“Hắn yêu Vân Liệt Diễm sao?
Hắn không biết! Hắn chỉ biết là hắn rất chán ghét nàng, rất không thích nữ
nhân này. Thế nhưng mọi hành động của nàng dù chỉ là một cái nhăn mày,
một nụ cười nhẹ đều như dao khắc vào lòng hắn, lau mãi vẫn không phai.
Nếu không phải là yêu, vậy tại sao hắn lại lo lắng như vậy? Sống chết của
nàng, tại sao hắn lại để ý như vậy? Tại sao khi nàng chết, lòng của hắn
sẽ đau đớn như thế? Đau đến hận không thể cùng nàng đồng sinh cộng tử!
Cũng chỉ muốn bắt được nàng, giam cầm nàng vào thế giới của riêng mình”
— Hiên Viên Minh —
“Tứ vương gia đến!”
Hàn Chỉ một thân áo trắng, mái tóc màu bạc tùy ý xõa tung đến thắt lưng.
Một khuôn mặt trắng bệch, trắng đến gần như trong suốt. Đôi mắt phượng
câu hồn người giờ phút này lộ vẻ mệt mỏi, ánh mắt mong lung như được che kín bởi một tầng sương mù dày đặc.
Dung nhan hoàn mỹ cho dù có mỏi mệt đến đâu cũng không thể che giấu được khí phách nam
nhân của hắn. Mọi người ngay lập tức hít phải một ngụm khí lạnh.
Từ lâu đã nghe đồn Tứ vương gia có dung nhan tuyệt sắc, là hình tượng phu
quân hoàn mỹ mà toàn bộ nữ nhân Đông Thịnh quốc này khao khát. Hôm nay
vừa thấy, quả nhiên khiến cho không ít người nhộn nhạo, cho dù ở một nơi không đúng.
Nhìn thấy dung nhan của Tứ vương gia,
Vân Mộng Dao ở đâu còn sức giãy dụa, nước miếng dường như đều muốn chảy
xuống. Trách không được đại tỷ lúc trước vì Tứ vương gia cố sống cố chết phải gả cho bằng được, dù cho có làm thiếp cũng đều cam nguyện. Thì ra
thế gian này thật sự có nam tử hoàn mỹ như vậy!
Nhất
là hôm nay hắn một thân áo trắng, mang theo vài phần u buồn, vài phần
khí phách. Mà ngay cả dung nhan không giấu được sự mệt mỏi kia cũng
khiến cho người ta kinh tâm động phách.
Không ít nữ
nhân xung quanh phải ngây ngốc, mà ngay cả những đại thần trong triều
cũng phải trợn tròn mắt thử xem có phải mình đã nhìn lầm hay không. Tứ
vương gia không xuất hiện trước mặt mọi người trong suốt mười năm, hôm
nay vừa xuất hiện lại kinh diễm như vậy!
Dường như
năm tháng vẫn không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên khuôn mặt hắn. Một
nam tử hơn ba mươi tuổi vậy mà thoạt nhìn cứ như mười năm trước.
Vân Mộng Vũ vừa nhìn thấy Tứ vương gia liền thầm nguyền rủa Vân Liệt Diễm
trong lòng thêm một lần. Tiện nhân này thật tốt số, một nam nhân như vậy cũng có thể vớ phải, trách không được lúc trước nàng ta không chọn Hiên Viên Minh, Hiên Viên Minh so với Tứ vương gia không chỉ là thua kém một phần.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Hàn Chỉ nhếch đôi môi
mỏng, ánh mắt đảo qua đám người bên trong. Khi hắn nhìn thấy Hiên Viên
Minh vẫn còn nắm chặt cổ Vân Mộng Dao liền nhíu mày, hỏi: “Thất đệ làm
thế này là ý gì?”
Hiên Viên Minh muốn giết Vân Mộng
Dao vào lúc này chính là không ngại mặt mũi của Hàn Chỉ, dù sao đây vẫn
là đang trước linh đường của Vân Liệt Diễm.
Vân Mộng
Dao nhìn Tứ vương gia, đôi mắt cười híp lại đã thành một đường thẳng,
trái tim nhảy bình bịch. Tứ vương gia cầu tình vì nàng! Như vậy có phải
là Tứ vương gia nhận ra nàng mới là nữ tử xinh đẹp nhất không? Tiện
nhân Vân Liệt Diễm chết rồi, Vân Mộng Vũ lại đeo mặt nạ che giấu dung
nhan bị hủy của mình. Bây giờ còn ai có thể so sánh với nàng?
“Vương gia!” Vân Mộng Dao mềm mại đi về phía Hàn Chỉ, chuẩn xác mà nói thì chính là nhào tới.
Ai ngờ, nàng còn chưa đến gần Hàn Chỉ đã bị thị vệ ngăn lại.
“Dám ở trước linh đường Vương phi của bổn vương mà mặc quần áo màu đỏ, còn
không mau mang ra ngoài để sói ăn cho bổn vương!” Thanh âm lạnh như băng của Hàn Chỉ vang lên, dọa cho mọi người rùng mình.
Lần này, không ai dám đứng ra cầu tình.
Vân Mộng Dao vừa nghe những lời này, đột nhiên ngây ngốc. Trong nháy mắt bị thị vệ vác ra ngoài mới trừng to hai mắt nhìn, điên cuồng quát: “Các
ngươi mau buông ta ra! Ta chính là thiên kim Thừa tướng, là thiếu phu
nhân của phủ Thượng thư. Các ngươi ai dám động đến ta?”
Không ít đại thần hai mặt nhìn nhau. Thiên kim Tướng gia, con dâu phủ Thượng
thư, thân phận này quả thật không thấp. Thế nhưng vẫn không ai dám đứng
ra cầu tình cho Vân Mộng Dao.
“Tam thúc, mau cứu Dao
nhi! Từ trước đến nay nàng đều lỗ mãng, hôm nay cũng chỉ là vô ý mà
thôi” Vân Húc Nghiêu nhìn thấy Vân Mộng Dao bị lôi ra ngoài, vẫn không
đành lòng nhìn thấy kết cục của nàng ta như vậy. Thế nhưng bây giờ cầu
tình Tứ vương gia chính là vô dụng, hắn đành phải nhìn về phía Vân Phụng Khải xin giúp đỡ. Bây giờ, Vân Phụng Khải quả thật là người duy nhất
có thể cứu Vân Mộng Dao.
Vân Phụng Khải do dự. Lúc
nãy, những lời Vân Mộng Dao vũ nhục Diễm nhi, bọn họ đều nghe thấy. Nếu
như Vân Mộng Dao chỉ mặc quần áo không đúng trường hợp mà không nói
những lời kia thì Hàn Chỉ còn có thể tha cho nàng một mạng. Thế nhưng
bây giờ không còn khả năng này rồi! Hắn làm bằng hữu của Hàn Chỉ nhiều
năm qua, đương nhiên cũng biết kiêng kị của Hàn Chỉ là gì. Cho dù có
mắng hắn ta, hậu quả có lẽ cũng sẽ không nghiêm trọng như thế, nhưng Vân Mộng Dao ngàn không nên vạn không nên mở miệng mắng Diễm nhi.
Nếu như Hàn Chỉ xem trọng một người, nhất quyết không cho phép bất kỳ kẻ
nào buông lời sỉ nhục người đó. Diễm nhi bây giờ chính là trái tim trong lồng ngực của Hàn Chỉ, đừng nói là một Vân Mộng Dao, cho dù có là huynh đệ sinh tử như hắn nói một câu không tốt về Diễm nhi, hắn ta cũng có
thể trở mặt.
Tóm lại, Vân Phụng Khải cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này cho dù hắn có lên tiếng hay không thì Vân Mộng Dao
cũng đều không thể cứu.
Lúc nàng ta nói những lời
kia, đồng thời cũng đã định rằng Hàn Chỉ tuyệt sẽ không để cho nàng ta
bình yên bước chân ra khỏi Tứ vương phủ. Huống hồ bảy năm trước, lúc hắn cầu xin đại ca buông tha cho Diễm nhi cũng đã quyết tâm không còn bất
kỳ liên quan nào tới Vân gia.
Năm đó, hắn cũng từng cầu xin bọn họ như vậy. Thế nhưng có ai trong bọn họ thật sự buông tha cho Diễm nhi?
“Tam thúc, bất kể Dao nhi hay Diễm nhi, các nàng đều là cháu của thúc. Thúc
nể tình mối quan hệ này mà cứu nàng một lần đi!” Vân Húc Nghiêu nghe
tiếng kêu thảm thiết của Vân Mộng Dao càng ngày càng xa, làm sao cũng
không nhẫn tâm để muội muội mình chết như thế. Nếu chỉ là trừng phạt đơn giản thì cũng không có gì, nhưng Tứ vương gia lại muốn mạng của nàng!
“Nghiêu nhi, ngươi đừng nói nữa, đây là nàng gieo gió gặt bão. Bảy năm trước
Diễm nhi đã tha cho nàng một mạng rồi. Ngươi nói chúng ta là người một
nhà, nhưng các nàng chưa bao giờ xem Diễm nhi như người một nhà” Vân
Phụng Khải đoạn tuyệt quan hệ, sau đó xoay người đi ra khỏi linh đường.
Vân Húc Nghiêu nhìn thấy tâm tình rất không tốt của Vân Phụng Khải, đương
nhiên biết rõ nguyên nhân vì sao. Từ nhỏ, tam thúc vô cùng yêu thương
Vân Liệt Diễm, lúc tất cả mọi người xem thường Diễm nhi, chỉ có một mình tam thúc quan tâm đến nàng, chăm sóc cho nàng. Ngày hôm nay, Diễm nhi
đã chết, chỉ sợ không có ai đau lòng hơn so với tam thúc.
Lúc này, Dao nhi chạy đến đại náo một trận, trong lòng tam thúc đương nhiên lại càng khổ sở.
Thế nhưng Dao nhi… Haizz! Nếu mẫu thân biết chuyện, còn không biết sẽ đau đớn thành bộ dáng gì nữa.
“Tứ ca, Vân Liệt Diễm đã chết thật rồi sao?” Hiên Viên Minh nhìn thấy vẻ
mặt mệt mỏi của Hàn Chỉ, hiển nhiên là do thương tâm quá độ. Thế nhưng
hắn vẫn không thể tin rằng Vân Liệt Diễm sẽ chết dễ dàng như vậy.
“Thất đệ nói những lời này là có ý gì?” Trên mặt Hàn Chỉ lộ rõ không vui, thanh âm cũng lạnh thêm vài phần.
“Vương gia, tiểu muội vừa mới mất, có chuyện gì thì chúng ta hãy nói sau đi”
Vân Húc Nghiêu nhìn thấy sắc mặt Hàn Chỉ không tốt, sợ rằng Hiên Viên
Minh lại xảy ra chuyện.
Từ lúc còn ở trong quân doanh đã nghe tiếng thủ đoạn của Tứ vương gia cực kỳ tàn nhẫn, chỉ cần nhìn
cách hắn trừng phạt Vân Mộng Dao sẽ biết. Nếu như Hiên Viên Minh lại
chọc giận hắn, chỉ sợ cho dù có là huynh đệ ruột thịt, hắn cũng sẽ trở
mặt.
“Không! Ta không tin nàng đã chết! Không nhìn
tận mắt, ta tuyệt đối sẽ không tin!” Hiên Viên Minh nhìn chằm chằm cỗ
quan tài, hắn không tin Vân Liệt Diễm lại chết!
“Vương gia, đại ca nói rất đúng, tiểu muội hôm nay còn đang phát tang, đừng
làm trễ nãi thời gian” Vân Mộng Vũ tuy khiếp sợ dung nhan tuấn mỹ của Tứ vương gia, nhưng lúc này vẫn không thể rối loạn. Nếu Hiên Viên Minh khư khư cố chấp thì hậu quả xảy ra khó có thể dọn dẹp được.
Tuy không biết Vân Liệt Diễm đã chết lúc nào, nhưng nghe người trong vương
phủ nói hôm nay là ngày hạ táng. Hiên Viên Minh nếu còn quấy rối như
vậy, bị những đại thần kia nhìn thấy cũng không phải là chuyện tốt.
“Bổn vương hôm nay muốn nhìn tận mắt xem nàng có thật đã chết hay không!
Người đâu? Mở nắp quan tài ra!” Hiên Viên Minh bỏ qua Vân Mộng Vũ,
nghiêm nghị nói.
Lúc nhìn thấy quan tài của Vân Liệt Diễm, hắn đã điên rồi. Hắn không thể tin rằng nàng đã chết!
Vân Húc Nghiêu cùng Vân Mộng Vũ lại càng khiếp sợ. Hắn dẫn theo ám vệ lúc
nào? Bọn họ chỉ lo lắng chuyện khác, vậy mà không để ý Hiên Viên Minh lại mang theo ám vệ đến đây.
Cùng lúc đó, vài tên ăn mặc theo kiểu tùy tùng xông vào linh đường, hai mắt nhìn chằm chằm cỗ quan tài trước mặt.
“Các ngươi thật khinh người quá đáng!” Hai mắt Phượng Lạc Vi đỏ ngầu, đang định ra tay thì bị Phượng Lăng Tiêu giữ lại.
“Ra tay!” Hiên Viên Minh nhìn thấy Hàn Chỉ không động, lại lạnh giọng hạ lệnh.
Những tên ám vệ tiến lên định đẩy nắp quan tài, trong khoảng thời gian vừa
tiếp cận cỗ quan tài lại bị một nguồn năng lượng đánh cho ngã xuống đất. Toàn thân Hàn Chỉ đều tản ra khí tức khiến cho người ta sợ hãi, không
ngừng đánh về phía những người kia.
“Bàn tay bẩn thỉu của các ngươi không xứng chạm vào Vương phi của bổn vương!” Hàn Chỉ vừa dứt lời, mọi người chỉ thấy một ánh sáng màu đỏ vụt hiện lên, sau khi
nhìn lại mặt đất thì những ám vệ kia đã trở thành một vũng máu, chỉ
vương vãi một vài mảnh vải quần áo tả tơi.
Chậu than
đỏ bị một chưởng của Hàn Chỉ thổi bay về phía mớ vải vóc tả tơi kia. Mọi người còn chưa kịp thoát ra khỏi cơn khiếp sợ đã nhìn thấy những vũng
máu cùng vải vóc trên đất bị ngọn lửa đốt cho tan biến từ từ.
Thời gian dần trôi qua, chỉ để lại trong không khí một mùi khét.
Thậm chí, có ít người còn không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Huynh!” Hiên Viên Minh không ngờ Hàn Chỉ lại có thể giết người trước mặt các vị đại thần.
“Ai dám quấy rối, kết quả chính là như vậy! Các vị, mời trở về!” Hàn Chỉ
lạnh giọng quát một tiếng, không ít đại thần đã nhao nhao cáo từ.
“Tứ ca, huynh rất quá đáng!” Hiên Viên Minh nhìn Hàn Chỉ: “Ta chỉ là muốn
nhìn xem Vân Liệt Diễm đã chết hay chưa! Tại sao huynh lại xuống tay độc ác như thế?”
“Thất đệ, mời trở về! Vương phi của bổn vương không cần ngươi đưa tiễn!” Hàn Chỉ xoay người, sai xử: “Người
đâu? Chuẩn bị phát tang!”
Mắt thấy những hạ nhân kia
chuẩn bị nâng quan tài lên, Hiên Viên Minh lập tức chạy đến, dùng sức
đẩy nắp quan tài ra. Bên trong quan tài lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của Vân Liệt Diễm, nhưng khuôn mặt kia đã không còn thanh thuần của ngày xưa
nữa, chỉ còn tái nhợt, không một chút sự sống. Trong quan tài chứa mùi
thuốc nồng đậm, là hương liệu thường dùng để bảo tồn thi thể của những
bậc đế vương.
Hiên Viên Minh lui về phía sau vài bước, ngã nhào trên đất.
“Không thể nào!” Một quyền hung hăng nện trên mặt đất. Đôi mắt của Hiên Viên
Minh trống rỗng, khó có thể tin những gì mình vừa nhìn thấy. Nàng chết
rồi! Nàng thật đã chết rồi sao? Nàng làm sao có thể chết chứ? Vân Liệt
Diễm! Vân Liệt Diễm! Ngươi đã chết rồi sao? Tại sao ngươi có thể chết
như thế? Không thể nào!
Hàn Chỉ siết chặt nắm đấm, gân xanh lộ rõ trên tay. Một quyền không chút lưu tình đánh về phía Hiên Viên Minh.
“Cẩn thận!” Trong thời điểm nguy kịch, Vân Mộng Vũ không chút do dự đẩy Hiên Viên Minh ra, tiếp nhận một quyền kia. Một búng máu phun trên mặt đất,
dĩ nhiên là nồng đậm màu đen.
“Vương gia, người…
người không sao chứ?” Vân Mộng Vũ suy yếu ngẩng đầu, nhìn thấy Hiên Viên Minh vẫn không sao bên cạnh, rốt cuộc cũng an tâm.
“Vũ nhi!” Vân Húc Nghiêu chạy đến đỡ Vân Mộng Vũ dậy: “Ngươi sao rồi?”
Vân Mộng Vũ lắc lắc đầu: “Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏe”
Vân Húc Nghiêu nhìn thấy vết máu màu đen bên khóe môi Vân Mộng Vũ liền toát mồ hôi lạnh, vừa định đưa tay giúp nàng lau máu thì lại bị chính Vân
Mộng Vũ ngăn lại: “Không thể chạm vào!”
“Ta thật sự
không sao! Đại ca, ngươi mau đi xem vương gia đi” Vân Mộng Vũ đẩy Vân
Húc Nghiêu ra, gian nan đứng lên. Chỉ cần hắn không sao là tốt rồi, thân thể của nàng còn có thể chống đỡ được một thời gian ngắn.
“Cút!” Hàn Chỉ lạnh giọng quát lớn. Vân Húc Nghiêu đành phải đỡ Hiên Viên Minh vẫn còn ngây ngốc rời khỏi.
“Phát tang!”
Tiếng trống buồn bã vang lên, nắp quan tài bị đóng lại một lần nữa.
Hàn Chỉ rũ mắt, liếc nhìn vũng máu của Vân Mộng Vũ trên đất, ngay cả sàn
nhà cũng bị ăn mòn thành một cái hố. Có thể nhận ra chất độc kia có bao nhiêu lợi hại!
Máu độc! Hàn Chỉ chợt nghĩ ra điều gì. Chẳng lẽ, là như thế sao?
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đi ra ngoài, Hàn Chỉ quay đầu hỏi Phượng Lăng Tiêu: “Một người có khả năng là độc dược hay không? Chính là dùng thân
luyện độc”
Phượng Lăng Tiêu nhìn Hàn Chỉ, sau đó gật
gật đầu: “Có một phương pháp tu luyện là dùng thân thể của mình làm vật
trung gian, ăn đủ các loại độc, sau đó dùng phương pháp đặc thù khiến
cho bọn chúng tự cắn giết lẫn nhau, bản thân sẽ hấp thu tinh hoa của
chúng rồi đạt được mục đích tu luyện. Thế nhưng phương thức này là cách
hại người đồng thời cũng tự hại chính mình”
“Thì ra
là như vậy!” Hàn Chỉ gật nhẹ đầu: “Sở dĩ Vân Mộng Vũ có thể đạt tới
Thiên Chanh cấp trong vòng bảy năm, có lẽ chính là dùng phương thức
này”
“Làm sao có thể? Phương thức này đã thất truyền
hơn một ngàn năm qua, đại lục Tranh Vanh cũng đã đem nó liệt vào hàng
ngũ cấm kị, không thể nào còn người biết tới nó. Cho dù có nghe nói, chỉ cần không dùng đúng nội công tâm pháp cũng không thể luyện hóa được
những loại độc kia” Phượng Lăng Tiêu kinh ngạc, nhưng nghĩ đến chất độc
mà Vân Liệt Diễm đã trúng lại cảm thấy có lý: “Xem ra sau lưng Vân Mộng Vũ thật sự có một cao thủ trong những cao thủ rồi”
Hàn Chỉ gật gật đầu: “Đi thôi, cho người đến đào mộ vào rạng sáng mai”
Vốn dĩ Hàn Chỉ có ý định cứ chôn trước, vào nửa đêm sẽ cho người đào lên.
Thế nhưng bây giờ đã có thể khẳng định sau lưng Vân Mộng Vũ còn người
khác thao túng, không thể theo kế hoạch cũ. Lỡ như người kia nửa đêm đến dò xét phần mộ thì chỉ sợ bọn họ mất không bù được vốn.
“Được! Ít nhất là đến trưa mai thì thuốc mới có thể mất đi hiệu lực, ta tin rằng sẽ không bị phát hiện”
Phượng Lăng Tiêu nghiên cứu y dược nhiều năm, các loại thuốc tự mình chế ra, hắn vẫn rất có lòng tin.
Vì không khiến cho người khác nghi ngờ, bọn họ cùng đến lăng mộ ở một nông trang ngoại ô kinh thành. Vốn dĩ với thân phận là Vương phi, Vân Liệt
Diễm có lẽ được chôn cất trong Hoàng Lăng, nhưng với thân phận đặc
biệt của Hàn Chỉ cho nên không thể. Hàn Chỉ liền mua một nông trang xinh đẹp ở vùng ngoại ô kinh thành làm lăng mộ cho Vân Liệt Diễm.
Khiến cho đám người Hàn Chỉ bất ngờ chính là Hiên Viên Minh vẫn không rời
khỏi, hắn cũng theo đi. Bởi vì trên đường đi nên Hàn Chỉ cũng không muốn tính toán với Hiên Viên Minh.
Cho đến khi quan tài
của Vân Liệt Diễm bị hạ xuống, Hiên Viên Minh vẫn không thể tin rằng Vân Liệt Diễm đã chết. Tuy nhiên, cho dù hắn có tin hay không thì quan tài
Vân Liệt Diễm vẫn được hạ táng.
Mọi người đã rời khỏi hết nhưng Hiên Viên Minh vẫn cố chấp đứng trước phần mộ của Vân Liệt
Diễm, như thế nào cũng không chịu đi. Vân Húc Nghiêu không còn cách nào
đành phải ở lại với hắn, bảo Vân Mộng Vũ cứ trở về trước.
Sắc trời dần dần u ám.
Trăng cũng dần lên cao.
“Vương gia, chúng ta nên trở về thôi!” Vân Húc Nghiêu không biết đã khuyên
Hiên Viên Minh bao nhiêu lần, nhưng hắn vẫn không chịu nghe.
“Không! Ta sẽ không đi đâu cả. Nàng không có chết!” Hiên Viên Minh nhìn ba chữ
‘Vân Liệt Diễm’ trên bia mộ, cảm thấy rất chướng mắt. Hắn hận không thể
đánh nát tấm bia mộ này.
“Vương gia, nếu như người
thật sự yêu Diễm nhi như vậy, tại sao lúc trước lại không nói rõ lòng
mình cho nàng biết? Hôm nay, tất cả đều đã muộn rồi, tại sao người không để cho nó trôi qua đi? Người còn có cuộc sống của mình, tội gì phải khổ như thế chứ?” Vân Húc Nghiêu vốn không muốn nói, nhưng nhìn thấy bộ
dạng này của Hiên Viên Minh liền nhịn không được.
“Ta yêu nàng? Làm sao có thể? Ta làm sao có thể yêu nàng?” Hiên Viên Minh
bối rối lắc đầu. Hắn yêu Vân Liệt Diễm, nói đùa gì vậy? Cho dù nữ nhân
khắp thiên hạ này đều chết sạch, hắn cũng sẽ không yêu Vân Liệt Diễm.
Không có khả năng! Tuyệt đối không thể!
“Nếu vương
gia không yêu nàng, giờ phút này vì sao lại đứng đây khổ sở như thế? Vân Húc Nghiêu thở dài một hơi: “Hôm nay Vũ nhi vì vương gia mà đỡ một
chưởng, sinh tử chưa rõ, vương gia có từng nhớ đến hay không? Lúc trước
vương gia cố ý muốn lợi dụng Vũ nhi để đối phó với Diễm nhi, để báo thù. Hôm nay thù đã báo, vì sao vương gia còn không buông tha? Vũ nhi tuy bị hủy dung mạo, nhưng nàng đối xử với vương gia bằng tấm lòng chân thật,
vương gia có từng nhận ra không?”
“Vũ nhi bị thương?” Hiên Viên Minh nhíu mày, đột nhiên nhớ đến chuyện linh đường hôm nay,
tứ ca hung hăng đánh một quyền, hắn lại được Vân Mộng Vũ đẩy ra, dùng
thân thể của mình chặn lại. Hiên Viên Minh bối rối, nhưng khi nhớ đến
gương mặt bị hủy kia lại nhịn không được cảm giác chán ghét.
“Vương gia, Diễm nhi đã chết, người chết không có thể sống lại, vương gia nên
quý trọng người trước mắt thôi!” Vân Húc Nghiêu có thể nhận ra rằng Vân
Mộng Vũ yêu thương Hiên Viên Minh thật lòng, nếu không cũng sẽ không
ngăn cản một quyền kia. Chỉ sợ nếu không phải là Vũ nhi võ công cao
cường, giờ phút này đã sớm hương tiêu ngọc vẫn (1) rồi.
(1) Hương tiêu ngọc vẫn: Chết. Câu này có nghĩa là ‘hương thơm tiêu tán, ngọc đá vỡ nát’, dùng để chỉ cái chết.
Hiên Viên Minh nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia mộ của Vân Liệt Diễm, vẫn không nói gì.
Hắn yêu Vân Liệt Diễm sao?
Hắn không biết, thật sự không biết. Hắn chỉ biết là hắn rất chán ghét nàng, rất không thích nữ nhân này. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, mọi
hành động của nàng dù chỉ là một cái nhăn mày, một nụ cười nhẹ đều như
dao khắc vào lòng hắn, lau mãi vẫn không phai. Hắn chưa từng nhớ nhung
một nữ nhân nào như vậy.
Hắn thật sự yêu nàng, lại đồng thời chán ghét nàng, hận không thể trói nàng lại, từ từ tra tấn nàng, đúng không?
Nếu không phải là yêu, vậy tại sao hắn lại lo lắng như vậy? Sống chết của
nàng, tại sao hắn lại để ý như vậy? Tại sao khi nàng chết, lòng của hắn
sẽ đau đớn như thế? Đau đến hận không thể cùng nàng đồng sinh cộng tử!
Cũng chỉ muốn bắt được nàng, giam cầm nàng vào thế giới của riêng mình.
Vân Liệt Diễm, rốt cuộc ngươi là một nữ nhân như thế nào? Ngươi khiến cho ta giận điên như vậy, làm sao ngươi có thể chết?
“Vương gia, trở về thôi!” Vân Húc Nghiêu đã không còn biết khuyên nhủ Hiên
Viên Minh như thế nào. Có lẽ hắn mới là người thống khổ nhất, rõ ràng là yêu một người như vậy mà cũng không biết, cho nên dốc sức liều mạng tổn thương nàng, đồng thời cũng thương tổn chính mình.
Hiên Viên Minh đứng lên, trước mắt lại đột nhiên tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Bên này, Vân Húc Nghiêu cũng không hiểu sao lại ngã xuống.
“Ngươi đã thấy chưa? Người hắn yêu thích mãi mãi cũng là Vân Liệt Diễm, là nữ
nhân đang nằm trong quan tài lúc này. Trong lòng của hắn không có ngươi, dù chỉ là một vị trí nhỏ” Người áo đen lạnh giọng nói với Vân Mộng Vũ.
Vân Mộng Vũ nhắm hai mắt lại. Nàng nghĩ rằng cả đời này mình chỉ muốn vinh
hoa phú quý, địa vị chí cao vô thượng, thậm chí lúc gả cho Hiên Viên
Minh, lợi dụng lẫn nhau, nàng vẫn nghĩ như vậy. Thế nhưng ở bên cạnh hắn không đến một tháng, hắn đã hoàn hoàn chỉnh chỉnh cướp đi lòng của
nàng, khiến cho nàng mở mắt hay nhắm mắt cũng đều chứa đầy bộ dáng dịu
dàng săn sóc của hắn. Nàng không thể nào tưởng tượng được, một nam nhân
bá đạo cùng dễ xúc động như vậy lại có thể dịu dàng khi đứng trước mặt
nàng.
Nhu tình như vậy, nàng thật sự không kháng cự được.
“Còn không định đi sao?” Người áo đen châm chọc. Nữ nhân, chỉ là một đám ngu ngốc! Vân Mộng Vũ như thế, mà Phượng Tâm Nghiên cũng như vậy, tự gây
nghiệt không thể sống. Thế nhưng, cuối cùng vẫn là để cho nữ nhân kia
trốn được!
“Không! Ta sẽ không đi đâu cả! Ta không
tin hắn thật sự tuyệt tình như vậy. ‘Một ngày phu thê, trăm ngày ân
nghĩa’, chỉ cần ta thật tâm nhất định có thể khiến cho hắn cảm động” Vân Mộng Vũ đi đến trước mặt Hiên Viên Minh, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve
gương mặt hắn. Nàng không tin hắn thật sự tuyệt tình, hắn nhất định sẽ
yêu mến nàng, nhất định!
“Ngươi đừng quên, một chưởng kia đã là giới hạn cuối cùng của ngươi rồi. Nếu như ngươi tiếp tục u
mê không chịu giác ngộ, ngươi chết không thể nghi ngờ!” Người áo đen hừ
lạnh. Hôm nay nếu không nhờ hắn xuất hiện, nàng chết là cái chắc!
“Ta muốn tận mắt nhìn xem Vân Liệt Diễm có phải đã chết thật hay không!”
Vân Mộng Vũ dường như đã quyết định cái gì, ngẩng đầu nói với người áo
đen.
Người áo đen hừ lạnh một tiếng, vung tay áo, đất vàng liền bị xốc lên lộ ra một cỗ quan tài.
Vân Mộng Vũ đi đến, mở nắp quan tài ra, quả nhiên nhìn thấy Vân Liệt Diễm
đang nằm bên trong. Nàng kiểm tra cả người Vân Liệt Diễm, xác định là
người chứ không phải hình nộm. Nàng lại nâng một cánh tay của Vân Liệt
Diễm lên, có một cái bớt. Quả nhiên là nàng ta! Nàng ta thật sự đã chết
rồi!
“Khỏi kiểm tra, đã chết vài ngày rồi!” Người áo
đen dường như không muốn nhìn khuôn mặt của Vân Liệt Diễm, quay mặt qua
chỗ khác.
Vân Mộng Vũ khép nắp quan tài, sau đó người áo đen lại vung tay lấp đất lên trên.
“Phế bỏ võ công của ta đi!” Đúng lúc này, Vân Mộng Vũ đột nhiên mở miệng nói.
“Ngươi thật sự là điên rồi phải không? Ngươi cũng biết công lực của ngươi hiện giờ là nhờ ngươi chịu khổ bảy năm, nhận hết tất cả tra tấn mới có được. Khắp đại lục Tranh Vanh, có mấy ai có thể đấu lại ngươi chứ? Ngươi thật sự cam lòng bỏ qua như vậy sao?” Người áo đen trợn to hai mắt nhìn,
dường như không dám tin lời Vân Mộng Vũ đã nói.
Hắn
biết Vân Mộng Vũ cũng không phải một ngày hay hai ngày. Nữ nhân này ham
mê hư vinh, lại âm hiểm vô tình, có được võ công thâm sâu như thế để áp
đảo mọi người, hẳn là điều mà nàng tha thiết mong ước mới đúng. Nàng
vậy mà thật sự chỉ vì một nam nhân, nói phế bỏ võ công liền phế!
“Ta đã nghĩ rất kỹ. Vân Liệt Diễm chết rồi, võ công của ta có cao thế nào
cũng không có chỗ dùng” Lúc trước sở dĩ nàng nguyện ý chịu tất cả khổ sỡ cũng chỉ vì báo thù Vân Liệt Diễm. Bây giờ Vân Liệt Diễm đã chết, thù
của nàng đã được báo, lúc này quan trọng nhất đối với nàng chính là trái tim của Hiên Viên Minh.
“Ha ha ha! Thật sự là có nằm mơ cũng không ngờ nữ nhân như ngươi mà cũng biết yêu là gì!” Người áo
đen cười một cách ngông cuồng: “Ta cho ngươi thêm vài ngày để suy nghĩ,
để ngươi còn cơ hội hối hận!”
“Không cần! Ra tay đi,
ta sẽ không hối hận!” Vân Mộng Vũ rất kiên quyết, kiên quyết đến nỗi
ngay cả người áo đen cũng không dám tin đây chính là Vân Mộng Vũ vô sỉ
mà hắn từng biết.
“Được! Ta sẽ tự mình chờ đợi cái
ngày ngươi chết, tự mình nghiền ngẫm bộ dạng hối hận của ngươi!” Người
áo đen tung một chưởng lên đầu vai của Vân Mộng Vũ, sau đó hút hết toàn
bộ công lực của nàng vào cơ thể mình.
Không biết qua bao lâu, Vân Mộng Vũ rốt cuộc cũng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Người áo đen hừ lạnh một tiếng, kéo Vân Mộng Vũ, Hiên Viên Minh cùng Vân Húc Nghiêu, nhảy vài cái đã biến mất khỏi khu lăng mộ.
***
Bên trong không gian tinh thần, Vân Liệt Diễm chợt mở mắt ra. Thế nhưng lúc này nàng lại cảm thấy không giống như lúc trước, bên trong không gian
tinh thần của nàng vốn dĩ mang màu trắng nhàn nhạt, bây giờ lại biến
thành một màu xanh da trời.
“Ừ, không tệ, không hổ là Phượng Hoàng vương giả, trong một khoảng thời gian ngắn nữa là có thể đạt đến Thiên Lam cấp (2) rồi!” Mỹ nữ áo đỏ chậc chậc cảm thán, đã vượt quá dự liệu của nàng!
(2) Xích – Chanh – Hoàng – Lục – Thanh – Lam – Tử.
“Nếu như theo lời ngươi nói thì nội công tâm pháp của ta có thể đạt đến cảnh giới gì?” Vân Liệt Diễm có chút kích động. Nàng cảm nhận rõ ràng sự
thay đổi của chính mình, năng lượng tinh thần đã cường đại hơn so với
trước kia không biết bao nhiêu lần.
“Chắc là Thiên
Thanh cấp! Cái này phải do tự ngươi tu luyện. Tuy đạt đến cảnh giới
Thiên Nhân thì nội công tâm pháp cũng đã không còn quan trọng nữa, nhưng vẫn phải không ngừng tôi luyện mới có thể đột phá. Thế nhưng đã có năng lượng tinh thần cường đại chống lưng, bây giờ ngươi có lẽ đã có thể
phát huy thực lực của một người Thiên Lam cấp!” Mỹ nữ áo đỏ nghĩ nghĩ,
nói thêm: “Tuy nhiên còn một điều ngươi cần phải chú ý”
“Điều gì?”
“Sau này ngươi nhất định không thể ngừng tu luyện năng lượng tinh thần,
ngươi chỉ cần đi vào trạng thái suy tưởng là có thể bắt đầu tu luyện.
Ngươi tiến bộ rất nhanh, phần lớn là vì ngươi mới bắt đầu tu luyện. Bây
giờ ngươi đã đạt đến Thiên Lam cấp, giai đoạn này chính là một cổ chai,
là giới hạn khó khăn, sau này để đạt đến Thiên Tử cấp hay Thần cấp lại
càng thêm khó khăn. Có thể tận dụng thời gian bao lâu để đột phá chính
là phải dựa vào duyên số của ngươi. Có thể là một năm hay hai năm, cũng
có thể là mười năm hay hai mươi năm, đồng thời cũng có thể chỉ trong
nháy mắt”
“Nếu cả đời đều không đột phá được thì
sao?” Vân Liệt Diễm hưng phấn, nói: “Nếu vậy ta không cần phải đi hoàn
thành nhiệm vụ gì đó nữa rồi đúng không?”
“Vậy thì
kiếp sau tiếp tục cố gắng đột phá!” Khóe miệng mỹ nữ áo đỏ co rút: “Nếu
ngươi là người được chọn, nhất định ngươi không thể thoát khỏi trách
nhiệm này. Không gian này đã đến giới hạn, nếu ngươi không thể hoàn
thành nhiệm vụ thì ngay cả ngươi cũng đều phải tan thành mây khói”
“Hừ!” Vân Liệt Diễm hừ lạnh một tiếng.
“Còn có vấn đề nữa không?” Mỹ nữ áo đỏ nhìn Vân Liệt Diễm, nói: “Nếu không
có chuyện gì nữa thì bây giờ ngươi đã có thể tự làm chủ thân thể này
rồi. Năng lượng tinh thần của ngươi đã đạt đến Thiên Lam cấp, còn có
Hồi Hồn Thảo kia, thân thể của ngươi đã không còn chuyện gì nữa”
“Hết chuyện để hỏi rồi!” Vân Liệt Diễm cũng không muốn nói gì thêm với mỹ nữ áo đỏ, nghe thấy nàng ta nói chuyện liền khiến nàng buồn bực.
“Ngươi nên để ý đến Hàn Chỉ một chút, ta cảm thấy hắn cũng không phải là một
người bình thường” Mỹ nữ áo đỏ nhìn thấy Vân Liệt Diễm không để ý tới
nàng, lại đột nhiên mở miệng nói.
“Để ý cái gì?” Vân
Liệt Diễm bỉu môi, nhưng khi nhớ tới chuyện Hàn Chỉ vì nàng mà không
quan tâm đến tính mạng của mình, trong lòng nàng lại cảm thấy ấm áp. Một khoảng thời gian dài như vậy, dường như cũng đã đến lúc cho hắn nếm một chút ngon ngọt rồi. Hàn Chỉ có thể vì nàng mà làm nhiều như vậy, nàng
cũng không phải là người vô tâm, đương nhiên cũng có cảm giác.
“Ngươi thật sự chưa nhìn thấy dung nhan thật của hắn à?” Mỹ nữ áo đỏ nhíu mày: “Ta lại cảm thấy đôi mắt kia của hắn có vấn đề, dường như đang ẩn chứa
một nguồn năng lượng gì đó, là một loại năng lượng mà ngay cả ta cũng
nhìn không thấu”
“Đôi mắt?” Vân Liệt Diễm kinh ngạc
một chút, sau đó nghĩ nghĩ rồi nói: “Đôi mắt của hắn có gì mà kỳ lạ? Kỳ
lạ duy nhất chính là cho dù có nhìn thế nào cũng không thể thấu, giống
như nó có thể thôi miên người khác vậy. Rõ ràng là đôi mắt hai tròng
trắng đen, lại khiến cho người khác như xuất hiện ảo giác. Thế nhưng
nhắc đến đôi mắt, ta lại nhớ đến đôi mắt của Vân Thiểm Thiểm. Đôi mắt
của thằng nhóc kia mới thật sự là có vấn đề. Ta nhớ lúc nó vẫn chưa tới
một tuổi, chỉ vừa biết bò, khi đó bọn ta vẫn còn sống trên đảo. Có một
lần không ai trông chừng nó, lại khiến cho nó không biết đã bò đi tới
nơi nào. Sau đó ta đi tìm cả buổi, cuối cùng lại tìm được nó trong rừng. Thế nhưng lúc ta tìm được nó đã xảy ra một chuyện…”
“Chuyện gì?” Mỹ nữ áo đỏ có chút tò mò. Nàng cũng chỉ có ý thức đến hồi ức của Vân Liệt Diễm một hồn một phách kia, đối với thân thể này nàng vẫn
không có quyền làm chủ. Cho nên phần lớn thời gian nàng cũng không thể
quan tâm chuyện gì đã xảy ra với Vân Liệt Diễm.
“Lúc
ta tìm được nó đã phát hiện nó bị một đàn dã thú bao vây. Lúc đó nó còn
chưa hiểu chuyện, không biết tự vận dụng dị năng của mình, cho nên muốn
giành chiến thắng giữa đàn dã thú kia là điều không thể. Ta định ra tay
lại phát hiện có một tia sáng bắn ra từ trong mắt nó, sau đó những dã
thú kia dường như ngay lập tức tự bạo mà chết. Loại năng lượng đó, ít
nhất cũng là Tử cấp, nhưng lúc đó ngay cả Xích cấp, Vân Thiểm Thiểm cũng không có!” Chuyện này Vân Liệt Diễm vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, nhưng có
muốn hỏi Vân Thiểm Thiểm cũng không cách nào hỏi ra. Lúc đó chỉ tầm một
tuổi, nó không thể nào nhớ được chuyện kia, mà sau này nó cũng chưa từng xuất hiện tình huống đó một lần nữa.
Cho nên, nàng cũng không biết hỏi ai.
“Ta cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, hẳn là một loại năng lực trời
sinh. Chỉ cần không phải di truyền từ ngươi thì nhất định có liên quan
đến người phụ thân kia của nó” Mỹ nữ áo đỏ nghĩ nghĩ, nói.
“Nói nhảm!” Vân Liệt Diễm bó tay, có hỏi cũng như không, hỏi cái gì cũng không biết.
“Ta chỉ có thể cảm thấy trong ánh mắt Hàn Chỉ ẩn chứa một nguồn năng
lượng rất quỷ dị, về phần thực lực của hắn như thế nào, chỉ sợ còn mạnh
hơn so với ngươi bây giờ. Còn lý do tại sao thì ta cũng không biết” Mỹ
nữ áo đỏ khoát khoát tay, nói: “Ngươi có thể đi!”
Vân Liệt Diễm liếc nàng một cái, sau đó nhắm mắt lại, thoát khỏi không gian tinh thần.
Không mở mắt ra thì không sao, chỉ vừa mở mắt liền khiến cho nàng hoảng sợ. Trời ạ! Cái nơi vừa tối vừa ngộp này, là nơi nào?
Lúc này, nàng thoang thoáng nghe thấy thanh âm đang nói: “Mau đào!”
Vân Liệt Diễm sửng sốt. Đào cái gì?
Sau đó Vân Liệt Diễm cố gắng bình tĩnh lắng tai nghe, liền nghe thấy thanh âm truyền đến từ đỉnh đầu.
Trên đỉnh đầu có gì đó bật ra. Nàng ngồi dậy, duỗi lưng một cái.
“A!” Lúc này, có một người áo đen kinh hoảng kêu một tiếng.
“Câm miệng!” Tên còn lại rống lên.
“Vương… Vương phi! Người… Người còn sống sao?” Lúc này, một người áo đen to gan khác tiến lên, run giọng hỏi. Chủ tử hạ lệnh đào thi thể Vương phi lên, làm sao… làm sao Vương phi lại đột nhiên ngồi dậy?
“Mẹ nó! Lão nương không còn sống chẳng lẽ đã chết hay sao?” Vân Liệt Diễm
nhíu mày, vừa ra ngoài liền há to miệng mắng. Chết tiệt! Không biết nàng đã ngủ bao lâu, toàn thân đau nhức, vất vả lắm mới duỗi được lưng một
cái, vậy mà có người dám hỏi nàng còn sống hay không. Nàng không còn
sống mà có thể duỗi lưng được sao?
“Vương phi bớt giận!” Vài người áo đen ngay lập tức quỳ xuống.
Vương phi không chết, tại sao lại mang đi chôn? Mọi người khóc không ra nước mắt.
“Quỳ cái gì mà quỳ? Đây là nơi quỷ quái nào vậy? Hàn Chỉ đâu rồi?” Vân Liệt
Diễm ngáp một cái, quay đầu nhìn bốn phía. Ồ! Mô đất?
Tại sao nàng lại nằm giữa mô đất?
Vân Liệt Diễm thầm nghĩ ra một khả năng, sau đó từ từ cúi đầu nhìn, lại nghiến răng chữi: “Mẹ nó!”
“Hàn Chỉ! Mẹ kiếp! Ngươi chờ đó cho lão nương! Nếu lão nương không thiến
ngươi, lão nương sẽ không phải là Vân Liệt Diễm!” Mẹ nó! Tức chết nàng!
Tức chết nàng! Quan tài… Nam nhân chết tiệt kia lại đặt nàng vào quan
tài, còn chôn nàng. Chán sống!
“Vương phi… Vương phi
bớt giận!” Những người áo đen đều bị khí thế của Vân Liệt Diễm dọa sợ.
Vương phi thật đáng sợ, đoán chừng chủ tử sắp thảm rồi!
Vân Liệt Diễm nhảy ra khỏi quan tài, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra ngoài. Hàn Chỉ ơi là Hàn Chỉ, vốn đang định cho ngươi một chút
ngon ngọt nhâm nhi, vậy mà ngươi dám đặt lão nương vào quan tài. Ngươi
chờ đó cho lão nương!
Những người áo đen hai mặt nhìn nhau, sau đó lại nhìn Vân Liệt Diễm đang hầm hầm đi ra ngoài. Rốt cuộc
bọn họ cũng có thể rút ra một kết luận: Vương phi không chết!
Sau đó chính là: Chủ tử chết chắc rồi!
“Bây giờ chúng ta nên làm cái gì?” Một người hỏi.
“Còn có thể làm gì? Mau bỏ thi thể nữ này vào trong, đắp ngôi mộ lại, sau đó trở về bẩm báo với vương gia!” Một người áo đen quát to: “Tranh thủ
thời gian làm việc đi!”
Bên này, Vân Liệt Diễm vừa đi ra ngoài liền nghĩ, nên trở về hay lén lút trốn đi hù dọa bọn họ một trận.
Xoắn xuýt một phen, Vân Liệt Diễm quyết định trả thù chuyện bọn họ dám bỏ
nàng vào quan tài. Cho nên nàng phải trốn trước, sau đó lại đi tìm bọn
họ. Nàng cởi bộ quần áo giành cho vương phi lúc tuẫn táng, đốt sạch, sau đó lặng lẽ rời khỏi.
Bên này, những người áo đen sau khi đắp ngôi mộ liền chạy trở về vương phủ báo tin.
“Cái gì? Các ngươi nói đại tẩu đã tỉnh, sau đó liền một mình rời đi rồi hả?” Tròng mắt Diệp Khuyết đều đã muốn rơi xuống đất. Đại tẩu định chơi trò
xác chết vùng dậy sao?
“Không phải ngươi nói dược
liệu phải đến trưa mai mới có thể mất hiệu lực sao?” Hàn Chỉ nhìn về
phía Phượng Lăng Tiêu. Tại sao có thể như vậy?
“Ta
cũng không biết, dược liệu có lẽ không phải là vấn đề” Phượng Lăng Tiêu khoát khoát tay. Hắn thật sự không biết, hắn rất tin tưởng với năng lực của mình, làm sao có thể có sai sót chứ?
“Bây giờ
nên làm gì đây?” Vân Phụng Khải nhíu mày. Nếu Diễm nhi muốn trở lại thì
bây giờ cũng đã trở về rồi, nhưng nàng vẫn còn chưa trở lại, vậy chứng
minh nàng không muốn trở về.
“Nguy rồi!” Diệp Khuyết
lắc đầu: “Đại tẩu nhất định là rất tức giận. Ki tỉnh lại mà nhìn thấy
mình đang nằm trong quan tài, bất kỳ ai cũng sẽ không có tâm tình tốt!”
Đám người đồng thời trầm mặc không nói, không ai ngờ Vân Liệt Diễm lại tỉnh vào lúc này.
“Lệnh cho Mạt Nhật chuẩn bị nhanh lên một chút, đến uy hiếp đám đại thần kia. Trời vừa sáng liền tiến cung, ủng hộ Hiên Viên Minh đăng cơ. Chỗ Thái
tử có lẽ đã chuẩn bị xong” Hàn Chỉ đứng dậy: “Bây giờ ta sẽ tiến cung!”
Mọi người gật nhẹ đầu, chỉ cần Hiên Viên Minh leo lên ngôi vị hoàng đế,
trao đổi tin tức của phu nhân từ miệng lão hoàng đế là được. Còn ngôi vị của Hiên Viên Minh thì tùy thời đều có thể bị đạp ngã. Về sau có chuyện gì xảy ra, cũng không còn liên quan gì đến bọn họ.
Lúc Hàn Chỉ đặt chân đến nội cung thì trời cũng tờ mờ sáng, vẫn chưa đến
thời gian lâm triều. Hàn Chỉ không chờ bất kỳ người nào truyền lệnh, đi
thẳng vào tẩm cung của hoàng thượng.
“Sao? Ngươi đã
chuẩn bị xong chưa?” Hiên Viên Hi vừa đứng dậy, tuy sức khỏe vẫn không
khá hơn nhưng miễn cưỡng vẫn có thể lâm triều.
“Sáng
hôm nay, tất cả các đại thần đều sẽ đứng về phía Hiên Viên Minh, Thái tử cũng sẽ xuất hiện nhưng chủ động rời khỏi. Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết mẫu thân ta đang ở đâu chưa?” Hàn Chỉ đặt tất cả những lệnh bài nắm binh quyền ra trước mặt Hiên Viên Hi, nói: “Đây là tất cả binh
quyền trong tay đại thần”
Hiên Viên Hi nhìn thấy
những lệnh bài kia, nhịn không được cười to hai tiếng: “Hàn Chỉ, nếu như ngươi là con trai của trẫm, trẫm nhất định sẽ truyền ngôi vị hoàng đế
cho ngươi!”
Trong một khoảng thời gian ngắn mà hắn có thể thu hồi hết tất cả binh quyền của cả Đông Thịnh quốc ngoại trừ
hoàng đế, loại năng lực như vậy nếu như chấp chưởng giang sơn, nghiệp
lớn lo gì không thành? Cho nên, Hàn Chỉ nói hắn đã an bài toàn bộ bá
quan văn võ, Hiên Viên Hi không chút nghi ngờ.
Tuy
nhiên, nam nhân này lại không phải là huyết mạch của ông. Ông từng nghĩ
không chỉ là một lần, nếu như Hàn Chỉ là con trai của ông thì tốt rồi!
Nếu ông có thể gặp Thủy Linh Lung sớm hơn một chút, có phải nàng cũng sẽ không là thê tử của người khác, sẽ không sinh con cho người khác. Nếu
như ông có thể gặp nàng sớm hơn một chút, ông cũng sẽ không phải dùng
bất kỳ thủ đoạn nào cả, nàng vẫn sẽ ở bên cạnh ông, không ai có thể cướp mất nàng khỏi ông.
“Nói cho ta biết, mẫu thân của ta đang ở đâu!” Bây giờ Hàn Chỉ không có tâm tư nghe ông ta nói nhảm, điều hắn quan tâm nhất chính là an nguy của mẫu thân.
Lão Hiên Viên Hi điên rồ này, không hổ là cha con với Hiên Viên Minh, ngay
cả tư tưởng cũng được khắc ra từ một ruột. Một người giam giữ mẫu thân
của hắn, còn một người lại thời thời khắc khắc mong chờ giam giữ thê tử
của hắn.
Đám người Hiên Viên gia này quả thật là quá
vô sỉ! Nếu như hắn thật sự là con của ông ta, hắn sẽ cảm thấy buồn nôn!
Nhớ lại những tháng năm kia, hắn thật đúng là một kẻ ngốc, vì loại người không chút nhân tính này trả giá tất cả. Hắn thật sự là đánh giá ông ta quá cao rồi!
“Sau khi lâm triều, ta sẽ nói cho ngươi biết mẫu thân ngươi đang ở đâu” Hiên Viên Hi nhìn Hàn Chỉ: “Lời trẫm
từng nói, từ trước đến nay đều sẽ không đổi ý. Trẫm hứa sẽ nói nơi mẫu
thân ngươi đang ở thì tuyệt đối sẽ nói cho ngươi biết”
“Ta muốn nhìn thấy mẫu thân ta bình an vô sự” Hàn Chỉ làm sao có thể không
hiểu rõ lão già này, sợ rằng đến lúc ông ta nói cho hắn biết thì mẫu
thân cũng đã bị tra tấn đến sắp chết. Đây cũng không phải là không có
khả năng, Hiên Viên Hi vốn dĩ chính là tên biến thái!
Lão già này, ngay cả tư cách chôn cùng mẫu thân cũng đều không có!
Chỉ cần cứu được mẫu thân, Hàn Chỉ hắn tuyệt đối sẽ không buông tha ông ta! Ông ta dám nhốt mẫu thân nhiều năm như vậy, chỉ cần nghĩ tới thôi là
Hàn Chỉ đã hận không thể giết chết Hiên Viên Hi.
“Đương nhiên, nàng vẫn chưa chết” Hiên Viên Hi mỉm cười. Nàng không chết,
nhưng cũng sẽ chết nhanh thôi. Nàng cố gắng nhiều năm quan chính là vì
muốn gặp lại đứa con hoang này. Làm sao ông có thể cam lòng khiến cho
nàng thất vọng chứ?
“Hừ!” Hàn Chỉ hừ lạnh, vẫn không vào triều với ông ta mà chờ ở tẩm cung hoàng đế.
“Ta lạnh quá…” Lúc này, bên trong tẩm điện lại đột nhiên vang lên một âm thanh quỷ dị.