Mộc Miên lúc này bội phục tiểu thư triệt để rồi. Trước kia, cho dù tiểu thư bị Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư khi dễ thành bộ dáng gì, cũng đều
tuyệt đối không cáo trạng với Tam lão gia. Lúc này đây, rõ ràng nàng
chiếm tiện nghi trước, lại còn học người ta đi cáo trạng.
“Có bị
thương không?” Vân Phụng Khải nghe thấy lời nói của Vân Liệt Diễm, vội
vàng lo lắng cúi đầu nhìn xem nàng có bị thương ở đâu không. Trước kia,
mỗi lần khi hắn trở về luôn nhìn thấy những mảng xanh miếng tím trên
người con bé.
Mỗi một lần nghĩ tới những thứ này, Vân Phụng Khải
lại cảm thấy đau lòng. Đứa bé này vừa mới ra đời thì đã không được sự
yêu thương của ông trời. Con bé vừa ra đời thì gặp hoả hoạn, còn bị ngu
ngu dại dại. Thân là trưởng nữ Vân gia nhưng con bé lại không có được sự quan tâm từ người khác. Nếu con bé còn mẫu thân ở bên cạnh thì chắc
chắn cũng sẽ không phải chịu nhiều uỷ khuất như vậy. Thế nhưng đại tẩu
vừa ra đi, bên cạnh con bé cũng chỉ còn lại nha đầu Mộc Miên chỉ hơn
nàng hai tuổi. Mộc Miên dù thông minh nhưng lúc đó vẫn chỉ là một hài
tử. Hai tiểu hài tử, cái gì cũng không hiểu, ở trong Thừa Tướng phủ thì
làm sao có thể không chịu uỷ khuất được? Cho đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, mùa đông năm đó, đại tẩu vừa mất không lâu, con bé cùng Mộc Miên trốn
trong phòng, bị lạnh tới đông cứng cả người. Đường đường là tiểu viện
của trưởng nữ mà hạ nhân cũng không có một người. Nếu như hắn không phát hiện ra thì chính hắn cũng không biết được, con bé có phải nối gót theo mẫu thân của nó hay không?
Vậy nên sau này, Mộc Miên dần dần
lớn, cũng học được rất nhiều thứ, cuộc sống của các nàng mới có thể tốt
hơn một chút. Tuy thỉnh thoảng hắn cũng đến thăm, nhưng lại không thể
một mực canh giữ bên cạnh các nàng. Những năm nay, đứa bé này thật sự đã chịu quá nhiều đau khổ. Hắn cũng oán trách đại ca, rõ ràng là hài tử
của nữ nhân mình yêu mến nhất, tại sao lại lạnh lùng như vậy? Hắn không
thể tin được, đại ca mình lại có thể thờ ơ như thế này.
“Không
có” Vân Liệt Diễm lắc đầu “Nhưng mà Vân Mộng Dao chết tiệt kia đẩy con
xuống hồ, suýt chút nữa là con chết đuối rồi. Còn có tên Hiên Viên Minh
ghê tởm kia, hắn không muốn lấy con, còn phái người đuổi giết con. Làm
cho con trọng thương, thiếu chút nữa là bỏ mạng rồi. Ô ô ô... Tiểu thúc
thúc, con thiếu chút nữa là không được gặp lại người rồi...”
Vân Liệt Diễm than thở khóc lóc khiến cho Mộc Miên bên cạnh “cảm động” muốn chết.
“Cái gì? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Hai hàng long mày tuấn tú của Vân Phụng Khải vặn lại với nhau. Lúc trước hắn có từng nghe Mộc Miên nhắc
đến chuyện Diễm nhi thích Thất vương gia. Chỉ là dù nói thế nào, Diễm
nhi cũng là trưởng nữ của Thừa Tướng phủ, Thất vương gia sao có thể làm
ra chuyện như vậy?
“Phụ thân không biết làm sao lại đột nhiên nói với hoàng thượng là muốn con cùng Hiên Viên Minh tứ hôn, hoàng thượng
thế nhưng lại hạ thánh chỉ. Ai biết tên Hiên Viên Minh kia làm sao lại
phát điên lên sai người ám sát con. May mà có người cứu, nếu không bây
giờ con cũng đã đi theo mẫu thân rồi” Vân Liệt Diễm chu chu cái miệng
nhỏ nhắn cùng vẻ mặt uỷ khuất nhìn Vân Phụng Khải. Hiên Viên Minh cũng
dám ám sát nàng, hại nàng bị thương. Hừ! Lúc này đã có chỗ dựa, nàng
nhất định phải hoà lại một ván, nếu không thì quá tiện nghi cho tên tiểu tử thối kia rồi!
“Cái gì? Tứ hôn con Thất vương gia?” Lúc này,
Vân Phụng Khải cũng sợ đến ngây người. Hắn không nghĩ tới, bình thường
mình không ở trong kinh thành, đối với tình huống bên trong cũng không
để ý đến, nhưng không thể tưởng tượng được hắn mới ra ngoài một chuyến,
vậy mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Tam lão gia, Thất vương
gia thật sự là có sai người ám sát tiểu thư, chính ngài ấy cũng có mặt
lúc đó” Mộc Miên cũng gật đầu. Tuy nàng không đồng ý chuyện tiểu thư đi
trêu chọc người của hoàng thất, nhưng cũng biết nếu tiểu thư không được
nhả ngụm tức này, trong lòng nhất định sẽ không thoải mái.
“Diễm
nhi, con yên tâm, thúc nhất định sẽ tìm Thất vương gia, bắt hắn phải trả lại cho con một cái công đạo” Đôi mắt đen của Vân Phụng Khải khoá chặt
Vân Liệt Diễm, hồi lâu mới thở dài một tiếng: “Diễm nhi, con thật tâm
thích Thất vương gia sao?”
Vân Liệt Diễm lấy hết sức lắc đầu, mặt đầy hắc tuyền. Cái loại cảm giác tự mình đập đá vào chân minh rất khó chịu.
“Tiểu thúc thúc, con không thích hắn, một chút cũng không thích, con còn ước
gì hắn từ hôn!” Khóe mắt Vân Liệt Diễm co rút. Nàng muốn tìm Hiên Viên
Minh tính sổ, không phải muốn kết hôn với hắn.
“Vậy Diễm nhi đã có ý trung nhân rồi sao?” Vân Phụng Khải thấy Vân Liệt Diễm phủ nhận nhanh như vậy, càng thêm nghi ngờ.
Xem ra mấy ngày này, hắn đã bỏ lỡ không ít chuyện!
“Không có” Khóe môi Vân Liệt Diễm giật giật “Tiểu thúc thúc, sao người lại hỏi như vậy?”
“Vậy là tốt rồi! Diễm nhi, hôm nào thúc đưa con đến gặp một người” Vân Phụng Khải nhìn nàng, căng nhìn lại càng thấy xinh đẹp. Có lẽ, hắn ta sẽ
thích Diễm nhi!
“Phụng Khải, ngươi về bao giờ đấy?” Hiên Viên Minh đi vào tiểu viện, nhìn thấy Vân Phụng Khải thì có chút kinh ngạc.
“Hoá ra là Thất vương gia, đã lâu không gặp. Hôm nay sao lại rảnh rỗi mà tới Thừa Tướng phủ vậy?” Vân Phụng Khải quay đầu lại, nhìn bộ dáng nhàn nhã của Hiên Viên Minh. Vừa rồi, hắn mới nhắc đến hắn ta cùng Diễm nhi, sao lại đến nhanh như vậy chứ? Cũng đúng lúc, hắn thật muốn xem xem, Hiên
Viên Minh đối đãi với chất nữ bảo bối hắn như thế nào.
Ánh mắt
của Hiên Viên Minh rơi trên người Vân Liệt Diễm. Nàng vừa rời giường,
đầu tóc tuỳ ý xoã ra, áo ngủ màu đỏ rộng thùng thình trên người, lộ ra
một mảng cổ trắng nõn. Tâm tư của hắn nhộn nhạo một hồi.
Hiên
Viên Minh nhíu mày, đi về phía Vân Liệt Diễm: “Ngươi không có một chút
cấp bậc lễ nghĩa nào cả sao? Có khách ở đây, ít nhất cũng phải ăn mặc
cho chỉnh tề chứ! Đường đường là một tiểu thư của phủ Thừa Tướng, những
thứ này đều không có học sao?”
Vân Liệt Diễm chớp chớp mắt, hai
tay ôm ngực tựa lưng trên cánh cửa, đôi mắt hoa đào mị hoặc liếc nhìn
Hiên Viên Minh, bên trong xuất hiện sự khinh thường “Bổn tiểu thư có học những thứ đó hay không, cũng không phiền Thất vương gia ngài phí sức
quan tâm. Ngược lại, tiểu thúc thúc của ta đang chào hỏi ngươi, mà ngươi cũng không trả lời, như vậy có phải ngươi cũng không hiểu cấp bậc lễ
nghĩa không?”
“Hừ! Ngươi đừng có không biết phân biệt! Bổn vương
chỉ có ý tốt đến xem ngươi đã chết chưa thôi!” Hiên Viên Minh thật không thể hiểu nổi bản thân mình, cho dù hắn có trấn tĩnh bao nhiêu thì khi
gặp nữ nhân này đều cảm thấy như đang gặp quỷ.
“Nha! Thất vương
gia, cô nãi nãi ta đã chết rồi vậy mà ngươi vẫn có thể nhìn thấy ta,
chẳng lẽ ngươi cũng theo ta lên Tây Thiên sao? Bổn tiểu thư quả thật
không biết Thất vương gia yêu thương ta sâu đậm từ lúc nào vậy, lại cam
nguyện tự tửvì ta đấy!” Vân Liệt Diễm lành lạnh mở miệng. Nàng biết, hắn đang ước gì nàng chết đi!
“Nữ nhân này, đến tột cùng là ngươi có liêm sỉ, phụ đức hay không?” Hiên Viên Minh đi đến trước mặt Vân Liệt Diễm, chiết phiến (2) nhẹ nhàng đập lên vai nàng “Nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ, ngươi cũng không biết thẹn hay sao?”
(2) Chiết phiến: Cây quạt cầm tay.
“Bổn tiểu thư có biết thẹn hay không thì có liên quan đến một lượng bạc nào
của ngươi sao?” Vân Liệt Diễm đưa ngón tay đẩy chiết phiến của Hiên Viên Minh ra khỏi đầu vai mình, đôi mắt tối sầm lại, sau đó chiết phiến của
hắn nhanh chóng bị thiêu thành tro tàn.
“Ngươi đã đùa phải cái
quỷ gì thế hả?” Hiên Viên Minh nhìn thấy chiết phiến của mình bị hoá
thành tro bụi, sắc mặt tối tăm, một tay đè chặt bả vai Vân Liệt Diễm.
“Thất vương gia, nói cho cùng thì Diễm nhi vẫn là tiểu thư Vân gia, là cháu
gái ta, người làm như vậy rất là không thích hợp!” Bàn tay của Vân Phụng Khải cũng vô thanh vô thức đặt lên vai Hiên Viên Minh.
Vân Liệt Diễm nhìn Hiên Viên Minh một cách khiêu khích. Nàng không tin hắn còn dám động thủ với nàng lúc này.
Sắc mặt Hiên Viên Minh âm u, nhưng sau lưng lại là Vân Phụng Khải, hắn
không thể không buông lỏng Vân Liệt Diễm ra “Ta thu hồi thư hôn sách. Ta sẽ bẩm với phụ hoàng, chúng ta tuỳ ý thành thân”