Vân Mộng Vũ?
Hàn Chỉ nhíu mày. Năm đó, nàng ta cũng thò tay không vào những chuyện kia, tại sao Vân Liệt Diễm lại không giết nàng ta?
Một mối họa như vậy thì sớm muộn gì cũng gây ra chuyện!
Thế nhưng lúc này Hàn Chỉ cũng không có hơi sức lo lắng những chuyện kia.
Hắn ôm Vân Liệt Diễm vào ngực, truyền một chút nội lực cho nàng. Sắc mặt Vân Liệt Diễm hơi tốt hơn một chút nhưng vẫn không tỉnh lại.
“Đây là loại độc gì?” Hàn Chỉ quay đầu hỏi Phượng Lăng Tiêu.
“Ta không rõ, nó được điều chết như một hỗn hợp có nhiều loại độc hòa chung với nhau, hơn nữa còn lấy người làm vật dẫn tu luyện qua nhiều năm.
Những cách giải độc thông thường vốn dĩ không giải quyết được” Phượng
Lăng Tiêu thật sự không nghĩ ra cách nào cả.
“Ta truyền nội lực
cho nàng thì có thể chống đỡ được bao lâu?” Sắc mặt Hàn Chỉ dần thay
đổi. Lần này đến Đông Thịnh quốc, hắn đã phái Mạt Nhật điều tra rõ
chuyện trong kinh thành, lại không ngờ vẫn sẽ có chuyện xấu xảy ra.
“Ba tháng!” Nếu như không tiến hành bất kỳ phương pháp trị liệu nào thì tối đa là ba ngày, Vân Liệt Diễm sẽ chết. Thế nhưng nếu không ngừng truyền
nội lực cho Vân Liệt Diễm thì có thể kéo dài khoảng ba tháng để tìm ra
phương pháp cứu chữa.
Nếu trong vòng ba tháng mà không tìm được cách giải, vậy thì Phượng Lăng Tiêu hắn cũng không cần lăn lộn trên thế giới này nữa.
“Ừ!” Hàn Chỉ gật nhẹ đầu. Thời gian ba tháng cũng đủ để bọn họ nghĩ cách.
“Lão đại, hôm nay huynh đến hoàng cung sao rồi? Lão già kia có bị chọc cho
tức chết hay không?” Diệp Khuyết luôn cảm thấy kỳ lạ, tại sao Hàn Chỉ
lại trở về trễ như vậy?
“Ông ta nói mẫu thân chưa chết” Hàn Chỉ thoáng dừng, nhưng vẫn nói ra.
“Cái gì? Phu nhân còn sống?” Diệp Khuyết kinh hô ra tiếng, kinh ngạc của hắn tuyệt đối không thấp hơn so với Hàn Chỉ. Lúc trước hắn được phu nhân
cứu, sau đó ở chung với lão đại trong một khoảng thời gian không lâu
lắm. Lúc phu nhân chết, hắn cùng lão đại đều tận mắt nhìn thấy, làm sao
có thể có chuyện này chứ?
“Ta cũng không tin, nhưng ông ta rất
kiên quyết. Ta đã phái người đi thăm dò rồi” Hàn Chỉ đặt Vân Liệt Diễm
lên giường, bảo Phượng Lăng Tiêu chăm sóc nàng, còn mình thì đi tìm
cách.
Sau đó Diệp Khuyết cùng Diệp Tô đi theo Hàn Chỉ ra ngoài.
“Lão đại, huynh tin lão già kia sao?” Diệp Khuyết đối với hoàng thượng một
nửa khách khí cũng không có. Hắn dù gì cũng là nghĩa tử (1) của phu
nhân, lúc trước lão cẩu hoàng đế kia gây phiền phức cho hắn cùng lão đại không ít.
(1) Nghĩa tử: Con trai nuôi.
“Ta tin vào sự
thật! Ông ta có thể dùng cách này để áp chế ta, điều đó nói lên ông ta
nắm rất chắc. Có lẽ ông ta còn có thể sống được một hay hai tháng nữa,
chúng ta còn thời gian. Ta muốn điều tra rõ ràng chuyện năm đó, ta không tin không có bất kỳ dấu vết gì để lại” Hàn Chỉ không ngờ Hiên Viên Hi
còn giữ át chủ bài trí mạng này.
Nếu hắn không quay về Đông Thịnh quốc thì cả đời này hắn nhất định sẽ biết chuyện, đúng không?
Ông ta rốt cuộc là có mục đích gì? Chỉ vì để cho Hiên Viên Minh kế thừa ngôi vị hoàng đế đơn giản như vậy sao?
“Lão đại, có muốn ta tự mình điều tra hay không?” Diệp Khuyết hỏi.
Chuyện điều tra tin tức chính là sở trường của hắn, nếu hắn tự mình đi thì có lẽ dễ dàng hơn một chút.
“Ngươi cứ ở lại bên cạnh Diễm nhi, trước khi tìm được thuốc giải đừng để bất
kỳ chuyện gì xảy ra nữa. Chuyện này cứ giao cho Diệp Tô đi” Hàn Chỉ nghĩ nghĩ. Để Diệp Khuyết bảo vệ Vân Liệt Diễm, hắn cũng yên tâm hơn một
chút. Diệp Tô không nhanh nhạy như Diệp Khuyết, chỉ sợ sẽ trúng quỷ kế
của địch.
“Vâng” Diệp Khuyết cùng Diệp Tô lên tiếng, sau đó Diệp Tô quay đầu đi làm việc của mình.
“Hoàng thượng dùng cái này để uy hiếp sao?” Vân Phụng Khải từ trong phòng đi
ra, nhìn thấy Diệp Tô rời đi cho nên cũng đoán được đôi chút.
“Ừ, ông ta muốn bồi dưỡng Hiên Viên Minh kế thừa ngai vàng” Hàn Chỉ nhìn thấy là Vân Phụng Khải, cũng mở miệng nói.
“Thất vương gia không thích hợp với vị trí này, tại sao hoàng thượng lại cố
chấp như thế?” Điểm này không chỉ là Hàn Chỉ, ngay cả Vân Phụng Khải
cũng không rõ.
Hàn Chỉ lắc đầu. Chuyện này, ai cũng nói không hiểu rõ.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm cái gì?” Vân Phụng Khải nhíu mày, thật sự muốn bồi dưỡng Thất vương gia sao?
“Trước cứ chờ tin tức đã” Tin tức Vân Liệt Diễm bị thương một khi truyền ra,
đám người Hiên Viên Minh nhất định sẽ có tính toán, lúc đấy mới là thời
cơ tốt nhất cho bọn họ.
Tạm thời, bọn họ cũng không nghĩ ra cách gì tốt để xử lý.
Hàn Chỉ cũng có chút khó xử. Hắn không ngại ai làm hoàng đế, nhưng nếu
hoàng đế là Hiên Viên Minh thì hắn làm sao giải thích với Vân Liệt Diễm
đây? Vân Liệt Diễm muốn trả thù Vân gia cùng Hiên Viên Minh, một khi
Hiên Viên Minh leo lên ngôi vị hoàng đế rồi, hắn ta chắc chắn sẽ không
trơ mắt nhìn Vân gia bị diệt. Đến lúc đó, với tính tình dễ xúc động của
Hiên Viên Minh thì nhất định sẽ náo loạn một trận, đồng thời toàn dân
cũng xảy ra bạo động. Vượt qua cảnh giới Thiên Nhân thì không thể tùy ý
tàn sát bách tính, nếu không, sẽ phải chịu sự trừng phạt của đại lục
Thần Chi. Đây cũng là nguyên nhân đại đa số người đạt tới cảnh giới
Thiên Nhân đều đi vào Tử Vong Sơn Mạch.
Nếu không để cho Hiên
Viên Minh leo lên ngôi vị hoàng đế, vậy thì lão hồ ly Hiên Viên Hi kia
nhất định sẽ không để yên cho mẫu thân. Hơn nữa, chỉ sợ ông ta sẽ làm
chuyện tàn nhẫn hơn.
Trái phải đều không dễ đưa ra quyết định.
***
Vân phủ.
Đám người Vân Phụng Thiên đang thương nghị.
“Vũ nhi tuy dung mạo bị hủy hết nhưng tu vi võ công lại cao như thế. Nếu
nàng ra mặt, nói không chừng có thể bảo vệ được Vân gia” Vân Phụng Thiên thật sự rất bất ngờ. Một Vân Mộng Vũ hiền hòa dịu dàng năm đó vậy mà
lại có thể đạt tới trình độ này.
“Không được!” Vân Húc Nghiêu
kiên quyết phản đối. Lúc trước Vân Liệt Diễm đã bị bọn họ bức thành
trình trạng lúc này, bây giờ còn dựa vào Vân Mộng Vũ chống lại nàng thì
Vân gia còn có chỗ đứng gì ở trên đại lục này?
Bọn họ đã bức mất một người, làm sao có thể giẫm lại vết xe đổ đó?
“Tại sao không được?” Nhị phu nhân đã tỉnh lại, hung hăng trợn mắt nhìn Vân
Húc Nghiêu: “Nghiêu nhi, con bị choáng à? Hi sinh một Vân Mộng Vũ là có
thể xử lý được Vân Liệt Diễm, một phương pháp vẹn cả đôi đường như vậy
thì tại sao con lại phản đối?”
“Phụ thân, mẫu thân, hai người tự
ngẫm lại xem. Tuy Vũ nhi oán hận tiểu muội, nhưng nàng cũng sẽ không trợ giúp Vân gia để đối phó với tiểu muội. Nàng với tiểu muội cũng chỉ là
ân oán cá nhân, chúng ta sao có thể bắt nàng tham gia vào gia tộc?” Vân
Húc Nghiêu thật sự không biết nên nói rõ với phụ mẫu như thế nào, đều là người một nhà thì tại sao phải lợi dụng đến lợi dụng đi như vậy? Năm đó chính vì hắn không thích ân ân oán oán trong gia tộc nên mới thà ra
chiến trường tôi luyện cũng không muốn trở về nhà. Nếu không phải chung
quy gì hắn cũng là con cháu Vân gia, phải nhận lấy trách nhiệm của Vân
gia, thì bất luận thế nào hắn cũng sẽ không trở về.
“Bây giờ dung mạo của nàng đã bị hủy hết, bộ dạng như vậy đừng nói là đi ra ngoài,
ngay cả tự nhìn mình cũng còn thấy sợ hãi. Chỉ cần chúng ta cho nàng một chỗ tốt, nàng nhất định sẽ giúp chúng ta” Nhị phu nhân chưa từ bỏ ý
định. Người như vậy, chỉ cần đối với nàng ta tốt một chút thì nàng ta sẽ mang ơn.
“Ta cảm thấy thừa tướng cùng phu nhân nói rất đúng. Húc Nghiêu, Vân Mộng Vũ là người khá quan trọng trong mắc xích lần này. Chỉ cần lợi dụng tốt thì nàng nhất định có thể giúp chúng ta đối phó với
Vân Liệt Diễm, chỉ cần xử lý được Vân Liệt Diễm thì cơ hội đoạt được
ngôi vị hoàng đế sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Đến lúc đó còn sợ Vân gia
không trở thành đệ nhất gia tộc hay sao? Ta sẽ không trơ mắt đứng nhìn
Vân gia bị diệt đâu!” Hắn với Vân gia từ bảy năm trước cũng đã trở thành con châu chấu đậu trên sợi dây thừng rồi. Nếu không có Vân gia, Hiên
Viên Minh hắn cũng không có bất kỳ cơ hội nào xoay người.
Cho dù dùng phương pháp gì, hắn cũng đều muốn thử một lần. Vân Liệt Diễm, ta nhất định sẽ nhốt ngươi lại, từ từ tra tấn ngươi!
Hiên Viên Minh cảm thấy mình muốn điên rồi, nếu không thì tại sao có thể
nghĩ ra một cách điên cuồng như thế? Mỗi lần gặp nàng, hắn đều có một
loại xúc động muốn giam cầm nàng, tra tấn nàng.
“Vương gia, tại
sao ngay cả người mà cũng muốn như thế?” Vân Húc Nghiêu nhìn Hiên Viên
Minh với ánh mắt khó tin. Hắn vẫn cảm thấy Hiên Viên Minh là loại người
quang minh lỗi lạc, thật không ngờ vậy mà hắn ta cũng đồng ý phương pháp xấu xa như thế, lợi dụng một nữ nhân yếu ớt để đối phó với một nữ nhân
khác.
“Húc Nghiêu, bổn vương đã quyết định” Hiên Viên Minh nói:
“Ta sẽ chiêu cáo thiên hạ cưới Vũ nhi làm thê tử. Ta tin rằng nàng nhất
định sẽ giúp ta!”
Nhớ đến một Vân Mộng Vũ dịu dàng thấu hiểu lòng người năm đó, Hiên Viên Minh vẫn cảm thấy thương tiếc. Đáng tiếc dung
mạo của nàng lại như thế, nếu không cho dù có cưới nàng làm phi thì hắn
cũng không quan tâm lắm.
“Vương gia…!” Vân Húc Nghiêu còn muốn
nói điều gì đó, nhưng Hiên Viên Minh lại không muốn nghe nữa. Hắn đứng
dậy đi về phía tiểu viện của Vân Mộng Vũ.
Vân Mộng Vũ vừa mới
thoát khỏi nỗi thống khổ khắc cốt ghi tâm liền gọi nhũ mẫu pha cho mình
một thùng nước nóng, tự mình tắm rửa trong phòng.
Nhiều năm qua
cũng chỉ có một mình nhũ mẫu vẫn ở bên cạnh nàng. Tuy nhiên dù sao thì
tuổi tác nhũ mẫu cũng đã cao, Vân Mộng Vũ cũng không đành lòng để cho bà làm nhiều chuyện nặng nhọc, chỉ có giúp đỡ nàng một ít việc vặt mà
thôi.
“Vũ nhi!” Trong nội viện không một bóng người, Hiên Viên
Minh liền đẩy cửa đi vào. Không ngờ vậy mà hắn có thể nhìn thấy một mỹ
cảnh như thế.
Tuy dung mạo của Vân Mộng Vũ bị hủy nhưng thân thể
vẫn còn rất hoàn mỹ. Bình thường cho dù tắm rửa thì nàng cũng vẫn che
mặt, cho nên lúc này đập vào mắt Hiên Viên Minh chính là một bức tranh
mỹ nữ tắm tiên (2) khiến cho người ta xấu hổ, tim đập nhanh.
(2) Tắm tiên: Chỉ những cô gái miền núi xinh đẹp thường ra suối tắm khỏa thân.
“Thật xin lỗi, bổn vương lỗ mãng rồi!” Hiên Viên Minh nhanh chóng xoay người sang chỗ khác.
Vân Mộng Vũ cầm lấy quần áo che lên người. Vì tránh cho người khác hoảng sợ khi nhìn thấy mặt mình, nàng đã cho người làm một chiếc mặt nạ da người phỏng theo dung nhan trước kia của mình. Nàng rất ít khi đeo lên, bởi
vì một khi đeo vào thì nàng lại nhớ đến chuyện dung nhan ‘hoa nhường
nguyệt thẹn’ của mình đã biến mất, trở nên xấu xí không chịu nổi, cũng
sẽ càng thêm hận Vân Liệt Diễm.
“Vương gia, có chuyện gì không?”
Vân Mộng Vũ đi tới, nhẹ giọng hỏi. Cho dù thanh âm của nàng đã rất cố
gắng khiến cho nó nhu hòa nhưng vẫn không che dấu được khàn khàn. Đã quá lâu nàng không mở miệng nói chuyện rồi, bây giờ nói ra đương nhiên sẽ
mang theo khàn khàn khó nghe.
“Vũ nhi, có thể nguyện ý giúp bổn
vương một chuyện hay không?” Hiên Viên Minh quay đầu lại, nhìn thấy
khuôn mặt năm đó của Vân Mộng Vũ. Hắn định tiến lên tháo chiếc mặt nạ
kia xuống nhưng trong lòng lại xuất hiện một chút không nỡ, lại tự che
dấu đi rất nhanh.
“Vương gia cứ nói, cho dù là chuyện khó khăn
gì, Vũ nhi cũng đều đem hết toàn lực giúp đỡ vương gia” Vân Mộng Vũ
đương nhiên biết Hiên Viên Minh đến tìm nàng là vì cái gì.
Một
khắc nàng xuất hiện thì cũng đã biết rõ người Vân gia nhất định sẽ tới
tìm nàng, lợi dụng nàng để đối phó với Vân Liệt Diễm. Bây giờ nàng rốt
cuộc đã hiểu vì sao Vân Liệt Diễm không muốn bị ép buộc ngồi lên chiếc
ghế gia chủ Vân gia. Nếu như là năm đó, nàng nhất định sẽ rất thích ngồi lên chiếc ghế đó, nhận được sự coi trọng của gia tộc, nhưng bây giờ
trong lòng nàng chỉ còn thù hận.
Bảy năm bị tra tấn, có đôi khi
nàng từng nghĩ, nếu lúc trước không háo thắng hơn thua như thế, không có ghen tức với ngốc tử Vân Liệt Diễm kia, thì có lẽ mình vẫn là tiểu thư
Vân gia. Cho dù tương lai không được gả cho vương công quý tộc, chỉ dựa
vào dung mạo cùng trình độ của mình thì nàng cũng có thể gả cho một gia
đình tốt. Như vậy thì nàng cũng sẽ không giống như bây giờ, người không
ra người, quỷ không ra quỷ, đừng nói đến chuyện lập gia đình, ngay cả tự nhìn mình cũng cảm thấy sợ hãi.
Nàng cũng từng hối hận. Nàng từng khao khát cuộc sống của nhừng người bình thường, nhưng nàng có thể sao?
Cho nên, bây giờ nàng còn sống cũng chỉ vì thù hận.
“Vũ nhi, nàng có bằng lòng gả cho bổn vương không?” Mặc dù Hiên Viên Minh
có một chút áy náy nhưng hắn sẽ cố gắng đền bù cho nàng. Cho nên, hắn
vẫn nói ra ý định của mình.
“Vương gia, người có ý gì?” Vân Mộng
Vũ sửng sốt một chút. Gả cho hắn? Từ lâu nàng đã nhận ra người Hiên Viên Minh thích chính là Vân Liệt Diễm, cho nên hắn mới phải trăm phương
ngàn kế quyết tâm cưới nàng ta làm thê tử. Hôm nay, hắn đến nhờ nàng
giúp đỡ để đối phó với Vân Liệt Diễm, chẳng phải là vì muốn mang Vân
Liệt Diễm trở về bên cạnh hắn sao? Vì sao phải lấy nàng? Ai dám cưới một nữ nhân đã bị hủy hết dung mạo chứ?
“Vũ nhi, với sự thông minh
nàng, đương nhiên sẽ biết rõ ta đến đây vì cái gì” Hiên Viên Minh cũng
không hề vòng vo, nói thẳng: “Vân Liệt Diễm bây giờ là Tứ vương phi, võ
công của tứ ca lại xuất thần nhập hóa. Bọn họ trở về đây chính là vật
cản ngăn ta leo lên ngôi vị hoàng đế lớn nhất. Bây giờ chỉ có Vũ nhi mới có thể đối phó với bọn họ, cho nên ta cần sự giúp đỡ của nàng. Vũ nhi,
chỉ cần nàng chịu giúp ta đối phó với họ, giúp ta leo lên ngôi vị hoàng
đế, ta đồng ý với nàng, vị trí chánh phi, vị trí hoàng hậu của ta, đều
là của nàng. Ta có thể lập lời thề, quyết không nuốt lời!”
Chỉ
cần hắn có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, như vậy thì toàn bộ Đông Thịnh
quốc cũng sẽ là của hắn. Chỉ một vị trí hoàng hậu, hứa cho Vân Mộng Vũ
cũng không quan trọng gì. Đây cũng là đền bù tổn thất lớn nhất hắn có
thể cho nàng rồi.
“Lời vương gia nói là thật?” Vân Mộng Vũ lùi về sau hai bước, ánh mắt hoàn toàn là không thể tin. Nàng biết Hiên Viên
Minh nhất định sẽ cho nàng thứ tốt, nhưng không ngờ lại là vị trí nàng
từng tha thiết mong ước. Nàng từng làm tất cả mọi chuyện không phải là
vì để nhận được sự coi trọng của Vân gia, vì cái vị trí ‘chí cao vô
thượng’ kia sao? Thế nhưng từ sau khi dung nhan bị hủy, nàng đã không
còn nghĩ tới những thứ này nữa rồi, bởi vì cho dù nàng có làm cái gì thì những thứ đó cũng không có khả năng giành được.
Vân Mộng Vũ động tâm. Cho dù biết rõ đây chỉ là lợi dụng, nhưng nàng vẫn luôn khát vọng. Có thể làm vương phi, có thể ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, nói như vậy
thì ít nhất nàng còn có lý do để sống.
“Đương nhiên là thật! Bây
giờ bổn vương có thể ký giấy làm chứng” Hiên Viên Minh vốn biết nàng
nhất định sẽ đồng ý. Nhị phu nhân nói đúng, loại nữ nhân như vậy chỉ cần cho một chút ngon ngọt thì sẽ lập tức nghe hắn sai xử.
“Ta…” Vân Mộng Vũ vẫn có chút không dám tin.
“Vũ nhi, những gì ta nói đều là sự thật” Hiên Viên Minh đi đến, nhẹ nhàng
ôm Vân Mộng Vũ vào lòng. Trên người của nàng còn mang theo mùi thơm sau
khi tắm cùng với chiếc mặt nạ trên mặt, như vậy cũng không khiến cho
người khác khó tiếp nhận.
“Vương gia…” Vân Mộng vũ nhịn không
được mà chảy nước mắt. Đã nhiều năm qua, không có một ngày nào là nàng
không khát vọng một người xuất hiện trước mặt nàng, ôm lấy nàng, an ủi
nàng.
Cho dù, nàng biết rõ Hiên Viên Minh không phải thật lòng, nàng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Thân thể Hiên Viên Minh thoáng cứng ngắc, cuối cùng lại quyết tâm cúi đầu
hôn lên môi Vân Mộng Vũ, sau đó cởi từng chút quần áo trên người nàng.
Đợi đến lúc Hiên Viên Minh rời khỏi, Vân Mộng Vũ còn ôm mền nằm trên giường, hoàn toàn không có cảm giác chuyện gì vừa xảy ra.
“Ngươi đã động tâm. Ngươi yêu hắn sao?” Lại là thanh âm lạnh lẽo kia, so ma quỷ còn đáng sợ hơn.
“A!” Vân Mộng Vũ hét lên một tiếng, dùng mền che người mình lại. Nàng bị hù cho phát run.
“Ta không phải đến đây để ngăn cản ngươi, trái lại, ta còn ủng hộ việc
ngươi gả cho hắn” Người áo đen liếc nhìn Vân Mộng Vũ với ánh mắt khinh
thường. Bị dọa thành bộ dạng này, thật là một nữ nhân không chút can
đảm.
“Ngươi nói thật?” Vân Mộng Vũ không dám tin, hỏi lại.
“Đương nhiên là thật! Hơn nữa, ta còn nói cho ngươi biết, có một cách có thể
làm cho ngươi biến thành một nữ nhân bình thường, độc cả người biết mất, có thể lập gia đình, sinh con”
“Cách gì?” Vân Mộng Vũ kích động. Nàng thật sự có thể trở về như lúc trước sao?
“Chỉ cần ngươi chịu phế đi toàn thân võ công của mình, trở thành một phế
nhân là có thể làm tất cả độc trên người biến mất. Mà nếu như ngươi
không muốn, chất độc trên người ngươi sẽ từ từ ảnh hưởng đến Hiên Viên
Minh, sau đó nhìn hắn từng chút một, từng chút một chết đi” Người áo đen đột nhiên cười như điên: “Ha ha ha. Ngươi nói xem, điều này có phải
càng là một chuyện tốt hay không? Nếu như ngươi yêu hắn, lại vẫn phải
nhìn hắn bị ngươi hại cho chết dần chết mòn, đây là một chuyện thú vị cỡ nào!”
“Kẻ điên!” Vân Mộng Vũ hét lên khàn cả giọng. Tại sao còn
có người ác độc như vậy? Hắn lợi dụng mối hận của nàng với Vân Liệt Diễm để khống chế nàng nhiều năm như vậy còn chưa đủ, vậy mà còn muốn bắt
nàng để đùa giỡn. Trên đời này, tại sao còn có người có thể ác như vậy
chứ?
“Ha ha! Ngươi cứ mắng chửi đi, ngươi cũng chẳng cao thượng
hơn ai đâu! Ngươi nhiều lần tổn thương một kẻ ngu ngốc, lại ba phen mấy
bận đưa muội muội của mình vào chỗ chết, ngươi cũng không phải là kẻ tốt lành gì. Cho nên, ta lại muốn nhìn xem ngươi gieo gió gặt bão như thế
nào, sau đó còn có thể giúp ta đối phó với những kẻ ta chán ghét!” Người áo đen cười điên cuồng, sau đó biến mất khỏi phòng Vân Mộng Vũ.
“Tại sao? Tại sao phải đối xử với ta như vậy?” Vân Mộng Vũ nằm ấp trên
giường, khóc nức nở. Đây quả thật là báo ứng của nàng sao? Những gì nàng đã đối xử với Vân Liệt Diễm năm đó, hôm nay rốt cuộc cũng có người đối
với nàng như vậy sao?
Phế hết công lực toàn thân, làm sao có thể? Bảy năm nàng sống không bằng chết mới đổi được tình trạng ngày hôm nay, làm sao có thể phế đi toàn bộ được? Thế nhưng nàng vẫn muốn làm một
người bình thường, nhìn con của mình từng chút lớn lên. Ông trời ơi! Tại sao phải đối xử với nàng như vậy?
***
Ngày hôm sau, Hiên Viên Minh dường như không thể chờ đợi được, giống trống khua chiêng đến cưới Vân Mộng Vũ.
Trong Tứ vương phủ lại là một mảnh mây đen ảm đạm.
Vân Liệt Diễm vẫn chưa tỉnh lại, Hàn Chỉ lại lo lắng không biết nên lựa chọn như thế nào.
Mà chuyện Hiên Viên Minh cùng Vân Mộng Vũ thành thân, ai trong bọn họ cũng đều biết nguyên nhân. Nếu Hiên Viên Minh bảo Vân Mộng Vũ đi giết Hiên
Viên Phong, như vậy thì ngôi vị hoàng đế chính là vật nằm trong túi hắn.
Chỉ cần Hàn Chỉ không ra tay, bây giờ ai cũng không phải là đối thủ của Vân Mộng Vũ. Cho dù Hiên Viên Phong có sắp xếp chu toàn đến đâu, nếu không
giữ được mạng thì mọi chuyện cũng thành công cốc.
“Nếu không thì
chúng ta mời thái tử đến Tứ vương phủ đi. Lúc này, nếu mất đi lực lượng
chống lại Hiên Viên Minh thì chúng ta chỉ có bất lợi mà thôi” Đám người
Vân Phụng Khải cũng không muốn quan tâm đến cuộc chiến tranh giành ngôi
vị hoàng đế này, nhưng bây giờ mặc kệ cũng đã không được nữa.
Một khi Hiên Viên Minh leo lên ngôi vị hoàng đế, chuyện này tuyệt đối sẽ không chấm dứt dễ dàng như vậy.
“Cũng được, nhưng phải tìm người thay hắn ở lại phủ thái tử. Lúc này chúng ta không thể bức dây động rừng” Hàn Chỉ nghĩ nghĩ, hôm nay chỉ sợ chỉ còn
một cách duy nhất để làm mà thôi.
“Cha Hàn Chỉ, mẹ sẽ không có
chuyện gì chứ?” Từ lúc Vân Liệt Diễm xảy ra chuyện, Vân Thiểm Thiểm vẫn
luôn ở bên cạnh nàng. Nhìn thấy mặt ai cũng đầy đăm chiêu và lo lắng, nó biết lúc này mình không thể đem thêm phiền phức đến cho mọi người. Thế
nhưng nó thật sự rất lo lắng cho mẹ.
Nhìn cha Hàn Chỉ luôn truyền nội lực duy trì tính mạng cho Vân Liệt Diễm, Vân Thiểm Thiểm nói không
cảm động là nói dối. Nếu như lúc trước nó cho Hàn Chỉ tám mươi điểm thì
bây giờ Vân Thiểm Thiểm đã nhận định Hàn Chỉ là cha rồi.
“Sẽ
không có chuyện gì nữa, chỉ có điều phải oan ức nàng một chút rồi!” Hàn
Chỉ nhìn bộ dạng khổ sở của Vân Thiểm Thiểm, đột nhiên nghĩ ra một cách.
“Sao cơ?” Vân Thiểm Thiểm kinh ngạc, nhìn Hàn Chỉ.
“Ta muốn tuyên bố cái chết của nàng ra ngoài” Hàn Chỉ nhìn Vân Thiểm Thiểm, mở miệng nói. Chuyện này vẫn phải thương lượng với Vân Thiểm Thiểm.
“Cái gì?” Vân Thiểm Thiểm hô ra tiếng: “Không phải cha nói mẹ sẽ không có chuyện gì sao?”
“Ừ!” Hàn Chỉ gật gật đầu.
“Vậy cha muốn…” Vân Thiểm Thiểm không phải là một đứa nhỏ đần độn, nó cũng
đoán ra một chút Hàn Chỉ muốn làm cái gì. Lúc này, nếu như mẹ chết thì
Vân Mộng Vũ kia cũng sẽ không nghĩ đến chuyện trả thù mẹ nữa, mà cha
cũng có thể không cần lo lắng mà đi trợ giúp cho Hiên Viên Minh leo lên
ngôi vị hoàng đế.
Nếu vậy thì có thể lấy được tin tức từ miệng
lão hoàng đế kia, cứu mẫu thân của Hàn Chỉ, lại có thể giết chết lão
hoàng đế. Chỉ có điều, mọi chuyện đều phải nắm chắc thời gian, nếu không thì một khi Hiên Viên Minh đoạt được thực quyền, bọn họ sẽ không sống
yên được.
“Lão đại, Hiên Viên Phong sẽ đồng ý hợp tác sao? Vân
Mộng Vũ có thể tin đại tẩu đã chết sao?” Phương pháp tìm đường sống
trong cõi chết này không phải là không tốt, nhưng chỉ cần có một chút
sai lầm cũng sẽ gây phiền phức lớn hơn nữa.
“Cho nên chúng ta
phải làm cho thật một chút” Hàn Chỉ nhìn mọi người, nói tiếp: “Một tháng sau sẽ tuyên bố, trong lúc này phải đem hết toàn lực tìm cách giải độc”
“Tại sao phải là một tháng sau?” Phượng Lạc Vi có chút không hiểu. Không
phải Vân Mộng Vũ nói ba ngày sau thì độc sẽ bộc phát sao?
“Nếu
tuyên bố tin tức sớm như vậy sẽ khiến bọn họ nghi ngờ. Bọn họ nhất định
nghĩ rằng cho dù chúng ta không tìm ra giải dược thì vẫn có thể có cách
kéo dài tính mạng của Diễm nhi. Cho nên lúc này không thể tuyên bố ra
ngoài” Phượng Lăng Tiêu nhìn mọi người, tiếp tục nói: “Nghe nói có một
loại linh dược có thể ‘khởi tử hồi sinh’, sinh trưởng trên đỉnh Tử Vong
Sơn Mạch, tên gọi là Hồi Hồn Thảo, vạn năm mới có một cây, là tinh hoa
hấp thụ từ đất trời. Nếu có vật này thì nói không chừng chúng ta có thể
có cách”
“Hồi Hồn Thảo?” Đám người Phượng Lạc Vi đều lắc đầu, chưa từng nghe tới.
“Lão đại, không phải là huynh từng đi qua Tử Vong Sơn Mạch sao? Huynh cũng chưa từng nhìn thấy à?” Diệp Khuyết đẩy đẩy Hàn Chỉ.
Hàn Chỉ lắc đầu: “Nghe thì có nghe nói, nhưng chưa thấy bao giờ. Nếu có
được Hồi Hồn Thảo thì chiếm được bao nhiêu tỷ lệ thành công?” Hàn Chỉ
cũng chỉ nghe nói cái tên này thôi, những thứ khác cũng hoàn toàn không
biết gì cả.
“Hơn sáu phần mười” Hồi Hồn Thảo trong truyền thuyết
có thể ‘khởi tử hồi sinh’, chỉ cần hồn phách chưa rời khỏi thân thể thì
đều có cách cứu.
“Ta tự mình đi một chuyến đến Tử Vong Sơn Mạch”
Chỉ cần có một phần cơ hội, hắn đều muốn thử một lần. Bất luận thế nào
thì hắn cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn Vân Liệt Diễm chết!