“Người không làm Hoàng thượng, nô tỳ không làm Hoàng hậu,
chúng ta chỉ làm một đôi phu thê bình thường, như vậy không tốt sao? Nô
tỳ nguyện ý vì người buông tay khát vọng vinh hoa phú quý!”
— Vân Mộng Vũ —
“Người giết được Tứ vương gia, trẫm sẽ phong làm Vương, cùng chia sẻ giang
sơn!” Hiên Viên Minh không để ý đến Vân Húc Nghiêu, hắn không muốn nghe
những lời khuyên sáo rỗng đó nữa. Từ lúc hắn quyết định giết Hiên Viên
Dã, hắn cũng đã không còn đường lui.
Vân Húc Nghiêu lắc đầu, nói với Vân Mộng Vũ: “Vũ nhi, rời khỏi đây với ta, tiếp tục ở lại nơi này cũng không có kết quả tốt!”
Từ hôm nay, Vân gia chỉ còn lại hắn cùng Vân Mộng Vũ. Tam đệ chưa bao giờ
gặp mặt kia chắc hẳn sẽ không trở về, nhị đệ là người không nên thân
thiết, Vân Liệt Diễm cùng Vân Mộng Dao đã chết, hắn không muốn tiếp tục
nhìn Vân gia lại xảy ra chuyện.
Nếu như có thể, hắn
cũng muốn giống như tam thúc, vĩnh viễn rời khỏi Vân gia, không bao giờ
có một chút liên quan gì đến Vân gia nữa. Hoặc cũng có thể như tam đệ,
vừa ra đời đã bị đưa ra ngoài, ngay từ đầu đã không có bất kỳ mối liên
hệ vào đến Vân gia. Thế nhưng hắn bị lựa chọn phải gánh trách nhiệm của
gia tộc, không cách nào buông tay.
“Hoàng thượng, Vân thừa tướng cùng Thái thượng hoàng đến rồi!” Lúc này, một thị vệ tiến lên bẩm báo.
Sắc mặt Hiên Viên Minh trở nên lạnh lẽo, sau đó quay đầu liền nhìn thấy
Diệp Khuyết kéo Thái thượng hoàng Hiên Viên Hi ra khỏi kiệu, Vân Phụng
Thiên cũng bị hắn giữ chặt, đứng bên cạnh.
“Lớn mật!
Ngươi muốn làm cái gì? Còn không mau thả Thái thượng hoàng cùng thừa
tướng ra?” Hiên Viên Minh vừa nhìn thấy Diệp Khuyết liền hiểu, mọi
chuyện đều do Hiên Viên Dã làm.
Hắn không thể tưởng được Hiên Viên Dã lại to gan đến mức này, ngang nhiên bắt Thái thượng hoàng cùng Thừa tướng đương triều.
“Thả ra? Hiên Viên Minh, ngươi đừng có nằm mơ nữa! Ngươi nghĩ rằng ngươi là
ai? Là hoàng đế sao? Có muốn nói cho ngươi biết ngôi vị hoàng đế này
ngươi từ đâu mà có không?” Diệp Khuyết cúi đầu, giật giật mái tóc của
Hiên Viên Hi: “Lão biến thái, ngươi đến nói cho con trai bảo bối của
ngươi biết, ngôi vị hoàng đế của hắn là từ đâu mà ra đi!”
Hiên Viên Hi a a hai tiếng, ánh mắt nhìn Hiên Viên Minh lộ vẻ thất vọng. Đứa nhỏ mà ông ta khổ tâm bồi dưỡng nhiều năm qua, vậy mà lại như ngày hôm nay. Ông ta có rất nhiều con trai, cũng chỉ có một mình Hiên Viên Minh
là được ông nuôi dưỡng như con ruột, mặc dù đã sắc phong vị trí Thái tử, nhưng ông ta đã bắt đầu chuẩn bị truyền ngôi vị hoàng đế Hiên Viên Minh từ lâu. Ông ta cứ nghĩ rằng Hiên Viên Minh là người kế thừa tốt nhất,
nhưng tuyệt đối thật không ngờ, hắn ta vừa đăng cơ chỉ trong vòng một
tháng ngắn ngủi đã khiến cho dân chúng oán nộ lầm tham. Ông ta thật sự
không biết nếu tiếp tục như vậy, Đông Thịnh quốc còn có thể chèo chống được bao nhiêu ngày. Tổ tiên vất vả gây dựng nên thiên hạ này, ông ta
lao lực chèo chống giang sơn, cứ như vậy mà xong trong tay Hiên Viên
Minh sao?
“A đúng rồi, ta quên mấy ngươi không thể
nói chuyện được, thật sự là đáng tiếc!” Diệp Khuyết vỗ vỗ lên mặt Hiên
Viên Hi, cười nói: “Ta phí sức khiến cho ngươi sống lâu thêm vài ngày
chính là để cho ngươi nhìn xem, đứa con trai mà ngươi yêu thương nhất
trị vì ‘giang sơn thịnh thế’ của ngươi như thế nào. Hài lòng không? Nếu
đã hài lòng rồi, ta cũng nên tiễn ngươi lên đường thôi!”
“A…!” Hiên Viên Hi lắc mạnh đầu. Ông ta đường đường là quân vương một nước,
cũng được xem như một đời minh quân, sao có thể buông bỏ tính mạng của
mình ở một nơi như thế này chứ? Ông ta còn mặt mũi nào để đối mặt với
liệt tổ liệt tông đây?
“Không muốn à?” Diệp Khuyết
nhếch môi, làm bộ như khó xử nói: “Vậy thật không có ý nghĩa! Từ lâu ta
đã muốn giết ngươi rồi, không tự tay giết chết ngươi thì ta sẽ phụ lòng
ngươi đã làm những chuyện biến thái kia với phu nhân”
Dứt lời, Diệp Khuyết làm bộ như muốn đánh xuống một chưởng.
“Dừng tay… !” Hiên Viên Minh tập trung toàn lực đánh về phía Diệp Khuyết.
Ngay lúc Hiên Viên Minh đến gần Diệp Khuyết, Diệp Khuyết lại chuyển tay
khiến cho Hiên Viên Hi trở thành một lá chắn.
“Phụ hoàng!” Lúc Hiên Viên Minh nhìn thấy người mà mình đánh là ai, hắn trừng to hai mắt. Không! Phụ hoàng, trẫm không cố ý!
Hiên Viên Minh lắc đầu, lui về phía sau vài bước, nhưng Hiên Viên Hi vẫn
trợn to mắt nhìn hắn. Sau đó, thân thể của ông ta trượt xuống từng chút
một.
“Chậc chậc, ngay cả phụ hoàng của mình cũng
giết, thật đúng là phải bị trời đánh rồi!” Diệp Khuyết phủi tay, một
cước đạp lên người Vân Phụng Thiên đang đứng bên cạnh khiến cho ông ta
ngã nhào trên đất.
“Ngươi muốn làm cái gì? Mau buông
phụ thân của ta ra!” Vân Húc Nghiêu bây giờ cũng chẳng còn quan tâm đến
những thứ khác, nhanh chóng bay về phía Diệp Khuyết nhưng lại bị Diệp
Khuyết cản lại.
“Yên tâm đi, trò hay chỉ mới bắt đầu
mà thôi. Nhân vật chính vẫn còn chưa ra sân, làm sao ta có thể giết nhân vật phụ này chứ? Cho nên, phiền ngươi ngoan ngoãn đứng một bên xem đi”
Còn một câu Diệp Khuyết vẫn không nói, chính là: Đứng một bên xem Vân
gia bị diệt như thế nào!
“Phụ thân, người có sao
không?” Vân Húc Nghiêu lo lắng cho Vân Phụng Thiên, lại sợ Diệp Khuyết
đột nhiên ra tay nên cũng không dám tiến lên, đành phải đứng từ xa hỏi
thăm Vân Phụng Thiên.
Diệp Khuyết có lòng tốt giải á huyệt (1) cho Vân Phụng Thiên.
(1) Á huyệt: Huyệt vị có chức năng điều hành giọng nói.
“Nghiêu nhi, mau trở về triệu tập người Vân gia đến đây. Chuyện đã náo đến
tình trạng này rồi, nếu như Tứ vương gia không chết, Vân gia nhất định
sẽ xong!” Vân Phụng Thiên một khi có thể nói chuyện, liền vội vàng ra
lệnh choVân Húc Nghiêu. Hôm nay cho dù có ‘cá chết lưới rách’ cũng nhất
định phải giành chiến thắng.
Bây giờ Vân Phụng Thiên
vốn dĩ chẳng quan tâm đến chuyện khác nữa. Nếu như đến nước này rồi mà
còn không cùng Hiên Viên Minh đứng chung một trận tuyến, cơ nghiệp trăm
năm của Vân gia liền bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
“Phụ thân, Hoàng thượng vốn không nên làm như vậy!” Vân Húc Nghiêu cảm thấy
khó hiểu, tại sao ngay cả phụ thân cũng nghĩ như vậy? Nếu như Tứ vương
gia thật sự dễ đối phó thì làm sao ngay cả Thái thượng hoàng cũng kiêng
kị hắn ta chứ?
“Nhanh đi!” Vân Phụng Thiên quát lớn với Vân Húc Nghiêu.
“Vâng!” Vân Húc Nghiêu bất đắc dĩ. Ngày hôm nay chính là kiếp nạn của Vân gia,
nhưng Vân gia thật có đủ sức gắng gượng bước qua hay không? Hắn tình
nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự bình an cho Vân gia, nhưng
ngay cả phụ thân cũng đã quyết tâm liều chết, hắn còn phải làm thế nào
đây?
Cánh cổng lớn của Tứ vương phủ lại mở ra một lần nữa, đi ra chỉ có một mình Hàn Chỉ.
“Hiên Viên Dã, rốt cuộc thì ngươi cũng ló mặt ra!” Hiên Viên Minh nhìn thấy
Hàn Chỉ, trong mắt hắn giờ đây chỉ còn sự quyết liệt, ngươi sống thì ta
chết ta.
“Ta đã đã cho ngươi cơ hội, là do ngươi
không chịu nắm lấy” Hàn Chỉ lạnh nhạt liếc nhìn hắn ta một cái. Lúc nãy, hắn đóng cửa chính là muốn để cho Hiên Viên Minh tự mình rời khỏi. Nếu
như hắn ta thức thời thì có thể thống trị giang sơn, đương nhiên sẽ có
người ủng hộ, nhưng hắn ta cứ thích gây phiền phức cho hắn, khiến hắn
không thể không ra tay.
Diệp Khuyết thấy Hàn Chỉ liếc mắt về phía mình, liền dùng khẩu hình nói ra: Thái tử đã được cứu!
Hàn Chỉ hơi gật đầu một cái.
Thái tử bị bắt chính là điều nằm trong tính toán của hắn, nhưng dưới áp lực
của triều đình, Hiên Viên Minh vẫn không thể giết Thái tử sớm như vậy.
Cho nên, Hàn Chỉ đã bảo Diệp Khuyết đi làm việc, tiện tay thả Thái tử
ra.
Hôm nay Hiên Viên Minh đến đây khiêu khích, chính là cơ hội cho Thái tử ra tay. Qua màn kịch khôi hài này, hoàng đế Hiên
Viên Minh sẽ phải rớt đài.
“Vũ nhi, giúp trẫm giết
hắn! Nàng đã đáp ứng trẫm, nhất định sẽ giúp trẫm! Trẫm đã cho nàng làm
Hoàng hậu, nàng cũng không thể nuốt lời!” Hiên Viên Minh nhìn Vân Mộng
Vũ vẫn một mực không nói gì bên cạnh, dùng ánh mắt tha thiết để nhìn
nàng.
“Hoàng thượng, nô tì hôm nay không được khỏe”
Vân Mộng Vũ nhìn Hiên Viên Minh, nói tiếp: “Hoàng thượng, người bây giờ
đã là Hoàng thượng rồi, người muốn cái gì sẽ có cái đó, tại sao còn muốn gây khó dễ cho Tứ vương gia? Làm như vậy thì có chỗ tốt gì với người?”
Vân Mộng Vũ thật sự rất muốn đánh cho Hiên Viên Minh tỉnh ra. Sao hắn lại
có thể hồ đồ đến như vậy chứ? Không cần dùng thủ đoạn gì nhiều cũng có
thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, chỉ cần hắn nhiệt tình với quần thần và
dân chúng, ngôi vị hoàng đế này hắn hoàn toàn có thể ngồi kiên cố. Đạo
lý đơn giản như vậy ngay cả nàng cũng hiểu rõ, tại sao hết lần này đến
lần khác Hiên Viên Minh đều không rõ?
Trước kia nàng
làm nhiều chuyện xấu với Vân Liệt Diễm, Vân Liệt Diễm vừa chết, nàng
cũng hoàn toàn thông suốt. Tất cả nguyên nhân gây ra đều do nàng quá
tham lam, nếu nàng không một lòng muốn hại Vân Liệt Diễm, Vân Liệt Diễm
làm sao có thể hủy dung mạo của nàng?
Tất cả đều là
luật nhân quả! Nàng suy nghĩ kỹ rồi, hi vọng vẫn còn kịp. Cho nên, nàng không muốn tiếp tục tranh đấu, chỉ cần có thể an an ổn ổn sống là được. Chỉ cần có thể ở bên cạnh Hiên Viên Minh, dù cho hắn không yêu thương
nàng, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn, yêu hắn, nàng cũng đã thỏa mãn.
“Sức khỏe không tốt?” Hiên Viên Minh nhíu mày: “Vũ nhi, bây giờ nàng là
người duy nhất có thể trợ giúp trẫm, chỉ cần thành công, nàng sẽ vĩnh
viễn làm Hoàng hậu. Sao nàng có thể dùng lý do sức khỏe không tốt này để từ chối trẫm? Chẳng lẽ nàng cũng không muốn giết hắn ta sao?”
“Hoàng thượng, chúng ta có thể trở về không? Người không làm Hoàng thượng, nô
tỳ không làm Hoàng hậu, chúng ta chỉ làm một đôi phu thê bình thường,
như vậy không tốt sao? Nô tỳ nguyện ý vì người buông tay khát vọng vinh
hoa phú quý, Hoàng thượng, người có thể đừng tiếp tục gây phiền phức với Tứ vương gia nữa hay không?” Vân Mộng Vũ khát vọng nhìn Hiên Viên Minh. Bây giờ nàng tình nguyện mình mất tất cả, chỉ mong Hiên Viên Minh sẽ
không xảy ra chuyện gì.
Tứ vương gia là người không phải Hiên Viên Minh có thể đối phó được!
Một người lăn lộn trong quân doanh mấy chục năm, dựa vào thực lực của mình
để đi đến đỉnh cao nhất, nam nhân như vậy chính là anh hùng chân chính,
cũng là người có thực lực chân chính. Tuy Vân Mộng Vũ không hiểu rõ
chuyện đánh giặc, nhưng danh tiếng của Tứ vương gia nàng cũng đã nghe
rất nhiều. Lúc đó, nàng còn nhỏ tuổi, nhưng danh xưng ‘chiến thần’ cũng
khiến cho nàng hướng tâm mình tới.
Lúc trước, Vân gia đại tiểu thư Vân Mộng Chỉ tâm cao khí ngạo, vì muốn gả cho Tứ vương gia mà không từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí còn lập mưu hại chết
vị hôn thê của tam thúc.
Tứ vương gia chỉ cần trở về
kinh thành, toàn bộ dân chúng trong thành đều ra khỏi cửa chào đón. Một
nam nhân khiến cho nữ nhân điên cuồng, khiến cho dân chúng kính yêu như
vậy, thực lực của hắn cao bao nhiêu, không ai có thể nói rõ ràng.
Hiên Viên Minh có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế, người biết chuyện đều có
thể hiểu nguyên nhân, nhưng chính hắn vẫn một mực không chấp nhận.
Nếu Tứ vương gia muốn đoạt ngôi vị thì đã ra tay từ lâu, ở đâu có thể đến phiên Hiên Viên Minh?
“Vũ nhi, ta thật sự không thể tin được những lời này lại tuôn ra từ miệng
nàng. Lúc trước là nàng luôn miệng nói sẽ giúp ta làm mọi chuyện, cũng
là nàng vì địa vị Hoàng hậu mới đồng ý giao dịch. Hôm nay, nàng muốn đổi ý sao?” Hiên Viên Minh dùng ánh mắt khó tin mà nhìn Vân Mộng Vũ. Nàng
là một nữ nhân bị hủy dung mạo, vô cùng xấu xí, hắn nguyện ý yêu thương
nàng, cho nàng ngồi lên hậu vị, trở thành nữ nhân tôn quý nhất thế gian. Vậy mà nàng không biết mang ơn, còn nói muốn vứt bỏ tất cả.
Điên rồi! Thật là điên rồi!
“Hoàng thượng, đừng chấp mê bất ngộ (2) nữa được không?” Vân Mộng Vũ lắc đầu, nàng không phải không nguyện ý
giúp hắn, chỉ là nàng hiện tại, vốn dĩ là không giúp được hắn.
(2) Chấp mê bất ngộ: Một mực mê man không chịu tỉnh ngộ.
“Ơ! Hiên Viên Minh à, thì ra ngươi là loại người thích núp sau váy nữ nhân sao?” Một thanh âm khinh thường đột nhiên truyền đến.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Từ trong cổng lớn của Tứ vương phủ, một nữ tử mặc áo đỏ nhàn nhã đi ra, không phải Vân Liệt Diễm thì còn là ai?
“Vân Liệt Diễm, ngươi không chết?” Người phản ứng đầu tiên chính là Hiên
Viên Minh. Hắn kích động đi về phía Vân Liệt Diễm, đẩy Vân Mộng Vũ ra
không chút lưu tình.
“Khiến cho ngươi thất vọng rồi!” Vân Liệt Diễm nhíu mày, thân hình lóe lên, nhanh chóng tránh khỏi động
tác vươn tay ôm lấy nàng của Hiên Viên Minh.
“Vân
Liệt Diễm, ngươi không chết, ngươi thật sự không chết sao? Thật tốt quá! Thật sự tốt quá!” Giờ phút này trong mắt Hiên Viên Minh chỉ còn có Vân
Liệt Diễm, bất kỳ cái gì cũng không khiến hắn chú ý.
Nàng không chết, là sự thật đúng không? Hiên Viên Minh mỉm cười, cười có chút ngốc.
Khóe miệng Vân Liệt Diễm co rút. Đừng nói hắn ta nổi điên nhé?
“Vân Liệt Diễm! Ngươi không chết? Làm sao ngươi có thể không chết? Ta đã xác định ngươi thật sự chết rồi, rốt cuộc là ngươi đã làm gì? Không phải
ngươi, nhất định không phải là ngươi!” Vân Mộng Vũ tiến lên, một phát
nắm lấy quần áo của Vân Liệt Diễm, vươn tay muốn sờ lên mặt nàng để xem
có phải là người giả mạo hay không.
“Nàng náo loạn
đủ rồi! Đừng tưởng rằng ai cũng giống như nàng, ra ngoài cũng phải mang
mặt nạ!” Hiên Viên Minh dùng một tay kéo Vân Mộng Vũ ra, bây giờ ngoại
trừ Vân Liệt Diễm, hắn vốn dĩ không muốn quan tâm đến bất luận kẻ nào.
“Ha ha ha! Hiên Viên Minh, ngươi thích nàng như vậy sao?” Vân Mộng Vũ cười
khẩy, chẳng quan tâm ở đây có nhiều Ngự Lâm quân đang nhìn mình. Một tư
thế Hoàng hậu nàng cũng không có, nàng cố gắng lâu như vậy, đối xử thật
lòng với Hiên Viên Minh, vậy mà từ đầu đến cuối cũng không lấp được
hình bóng của Vân Liệt Diễm trong tâm trí hắn.
“Vũ
nhi, ta đã nói nàng đừng náo loạn nữa, mau giúp ta giết Hiên Viên Dã,
ngôi vị Hoàng hậu vĩnh viễn đều là của nàng!” Hiên Viên Minh bị Vân Mộng Vũ chạm đến vẩy rồng, vội vàng mở miệng đánh gãy lời nói của nàng.
“Hiên Viên Minh, có bản lĩnh thì ngươi tự ra tay đi. Hôm nay, ta sẽ không
giúp ngươi!” Vân Mộng Vũ nhìn nhìn Hiên Viên Minh với ánh mắt lạnh lùng. Bây giờ nàng đã không còn muốn tìm Vân Liệt Diễm báo thù nữa, ngôi vị
Hoàng hậu cũng không cần, hắn muốn giết ai thì tự mình giết đi.
Nàng, cái gì cũng đều không muốn làm nữa!
“Vũ nhi, nàng có biết mình đang nói cái gì không? Nếu như ta chết, nàng
vĩnh viễn không có khả năng làm Hoàng hậu nữa!” Hiên Viên Minh nhìn chằm chằm vào Vân Mộng Vũ, muốn nhìn thấy một chút dao động trong ánh mắt
nàng. Thế nhưng đôi mắt Vân Mộng Vũ chỉ giống như tro tàn, một chút cũng không có ý giúp hắn.
“Hì hì, thật là đáng thương
nha!” Diệp Khuyết cười hì hì, nói với Vân Liệt Diễm: “Đại tẩu, có muốn
ta ra tay giúp tẩu không? Ta sợ lão đại không biết kiềm chế, đập người
ta thành thịt băm thì rất khó coi. Dù sao người ta cũng là một hoàng đế
mà!”
“Đứng bên cạnh hóng mát đi!” Vân Liệt Diễm khoát khoát tay, nàng còn lời muốn hỏi Vân Mộng Vũ. Lúc trước, thứ độc nàng
trúng không hề tầm thường chút nào, nhưng khi Vân Mộng Vũ kéo tay áo
nàng, nàng cảm thấy nàng ta không có một chút dấu vết bị trúng độc như
lời Phượng Lăng Tiêu suy đoán, thậm chí Vân Mộng Vũ lúc này cũng rất
yếu, hầu như không có một chút nội lực.
Nàng không
tin Vân Mộng Vũ có thể vượt qua cảnh giới hiện tại của nàng chỉ trong
một khoảng thời gian ngắn. Nếu vậy thì chỉ có một khả năng, chính là võ
công của nàng ta đã bị phế, bây giờ không khác gì một phế nhân.
Nàng từng nghe Phượng Lăng Tiêu nhắc đến cách thức tu luyện này, ngoại trừ
phế bỏ toàn bộ võ công của mình, nếu không vĩnh viễn cũng không thể giải được độc. Hơn nữa, sau khi phế võ công, không bao giờ có thể tu luyện
lại được nữa, tuổi thọ cao lắm cũng sẽ không vượt qua mười năm.
Vân Liệt Diễm cảm thấy khó hiểu, Vân Mộng Vũ hao tổn hết tâm tư báo thù
nàng, võ công đã đạt đến cảnh giới như vậy, tại sao còn muốn phế bỏ toàn bộ chứ?
“Vân Mộng Vũ, sư phụ ngươi là ai?” Đây mới
điều khiến cho Vân Liệt Diễm cảm thấy hứng thú nhất. Nàng vừa tỉnh dậy
liền tìm Phượng Lăng Tiêu hỏi chuyện mình bị trúng độc. Mỹ nữ áo đỏ cũng từng nói độc mà nàng trúng không chút tầm thường, cho dù có Hồi Hồn
Thảo thì cũng không có khả năng sẽ sống lại. Thế cho nên nàng ta mới bảo nàng tranh thủ thời gian tu luyện năng lượng tinh thần, nếu không thì
bây giờ nàng đã thật sự chết rồi.
Loại độc lợi hại
như vậy, nàng cảm thấy có hứng thú. Trên người nàng có một chiếc nhẫn Tử Tinh thạch, bất kỳ dạng độc gì cũng đều bị nó hóa giải. Thế nhưng với
loại độc này, nó chẳng những không hóa giải được mà còn khiến cho độc
lan ra toàn thân.
Vân Mộng Vũ không khó để đối phó, nhưng nếu sư phụ của nàng ta đến thì sẽ là một loại chuyện khác.
“Ha ha ha, Vân Liệt Diễm, ngươi có thể còn sống, thật đúng là khiến cho ta
phải lau mắt nhìn!” Lúc này, một giọng nói khàn khàn khó nghe đột nhiên
truyền đến, một người mặt áo đen phủ kín toàn thân xuất hiện trước mặt
Vân Liệt Diễm.
“Ngươi quen biết ta?” Vân Liệt Diễm nhíu mày, lúc nào thì nàng quen biết lão quái vật này chứ?
“Ta không biết ngươi, nhưng ta lại rất chán ghét ngươi!” Ánh mắt người áo
đen nhìn Vân Liệt Diễm mang theo khát máu, dường như hận không thể xé
nát nàng ra.
Vân Liệt Diễm cũng nhịn không được run rẩy.
Thực lực của người này, ít nhất cũng là Thiên Thanh cấp. Có lẽ đã đến Thiên Thanh cấp đỉnh, khoảng cách đến Thiên Lam cấp cũng không còn xa. Thật
sự là không thể tưởng được, trong kinh thành Đông Thịnh quốc còn cất
giấu một cao thủ như vậy. Trên người hắn ta lộ ra vẻ đục ruỗng cùng hơi
thở âm u, có lẽ công lực của Vân Mộng Vũ là từ hắn ta mà ra.
“Vân Mộng Vũ, bây giờ ngươi nghĩ thông suốt chưa? Đã nhận ra nam nhân này
không đáng cho ngươi hi sinh tất cả, đúng không? Đã hối hận sao?” Người
áo đen nhìn Vân Mộng Vũ, trong mắt lộ sự châm chọc. Hắn đã nói từ lâu,
cho dù nàng có làm cái gì, Hiên Viên Minh cũng khó có thể yêu nàng, thật không ngờ nàng vẫn khư khư cố chấp. Cuối cùng, không phải cũng rơi vào
kết cục như vậy sao?
“Đúng vậy, ta đã hối hận. Ta vốn dĩ cũng không phải là một người tốt, nhưng lại luôn khao khát những thứ chỉ có người tốt mới đáng nhận được” Nước mắt của Vân Mộng Vũ điên
cuồng chảy xuống từ hai khóe mắt. Nàng đã hối hận, nhưng hối hận có tác
dụng sao?
Từ nhỏ nàng đã là một đứa trẻ xấu xa,
chuyện đầu tiên học được chính là ghen ghét. Cả đời này, nàng chưa từng
làm được chuyện gì tốt, người như nàng làm sao xứng đáng có được tình
yêu?
Nàng mơ mộng hão huyền, đổi lấy cũng chỉ là nhục nhã.
Ha ha, nàng thật ngốc! Sao có thể tin rằng tình yêu sẽ rơi xuống trên
người loại người như nàng chứ? Nàng làm nhiều việc ác, ông trời làm sao
có thể thương tiếc nàng?
“Ha ha ha, rất tốt, vậy thì
bây giờ ta giúp ngươi giết tên nam nhân phụ bạc Hiên Viên Minh này. Coi
như là đền bù tổn thất của ta dành cho ngươi đi!” Muốn nàng khôi phục võ công một lần nữa là điều không thể, cho nên chỉ có thể giết chết Hiên
Viên Minh để đền bù.
“Được!” Vân Mộng Vũ trả lời vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói đến một chuyện không có bất cứ liên quan hệ nào đến mình.
“Ha ha ha, quả nhiên không hổ là do ta dạy dỗ, đủ tàn nhẫn, đủ độc ác. Nếu
như ngươi thấu hiểu sớm một chút thì cũng sẽ không rơi vào tình trạng
ngày hôm nay” Người áo đen mỉm cười, hắn đã nói từ lâu, nữ nhân như Vân
Mộng Vũ vĩnh viễn đều không xứng với tình yêu.
“Vũ
nhi, nàng đang nói cái gì vậy? Nàng bảo hắn ta đến giết trẫm? Nàng sao
có thể làm như vậy?” Hiên Viên Minh nắm lấy cánh tay của Vân Mộng Vũ,
hỏi.
“Hoàng thượng, nô tỳ không có yêu cầu xa vời
được người yêu thương. Nô tỳ chỉ mong có thể ở bên cạnh người thật an
bình, nô tỳ đã không còn muốn quyền thế địa vị, nô tỳ chỉ muốn người.
Thế nhưng người chấp nhận sao? Nếu vậy thì chẳng bằng để người chết, nô
tỳ cũng hoàn toàn tự bẻ gãy ảo tưởng của mình” Vân Mộng Vũ tuyệt vọng
nhắm hai mắt lại. Đây là thứ nàng phải nhận, cả đời này nàng đã định sẽ
không thể hạnh phúc.
“Vân Mộng Vũ, ngươi thật ác
độc!” Hiên Viên Minh siết chặt cánh tay Vân Mộng Vũ, dường như muốn bóp
nát cánh tay của nàng. Hắn yêu thương nàng, cho nàng làm Hoàng hậu, cho
nàng vinh hoa phú quý, cho nàng những thứ mà nữ nhân khắp thiên hạ này
đều khao khát. Thế nhưng nàng lại muốn hắn chết!
“Hừ! Ít nói nhảm đi, để ta tiễn ngươi một đoạn đường!” Người áo đen hừ lạnh
một tiếng, ánh sáng màu xanh đen từ từ tụ lại trên lòng bàn tay hắn, sau đó đánh về phía Hiên Viên Minh.
Đúng lúc này, Hiên
Viên Minh lại phản xạ có điều kiện kéo lấy Vân Mộng Vũ, mà Vân Mộng Vũ
dường như cũng phối hợp với hành động của hắn, chắn trước người hắn,
ngăn chặn một chưởng kia, sau đó thân thể dần dần trợt xuống.
“Vũ nhi! Trẫm… Trẫm không cố ý!” Hiên Viên Minh lại nhớ đến ánh mắt phụ
hoàng nhìn mình trước khi chết. Hắn không phải muốn bọn họ chết, vừa rồi hắn chỉ là kéo Vân Mộng Vũ một chút, không ngờ nàng thật sự sẽ phối hợp với hắn, lấy thân thể của mình ra ngăn cản.
“Hiên Viên Minh, rốt cuộc ngươi còn biết xấu hổ hay không?” Vân Liệt Diễm tiến lên, một bàn tay tát vào mặt Hiên Viên Minh.
Nàng quả thật là chán ghét Vân Mộng Vũ, cũng từng thề nhất định phải tra tấn Vân Mộng Vũ một phen. Thế nhưng cái chết của Vân Mộng Vũ cũng quá uất
ức rồi, lại bị tên nam nhân đê tiện này lợi dụng.
“Vũ nhi! Vũ nhi, thật xin lỗi!” Hiên Viên Minh cũng không quan tâm đến nửa
bên mặt của mình bị đánh sưng lên, ngồi xổm người xuống ôm lấy Vân Mộng
Vũ.
Lúc này, hắn mới nhìn rõ phía dưới thân thể của
Vân Mộng Vũ chảy thật nhiều máu. Máu đã nhuộm đỏ cả chiếc váy dài màu
vàng nhạt của nàng, nhưng vẫn không hề ngừng chảy.
“Vũ nhi, nàng tỉnh lại đi!” Hiên Viên Minh vỗ vỗ gương mặt của Vân Mộng Vũ, lắc lắc thân thể nàng, hi vọng nàng có thể tỉnh lại.
Vân Mộng Vũ gian nan mở mắt, nhìn thấy Hiên Viên Minh, khóe môi xẹt qua một nụ cười lạnh.
“Cho dù… người không yêu nô tỳ, nhưng nô tỳ… cũng nguyện vì người mà chắn
một chưởng kia… Nô tỳ thật muốn người chết, nhưng… cuối cùng lại không
nỡ để cho người chết…” Thanh âm của Vân Mộng Vũ có chút mờ ảo, dường như đang cười nhạo mình ngốc, cười nhạo Hiên Viên Minh vô tình.
“Nô tỳ… không còn cách nào giúp người nữa rồi, võ công của nô tỳ… đã bị
phế. Bởi vì Vân Liệt Diễm chết rồi, thù của nô tỳ cũng được báo… Nô tỳ
chỉ muốn cùng người an ổn sống qua ngày, vì người… mà sinh con, làm một… thê tử tốt…” Vân Mộng Vũ không có nhìn Hiên Viên Minh, mà lơ đãng nhìn
về một nơi đó.
“Thế nhưng… nô tỳ biết ông trời sẽ
không bỏ qua dễ dàng như vậy… Nô tỳ đã làm nhiều chuyện xấu, ông trời
làm sao có thể sẽ bỏ qua cho nô tỳ?… Làm sao có thể mang đến hạnh phúc
cho nô tỳ?… Tuy nhiên, tất cả những chuyện này cũng không sao, có sao
nhất chính là cuối cùng nô tỳ lại phạm phải sai lầm… là yêu người…”
“Vân Liệt Diễm…” Vân Mộng Vũ dùng hết toàn lực, vươn tay về phía Vân Liệt Diễm.
Vân Liệt Diễm liếc mắt nhìn đến Vân Mộng Vũ, mặc dù không đưa tay ra nắm lấy tay nàng ta, nhưng cũng nhích lại gần hơn một chút.
“Ta đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với ngươi… Ta biết ngươi không thể nào
tha thứ cho ta… Ta cũng không trông chờ vào sự tha thứ của ngươi…” Vân
Mộng Vũ nhìn Vân Liệt Diễm, khó khăn nói tiếp: “Dung mạo của ta bị hủy
hết… võ công cũng mất hết… ngay cả con của ta cũng đi rồi… tất cả đều là báo ứng của ta… Những gì ta có lỗi với ngươi, ông trời cũng đã trừng
phạt ta rồi…”
Dứt lời, cánh tay đang vươn ra của Vân Mộng Vũ rốt cuộc cũng buông thõng.
Con? Vân Liệt Diễm nhíu mày, khi nhìn thấy chiếc váy đẫm máu của Vân Mộng Vũ thì đã hiểu rõ ý nàng ta.
Vân Liệt Diễm thở dài một hơi, đứng lên. Bây giờ nàng muốn hận Vân Mộng Vũ, cũng không thể hận được nữa. Giống như chính nàng ta nói, nàng ta đã
trả giá rất nhiều, tất cả những gì mất đi đều là thứ nàng ta quan tâm
nhất.
“Tiểu cửu, còn cứu được không?” Vân Liệt Diễm nhìn về phía người lúc nãy cũng đi ra với nàng – Phượng Lăng Tiêu.
“Nàng ta vì bảo vệ đứa nhỏ mà tự phế võ công, nghỉ ngơi nhiều ngày mới có
chút khỏe lên. Tình trạng bây giờ, quả thật là không thể rồi!” Phượng
Lăng Tiêu lắc lắc đầu. Mặc dù không quen thuộc với Vân Mộng Vũ nhưng là
một đại phu, hắn vẫn hiểu Vân Mộng Vũ giữ lại đứa bé là một chuyện không hề dễ dàng. Cả người nàng ta đều là độc, nếu không phải phế bỏ võ công
kịp thời thì đứa bé đã chết từ lâu.
Vân Liệt Diễm gật nhẹ đầu. Tuy nàng không thích Vân Mộng Vũ, thậm chí còn rất chán ghét
nàng ta, nhưng hôm nay người cũng đã chết, hơn nữa còn chết thảm như
vậy, nàng cũng không còn hận được.
Loài người chính
là kỳ lạ như thế, cho dù ngươi có hận ai đó đến cỡ nào, hận không thể
bâm người đó ra thành trăm khúc, nhưng người chết đi thì không thể sống
lại, mặc kệ làm cái gì cũng chỉ là phí công vô ích.
“Không! Không đâu! Vũ nhi, nàng mau tỉnh lại, nàng không được chết. Nàng không
được chết!” Bàn tay Hiên Viên Minh đặt vào trên bụng bằng phẳng của Vân
Mộng Vũ. Nơi này, thật sự có con của hắn sao?
Con của hắn, đã chết rồi sao? Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy được?
“Hừ! Ta đã nói rồi, ngươi cứ mê mang không chịu tỉnh như thế, một ngày nào
đó sẽ có kết cục như vậy. Vân Mộng Vũ, ngươi thật đúng là tự làm tự
chịu!” Người áo đen liếc nhìn thi thể của Vân Mộng Vũ. Đã cảnh cáo nàng
từ lâu, nhưng nàng vẫn cố chấp như cũ, quả thật là một nữ nhân ngu xuẩn!
“Lão quái vật, nghe ý của ngươi thì dường như là hận ta đến nghiến răng
nghiến lợi. Ta có thể hỏi một câu ta đã không cẩn thận trêu chọc ngươi ở đâu không?” Vân Liệt Diễm nhìn về phía người áo đen. Nàng không biết
ông ta, phải nói là chưa từng gặp bao giờ mới đúng.
“Ha ha, ngươi chưa nhìn thấy ta bao giờ, nhưng ta đã từng gặp ngươi. Chỉ có điều, lúc đó ngươi còn là một đứa đần!” Người áo đen hừ lạnh một tiếng. Càng nhìn khuôn mặt của Vân Liệt Diễm, hắn ta càng cảm thấy tức giận.
Gương mặt có đến bảy phần tương tự với gương mặt kia, thật sự khiến cho
hắn hận không thể xé nát nó xuống.
Khóe miệng Vân Liệt Diễm lại co rút. Chuyện xảy ra lúc đó, nàng tuyệt đối cũng không có khả năng ghi nhớ.
“Ách! Vậy cho hỏi, ngươi gặp ta lúc nào?”
Người áo đen nhìn chằm chằm vào Vân Liệt Diễm, nói: “Vân Mộng Vũ không giết được ngươi, vậy thì để ta tự mình ra tay!”
“Mời!” Vân Liệt Diễm cũng muốn thử một lần xem mình có tiến bộ hay không.
Hàn Chỉ từ phía sau đi tới, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận một chút, đừng để cho hắn ta chạm vào nàng”
Chất độc trên người nam nhân này cũng không biết lợi hại hơn Vân Mộng Vũ bao nhiêu lần, nếu bị hắn ta chạm vào người, Vân Liệt Diễm đoán chừng là sẽ lành ít dữ nhiều.
Vân Liệt Diễm gật đầu. Thực
lực của nàng so ra thì yếu hơn người này một chút, nhưng lấy năng lượng
tinh thần cường đại của nàng thì chưa chắc sẽ nắm phần thua. Cả người
nàng đều có thể hóa thành hỏa cầu hư không, đương nhiên không có gì phải sợ.
Vân Liệt Diễm phóng ra một luồng ánh sáng màu
xanh bao quanh lấy chính mình, hình thành một vòng bảo vệ bên ngoài, sau đó mới công kích người áo đen.
Người áo đen kia
dường như không đặt Vân Liệt Diễm vào trong mắt. Hắn ta lui về sau hai
bước, trong tay liền xuất hiện một quải trượng màu đen, làn khói đặc
cũng màu đen đột nhiên phun ra từ quải trượng, hình thành một đầu con
mãng xà há to miệng dính máu đánh về phía Vân Liệt Diễm. Vân Liệt Diễm
chắp hai tay trước ngực, nham thạch nóng chảy từ trong lòng bàn tay nàng không ngừng trào ra, tràn ra khỏi vòng bảo vệ, hóa thành một con phượng hoàng cực lớn trên không trung, quấn lấy đầu mãng xà.
Lập tức, một đầu mãng xà cùng một con phượng hoàng điên cuồng lao vào nhau
giữa không trung. Vân Liệt Diễm bây giờ đã có thể tự do sử dụng năng
lượng tinh thần để điều khiển hỏa cầu, không cần phải lo sợ đang đánh
giữa chừng thì lại không đủ năng lượng.
Hôm nay, năng lượng tinh thần, nội lực cùng dị năng đã được dung hợp, nàng không
những không cần dùng đến binh khí mà còn có thể mở rộng phạm vi dị năng
đến mức không giới hạn.
Trên không trung, đầu mãng xà lớn hơn rất nhiều so với phượng hoàng. Thế nhưng phượng hoàng thoạt
nhìn có vẻ nhẹ nhàng linh hoạt, cứ nơi nào bị móng vuốt của nó cào vào,
khói đen đều sẽ từ từ tán đi, nhưng không được bao lâu sau được bổ sung.
Người áo đen hoàn toàn kinh ngạc. Hắn ta nhớ lúc Vân Liệt Diễm đánh nhau cùng Vân Mộng Vũ chỉ ở mức Thiên Xích cấp, nhưng thực lực của nàng hôm nay
vậy mà đã đến Thiên Thanh cấp, thậm chí còn có xu thế muốn vượt qua hắn ta.
Sắc mặt người áo đen tối sầm lại, tiếp tục như
vậy chỉ sợ rất khó phân thắng bại. Vì vậy, hắn ta thúc dục quải trượng,
hung mãnh công kích, sau đó đó thu lấy đầu mãng xà trở về.
Vân Liệt Diễm không rõ ý đồ của người áo đen, lúc này mà cưỡng ép thu hồi
công kích sẽ bị nội thương. Người áo đen này bị bại não à?
Vân Liệt Diễm cảm thấy có gì không đúng, phòng ngừa mưu kế nên Vân Liệt
Diễm cũng giả vờ thu phượng hoàng trở lại. Thật ra nàng chỉ thu năng
lượng phượng hoàng vào lòng bàn tay mình, hỏa diễm bây giờ đã được nàng
điều khiển thành thục, năng lượng tinh thần được tăng cường quả thật đã
khiến cho thực lực của nàng tiến vào một bước dài.
Ngay lúc Vân Liệt Diễm thu phượng hoàng vào lòng bàn tay, đầu mãng xà vốn bị người áo đen kia thu vào quải trượng lại đột nhiên hung hăng xông tới,
đánh về phía Vân Liệt Diễm.
Đầu mãng xà vừa va phải
vòng bảo vệ, phượng hoàng trong tay Vân Liệt Diễm nhanh chóng hóa thành
một bức tường lửa. Sau đó Vân Liệt Diễm tung một chưởng từ phía sau về
phía bức tường lửa, ngay lập tức, bức tường lửa vốn dĩ bình thường lại
đột nhiên hóa thành một cái miệng cực lớn, một ngụm nuốt gọn đầu mãng xà vào trong. Màu đen hòa tan vào màu đỏ, bức tường lửa bây giờ đã biến
thành một viên cầu lớn.
Người áo đen kinh hãi, dồn
hết năng lượng trong cơ thể mình ngưng tụ vào quải trượng, đánh về phía
Vân Liệt Diễm. Vân Liệt Diễm bây giờ vẫn đang điều khiển hỏa cầu, vốn dĩ không thể quan tâm đến đợt công kích của người áo đen.
“Cẩn thận!” Hiên Viên Minh nhìn thấy một màn kia, ngay lập tức chạy đến muốn đỡ cho Vân Liệt Diễm. Thế nhưng lúc hắn đến gần nàng, lại bị nàng dùng
một cước đạp bay ra ngoài.
Sau đó, tay trái Vân Liệt
Diễm xoay ngược lại, một tia sáng màu xanh từ lòng bàn tay nàng bắn ra,
mãnh liệt va chạm với đằng trượng của người áo đen. Sau đó, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, đằng trượng của người áo đen vậy mà bị gãy làm
hai.
Người áo đen nhận thấy tình thế không ổn. Có ra
sao thì hắn ta cũng không ngờ Vân Liệt Diễm vẫn có thể ra tay chống lại
mình trong thời điểm này. Không được! Nếu tiếp tục đánh thì hắn ta
nhất định sẽ rơi vào thế hạ phong. Người áo đen nhìn Vân Liệt Diễm với
ánh mắt oán hận, chuẩn bị đường đào tẩu. Ngay lúc hắn ta xoay người lại
bị một luồng hàn khí bắn tới chặn lại. Giữa không trung lúc này đột
nhiên truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, hỏa cầu kia ầm ầm nổ
tung như pháo hoa.
Trong mắt người áo đen xuất hiện
sự kinh hoảng, nếu hắn không trốn bây giờ thì không còn kịp rồi. Mặc dù
hắn hận không thể giết chết Vân Liệt Diễm, nhưng cuối cùng thì tính mạng của mình lại quan trọng hơn. Tuy nhiên ngoài ý muốn chính là, hắn lại
không thể cử động! Hắn như bị nhốt trong một không gian phong kín, cho
dù hắn có giãy dụa cỡ nào cũng đều là phí công. Ngay sau đó, hắn nhìn
thấy Hàn Chỉ từ từ đi tới.
“Này, Hàn Chỉ! Ngươi có ý
gì đấy? Không phải đã nói là ngươi không nhúng tay vào rồi sao?” Vân
Liệt Diễm có chút không vui, nàng đang đánh hăng say mà bị hắn phá đám.
Hàn Chỉ chết tiệt! Lại dám quấy rối nàng!
Ngón tay
Hàn Chỉ bắn ra một luồng nội lực, phong bế huyệt đạo toàn thân của người áo đen, khiến cho hắn ta không thể động đậy, chỉ nằm dài trên mặt đất.
“Phế võ công của hắn!” Hàn Chỉ nhìn người áo đen với ánh mắt lạnh nhạt.
Vân Liệt Diễm nhếch miệng, thẳng tay phế võ công của hắn ta.
“Lão quái vật! Bây giờ ngươi hoàn toàn không có năng lực đấu với ta rồi. Còn không phục sao?” Vân Liệt Diễm nhếch mi, duỗi chân đá đá người áo đen
đang nằm trên đất.
“Ngươi giết ta đi! Giết ta đi!” Người áo đen đột nhiên khóc thành tiếng, trong mắt tràn đầy thống khổ cùng khủng hoảng.
Vân Liệt Diễm tháo khăn bịt mặt của hắn ra, sau đó hoàn toàn kinh ngạc.
Người này không ngờ lại trẻ tuổi như vậy, cùng lắm chỉ có hơn ba mươi,
tướng mạo cũng không tệ, tuy không phải đặc biệt xuất chúng nhưng cũng
rất dễ nhìn.
“A…!” Hắn ta đột nhiên kêu ra tiếng, vô cùng thống khổ.
“Ngươi giết ta đi! Ta không bao giờ muốn như vậy một lần nữa! Ta đã bị phế võ
công một lần rồi, cũng không còn cơ hội quay về nữa. Ngươi giết ta đi!
Giết ta đi!” Vẻ mặt người áo đen đầy thống khổ, hoàn toàn không còn bộ
dạng láo xược lúc nãy.
“Diễm nhi, giết hắn đi!” Hàn
Chỉ nhìn người nọ, dường như cũng không giống có âm mưu gì. Hắn ta
nguyện ý chết thì mình cũng nên thành toàn.
“Được
rồi!” Vân Liệt Diễm cũng gật gật đầu. Nhìn dáng vẻ của hắn ta, dường như cũng không muốn nói lý do vì sao lại muốn hại nàng.
Hai người kẻ xướng người hoạ, người áo đen lại đột nhiên mở miệng: “Đợi một chút!”
“Sao? Ngươi lại không muốn chết rồi à?” Vân Liệt Diễm liếc nhìn người áo đen với ánh mắt khinh thường. Nhát gan!
“Ngươi tên là Hàn Chỉ sao? Ngươi mang họ Hàn?” Người áo đen đột nhiên nhìn về phía Hàn Chỉ, giọng nói dường như có chút lo lắng.
“Thì sao?” Hàn Chỉ nhíu mày.
“Thủy Linh Lung là gì của ngươi?” Người áo đen nhìn mái tóc màu bạc của Hàn
Chỉ, lại nghe hắn họ Hàn liền liên tưởng đến mối quan hệ với Thủy Linh
Lung.
“Ngươi biết mẫu thân ta?” Hàn Chỉ nhíu mày: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?”
“Ta… là Thủy Thiên” Người áo đen thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ.
“Là ngươi!” Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ trăm miệng một lời. Ngày ấy Thủy
Linh Lung nói, lúc bà đến đây có một gia nhân đi theo, tên là Thủy
Thiên.
“Mẹ nó! Thì ra ngươi còn là loại người không biết xấu hổ!” Vân Liệt Diễm tức giận đạp cho hắn ta một cước.
Tại sao gần đây nàng đều gặp toàn loại người biến thái, đê tiện cùng không
biết xấu hổ vậy? Lúc trước hắn ta đi theo Thủy Linh Lung đến đây, võ
công cũng đã bị phế đi. Nam nhân so ra cũng có sức hơn một nữ nhân, nếu
như hắn ta ở lại bên cạnh Thủy Linh Lung thì bà làm sao có thể bị lão
già biến thái Hiên Viên Hi đưa vào cung chứ?
Nàng
càng nghĩ càng tức điên người. Nàng không yêu cầu trên thế giới này đều
là người tốt, thậm chí chính nàng cũng không phải là người tốt lành gì,
nhưng không quan tâm ngươi tốt hay xấu, đã đáp ứng chuyện của người khác thì phải biết giữ lời và làm cho bằng được. Nếu lúc trước Thủy Thiên
không muốn đến đại lục Tranh Vanh cùng Thủy Linh Lung thì Thủy Linh Lung nhất định cũng sẽ không ép hắn ta. Vậy mà hắn ta đáp ứng, rồi vứt bỏ
một nữ nhân mang thai ở nơi đất khách quê người, bỏ mặc cô nhi quả phụ
họ bị khinh nhục.
“Lúc trước vì sao ngươi phải bỏ rơi mẫu thân ta? Ngươi đã cùng bà đến nơi này, tại sao lại không bảo vệ bà? Còn nữa, tại sao ngươi lại muốn giết Diễm nhi?” Hàn Chỉ nhìn chằm chằm
vào Thủy Thiên, lạnh giọng hỏi.
Mẫu thân hắn nói rất
đúng, làm người thì đến một thời điểm nào đó cũng phải vì chính bản thân mình. Thủy Thiên cũng chỉ là một người hầu, không cần phải nhất định
tận trung vì bà, nhưng hành động của hắn ta lại khiến cho người người
khinh thường.
“Là lỗi của ta” Thủy Thiên đã hối hận,
nói: “Tiểu thư là nữ tử xinh đẹp tốt bụng nhất thiên hạ này, là nữ thần
của gia tộc Thủy thị chúng ta. Đứng nhìn nàng gánh trên lưng ân oán giữa hai gia tộc, ta thật sự là không đành lòng. Ta từ nhỏ đã được tiểu thư
cứu, trở thành thiếp thân thị vệ của nàng. Ta biết tiểu thư thật sự rất
yêu Hàn Lăng, nhưng hai người bọn họ thật sự không thể ở cùng một chỗ.
Lúc nhìn thấy lão gia bị thương cùng gương mặt phẫn nộ của những người
trong tộc, tiểu thư vì không để cho hai gia tộc đánh đến ngươi chết ta
sống, người đã âm thầm bỏ đi. Ta muốn báo đáp ân tình của tiểu thư, cho
nên thề sống chết phải đi theo nàng. Thế nhưng một khắc khi ta phế đi võ công của mình, ta đã hối hận. Lúc đối mặt với linh thú trong Mạt Nhật
Sâm Lâm cùng Tử Vong Sơn Mạch, ta chỉ biết trốn chạy. Các ngươi vốn dĩ
không có thể hiểu được, đang ở Thần cấp lại đột nhiên trở nên yếu ớt như kẻ tay không tấc sắt. Cho nên, ngay khi đưa tiểu thư đến nơi an toàn,
ta liền âm thầm bỏ đi. Ta muốn bắt đầu lại một lần nữa, nhưng phương
thức bình thường ta không thể nào luyện được, chỉ còn con đường tắt. Tóm lại, chỉ cần không tiếp tục làm một phế nhân là tốt rồi!”
“Vậy ngươi đến kinh thành làm cái gì?” Vân Liệt Diễm cảm thấy rất kỳ quái.
Tuy nói người này rất không có lương tâm, nhưng hắn coi như cũng không
nhẫn tâm ném Thủy Linh Lung giữa Tử Vong Sơn Mạch hoặc là Mạt Nhật Sâm
Lâm, nếu vậy thì ngay cả cơ hội sống sót Thủy Linh Lung cũng không có.
“Ta dùng mười năm, áp dụng hết biện pháp, cuối cùng đã đạt đến cảnh giới
Thiên Nhân, cho nên ta muốn đi tìm tiểu thư. Thật vất vả mới thăm dò
được tin tức năm đó tiểu thư được Hoàng thượng mang đi, cho nên ta đến
kinh thành. Không ngờ chưa dò hỏi được tin tức của tiểu thư, ta lại gặp
Phượng Tâm Nghiên” Trên mặt Thủy Thiên lại xuất hiện phẫn hận cực độ,
giống như hận không thể ăn sống nuốt tươi Phượng Tâm Nghiên.
“Ngươi… Ngươi gặp Tâm nhi?” Cách đó không xa, Vân Phụng Thiên vừa nghe đến tên
của Phượng Tâm Nghiên liền kích động, giãy dụa không ngừng bò tới.
“Hừ! Chính là nàng, chính nàng đã hại ta!” Thủy Thiên oán hận, nói: “Nàng
rất đẹp, ngoại trừ tiểu thư thì nàng chính là người đẹp nhất mà ta từng
thấy. Ta thường xuyên thấy nàng một mình luyện công, rất khắc khổ, rất
cố gắng, nhưng sắc mặt lại luôn mang theo ưu thương. Ta bị nàng hấp dẫn
không biết từ lúc nào, lần đầu tiên ta cảm nhận trái tim rung động, lần
đầu tiên ta cảm thấy ta muốn có một nữ nhân. Thế nhưng đến khi ta tiếp
cận được nàng, tra xét quá khứ của nàng thì mới biết, nàng lại là thiên
kim tiểu thư của đệ nhất thế gia, đã gả cho một tên nam nhân phụ bạc. Ta bảo nàng nên rời khỏi Vân Phụng Thiên, nhưng nàng vì đứa con gái ngốc
nghếch kia, chết sống cũng không chịu đồng ý với ta. Mặc kệ ta dùng cách gì, đều không suy suyễn được lòng của nàng. Sau đó, ta dùng tính mạng
của đứa con gái ngốc nghếch để uy hiếp nàng, nếu nàng không đáp ứng ta,
ta sẽ giết nó. Nàng rốt cuộc cũng đồng ý, bảo ta cho nàng ba ngày. Ta
tin nàng, một mực chờ đợi nàng ở nơi nàng thường luyện công”
“Sau đó thì sao?” Vân Liệt Diễm không ngờ mẫu thân lại yêu nàng như vậy, vì bảo vệ nàng mà có thể giao dịch với loại người này.
“Ta đợi trái đợi phải, cũng không nhìn thấy nàng, cho nên ta tự mình đi tìm nàng. Không ngờ nàng lại đánh tan công lực của mình, hơi thở mong manh
gần như sắp chết. Ta không cam lòng, cho nên đi tìm một cái xác nữ, dịch dung thành bộ dạng của nàng, khiến cho tất cả mọi người nghĩ rằng nàng
đã chết, còn mình thì đưa nàng rời khỏi Vân gia. Sau đó, ta dùng hết sức lực, truyền cho nàng một nửa công lực của ta mới miễn cưỡng cứu sống
được nàng. Ta nghĩ rằng nàng sẽ cảm động, sau đó ở lại bên cạnh ta,
không ngờ nàng vậy mà thừa dịp ta không chú ý liền lén lút trốn đi”
Thủy Thiên nghiến răng nghiến lợi, nói tiếp:
“Ta thề, nếu ta bắt được nàng, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Vì vậy ta
liền đuổi theo nàng, thề sống thề chết cũng phải bắt được nàng. Không
ngờ nàng lại xảo quyệt như thế, tiến vào Tử Vong Sơn Mạch. Tuy nàng được ta cứu sống, nhưng nàng vốn dĩ cũng không còn võ công, đi vào Tử Vong
Sơn Mạch cũng chỉ có một con đường chết. Nếu để nàng chết như vậy thì
cũng quá dễ dàng rồi, vì vậy ta cũng đuổi theo vào Tử Vong Sơn Mạch. Ở
đó, ta tìm kiếm nàng vài năm, về sau lại gặp nàng trong Mạt Nhật Sâm
Lâm, mà võ công của nàng đã ngang tầm với ta. Ta không phục, nàng dựa
vào cái gì mà có được những thứ này? Ta nhất định phải giết nàng, ta
không cam lòng! Tiện nhân kia nếu như không có ta, nàng đã chết từ lâu
rồi!”
“Thối tha! Ngươi mới là tiện nhân, tổ tông chín đời nhà ngươi đều là tiện nhân! Bỉ ổi! Ngươi chết đi vẫn còn bỉ ổi!
Ngươi dám mắng mẫu thân ta, ngươi có tin bây giờ ta sẽ thiến ngươi hay
không?” Vân Liệt Diễm tức giận, vung châm giẫm lên vị trí quan trọng của hắn. Lưu manh! Muốn theo đuổi mẫu thân của nàng, còn phải xem thử hắn
ta có xứng hay không!
Thủy Thiên chỉ là nhíu mày, cũng không có thống khổ đặc biệt.
“Diễm nhi, để cho hắn ta nói tiếp đi” Hàn Chỉ kéo Vân Liệt Diễm ra. Hắn biết
nàng tức giận, nhưng bây giờ quan trọng nhất chính là biết rõ chuyện đã
xảy ra trước kia.
“Hừ! Lão tử cho dù có chết, cũng
nhất định phải có được nàng, nếu không thì công cứu mạng nàng trở thành
công cốc rồi!” Trong mắt Thủy Thiên đều là hận, khí thế không chút suy
giảm.
“Mẹ nó! Bây giờ lão nương giết chết ngươi!” Vân Liệt Diễm thật sự là giận đến muốn chặt người này ra thành vài khúc.
Nàng chỉ tay vào Diệp Khuyết, nói: “Tới đây! Lột quần hắn ra! Bây giờ ta phải thiến hắn!”
Diệp Khuyết sốt sắng chạy tới, đưa tay cởi quần Thủy Thiên ra. Thế nhưng tình cảnh trước mắt lại khiến cho tất cả sợ ngây người.
“Ha ha ha! Bây giờ thì ngươi đã biết vì sao ta lại hận Phượng Tâm Nghiên
như vậy chưa? Mẫu tử các ngươi thật giống nhau, đều tàn nhẫn!” Thủy
Thiên cười như khóc, dù sao hắn cũng sắp chết, cũng không quan tâm đến
mặt mũi nữa.
“Ách!” Vân Liệt Diễm sờ sờ mũi. Mẫu thân à, hai ta mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng thật hiểu ý nhau, đối phó với
loại người bỉ ổi này thì phải làm như vậy mới đã ghiền.
“Ta cùng nàng đánh một trận, vốn dĩ nàng cũng không phải là đối thủ của ta, nhưng sau đó đột nhiên lại xuất hiện thứ gì đó cứu mạng nàng, lại còn
khiến cho ta bị thương nặng”
“Là cái gì?” Vân Liệt Diễm cảm thấy tò mò, rốt cuộc là ai đã cứu mẫu thân? Chẳng lẽ, lúc đó còn có những người khác ở đấy?
“Là Hắc Báo” Thủy Thiên nói với giọng yểu xìu, dường như là nghiến nát hàm
răng của mình. Với năng lực năm đó của Thủy Thiên, làm sao hắn cam lòng
chịu thua bởi một con Hắc Báo Thiên Chanh cấp!
“Hắc Báo cũng là linh thú?” Vân Liệt Diễm quay đầu hỏi Hàn Chỉ.
“Là thần thú vương giả! Mặc dù Hắc Báo chỉ ở Thiên Chanh cấp, nhưng vẫn có
thể đánh bại kẻ thù ngang bằng cấp độ một cách dễ dàng. Chỉ có điều, cho dù có là thần thú, ở cảnh giới Thiên linh thú, nếu muốn đối phó với
loài người ở Thần cấp thì cũng rất khó, không biết con Hắc Báo lúc đó
làm sao có thể thắng được hắn ta!” Hàn Chỉ giải thích.
“Nữ nhân đáng hận! Đánh bị thương ta còn chưa tính, vì sợ ta tiếp tục dây
dưa với nàng, vậy mà có thể xuống tay ác độc như vậy!” Hai mắt Thủy
Thiên đỏ bừng, nói tiếp: “Vừa nhớ đến một màn đó, ta liền hận không thể
giết chết nữ nhân kia. Thế nhưng lúc ấy ta bị trọng thương, vốn dĩ
không làm gì được, chỉ phải trơ mắt nhìn nàng ta bỏ trốn, đợi đến lúc ta khỏe lại thì đã không tìm được nàng. Ta quay trở về đây là vì nhớ ra
nàng còn một đứa con gái. Lúc trước nàng có thể vì con gái của mình mà chọn cái chết, nếu như ta giết con gái của nàng, nàng nhất định sẽ
thống khổ. Sau đó ta trở về kinh thành, định đến giết con gái của nàng
thì không ngờ nó đã rời khỏi kinh thành. Thế nhưng lúc đó ta phát hiện
ra Vân Mộng Vũ hận thấu xương Vân Liệt Diễm, ta đã truyền thụ võ công
cho nàng ta, mong muốn chính là vì một ngày ta có thể đứng nhìn nàng ta
tra tấn Vân Liệt Diễm. Món nợ mà Phượng Tâm Nghiên thiếu ta, ta muốn đòi lại từ trên người con gái của nàng!”