Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 81: Mười năm trước (1)




Edit: Phi Phi

Beta: Phi Phi

Nguồn: Trúc Lâm sơn trang

“Không ai dám nói?” Phượng Lạc Vi không khỏi hít sâu một hơi: “Có phải là những người nói ra đều bị chết hay không?”

“Vị cô nương này nói không sai. Phàm là có người tiết lộ tình hình của Đồng thành ra ngoài thì đều phải chết. Chuyện này không phải ai cũng có thể hiểu, Đồng thành có rất nhiều thứ ma quái” Ông lão lại thở dài.

“Vậy ngươi kể chuyện này cho chúng ta biết, không có vấn đề gì sao?” Mộc Miên có chút lo lắng, ông lão này cũng thật đáng thương.

“Không sao, chỉ cần các vị đừng nói chuyện này ra ngoài thì sẽ không có chuyện gì. Khắp Đồng thành đều là oan hồn, chắc là những oan hồn này không muốn người ngoài biết. Cũng không biết là do ai tạo nghiệt!” Ông lão lại nhìn bọn họ “Các người mau đi đi, nếu chậm một chút thì sẽ không còn kịp nữa”

“Ông chủ, hôm nay bọn ta không đi đâu cả, sẽ ở lại nơi này. Thứ này không phải là âm hồn gì đó, yên tâm đi, ta không sợ đâu!” Trong mắt Vân Liệt Diễm xuất hiện sự kích động cùng vui vẻ. Quỷ sao? Nàng chưa từng gặp, hôm nay đúng lúc để nàng chiêm ngưỡng một lần mở mang kiến thức.

Còn nữa, ông chủ khách điếm này nói khắp Đồng thành đều là oan hồn, rốt cuộc là dạng oan khuất gì mà ngay cả Diêm vương cũng dung túng bọn chúng, không cho bọn chúng đầu thai chuyển thế mà lại ở đây quấy phá chứ?

“Hắc hắc, ông chủ à, đại tẩu của ta nói rất đúng, hôm nay chúng ta sẽ không đi. Nếu oan hồn ở trong Đồng thành, như vậy tất nhiên là có người ở đây làm chuyện sai trái. Nếu chúng ta giúp các người tìm được người kia, như vậy thì Đồng thành sẽ biến trở lại bộ dạng lúc trước, không phải sao?” Diệp Khuyết nói.

“Chuyện này tuyệt đối không được! Trước kia cũng có người can đảm ở lại chỗ này muốn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng tất cả đều chết hết” Ông lão hoảng sợ nhìn bọn họ. Không nên, không nên, đây cũng không phải là chuyện giỡn chơi.

“Ông chủ, ngươi cứ yên tâm chuẩn bị cho chúng ta vài gian phòng đi, hậu quả tự chúng ta gánh chịu. Đây là một chút tạ lễ cùng tiền thuê phòng, ngươi xem đã đủ chưa?” Vân Liệt Diễm rất hào phóng đặt một túi tiền khoảng chừng hai ba mươi lượng vào tay ông lão.

“Cái này…” Ông lão nhìn túi tiền, do dự, nhưng vẫn trả lại cho Vân Liệt Diễm: “Các người nên rời khỏi đây đi, nếu không là sẽ mất mạng thật đó!”

“Ông chủ cứ nhận đi, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu” Vân Liệt Diễm nhét túi tiền vào tay ông lão. Có lẽ ông ta nói đều là sự thật, dân chúng mấy năm nay đều bị cưỡng ép ở lại trong thành, như vậy thì giá cả lương thực đương nhiên rất đắt đỏ, chắc hẳn ông ta cũng cần số tiền này, nếu không thì cũng sẽ không do dự.

“Haizz… Thật ra chỉ cần các ngươi không đi ra ngoài nữa thì bọn chúng cũng sẽ không hại các ngươi, có lẽ bọn chúng chỉ không muốn chuyện này bị truyền đi mà thôi” Ông lão thở dài một hơi, nói tiếp: “Để ta đi chuẩn bị vài gian phòng cho các ngươi”

Chỉ để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Diễm tỷ tỷ, tỷ nói thử xem quỷ hồn có bộ dạng ra sao?” Phượng Lạc Vi tò mò, hỏi.

“Là nữ nhân!” Vân Liệt Diễm bĩu môi. Nếu là trước kia thì nàng chắc chắn sẽ không tin thần tin quỷ, nhưng bây giờ đã không còn giống với lúc trước, nàng có thể xuyên không, người khác cũng có thể không đầu thai.

“Tại sao lại là nữ nhân?”

“Ông chủ lúc nãy không phải đã nói ban đêm đều có tiếng khóc của nữ nhân cùng trẻ con hay sao?” Diệp Khuyết đi qua, khoác tay lên vai của Phượng Lạc Vi, cười mờ ám: “Thế nào Tiểu Vi, có phải là rất sợ hãi hay không? Có muốn đêm nay ta đến bảo vệ cho nàng không? Thuận tiện làm ấm giường cho nàng luôn!”

“Háo sắc, cút ngay!” Phượng Lạc Vi đẩy Diệp Khuyết ra, nàng không sợ!

“Đi nghỉ ngơi đi! Dù sao trên đường không phải quan tài thì cũng là tiền giấy, cũng không có gì thay đổi đâu!” Vân Liệt Diễm khoát khoát tay, nhân tiện nói với Diệp Khuyết: “Tước Tước, Vi nhi cùng Mộc Miên ta giao cho ngươi cùng Diệp Tô, hai người các ngươi đừng hòng được ngủ”

“Đại tẩu yên tâm, cho dù ta bị quỷ ăn cũng tuyệt đối không bỏ mặc Tiểu Vi!” Diệp Khuyết lập lời thề sắt son.

Vân Liệt Diễm kéo Hàn Chỉ lên lầu. Ông chủ khách đếm đã sắp xếp xong, bình thường những gian phòng này đều được quét dọn, chỉ cần mang đến một ít chăn bông và các vật dụng khác là được.

Đến phòng, Vân Liệt Diễm nói với Hàn Chỉ: “Ngươi canh chừng cho ta, ta ngủ một giấc”

“Được!” Hàn Chỉ nghĩ rằng nàng mệt mỏi, cho nên cũng không nói gì.

Vân Liệt Diễm tiến vào trạng thái trầm tư của không gian tinh thần.

“Ngươi mau ra đây, ta có chuyện rất quan trọng để hỏi ngươi. Nhanh lên!” Vân Liệt Diễm hô to vài tiếng.

Mỹ nữ áo đỏ xuất hiện trước mặt Vân Liệt Diễm, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Ta muốn hỏi ngươi, nữ tử lúc trước thúc thúc yêu tên là gì, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vân Liệt Diễm nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải đi hỏi nàng ta, dù sao lúc đó ngoại trừ thúc thúc biết thì cũng chỉ còn một mình nàng ta.

“Cái này…” Mỹ nữ áo đỏ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ.

“Ngươi đừng có nói với ta là ngươi không biết!” Vân Liệt Diễm trừng mắt với nàng ta. Thật khó tưởng tượng ra bản thể của mình lại là người không thú vị và chậm tiêu như vậy. Nàng thật sợ sau khi mình chính thức Niết Bàn trọng sinh, tái hợp với nàng ta thành một sẽ biến thành bộ dạng quỷ quái.

Nàng ta đã từng nói, đến lúc Vân Liệt Diễm khôi phục hoàn toàn thần thể của Hỏa Phượng Hoàng, nàng ta sẽ cùng nàng hợp thành một, bởi vì nàng ta chính là một bộ phận của Vân Liệt Diễm, là một phần linh hồn chứa đựng kí ức lúc trước của nàng.

“Ta biết!” Mỹ nữ nhìn về phía Vân Liệt Diễm, nói: “Mẫu thân cùng đám muội muội của Vân Mộng Chỉ đều không giống với nàng, nàng mới chính là cao thủ chân chính”

“Là sao?” Vân Liệt Diễm bắt đầu hiếu kỳ, rất ít nghe nhắc đến Vân Mộng Chỉ, nếu không phải Phượng Lạc Vi nhắc đến chuyện của thúc thúc vài ngày trước thì dường như nàng cũng không nhớ nổi người này.

“Nàng là nữ tử tâm cao khí ngạo, nhưng quả thật nàng có tư cách đó. Nàng là đại tiểu thư Vân gia, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, từ trước đến nay đều rất được Vân Phụng Thiên yêu thương. Nàng khinh thường nhị phu nhân cùng Vân Mộng Dao không có tri thức, ngay cả Vân Mộng Vũ nàng cũng không để vào mắt, nhưng đều chưa từng biểu hiện sự chán ghét ra ngoài. Người ngoài cảm nhận nàng như một đóa hoa sen cao quý thanh nhã, nở rộ giữa đầm nhưng không nhiễm chút bùn bẩn. Nếu như nàng là trưởng nữ Vân gia, nhất định sẽ trở thành người được lựa chọn cho ngôi vị hoàng hậu. Không ít vương tôn quý tộc thích nàng, không ngại xuất thân của nàng, nhưng nàng hết lần này tới lần khác lại xem trọng Tứ vương gia. Lúc đó Tứ vương gia có thể nói là người được toàn bộ dân chúng Đông Thịnh quốc kính ngưỡng, cũng là mẫu phu quân hoàn mỹ của nữ tử khắp thiên hạ. Sau một lần gặp hắn, Vân Mộng Chỉ liền yêu hắn sâu đậm, thề cả đời này không phải hắn không lấy chồng. Tứ vương gia lãnh ngạo, bên cạnh chưa bao giờ có nữ nhân, Vân Mộng Chỉ muốn đến gần hắn là điều không thể nào. Cho nên, lúc đó nàng chỉ có thể tìm tới Vân Phụng Khải, người mà có quan hệ tốt nhất với Tứ vương gia, hi vọng Vân Phụng Khải có thể giúp nàng tiếp cận Tứ vương gia. Thế nhưng cho dù nàng nói lời khẩn thiết như thế nào thì Vân Phụng Khải cũng đều thờ ơ. Sau đó không lâu, lời đồn đãi Tứ vương gia bị hủy dung trên chiến trường nổi lên, Vân Mộng Chỉ không tin, nhưng nàng dùng mọi cách nghe ngóng thì kết quả vẫn là như cũ. Tứ vương gia cũng đã đến Yến thành, không trở về nữa, Vân Mộng Chỉ liền đổ tất cả trách nhiệm lên đầu Vân Phụng Khải”

“Cho nên nàng liền trả thù tam thẩm sao?” Vân Liệt Diễm thật sự rất muốn ngay lập tức giết chết Vân Mộng Chỉ. Vô sỉ!

“Sai rồi, chuyện cũng không đơn giản như vậy. Vân Mộng Chỉ so với Vân Mộng Vũ thì thủ đoạn không biết cao hơn bao nhiêu lần, hung ác hơn gấp bao nhiêu lần. Nàng làm sao có thể để cho chuyện trôi qua một cách dễ dàng như vậy? Bên trong còn có ẩn tình, lúc đó ta cũng chỉ vì tò mò, không ngờ Vân Mộng Chỉ kia lại có thể ác độc như vậy!”

“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ngươi có thể nói nhanh hơn một chút hay không?” Vân Liệt Diễm vội đến muốn chết, nàng ta còn ‘thừa nước đục thả câu’, tức chết nàng!

“Nếu ngươi biết rồi, ngươi nhất định sẽ mất lý trí, ngay lập tức muốn chạy đến giết nàng. Thế nhưng, ngươi muốn giết nàng cũng không dễ dàng”

“Tại sao?” Vân Liệt Diễm càng cảm thấy rất tò mò.

“Ngươi có biết Miêu Yêu chín mạng không?” Mỹ nữ áo đỏ hỏi.

Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu: “Là yêu quái à?”

“Thú được chia thành Linh thú, Thiên linh thú cùng Thần thú, Miêu Yêu chín mạng là Thiên linh thú, hơn nữa còn có khả năng tu luyện thành Thần thú. Đương nhiên cho dù có là Linh thú hay Thiên linh thú thì khi tu luyện thành Thần thú cũng chỉ được đại biểu cho một loại cấp bậc, vẫn có sự khác biệt với Thần thú chân chính. Nói như vậy chính là Thần thú trời sinh khi tu luyện để thành bản thể Thần thú thật sự thì cường đại hơn rất nhiều. Thần thú cũng chia thành Thần thú bình thường, Thần thú trung đẳng và Thần thú cao cấp, cao hơn nữa chính là Thần thú thượng cổ. Tuy nhiên chủng loại của Thần thú thượng cổ rất ít, đa số cũng đã không còn tồn tại nữa, ngươi là một trong số đó” Mỹ nữ áo đỏ nhìn Vân Liệt Diễm.

“Ta là người!” Vân Liệt Diễm câm lặng. Nàng thật sự là người, được không?

“Thực lực của Miêu Yêu chín mạng không phải là mạnh nhất, nhưng cũng rất cường đại. Nó có chín đầu, giống như Cửu Vĩ Hồ vậy, là một nhân vật rất khó chơi, có thể nói là gần như bất tử. Bởi vì mỗi một mạng của nó cũng giống như thuật phân thân, tồn tại độc lập, có thể tu luyện một mình. Ngươi đánh nhau với bất kỳ cái mạng nào cũng đều giống như đánh nhau với cả chín cái mạng, trừ khi năng lượng của ngươi siêu việt hơn bọn chúng, nếu không thì rất khó để thắng”

“Ngươi nói nhiều như vậy có nghĩa là bản thể của Vân Mộng Chỉ chính là Miêu Yêu chín mạng sao?” Lần đầu tiên Vân Liệt Diễm biết Vân gia còn cất giấu một nhân vật như vậy.

“Đương nhiên không phải, nàng là Vân gia đại tiểu thư, tại sao có thể là Miêu Yêu chín mạng chứ? Thế nhưng từ khi nàng còn nhỏ đã gặp nhân duyên, có được một miếng hạt linh hồn của Miêu Yêu chín mạng, còn nuốt luôn vào bụng. Cho nên, tuy nàng là người nhưng lại có thể sở hữu tất cả năng lực của Miêu Yêu chín mạng” Mỹ nữ áo đỏ tiếp tục nói: “May mắn lúc đó ngươi còn nhỏ, lại là một kẻ đần, nàng mắt cao hơn đầu nên khinh thường phải đối phó với ngươi, nếu không thì ngươi đã chết từ lâu rồi”

“Nàng lợi hại như vậy thì tại sao không trực tiếp đến tìm Tứ vương gia?” Vân Liệt Diễm nghĩ mãi không rõ, lúc đó Hàn Chỉ có thể là đối thủ của nàng ta sao? Nếu nàng ta dùng sức mạnh, Hàn Chỉ có thể thắng được sao?

“Ta đã nói Hàn Chỉ có vấn đề rồi, ngươi lại không biết rõ con người thật của hắn, làm sao biết hắn không phải là đối thủ của Vân Mộng Chỉ?” Mỹ nữ áo đỏ liếc mắt nhìn Vân Liệt Diễm, nghĩ rằng thật may mắn khi Hàn Chỉ không phải là kẻ địch của mình.

“Nàng hận thúc thúc như thế, tại sao lại không giết thúc thúc?” Vân Liệt Diễm vẫn không nghĩ ra rốt cuộc Vân Mộng Chỉ này đang tính toán điều gì.

“Ta đã nói với ngươi rồi, Vân Mộng Chỉ là một cao thủ chân chính. Loài mèo rất thông minh, rất ít có loài nào khôn hơn chúng, nhưng đồng thời chúng cũng rất tàn nhẫn, ngay cả ngươi cũng không cách nào tưởng tượng được” Nhớ đến những chuyện Vân Mộng Chỉ làm năm đó, mỹ nữ áo đỏ cũng nhịn không được mà nhíu chặt hai hàng chân mày.

“Ý của ngươi là ta đần hơn nàng?” Vân Liệt Diễm híp mắt, đây không phải là nâng chí khí của người khác, diệt uy phong mình sao?

“Ta đâu có nói như vậy, ta chỉ nói là đối thủ lần này ngươi gặp, muốn đấu với nàng không chỉ cần thực lực, mà còn có mưu lược” Mỹ nữ áo đỏ nhìn Vân Liệt Diễm với ánh mắt chân thành: “Đó là một cơ hội tốt, ngươi cần phải nắm chắc”

“Điều ngươi nói khiến ta thật hưng phấn, chỉ có điều rốt cuộc Đồng thành này đã xảy ra chuyện gì?” Vân Liệt Diễm cảm thấy rất kỳ lạ: “Trên đời này thật sự có quỷ hồn sao?”

“Thế giới to lớn không thiếu cái lạ. Về phần chuyện gì đã xảy ra ở Đồng thành thì ta không biết, ta cũng vừa đến đây cho nên vấn đề của ngươi ta không trả lời được” Mỹ nữ áo đỏ lắc lắc đầu, nàng không có năng lực đó, tác dụng duy nhất của nàng chính là biết rõ một chút chuyện trong quá khứ, những chuyện chưa xảy ra thì nàng cũng không biết. Nói một cách khác, nàng bây giờ ngoại trừ chứa đựng kí ức thì không còn tác dụng nào khác.

“Vậy ngươi nói cho ta biết chuyện xảy ra năm đó đi!” Về chuyện của Vân Phụng Khải năm đó, nàng chỉ nghe Mộc Miên kể lại, nhưng dường như cũng không đơn giản như vậy.

“Ngươi thật sự muốn biết?” Mỹ nữ áo đỏ hỏi lại một câu.

Vân Liệt Diễm gật đầu.

“Cũng được, ‘biết mình biết người, trăm trận trăm thắng’. Ta sẽ truyền toàn bộ đoạn ký ức kia cho ngươi, đảm bảo không có ai tinh tường hơn ta lúc đó đâu. Những gì ngươi sắp thấy là sự thật hoàn toàn đã xảy ra” Dứt lời, mỹ nữ áo đỏ phất tay áo, trước mắt Vân Liệt Diễm lại xuất hiện một quang cảnh, là Vân gia.

“Sao ta lại có cảm giác như xem phim 3D (1) thế này?” Vân Liệt Diễm lẩm bẩm.

(1) 3D: 3-Dimension (3 chiều), là những bộ phim với những hình ảnh được dựng lên một cách sống động như thật với sự trợ giúp của các phần mềm đồ họa vi tính.

“Bây giờ ngươi đang thấy chính là tất cả những chuyện đã xảy ra vào lúc đó. Xem thật kỹ vào!”

Vân Liệt Diễm gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Mười năm trước, Vân phủ.

“Tiểu thư, Tam lão gia trở về rồi!” Nha hoàn Tiểu Văn nói với Vân Mộng Chỉ đang trang điểm trong phòng.

“Sao?” Vân Mộng Chỉ cầm lên một cây trâm, từ từ vắm vào búi tóc vừa chải của mình.

Trong gương là một nữ tử xinh đẹp không loài hoa nào sánh được, mang theo một chút lười nhác, chỉ cần liếc nhìn cũng đủ khiến nam nhân phải đau, phải thương.

“Tam lão gia còn đưa một nữ tử quay trở về, hình như tên là Tân Tinh, nghe tam lão gia gọi nàng ta là Tinh nhi. Tam lão gia còn nói đó là vị hôn thê của người, bảo hạ nhân phải hầu hạ thật tốt, dường như là rất yêu thương nàng ta” Tiểu Văn nghĩ nghĩ, lại nói.

“Vậy sao?” Vân Mộng Chỉ từ từ đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng lướt qua người Tiểu Văn, đi đến nhuyễn ghế, nửa nằm nửa ngồi, bộ dạng giống như một con mèo lười nhác.

Tiểu Văn bỗng dưng cương cứng thân thể. Mỗi một lần tiểu thư đi qua cạnh nàng, nàng đều hoàn toàn không cảm thấy hay nghe bất kỳ tiếng động nào.

“Đúng vậy! Tiểu thư, tất cả mọi người đều nói như vậy” Tiểu Văn gật mạnh đầu.

“Ha ha, ngươi tiếp tục quan sát cho ta” Vân Mộng Chỉ lim dim mắt, không lên tiếng nữa.

Tiểu Văn gật đầu, mau chóng đi ra ngoài. Ra đến bên ngoài rồi thì nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Vân Mộng Chỉ bưng tách trà trên mặt bàn lên, đặt ở bên môi thổi thổi. Tân Tinh! Tam thúc à, chỉ là không biết Tinh nhi của ngươi sẽ có tương lai ra sao thôi!

Vân Phụng Khải dẫn Tân Tinh về phòng, dịu dàng nói: “Vốn dĩ định đưa nàng đến Yến thành, nhưng gần đây ta còn một số việc phải giải quyết. Đợi một khoảng thời gian nữa, ta giải quyết xong mọi chuyện rồi sẽ đến đón nàng, chúng ta cùng đến Yến thành”

“Yến thành là nơi nào?” Tân Tinh nháy nháy mắt vài cái, nghịch ngợm hỏi.

Nàng là một nữ tử rất đáng yêu, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi. Nàng có một đôi mắt to linh động như biết nói, lóe ra ánh hào quang, thanh tịnh không chứa một chút tạp chất.

Vân Phụng Khải cúi đầu hôn lên trán Tân Tinh, đáp: “Yến thành là đất phong của Tứ vương gia, mọi người ở nơi đó đều là người một nhà, tuyệt đối an toàn. Ta vốn dĩ định tìm người đưa nàng đến đó trước, nhưng lại sợ nếu như kẻ thù của ta điều tra ra mối quan hệ của chúng ta, nàng sẽ gặp nguy hiểm. Đợi đến lúc ta giải quyết xong mọi chuyện, ta sẽ tự mình đưa nàng đến đó”

“Nơi này cũng rất tốt, mọi người có vẻ rất hòa thuận” Tân Tinh nhớ lại lúc nàng vừa bước chân vào Vân gia, hạ nhân đều gọi nàng là tam phu nhân, khiến cho nàng thật ngượng ngùng.

Vân Phụng Khải lắc lắc đầu, nói: “Nàng ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta, đừng ra khỏi tiểu viện. Nàng không hiểu quy định trong phủ, ta sợ sẽ có nhiều người sẽ gây khó dễ cho nàng. Chờ ta giải quyết mọi chuyện xong rồi, ta sẽ đưa ra rời khỏi đây ngay lập tức”

“Mọi người ở đây không phải là người nhà của chàng sao?” Tân Tinh nhìn Vân Phụng Khải, đều là người thân của mình thì tại sao phải đề phòng?

“Đại ca ta là Thừa tướng, mối quan hệ trong phủ là cực kỳ phức tạp, nàng không hiểu được đâu. Cho nên ngay từ đầu ta đã không có ý định đưa nàng đến đây, nhưng ngoại trừ nơi này thì ta lại không nghĩ ra bất kỳ nơi nào an toàn nữa” Vân Phụng Khải vẫn còn lo lắng, nhưng không còn cách nào khác. Tổ chức Mạt Nhật vừa mới được thành lập, mỗi ngày bọn họ đều phải sống trong mưa tanh máu nhuộm, thật sự là quá nguy hiểm, lỡ như có người tra ra được Tân Tinh thì tính mạng của nàng sẽ gặp nguy hiểm. Tuy hắn không thích Vân gia, nhưng dù sao Vân gia cũng là một trong tứ đại thế gia, người bình thường sẽ không dám đến đây quấy rối, cho nên nơi này vẫn tương đối an toàn hơn những nơi khác.

Hắn không yên lòng nhất chính là sự đơn thuần của Tinh nhi, những người trong phủ này cũng không phải dễ đối phó. Nếu đại tẩu còn sống thì hắn có thể an tâm giao Tinh nhi cho đại tẩu, nhưng đại tẩu mất rồi, Diễm nhi còn sống rất gian nan, hắn cũng không còn ai để tin tưởng nữa. May mắn, hắn vẫn là một tam lão gia, hạ nhân trong phủ không nể mặt quan cũng phải nể mặt Phật.

“Được, ta nghe lời chàng” Tân Tinh gật gật đầu: “Vậy chàng sẽ thường xuyên trở về sao?”

“Đương nhiên!” Tuy bận rộn nhiều chuyện nhưng cách vài ngày trở về một lần vẫn không khó khăn.

“Vậy là tốt rồi, ta chờ chàng” Tân Tinh vòng tay ôm lấy eo Vân Phụng Khải. Nàng có thể gặp được hắn, thật sự là một chuyện hạnh phúc, nàng chưa từng nghĩ rằng mình có thể gặp được một nam nhân xuất sắc như vậy, mà người này lại còn yêu nàng.

Tân Tinh ở trong phủ vài ngày, hàng ngày đều thêu thùa may áo cho Vân Phụng Khải, cũng không quá nhàm chán. Hạ nhân trong viện cũng rất ôn hòa, đối xử với nàng đều rất tốt. Nàng cũng nghe lời Vân Phụng Khải, không bước chân rời khỏi tiểu viện một bước.

“Tam phu nhân, nhị phu nhân của đại lão gia đến thăm” Hôm nay, Tân Tinh đang thêu khăn tay thì đột nhiên có một nha hoàn đến bẩm báo. Nha hoàn này Tân Tinh nhận ra, hình như tên là Hương Chi, là nha hoàn mà Vân Phụng Khải bảo đến chăm sóc cho nàng. Tuy từ trước đến nay nàng đã quen sống một mình và làm mọi chuyện, không thích có người hầu hạ, cho nên lại bảo Hương Chi đi làm những chuyện khác.

“Mau để họ vào!” Tân Tinh đứng lên, có chút lo lắng hỏi Hương Chi: “Ta có cần phải làm cái gì không? Ngươi nhìn ta như vậy có quá thất lễ không?”

“Không đâu tam phu nhân! Người hiền lành như vậy, nhị phu nhân chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho người. Tuy nhiên, nhị phu nhân cũng không hiền lành như đại phu nhân, người nhớ nói ít một chút là được” Hương Chi nhỏ giọng nhắc nhở.

Tân Tinh gật gật đầu, sau đó đi ra ngoài cùng Hương Chi.

Một nữ nhân khoảng chừng ba mươi tuổi dẫn theo một đám nha hoàn đi tới, bên cạnh còn có một nữ nhân xinh đẹp chỉ khoảng mười bốn mười lăm, mỗi một cử chỉ đều cao quý ưu nhã.

“Tinh nhi bái kiến nhị phu nhân!” Tân Tinh học theo bộ dáng của Hương Chi cúi chào với nhị phu nhân.

“Mẫu thân, tam thẩm quả thật giống như những nữ tử đáng yêu trong truyền thuyết, trách không được ngay cả tam thúc ‘thanh tâm quả dục’ (2) của chúng ta cũng bị làm cho thần hồn điên đảo” Vân Mộng Chỉ cầm khăn che miệng, khẽ cười.

(2) Thanh tâm quả dục: Tâm trong sạch, không ham muốn.

“Quả thật là rất đáng yêu!” Nhị phu nhân đánh giá Tân Tinh một chút, nhìn thấy nàng vẫn còn chải kiểu tóc của nữ tử chưa thành thân thì khóe môi nhếch lên thành một nụ cười châm chọc: “Tinh nhi, đúng không?”

“Vâng, nhị phu nhân!” Tân Tinh không hiểu ý tứ của nhị phu nhân.

Từ khi nhị phu nhân bước vào phòng, Tân Tinh vẫn nhớ kĩ lời Hương Chi nói, cho nên cũng không dám nói lung tung, chỉ khẽ cúi đầu.

“Bao nhiêu tuổi rồi?” Nhị phu nhân ngồi ở ghế trên, có chút khinh thường đối với bộ dạng bần hàn của Tân Tinh.

“Là mười sáu” Tân Tinh thấp giọng đáp.

“Hừ!” Nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng. Một nữ tử nghèo kiết xác, xứng nói chuyện với bà sao?

“Mẫu thân, tam thẩm cũng chỉ lớn hơn con có một tuổi thôi, chúng ta quả thật rất có duyên” Vân Mộng Chỉ đi lên nắm lấy tay Tân Tinh, nói: “Mẫu thân, con muốn nói chuyện riêng với tam thẩm, người cứ ở đây uống trà chờ con chút nhé!”

Nhị phu nhân trừng mắt nhìn Tân Tinh nhưng không dám trừng mắt với Vân Mộng Chỉ. Không biết tại sao bà luôn có một loại cảm giác kinh hãi đối với đứa con gái này, tuy Vân Mộng Dao giống bà hơn nhưng Vân Mộng Chỉ lại là niềm kiêu hãnh của bà.

Vân Mộng Chỉ kéo Tân Tinh vào phòng, nhìn thấy chiếc khăn nàng đang thêu dở thì cầm lên, hỏi: “Tam thẩm, là người thêu sao?”

“Ngươi cứ gọi ta là Tinh nhi đi” Tân Tinh cảm thấy hai người chỉ hơn kém nhau một tuổi, nàng bị gọi là tam thẩm thì quả thật không được tự nhiên, huống hồ vị đại tiểu thư này thoạt nhìn cũng rất thân thiết.

“Ta tên Mộng Chỉ, ngươi cũng gọi ta là Chỉ nhi đi, phụ mẫu đều gọi ta như vậy, sau này chúng ta là người một nhà rồi” Thanh âm của Vân Mộng Chỉ vô cùng ngọt ngào, khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.

“Chỉ nhi!” Tân Tinh cảm thấy rất vui vẻ, nàng không có bạn bè cho nên thật sự rất thích Vân Mộng Chỉ.

“Ha ha, Tinh nhi, chiếc khăn này thật đẹp, ta rất thích nó!” Vân Mộng Chỉ cầm lấy khăn thêu, bộ dạng yêu thích đến không muốn buông tay.