Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 86




Chuyện thành thân nói thì đơn giản, nhưng bắt tay vào chuẩn bị mới thật sự khó khăn.

Nhất là một đám người tụ lại một chỗ, mỗi người một ý kiến, thảo luận hết một tuần mới quyết định được thời gian cùng cách thức diễn ra hôn lễ. Đối với vị phu quân nhị thập tứ hiếu Hàn Chỉ này, lời nói của Vân Liệt Diễm tuyệt đối là thánh chỉ.

Buổi lễ đều thực hiện răm rắp theo lời Vân Liệt Diễm.

Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là thiếu Vân Thiểm Thiểm, chuyện này khiến cho Vân Liệt Diễm buồn bực mấy ngày. May mắn Hàn Chỉ có một sáng kiến, hắn nói với Vân Liệt Diễm rằng nàng có thể tự tay tổ chức hôn lễ cho Vân Thiểm Thiểm khi đến đại lục Thần Chi, con dâu nàng cũng đã định cho nên lúc nào cũng có thể thành thân. Vân Liệt Diễm hoàn toàn kích động, cưới vợ cho con trai là một thành tựu đầy cảm xúc.

Ngày hôm nay, thời tiết ở Yến thành đặc biệt nắng ráo, từng cơn gió nhẹ cuốn theo hương hoa, khắp nơi đều có thể cảm thấy không khí vui mừng.

Từ cổng thành đến vương phủ, tất cả phố lớn ngõ nhỏ đều được trải thảm đỏ, hai bên rìa thảm được đặt những chiếc bàn trải khăn, bên trên là đủ loại thức ăn cùng rượu nhắm. Trước cửa từng ngôi nhà đều treo đèn lồng đỏ. Trên đường rước dâu, cứ cách một chút thì sẽ xuất hiện một chiếc vòm hoa tươi, phủ kín hoa hồng đỏ.

Sáng sớm, dân chúng trong thành đều đứng ngoài cửa chờ đợi. Ngày ấy không nhìn thấy dung mạo của Vương phi, hôm nay nhất định không thể bỏ qua.

Yến thành vốn nằm ở phía đông bắc của Đông Thịnh quốc, xa hơn một chút về phía bắc là Tử Vong Sơn Mạch, phía tây bắc là Bắc Diệu quốc. Trước kia thường xuyên có người Bắc Diệu quốc đến cướp lương thực, mấy năm liên tục chinh chiến cộng thêm sự cắt xén của Thượng Quan phủ, cuộc sống của dân chúng chẳng khác gì ở nơi nước sôi lửa bỏng. Cho đến khi nơi đây trở thành đất phong của Hàn Chỉ, hắn dẫn binh trấn giữ biên giới giữa Bắc Diệu quốc cùng Yến thành, xây dựng tường cao khiến cho Bắc Diệu quốc không cách nào xâm chiếm, muốn lương thực thì đành phải bàn chuyện mua bán với bọn họ. Hơn nữa, sau khi Hàn Chỉ trở thành chủ nhân của Yến thành liền không hề thu bất kỳ một loại thuế nào của dân chúng, không lâu sau Yến thành đã trở thành một thành thị cực kỳ phồn hoa. Tất cả dân chúng đều mang ơn Hàn Chỉ, lúc này hắn thành thân, dân chúng lại càng kích động, không ít người xung phong nhận việc hỗ trợ, cho nên kết quả dĩ nhiên tốt hơn nhiều so với Vân Liệt Diễm mong muốn.

Tuy Vân Liệt Diễm rất muốn, cực kỳ muốn mặc vào áo cưới màu trắng, nhưng nàng vừa đưa ra ý kiến này liền bị bác bỏ hoàn toàn triệt để. Cuối cùng, nàng đành phải thỏa hiệp một nửa, chính là thiết kế mẫu áo cưới do nàng làm, còn màu thì vẫn là đỏ.

Lời đề nghị của Vân Liệt Diễm không biết đã bị phê phán bao nhiêu lần, cuối cùng đành phải quyết định đổi áo cưới cúp ngực thành áo có cổ cùng tay dài. Gấm lụa đỏ được thêu hình phượng hoàng màu vàng vô cùng tôn quý. Vạt áo dựa theo ý kiến của Vân Liệt Diễm, được may thành một đóa hoa tường vi nở rộ thật to, khiến cho chiếc áo cưới càng thêm xinh đẹp.

Về phần khăn hỉ đội đầu, Vân Liệt Diễm kiên quyết ném bỏ.

Bởi vì Vân Liệt Diễm nói không muốn bái trời đất, chỉ muốn trước mặt các vị thần tuyên thệ, nắm tay Hàn Chỉ bước trên thảm đỏ, cho nên kết quả chính là kiệu hoa biến thành loan kiệu (1). Hàn Chỉ ngồi cùng Vân Liệt Diễm trên loan kiệu, được người khiêng đi trên thảm đỏ, đón nhận sự chúc phúc của dân chúng, sau khi đến vương phủ thì cùng nhau tuyên thệ, trao đổi nhẫn. Cuối cùng buổi lễ kết thúc, hai người mời rượu tất cả quan khách tham gia.

(1) Loan kiệu: Kiệu nhưng không có vách ngăn, chỉ có một chiếc ghế bên trong và mái che đầu, mọi người bên ngoài hoàn toàn có thể nhìn thấy người ngồi trên ghế.

Tóm lại, đây là một hôn lễ được cải cách hoàn toàn. Cho nên Vân Liệt Diễm đã âm thầm quyết tâm, đến lúc tổ chức hôn lễ cho Vân Thiểm Thiểm, nàng nhất định phải may cho Vàng một chiếc váy cưới trắng tinh.

Dân chúng trong thành lại cảm thấy mới lạ, tuy có chút không hợp với truyền thống nhưng nhìn thấy Vương phi cùng Vương gia bình dị gần gũi như thế, mọi người đều cảm thấy vui vẻ. Nghe nói lễ tiệc trên đường kéo dài đến ba ngày, người dân còn tự trình diễn những tiết mục góp vui.

Ban đêm, Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ đứng bên vách núi ngắm nhìn toàn bộ Yến thành đang rực rỡ ánh đèn, pháo hoa vẫn nổ liên tục giữa bầu trời. Vân Liệt Diễm đột nhiên cảm thấy xúc động muốn rơi lệ.

Nàng cũng từng tưởng tượng đến cảnh mình kết hôn, không ngờ lại khiến cho nàng cảm động đến muốn khóc như vậy.

Buổi lễ ngày hôm nay đối với người ngoài chính là rất hoang đường, mà ngay cả chính nàng cũng cảm thấy như vậy. Thế nhưng cảm giác hạnh phúc lại không thể thay thế được bởi bất kỳ thứ gì, nhất là lúc nàng cùng Hàn Chỉ ngồi trên loan kiệu bước qua thảm đỏ, nàng nhìn thấy dân chúng không ngừng hoan hô chúc phúc, nhìn thấy nụ cười của tất cả mọi người.

Cho đến tận bây giờ Vân Liệt Diễm vẫn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ được hoan nghênh như vậy, cảm giác được mọi người chúc phúc chân thành thật là tốt đẹp.

“Sao vậy?” Hàn Chỉ cúi đầu, ấn một nụ hôn xuống trán Vân Liệt Diễm.

“Quá cảm động!” Vân Liệt Diễm nhếch miệng cười. Ô ô, thật là quá cảm động!

Hàn Chỉ khẽ cười ra tiếng.

“Nương tử, mọi người nói…” Hàn Chỉ ôm Vân Liệt Diễm, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Nói cái gì?” Vân Liệt Diễm đột nhiên có dự cảm không ổn.

Hàn Chỉ đột nhiên ôm ngang Vân Liệt Diễm lên, đi nhanh về phòng, đóng cửa lại.

Trong phòng có hương thơm nhàn nhạt, rất quen thuộc, Vân Liệt Diễm dám cá đây tuyệt đối là kiệt tác của Phượng Lăng Tiêu. Thế nhưng có phải hắn đã sai rồi không? Nàng từ lâu đã miễn dịch với những thứ này.

Thế nhưng, đêm động phòng hoa chúc, nàng vẫn muốn cho Hàn Chỉ một chút ngon ngọt. Vân Liệt Diễm nhếch môi, như vậy cũng không tệ.

Trên chiếc giường lớn phủ kín cánh hoa, có chút hương vị ý loạn tình mê.

Trải qua một khoảng thời gian dài huấn luyện kỹ xảo với Vân Liệt Diễm, Hàn Chỉ đã có kinh nghiệm với chuyện hôn môi. Lưỡi hắn quấn quanh lấy lưỡi nàng, bá đạo công thành chiếm đất.

Quần áo cởi sạch, hắn nhìn nàng, phát ra tiếng gầm nhẹ nặng nề.

Vân Liệt Diễm cắn răng một cái, xoay người đè hắn dưới thân, khép mắt, ngồi xuống chỗ đó. Bắt đầu như vậy, mọi chuyện đều nhanh chóng ‘nước chảy thành sông’.

Thế nhưng nàng lại không nhìn thấy đôi con người nồng đậm sương mù của hắn đang dần tán đi, lộ ra đôi mắt tím nhàn nhạt ánh hào quang.

Trong phòng ngủ không ngừng truyền ra tiếng rên khẽ.

***

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào chiếc giường rộng lớn.

Vân Liệt Diễm híp mắt, rất không thoải mái, giật giật, càng thêm không thoải mái. Chết tiệt! Tại sao vật kia vẫn còn ở trong cơ thể nàng? Nếu biết như vậy thì nàng sẽ không dạy như hắn!

Vân Liệt Diễm giận dữ, định vung một cái tát thì đột nhiên nhớ rằng mình chưa nhìn thấy diện mạo thật của Hàn Chỉ. Bây giờ nàng lột mặt nạ của hắn, chắc là không sao đâu nhỉ? Kệ nó, sau này có chịu trách nhiệm với hắn cũng không sao!

Nói là làm, Vân Liệt Diễm nhếch môi, nhẹ nhàng giật giật, lật người ra, vươn tay lặng lẽ đặt bên tai hắn, nhắm mắt lại mặc niệm một tiếng “Thượng Đế phù hộ!”, sau đó quyết định dùng sức xé ra.

Hàn Chỉ cũng cảm nhận được hành động của Vân Liệt Diễm nhưng hắn vẫn giả vờ ngủ. Thật ra hắn cũng rất tò mò, không biết sau khi Vân Liệt Diễm nhìn thấy dung mạo thật của hắn thì sẽ có phản ứng như thế nào.

Vân Liệt Diễm dần mở mắt, hình ảnh rơi vào trước mắt nàng chính là một khuôn mặt bị phóng đại. Hàn Chỉ mở to mắt, mỉm cười với Vân Liệt Diễm.

Vân Liệt Diễm ngu ngơ khoảng chừng mười giây.

Sau đó chỉ nghe rầm một tiếng, tiếp theo là âm thanh hét lớn: “A…!”

Hàn Chỉ nhíu mày, cầm vội chiếc áo choàng lên người, bò lại lên giường, ngồi bên cạnh Vân Liệt Diễm, huơ huơ tay trước mắt nàng: “Nàng sao vậy?”

Vân Liệt Diễm vươn tay dày xéo gương mặt của hắn, kiểm tra cản thận một phen cho đến khi xác định đây không phải là mặt nạ. Sắc mặt nàng sau đó trầm xuống, quát Hàn Chỉ: “Cút!”

Toàn bộ người trong sơn trang đều nghe thấy tiếng. Mộc Miên ở gần căn phòng của Vân Liệt Diễm nhất, bởi vì Vân Liệt Diễm đã quen có nàng chăm sóc.

Mộc Miên cũng chẳng quan tâm đến chuyện gõ cửa, cuống quít chạy vào. Đập vào mắt nàng chính là vẻ mặt giận dữ của Vân Liệt Diễm trên giường, Hàn Chỉ thì chân tay luống cuống bên cạnh.

“Tiểu thư, có chuyện gì vậy?” Mộc Miên vội vàng lấy quần áo phủ lên người Vân Liệt Diễm. Không phải mới ngày đầu tân hôn sao, đã xảy ra chuyện gì?

“Ngươi đi ra ngoài trước, đi ra ngoài trước đi!” Vân Liệt Diễm nói một câu với Hàn Chỉ, sau đó xoay người qua chỗ khác.

Lúc này, Mộc Miên mới để thấy một Hàn Chỉ không giống lúc trước.

“A…!” Lại là một tiếng thét vang lên.

Hàn Chỉ liếc nhìn Mộc Miên với ánh mắt khó hiểu, sau đó lại nhìn Vân Liệt Diễm với ánh mắt lo lắng, cuối cùng cũng đành đứng dậy cầm quần áo rồi đi ra ngoài.

Sáng nay, toàn bộ vương phủ đều không thể bình tĩnh được.

Vân Liệt Diễm tự giam mình trong phòng, không nói một câu nào, đuổi hết tất cả mọi người đến thăm ra ngoài. Bên này, một đám người vây quanh Hàn Chỉ, tân lang đầu tiên bị tân nương ném ra khỏi phòng sau đêm tân hôn.

“Lão đại, thì ra huynh không còn là xử nam từ lâu rồi nha!” Diệp Khuyết đi vòng quanh Hàn Chỉ vài vòng, thì thào: “Khó trách ta luôn cảm thấy Vân Thiểm Thiểm quen như vậy, đôi khi nhìn nó mà ta lại tưởng là thấy huynh, thì ra hai người thật sự là phụ tử!”

“Hàn Chỉ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Vân Phụng Khải nhíu mày. Hắn luôn hận mình không thể giết chết tên khốn kiếp đã chà đạp Diễm nhi bảy năm trước, nhưng có nghĩ thế nào cũng không ngờ sẽ là Hàn Chỉ.

“Cô gia, tiểu thư chắc chắn sẽ không tha thứ cho người rồi, rõ ràng là người đã dấu diếm tiểu thư chuyện quan trọng như vậy” Mộc Miên cũng lắc lắc đầu, nhìn bộ dạng của tiểu thư liền biết chuyện này nhất định sẽ không được giải quyết đơn giản.

“Xong rồi, xong rồi! Diễm tỷ tỷ luôn giam mình trong phòng, có thể nghĩ bậy hay không?” Phượng Lạc Vi đột nhiên chạy tới nói. Trong mắt Diễm tỷ tỷ từ trước đến nay đều chưa từng chứa được một hạt sạn, Hàn Chỉ gạt nàng như vậy, nàng nhất định sẽ tức chết.

Hàn Chỉ mím môi, gương mặt lạnh lùng. Hắn tìm bọn họ đến là giúp hắn nghĩ cách, chứ không phải để chế nhạo hắn. Hắn đã nói với Vân Liệt Diễm không dưới một lần rằng Vân Thiểm Thiểm là con trai hắn, nhưng Vân Liệt Diễm vẫn không chịu tin. Hơn nữa, hắn cũng không dưới một lần để cho Vân Liệt Diễm tháo mặt nạ của hắn, nhưng nàng vẫn luôn không chịu, nhất chính là lần trong sơn động, mẫu thân cũng đã tháo mặt nạ của hắn nhưng nàng lại quay đầu sang chỗ khác.