“Này, ngươi khoan đi đã, ngươi còn chưa nói cho ta biết muốn tìm ngươi thì
phải làm như thế nào!” Vân Liệt Diễm hô to một tiếng, nhưng Diệp Tô đã
sớm biến mất, vô tung vô ảnh.
“Tiểu thư, người nhận biết người
của “Mạt Nhật” sao?” Mộc Miên đến giờ vẫn còn như lâm vào sương mù. Nàng đã là chuẩn bị cách đối phó, sao lại dễ dàng đuổi được người đi như
vậy? Cái này cũng quá huyền ảo rồi!
“Không biết! Ngày đó người đã cứu ta, còn đưa ta chiếc nhẫn kia, lại còn sai người đến giết ta chính
là chủ tử của tên vừa rồi. Ta bị Hiên Viên Minh đuổi giết, may là được
bọn họ cứu giúp” Vân Liệt Diễm liếc mắt: “Ta vốn không có biết ‘Mạt
Nhật’ là cái gì nha!”
“Tiểu thư, vậy người nói chủ tử hắn có phải là vừa ý người không? Nếu không thì làm gì lại đưa cho người một thứ
quan trọng như vậy được? Lần này còn nhận nhiệm vụ nhưng không giết
người, đây không phải là vì tiểu thư sao?” Mộc Miên suy nghĩ, nhìn Vân
Liệt Diễm.
“Có quỷ mới bị hắn nhìn trúng!” Vân Liệt Diễm thoáng
cái nhảy dựng lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng. Không biết chuyện
gì xảy ra, Mộc Miên vừa nói tới đó nàng liền nhớ đến nụ hôn ngày đó.
Chết tiệt, nụ hôn đầu của nàng! Nàng vẫn cảm thấy hôn là một loại chuyện rất lãng mạn. Cái loại cảm giác răng môi gắn bó, nhất định là phải cùng
người mình yêu mến làm ra. Thế nhưng ngày đó đầu nàng bị lừa đá mới để
cho tên nam nhân ma quỷ kia hôn. Hơn nữa, hình như nàng còn say mê. Nhớ
tới chuyện này, Vân Liệt Diễm cảm thấy trên mặt nóng như phát sốt.
Nàng cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, thật sự không có đi làm mấy
chuyện quỷ quái như lấy thân báo đáp. Hắn chỉ cứu nàng có một mạng, não
tàn mới lấy thân báo đáp!
Vân Liệt Diễm đem ngân phiếu cất cho
kỹ, tính tính toán toán hai lần ngoài ý muốn lại thu được những bảy mươi vạn lượng hoàng kim. Có lẽ số tiền này đủ cho nàng tiêu trong một
khoảng thời gian ngắn. Bình thường nàng cũng không có yêu thích cái gì
đặc biệt, chỉ có yêu tiền mà thôi. Ai bảo nàng vừa ra đời liền bị đem
bỏ, tuy tuổi còn nhỏ nhưng... chết tiệt, trong trí nhớ lại hiện ra
khoảng thời gian còn nhỏ, nàng đã từng bi thảm đến thế nào. Nếu không
phải được đưa đến tổ chức thì kết cục của nàng, chắc chắn là bị chết
đói!
Cho nên, bất tri bất giác, nàng đã yêu thích vơ vét của cải. Dù sao, tiền tài là thứ nàng không bao giờ ngại nhiều.
Một đêm lật qua lật lại không ngủ được, trong đầu lại tuôn ra hình ảnh nàng cùng nam nhân kia hôn nhau. Làm hại Vân Liệt Diễm khi tỉnh lại, trên
mặt vẫn nóng rát.
“Tiểu thư, tiểu thư, mở cửa nhanh!” Sáng sớm, Vân Liệt Diễm mới ngủ được một chút liền nghe Mộc Miên bên ngoài hô to gọi nhỏ.
Vân Liệt Diễm nhíu mày, ý niệm khẽ động, một đám lửa nhỏ từ trong mắt Vân Liệt Diễm hướng Mộc Miên bay tới.
Khoé mắt Mộc Miên co rút, lập tức hét ầm lên: “Mưu sát!”
“Mộc Tiểu Bạch, ngươi muốn xuất gia làm ni cô sao?” Vân Liệt Diễm ngồi dậy,
hung dữ quát. Chết tiệt, tức chết nàng, tức chết nàng!
“Tiểu
thư...” Mộc Miên chật vật mãi mới chạy thoát khỏi ngọn lửa kia, khóc
không ra nước mắt. Tiểu thư, đây là năng lực quái dị gì vậy? Từ sau khi
tiểu thư chết đi sống lại, cứ hở ra là ném lửa, thần không biết quỷ
không hay, rất doạ người.
“Mộc Tiểu Bạch, ngươi dám hô một tiếng
với lão nương, lão nương bán ngươi cho người ta làm áp trại phu nhân!”
Vân Liệt Diễm thật sự phát hoả. Mơ mơ màng màng, nàng ghét nhất là lúc
ngủ bị quấy rầy. Bình thường đều không có hỏi xanh đỏ đen trắng, trước
hết cứ phát hoả cái đã.
“Tiểu thư, áp trại phu nhân hình như là
bị cướp đoạt, không phải bán...” Mộc Miên chịu thua. Tiểu thư càng ngày
càng nhẫn tâm, tối qua thì đem nàng bán cho sát thủ, hôm nay lại muốn
đem nàng bán đi làm áp trại phu nhân. Thế nhưng, ở đâu có mua áp trại
phu nhân?
“Mộc Tiểu Bạch!!!” Thanh âm rung chuyển trời đất vang lên.
Mộc Miên bịt chặt lỗ tai, thoáng cái nhảy ra rất xa.
Vân Liệt Diễm một cước đá văng cửa, lại bị lạc vào một vòng ôm bền chắc.
“Diễm nhi thật sự là hoạt bát hơn nhiều” Một thanh âm trầm ổn mang theo sủng nịnh vang lên.
Vân Liệt Diễm ngẩng đầu, rơi vào trong mắt là gương mặt ôn hòa quen thuộc.
Trong nội tâm khẽ động, Vân Liệt Diễm thốt lên: “Tiểu thúc thúc?”
“Diễm nhi lớn quá rồi!” Vân Phụng Khải sủng nịnh nhu nhu mũi Vân Liệt Diễm,
mỉm cười nhu hòa nhìn nàng. Tối hôm qua, tiểu tử Diệp Tô kia bảo người
mang thư đến đưa cho hắn, nói có người ra một trăm vạn lượng hoàng kim
mua mạng tiểu chất nữ (1) của hắn, hắn liền suốt đêm trở về. May mắn, may mắn, con bé không sao.
(1) Tiểu chất nữ: Cháu gái.
“Tiểu thúc thúc, sao người lại trở về?” Vân Liệt Diễm nhìn Vân Phụng Khải,
thật sự cảm thấy rất thân thiết. Kiếp trước nàng là cô nhi, lại lớn lên ở căn cứ, không có bạn bè gì nhiều, duy nhất chỉ có vài chị em tốt lại
chết khi làm nhiệm vụ. Mà kiếp này, nàng lại nhận được tình cảm của Mộc
Miên cùng vị tiểu thúc trước mắt này.
Đột nhiên, nàng có chút tham luyến loại cảm giác này.
Loại cảm giác này khiến cho Vân Liệt Diễm kinh hãi. Lão sư có nói, với tư
cách là một đặc công, nàng không thể có cảm tình, bất kì cảm tình nào
cũng không thể có, nếu không thì mạng của mình sẽ bị giao cho đối thủ.
Nàng làm được, nhiều năm như vậy nàng một mực lãnh huyết vô tình, bảo vệ một mạng nhỏ đặc công, nàng luôn thành công.
Chỉ là bây giờ,
dường như chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hoả diễm của nàng vốn đã bao bọc một tâm lạnh buốt lại xuất hiện một khe hở.
Vân Liệt Diễm cúi
đầu, tựa đầu vào ngực Vân Phụng Khải. Trong lòng nàng xuất hiện sự kiên
định. Nàng, đã không còn là nàng trước kia không phải sao? Nàng có thể
đã từng hâm mộ mọi người, có thể làm một người bình thường có tình cảm,
không phải sao?
Khoé môi nhếch lên, kiếp này nàng muốn sống thật tốt”
“Muốn cái gì đây? Sao lại vui vẻ như vậy?” Vân Phụng Khải nhìn thấy khóe môi
Vân Liệt Diễm nở nụ cười, đột nhiên thấy thật thoả mãn. Diễm nhi, rốt
cuộc con bé cũng đã trưởng thành, cũng biết cười rồi! Tiểu cô nương luôn đáng thương, khúm na khúng núm, rốt cuộc cũng đã trở thành một đại cô
nương xinh đẹp.
“Tiểu thúc thúc, có người khi dễ con!” Vân Liệt
Diễm ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đầy sủng nịnh của Vân Phụng Khải.
Nànng rất vô sỉ bày ra bộ mặt ngây thơi đến cực điểm đi cáo trạng.