Trong trận truyền tới từng đợt thanh âm nổ tung, đưa mắt nhìn cũng chỉ thấy một màu đỏ.
Thế nhưng lúc này đây, Vân Liệt Diễm trong trận lại mang vẻ mặt bồn chồn.
Nàng vốn có hai Hỏa Long che chở, cũng chỉ chống đỡ thêm được một thời
gian. Nay Hỏa Long bạo tạc, những quả cầu lửa nàng bố trí lúc trước lại
được gia tăng thêm năng lượng. Mà năng lượng này đủ đẻ bảo hộ nàng không bị thương tổn trong đại trận thêm một thời gian nữa.
Cái này tuy không phải là kế lâu dài, nhưng cuối cùng lại vì nàng mà tận dụng thêm chút thời gian.
Bây giờ nàng phải làm gì mới có thể thoát thân đây?
Nàng mới chỉ lên Lam cấp, đây đã là cực hạn rồi. Dù sao, dựa theo lẽ thường
thì trong vòng một tháng mà nhảy liền sáu cấp là chuyện hoàn toàn không
thể nào. Cho dù nàng hấp thu toàn bộ công lực của mẫu thân cũng khó có
thể hoàn toàn dung nạp chúng vào thân. Cho nên, nàng muốn phá trận cũng
hoàn toàn không có khả năng.
Cho tới bây giờ, Vân Liệt Diễm cũng không có cách nào khác, đành phải sử
dụng năng lượng Tử Tinh thạch lúc trước để tiếp tục chống cự. Tuy nhiên, nàng luôn có một trực giác rằng hôm nay không phải là ngày nàng táng
thân.
Ngọn nguồn lý do tại sao nàng có cảm giác này, ngay chính nàng cũng còn không rõ.
Bất luận thế nào, chỉ cần nàng tránh được một kiếp hôm này, ngày sau, nàng
chắc chắn sẽ khiến cho Vân gia trả lại những gì bọn họ đã đối xử với
nàng!
Dựa theo
khẩu quyết mà Hàn Chỉ truyền dạy, Vân Liệt Diễm phát động lực lượng Tử
Tinh thạch, đem thân mình bao lấy trong một mảnh ánh sáng tím nhu hoà.
Nhớ rõ Hàn Chỉ đã từng nói, vật này nhận thức nàng là chủ nhân, chỉ cần
nàng có thể phát huy cùng lợi dụng năng lượng lớn nhất của nó, như vậy
tuyệt đối sẽ có lợi cho nàng.
Người bên ngoài nghe
thấy từng tiếng bạo tạc, tất cả đều sợ ngây người, ngay cả Vân Phụng
Khải và Hiên Viên Minh đang không ngừng công kích hắc y nhân cũng không
khỏi dừng tay lại.
Nổ tung? Nàng… còn ở đấy hay không?
Toàn bộ hội trường lâm vào một mảnh tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng nổ mạnh vẫn
chỉ là tiếng nổ đó, ngay cả một thanh âm hô hấp cũng không có
Nữ nhân kia, thật sự chết rồi sao?
Đột nhiên, một tia ánh sáng tím từ trên trời giáng xuống. Chỉ nghe “oanh”
một tiếng, viên cầu kia đã bị nghiền nát, chung quanh không ít người bị
chấn động mà văng ra xa.
Tử sĩ Vân gia đang bày trận đều bị thương ngã xuống đất, máu tươi tưới đẫm nền đất đá.
Thế nhưng, trên khán đài không ai dám lên tiếng. Không sai, bọn họ không ai là không thấy tia ánh sáng tím kia.
Cao thủ Tử cấp!
Trên dưới toàn bộ Đông Thịnh quốc đã lâu không có xuất hiện cao thủ, cho dù
có người đã hao hết tất cả tâm huyết để đạt tới Lam cấp, lại cả đời khó
có thể đột phá. Đến nay, đột nhiên Đông Thịnh quốc lại xuất hiện một Tử
cấp.
Hiên Viên Minh là người đầu tiên phản ứng. Là người kia! Nhất định là cái
người hôm đó cứu đi Vân Liệt Diễm! Hắn cuống quít nhìn vào trong trận,
chỉ thấy một người mặc trường bào màu tím, tướng mạo bình thường, đang
ôm Vân Liệt Diễm trong ngực.
Hàn Chỉ khẽ thở dài một hơi, cúi đầu nhìn nữ tử trong ngực mình, mà đúng
lúc Vân Liệt Diễm cũng nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau, Vân Liệt Diễm vẫn
như trước không nhìn rõ cảm xúc trong mắt Hàn Chỉ. Thế nhưng lúc này
đây, nàng lại như cảm thấy khoé mắt hắn có chút vui vẻ.
Như là thưởng thức, hoặc như là bất đắc dĩ, cũng như mang chút sủng nịnh.
“Không phải ta đã nói nàng không được cậy mạnh rồi sao?” Hàn Chỉ quả thật có chút bất đắc dĩ.
Hắn cũng không nghi sẽ trở về cứu nàng. Hắn có rất nhiều chuyện quan trọng
phải làm, cũng biết việc kia nhất định hắn phải tự mình tìm hiểu rõ.
Thượng Quan Lâm Nhi đã từng cứu mạng hắn, cũng là nữ nhân yêu thương
nhất của hắn. Hắn cũng từng nghĩ tới, nếu có một ngày chuyện của hắn
giải quyết xong thì cũng chưa hẳn là không thể cưới nàng. Hắn không
thích có nữ nhân ở bên mình, Thượng Quan Lâm Nhi lại là ngoại lệ duy
nhất. Nói tóm lại, hắn không chán ghét nàng. Cho nên, kết quả như vậy
cũng không có gì là không tốt.
Lại không ngờ, bọn họ lại có quá nhiều vật cản. Nàng yêu hắn, lại không
thích hắn quá tàn nhẫn. Hắn không chỉ một lần muốn để nàng thấu hiểu,
hắn không thể nào có khả năng trở thành một nam nhân bình thường ở bên
cạnh nàng. Hắn còn có rất nhiều thứ phải làm, nàng lại cố chấp muốn hắn
thay đổi.
Mâu thuẫn cứ như vậy xảy ra, không thể vãn hồi. Hắn rời khỏi, nàng cũng
thương tâm tuyệt vọng. Lúc này đây, nàng dùng cách thức phối hôn để
khiến hắn trở về, muốn hắn thoả hiệp. Hắn cũng từng nghĩ sẽ như vậy.
Hắn chỉ không ngờ, ở Đông Thịnh quốc hắn lại gặp phải vật nhỏ Vân Liệt Diễm này. Ngay từ đầu, hắn chỉ là thưởng thức nàng. Thất Vương gia Đông
Thịnh quốc tâm cao khí ngạo kia nàng cũng dám đưa đến thanh lâu bán đấu
giá, điển hình cho loại người không sợ chết. Vì vậy, hắn cố ý nâng giá
lên, khiến cho nàng thắng lợi trở về, hắn thu hoạch cũng tương đối khá.
Tiền, hắn cũng không ngại nhiều!
Gặp lại ngoài phủ Thái tử, nàng lại bị đuổi giết. Hắn nhất thời hiếu kì,
muốn biết một nữ nhân không có võ công lại làm cách nào mà có thể bắt
được Thất Vương gia võ công cao cường. Ai ngờ, lần hiếu kì này lại khiến cho hắn phát hiện ra một bí mật. Nữ nhân này trời sinh mang dị năng
thuộc tính hoả. Chỉ cần nàng tu tập nội công tâm pháp, đợi thêm một thời gian nữa, nàng nhất định sẽ trở thành tiêu điểm trên cả đại lục. Cho
nên, hắn dường như không chút do dự mà cứu nàng, còn đưa cho nàng Tử
Tinh thạch.
Điều này cũng đã khiên hắn nhận ra, hắn thậm chí còn có chút mê luyến hương vị của nàng.
Hắn dùng một khoảng thời gian rất lâu để có thể thấu hiểu được cảm giác
này, cuối cùng lại không thể hiểu rõ. Hôm nay nhận được tin tức của Lâm
nhi, hắn biết rõ hắn phải trở về nói với nàng mọi chuyện. Nàng quả thật
là nên tìm một nam nhân tốt mà gả cho hắn. Với tính cách và điều nàng
mong muốn, chính hắn cũng khó có khả năng mang lại hạnh phúc cho nàng.
Hắn muốn nàng hiểu, nàng không được làm bất cứ chuyện điên rồ gì. Năm đó nếu không có nàng, hắn chỉ sợ sẽ chết không có chỗ chôn, đương nhiên
cũng sẽ không được như ngày hôm nay. Cho nên, hắn hi vọng nàng có thể
hạnh phúc. Nhưng thứ hạnh phúc đó hắn không thể cho nàng được.
Hắn lựa chọn trở về để giải quyết chuyện này, bởi vì nếu chậm một bước, Lâm Nhi sẽ có khả năng suy nghĩ không thông mà làm ra chuyện ngốc nghếch.
Thế nhưng, rõ ràng đã lên đường rồi, rõ ràng đã rời khỏi thành, hắn lại
đột nhiên quay đầu ngựa. Hắn cảm thấy không an tâm.
Không nhìn thấy vật nhỏ kia bình an vô sự, hắn không thể an tâm được!
“Tại sao ngươi lại cứu ta?” Vân Liệt Diễm nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hàn
Chỉ. Nàng không chỉ một lần muốn nhìn rõ, đôi mắt phía sau đám sương mù
trông như thế nao. Nhưng hết lần này đến lần khác, nàng luôn không nhìn
thấu được.
Mặc dù khoảng cách gần như vậy, nhưng cũng không thể nhìn cho rõ.
Điều này lại khiến cho nàng cảm thấy có một chút thất bại nho nhỏ.
“Ta cứu nàng, sau này, nàng sẽ là nữ nhân của ta!” Hàn Chỉ truyền cho Vân
Liệt Diễm một chút chân khí. Nàng vốn cũng không bị thương nặng, khí sắc cũng khá lên rất nhiều.
“Cái gì?” Vân Liệt Diễm hết nói nổi. Nam nhân đáng chết! Tại sao mà mỗi lần cứu nàng, hắn lại muốn nàng lấy thân báo đáp chứ?
Hàn Chỉ không để tâm đến lời nói của Vân Liệt Diễm, nhưng một khi hắn đã
quyết định thì cả đời sẽ không thay đổi. Cho dù là Lâm nhi lúc trước,
hắn cũng chưa từng nói là muốn thú nàng, hay là muốn chăm sóc nàng cả
đời. Từ đầu, hắn đối với Lâm nhi là cảm kích, cho nên mới suy nghĩ nếu
như nàng nguyện ý, hắn sẽ nghe theo quyết định của nàng. Thế nhưng cũng
chưa từng hứa hẹn.
Hắn chưa bao giờ hứu hẹn, vì một khi đã hứa, cả đời hắn cũng sẽ không thay đổi.
Một khắc hắn quay đầu trở về, hắn đã xác định, nữ nhân này, hắn muốn!
“Diễm nhi! Diễm nhi, con không sao chứ?” Thế trận vừa vỡ, Vân Phụng Khải ngay lập tức tìm kiếm thân ảnh Vân Liệt Diễm. Phải nhìn thấy nàng còn sống,
hắn mới yên tâm được.
Chỉ là khi nhìn đến Hàn Chỉ,
Vân Phụng Khải có chút ngẩn người. Khuôn mặt rất bình thường, hắn xác
định mình chưa gặp qua người này, nhưng chẳng hiểu tại sao hắn lại có
cảm giác rất quen thuộc.
“Con không sao. Tiểu thúc
thúc, đã để người lo lắng rồi!” Nhìn Vân Phụng Khải cả người bị thương
đến chật vật, Vân Liệt Diễm cảm thấy mũi mình có chút ê ẩm. Toàn bộ Vân
gia, ngoại trừ Mộc Miên thì cũng chỉ có tiểu thúc thúc vì nàng mà liều
lĩnh bất chấp tính mạng.
“Không có việc gì là tốt
rồi!” Vân Phụng Khải đi tới bên cạnh nàng, nhìn cả người nàng quả thật
một chút cũng không bị thương mới thở dài nhẹ nhõm.
“Đa tạ vị huynh đài này…” Vân Phụng Khải đang muốn mở miệng nói lời cảm tạ
Hàn Chỉ, lại thấy Vân Liệt Diễm túm lấy quần áo Hàn Chỉ, nhìn hắn mình
mà nói: “Tiểu thúc thúc, đây là Hàn Chỉ. Hắn cứu con hai lần rồi!”
“Là ba lần” Hàn Chỉ liếc mắt nhìn nàng. “Mạt Nhật” một lần, nếu không nhờ hắn, nàng đã sớm gặp Diêm Vương gia rồi!
“Ba lần với hai lần chênh lệch rất nhiều đó, có gì tốt để nói sao?” Vân
Liệt Diễm khó chịu chép miệng. Nam nhân này, một chút cũng không muốn
nhường nàng.
Vân Phụng Khải khẽ nhếch miệng, khi nhìn thấy đôi mắt Hàn Chỉ liếc qua đành ngoan ngoãn ngậm miệng. Khoé môi lại mang theo tư vị vui vẻ.
Hắn đến rồi! Diễm nhi nhất định sẽ không có chuyện gì nữa!
Vân Liệt Diễm nhìn thấy khoé miệng Vân Phụng Khải nhếch lên một nụ cười vui vẻ, ngay lập tức nhảy dựng lên như mèo bị nhổ lông. Nàng buông cánh tay Hàn Chỉ ra nhanh như điện, vẻ mặt ‘ta không biết kẻ bên cạnh’ đường
đường chính chính nói với Vân Phụng Khải: “Tiểu thúc thúc, người không
được hiểu lầm nha! Con với nam nhân này một cắc cũng không có quan hệ
đâu!”
Vân Phụng Khải cười ha hả: “Diễm nhi, là chinh con tự hiểu lầm nha!”
Hắn cười, vì hắn biết rõ Diễm nhi không sao. Vui thì vui thật, nhưng tiểu
nha đầu này, tâm tư vẫn còn rất tinh khiết. Vân Phụng Khải không thèm để ý đến cái trừng mắt của Vân Liệt Diễm, tự động bỏ qua.
Nàng đây chưa bị mất cảm giác đâu!
“Diễm nhi, con không sao là tốt rồi. Đều là phụ thân sai!” Vân Phụng Thiên
nhìn Vân Liệt Diễm còn sống, kích động chạy về phía nàng.
“Đứng lại!” Vân Liệt Diễm nhìn Vân Phụng Thiên, không chút nghĩ ngợi liền mở miệng quát lên.
Hàn Chỉ nhìn sang bên cạnh Vân Liệt Diễm, ánh mắt rơi trên người đám hắc y
nhân, hàn ý lập tức ngưng kết thành băng. Một mảnh ánh sáng tím xẹt qua, tất cả hắc y nhân trong nháy mắt liền tự bạo, máu tươi tung toé nhiễm
đỏ cả hội trường.
Âm thanh lạnh như băng không chút lưu tình vang lên: “Nữ nhân của ta, các ngươi không xứng để tự nàng động thủ!”
Vân Liệt Diễm mang vẻ mặt sùng bái nhìn bộ dáng lạnh lùng của Hàn Chỉ, chỉ
hận rằng trong tay không có đoá hoa hồng nào. Nếu có, nàng nhất định sẽ
nhào tới, không chút do dự mà đeo lên người hắn.
Một chiêu đập chết luôn. NGAO NGAO… Quá soái rồi!
“Nước miếng chảy ra rồi kìa!” Hàn Chỉ cúi đầu, nắm lấy cằm Vân Liệt Diễm,
hướng đến chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng cắn xuống.
Vân Liệt Diễm hoá đá. Nam nhân chết tiệt! Trước mặt nhiều người thế này mà
hắn dám ăn đậu hũ của nàng. Con mẹ nó, muốn chết! Vân Liệt Diễm không hề nghĩ ngợi, một cái tát liền vung lên.