi sẽ phải mất nhiều thời gian để thoát ra hơn. Tề Quán không nghĩ tôi biết võ, lại quá tin
tưởng vào sợi dây dao cắt không đứt kia. Cơ thể con gái linh hoạt, bàn
tay tôi lại nhỏ, không to lớn như tay đàn ông. Chỉ cần nửa giây, tháo
khớp cổ tay thoát ra sau đó lập tức nối lại là xong. So với những gì tôi từng trải qua, một chút đau đớn này thì thấm vào đâu.
“Ngươi biết võ? Nữ nhi của tể tướng không có võ công. Ngươi là ai?”.
“Sai! Ta là con gái của cha. Ngược lại, anh mới không phải con trai thái hậu. Tề Quán, anh đã nhận giặc làm mẹ rồi!”.
Anh ta quay đầu nổi giận.
“Nói năng hàm hồ!”.
Cái quay đầu của Tề Quán làm móng tay tôi ngập sâu vào da anh ta, máu chảy càng nhiều.
“Đã bảo chớ có cử động. Ta biết anh sẽ không tin. Nhưng sự thật anh là con
trai thái phi - mẹ của Tề Nhan. Hai người cùng một mẹ sinh ra. Thái hậu
cướp anh về nuôi vì bà ta không sinh nổi con trai. Những bà mụ đỡ đẻ cho mẹ anh và thái hậu năm đó cùng với nô tỳ, thái giám biết chuyện đều đã
bị thái hậu diệt khẩu. Tuy nhiên thân tín bên cạnh thái hậu khẳng định
biết rõ. Kể cả không có ai, anh chỉ cần tìm thái phi để xác minh. Hoặc
âm thầm điều tra từ chỗ thái hậu”.
“Trẫm không tin”.
Tôi cũng chẳng vội, nhẹ nhàng nói tiếp.
“Anh có thể tin, có thể nghi ngờ. Nhưng anh phải tự tìm ra sự thật. Nếu như
anh không muốn tiếp tục coi kẻ thù là thân thích, cung phụng bà ta. Đối
với mẹ ruột, em ruột của mình ngược lại giết nhầm. Đến lúc hối hận cũng
muộn rồi. Bọn họ đều vì nghĩ cho anh mà che giấu sự thật. Kết quả nhận
được lại là chết dưới chính tay người họ muốn bảo vệ. Anh làm sao để đối mặt với hai người họ, làm sao để đối mặt với bản thân anh đây?”.
Tôi buông Tề Quán ra, đi tới bên bàn ngồi xuống. Anh ta nhìn tôi chằm chằm. Tề Quán đứng bất động rất lâu. Đến lúc tôi hết kiên nhẫn, anh ta mới
lạnh lùng mở miệng.
“Chuyện này trẫm sẽ đích thân tra xét. Nếu
ngươi dám bịa chuyện lừa trẫm, đây là tội khi quân. Trẫm sẽ chém đầu cả
gia tộc của ngươi!”.
Tôi bĩu môi.
“Anh đi mà tra. Nhưng
đừng có uy hiếp bản cô nương. Ta không phải Tề Nhan. Anh ta coi anh là
hoàng đế, là anh trai. Chứ ta thì không! Anh dám đụng tới một sợi tóc
của cha ta, đừng trách ta không nể mặt em trai anh!”.
Tề Quán bật cười.
“Khẩu khí cũng lớn gớm nhỉ? Nàng nên nhớ rõ thân phận của mình. Cho dù những
lời nàng nói là thật, thì nàng cũng không được nói năng bất kính với
trẫm như vậy! Nàng dựa vào cái gì mà to gan, ngông cuồng thế hả?”.
Tôi gả cho Tề Nhan là chuyện đã rồi. Nhưng không có lý do gì để tôi lại
phải nghe theo mọi sự an bài của người khác. Tôi ngoan ngoãn nghe lời
chỉ khiến Tề Quán đắc ý, muốn làm gì tôi thì làm, muốn đối phó với gia
đình tôi thế nào cũng được. Vậy chẳng phải cả đời chấp nhận số mệnh? Sau đó mỗi lần gặp anh ta lại quỳ gối khom lưng, tự xưng thần thiếp? Anh ta hỏi tôi dựa vào cái gì? Dựa vào việc tôi chẳng sợ anh ta!
“Anh
không đụng đến ta, ta cũng sẽ không đụng đến anh. Chúng ta nước sông
không phạm nước giếng. Cũng chớ có dùng quyền lực uy hiếp ta làm gì cho
mất công. Ta chẳng sợ anh đâu. Chúng ta ai cũng có điểm yếu cả. Người ta cần bảo vệ chỉ có hai. Nhưng vợ con của anh thì nhiều lắm. Anh dám làm
gì người của tướng phủ, ta sẽ cho anh đoạn tử tuyệt tôn”.
Động tác xoa cổ của Tề Quán khựng lại, mắt anh ta vừa liếc ra bên ngoài, tôi liền nhếch môi cười.
“Muốn xử lý ta tại chỗ? Mười người bên ngoài đó liệu có đủ không? Không bằng
chúng ta đánh cược xem, bọn họ xông vào trước cứu anh ra, hay ta giết
được anh trước? Ta đã nói rồi, chúng ta không có thù oán, anh không cần
đề phòng ta làm gì. Tốt nhất là đừng có tính toán gì trên người ta!”.
Tề Quán nhìn tôi ngạc nhiên. Có lẽ không ngờ tôi lại dễ dàng phát hiện
người của anh ta “trốn kĩ” bên ngoài. Anh ta xoay người đi tới bên bàn,
ngồi xuống đối diện với tôi. Trên mặt không còn vẻ tức giận nữa, mắt hoa đào sóng sánh.
“Ồ, trẫm rất tò mò. Oánh nhi có bản lĩnh trốn thoát khỏi hoàng cung sâm nghiêm của trẫm không đây?”.
Tôi híp mắt.
“Anh muốn nói tới ba ngàn cấm quân? Trong một lúc ta không thể giải quyết
hết bọn họ. Nhưng “nhà” của anh rộng lắm. Thiếu gì chỗ trốn. Ta đốt chỗ
này, giết người chỗ kia. Chơi chán rồi muốn đi lúc nào chả được”.
Anh ta hít sâu một hơi, mặt trầm hẳn xuống. Đến khi tôi cho rằng Tề Quán
đang phân vân xem nên gọi thuộc hạ đến hay không thì anh ta lại rướn
người tới, vui vẻ hỏi:
“Nàng gọi nhị đệ là Tề Nhan? Không phải
nàng đặt tên thân mật cho hắn là Tiểu Nhan ư? Nàng vốn không có tình cảm gì với nhị đệ phải không? Đã như vậy, không bằng vào cung làm phi tử
của trẫm. Thế nào?”.
Muốn đem tôi giam lỏng trong cung để thuận tiện giám sát?
“Ta không thích một câu nói lại nhiều lần. Ta không có hứng thú với quyền
lực. Anh làm hoàng đế của anh, ta sống cuộc đời tự do của ta. Trừ khi
anh đụng đến người thân của ta, còn không ta chẳng có lý do gì để đối
đầu với anh. Làm hoàng đế cũng chẳng sung sướng gì, không ai thèm cướp
của anh đâu”.
“Nhị đệ có tính là người thân của nàng không?”.
Những gì cần nói tôi đã nói rõ. Muốn đối phó với thái hậu, hay đối phó với Tề Nhan, là quyết định của anh ta. Nếu anh ta không tin lời tôi, cho rằng
Tề Nhan sai tôi bịa chuyện hãm hại thái hậu để rồi hành động hồ đồ. Vậy
thì đừng trách tôi cắt cái đầu heo của anh ta xuống. Tôi đứng dậy, phủi
phủi vạt áo đi thẳng ra ngoài. Bước một chân qua bậc cửa, tôi mới nhàn
nhạt đáp lời câu hỏi vừa rồi của anh ta.
“Tề Nhan là người thân của anh”.