Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 127: Đi vào cấm địa




Sau khi Vân Liệt Diễm rời đi một lúc lâu, đám người Kim Danh Tường mới có thể cử động lại.

“Là Phán Xét! Là năng lượng Phán Xét tuyệt đối!” Nét mặt già nua của Đại trưởng lão bây giờ đã trắng bệch, âm thành còn mang theo run rẩy không ngừng.

“Không thể nào!” Kim Danh Tường cũng bị dọa không nhẹ.

“Đúng vậy! Đại trưởng lão, tuy nguồn năng lượng kia khá giống với Phán Xét nhưng trên đời này chỉ có Thần thú thượng cổ mới có khả năng sử dụng Phán Xét tuyệt đối. Mà Thần thú thượng cổ cũng chỉ có Hỏa Phượng Hoàng, Hỏa Kỳ Lân và bộ tộc Thần Long. Bộ tộc Thần Long đã tuyệt chủng từ vạn năm trước, Hỏa Kỳ Lân thì đang ở gia tộc Hỏa thị – Hỏa Tử Mộ. Còn về phần Hỏa Phượng Hoàng không phải đã chết trong tay Hỏa Tử Mộ từ tám năm trước rồi hay sao?” Có người đưa ra nghi vấn.

Đại trưởng lão lấm tấm mồ hôi lạnh, chính ông cũng không muốn tin đây là Phán Xét tuyệt đối. Đám người bọn họ với thực lực Thần cấp thất giai cũng đã là cực hạn, nhưng dù cho có là cao thủ Thần cấp bát giai cũng không thể khiến cho tất cả bọn họ khiếp sợ như vậy. Thần thú có năng lực Phán Xét chính là Thần thú cao quý trời sinh, là Thần thú cao cấp. Năng lượng Phán Xét cường đại chỉ có Thần thú thượng cổ mới có. Mà Phán Xét tuyệt đối lại là nguồn năng lượng bễ nghễ thiên hạ, ngạo thị quần hùng, người bình thường không thể có được.

Một khi phóng thích loại năng lượng này thì hoàn toàn có thể trói chặt những kẻ yếu hơn mình, cho dù có là kẻ ngang tay cũng rất khó giãy ra được. Nó tuyệt đối là ưu thế của Thần thú thượng cổ, bởi vì họ đều được thiên địa sinh ra, là chúa tể của thế giới này. Vừa rồi lúc Vân Liệt Diễm cười khẽ, nàng đã dùng năng lượng của mình trấn trụ bọn họ, khiến cho bọn họ không thể phản kháng. Nếu như nguồn năng lượng này không phải là Phán Xét tuyệt đối thì ông cũng không thể nghĩ ra bất kỳ thứ gì khác.

“Mau, gửi thư đồng ý gia nhập đồng minh với Hỏa thị ngha lập tức. Kim thị sắp có phiền phức lớn rồi!” Đại trưởng lão đỡ lấy ghế dựa mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Cơ nghiệp vạn năm của gia tộc Kim thị sao có thể để cho ông ta hủy hoại trong chốc lát chứ? Nếu không, ông ta còn mặt mũi nào mà đối mặt với liệt tổ liệt tông!

“Danh Tường, mau theo ta đến cấm địa mở Diệt trận, tuyệt đối không thể để cho bọn họ thoát khỏi cấm địa được!” Đại trưởng lão bước nhanh ra ngoài, Kim Danh Tường cũng nhanh chóng đi theo.

“Nếu mở Diệt trận, chẳng lẽ chúng ta đành chôn luôn cả Kim Nguyên sao?” Kim Danh Tường lo lắng hỏi.

Diệt trận của gia tộc Kim thị vẫn luôn được đóng kín. Trận pháp bảo vệ Kim Nguyên không bị đánh cắp là một, còn Diệt trận lại là trận pháp quyếp tâm chôn sống cả Kim Nguyên cùng kẻ trộm. Nó là cơ quan được thiết lập từ lúc xây dựng cấm địa, chính là vì phòng ngừa một ngày Kim Nguyên bị lấy cắp.

Diệt trận thật ra cũng không phải là một trận pháp, chỉ là một cơ quan đóng cửa cấm địa. Cơ quan này chỉ có các triều đại tộc trưởng cùng Đại trưởng lão mới biết được. Gia tộc Kim thị tinh thông nhất là cách sử dụng nguyên tố kim loại, đồng vàng là kim loại có thể tùy ý thay đổi hình dạng cho nên xung quanh Kim Nguyên được bố trí dày đặc đồng vàng chỉ để hình thành một không gian hoàn toàn phong bế, chỉ cần mở cơ quan thì cả người lẫn Kim Nguyên đều rơi vào không gian đó, sau đó sẽ chết vì thiếu không khí và chênh lệch áp suất. Chỉ cần là loài sinh sống trên thế giới này, dù là nhân loại, thực vật hay Thần thú cũng đều chết khi không còn không khí. Cho nên, một khi cơ quan mở ra thì có thực lực có Thần cấp cửu giai cũng là uổng công. Dưới tình huống không thể thở, bọn họ cũng không thể kiên trì được lâu. Hơn nữa, trong không gian kín như bưng, xung quanh đều được vây bởi kim loại, hoàn toàn không thể phá vỡ mà thoát ra ngoài.

Gia tộc Kim thị của bọn họ có thể đứng sừng sững trên đại lục này mấy vạn năm cũng không phải là không có nguyên do.

“Cho dù mất đi Kim Nguyên cũng tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay kẻ khác. Kim Nguyên là thứ mà thất đại gia tộc khác đều muốn, nếu nó rơi vào tay người ngoài thì Kim thị chúng ta ắt phải diệt vong. Bát đại gia tộc đều mơ tưởng tập hợp đầy đủ bảy viên ngọc căn nguyên, nhưng bất kỳ một gia tộc nào cũng đều e ngại ngọc căn nguyên của mình rơi vào tay kẻ khác, cho dù hủy mất cũng tuyệt đối không giao ra ngoài. Bởi vì một khi ngọc căn nguyên của mình rơi vào trong tay người khác, đến lúc người nọ thống nhất đại lục thì bát đại gia tộc cũng không còn tồn tại nữa” Đại trưởng lão trầm ngâm một tiếng, nói tiếp: “Kim Nguyên tuy rằng quan trọng nhưng Kim thị lại còn quan trọng hơn. Chỉ cần Kim Nguyên còn ở trong gia tộc một ngày, Kim thị tuyệt cũng không đến nước diệt vong”

Nếu bị mang đi, ngày Kim thị diệt vong cũng không còn xa!

“Ta hiểu!” Kim Danh Tường gật gật đầu, đi theo Đại trưởng lão đến cấm địa.

Lúc này, đám người Vân Liệt Diễm đã đến bên ngoài cấm địa.

“Trầm Khê, ngươi xác định nơi này là cấm địa sao?” Vân Liệt Diễm trầm ngâm đứng nhìn tượng Phật bằng vàng ròng cực kỳ to lớn trước mặt.

“Đúng vậy! Cấm địa nằm ngay bên dưới tượng Phật” Kim Trầm Khê gật gật đầu. Thật ra muốn đến nơi đây cũng không dễ bởi vì khắp nơi đều có cao thủ canh gác, nhưng có Vân Liệt Diễm đứng bên cạnh thì đám thị vệ này cũng chỉ là con tép con tôm.

Trong mắt bọn họ thì nơi này thật sự rất dễ tiếp cận, nhưng với người khác thì còn còn khó hơn lên trời. Tượng Phật to lớn trước mặt có mối quan hệ tương liên với cấm địa bên dưới lòng đất, cho dù có đánh nát cũng không có tác dụng gì vì phía dưới vẫn còn rất nhiều cơ quan. Tượng Phật này nói khó nghe chính là vẻ bền ngoài mà thôi, bên trong còn bao nhiêu cơ quan thì người bình thường vốn dĩ không thể tưởng tượng nổi. Tổ tiên của gia tộc Kim thị vì bảo vệ Kim Nguyên mà đã không tiếc sức lực và thời gian.

“Thật to nha!” Vân Liệt Diễm không khỏi cảm khái, nếu nắm Kim Nguyên trong tay, nàng chẳng khác nào phú bà giàu có nhất thế giới này, muốn bao nhiêu vàng liền có bấy nhiêu.

Vân Liệt Diễm vô cùng kích động.

Đóa Đóa cùng Vàng nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của Vân Liệt Diễm liền liếc nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay đầu sang hướng khác. Người này tuyệt đối không phải là mẹ của họ, tuyệt đối không phải!

“Ha ha! Đối với gia tộc Kim thị mà nói thì thứ không thiếu nhất chính là vàng” Kim Trầm Khê mỉm cười.

Bất kỳ người nào ở Kim thị có năng lực biến đối kim khí đều có khả năng biến bất kỳ kim loại nào khác thành vàng. Nguyên tố nhiều nhất chính là kim khí, mà vàng chỉ là một trong những kim khí được sử dụng nhiều nhất mà thôi. Chỉ cần có Kim Nguyên trong tay thì thứ mà Kim thị dùng không hết chính là vàng bạc.

Rất nhiều người cũng vì điều này mà cảm thấy may mắn khi có thể gia nhập Kim thị, nhưng phía sau may mắn đó chính là vô hạn thống khổ. Bởi vì cảm giác có tiền trong tay nhưng không có tự do để mua bất cứ thứ gì, chính là thống khổ tột hạn.

“Vậy bây giờ chúng ta đến bên dưới tượng Phật bằng cách nào đây?” Vân Liệt Diễm nhìn chằm chằm tượng Phật, thầm nghĩ có khi nào bên trong lại rỗng ruột hay không.

Nàng còn chưa nói phỏng đoán của mình ra khỏi miệng thì Kim Trầm Khê đã bác bỏ nghi ngờ của nàng: “Tượng Phật này đặc ruột, muốn vào cấm địa phải đặt ba mảnh ngọc bội này ở phía trên cơ quan”

Khóe miệng Vân Liệt Diễm co rút, rỗng ruột đã là nhiều vàng rồi, đằng này còn đặc ruột cơ đấy. Nàng nhìn tượng Phật, âm thầm tìm cách rinh nó bỏ chạy.

“Mẹ, chúng ta nên vào trong rồi” Vàng hảo tâm nhắc nhở.

Đóa Đóa lại giơ tay che mặt. Mẹ rất đáng khinh, cả đời chưa thấy vàng bao giờ sao?

Đi theo bên cạnh Vân Liệt Diễm đã lâu, mỗi một động tác của nàng đều được Vàng cùng Đóa Đóa đoán ra nàng đang nghĩ gì trong đầu. Chuyện nàng muốn làm luôn luôn hoàn hoàn chỉnh chỉnh viết trên mặt nàng.

“Hừ!” Nhìn thấy biểu tình của hai đứa nhỏ, Vân Liệt Diễm bất mãn hừ lạnh. Hai đứa con gái của nàng đều rất bất hiếu, nuôi tụi nó lớn thành như vậy bộ dễ lắm sao? Một bên ăn một bên mặc, bộ không bên nào tốn tiền hết sao?

Đóa Đóa cùng Vàng đồng thời cúi đầu. Các nàng thề, các nàng tuyệt đối chưa từng lấy một đồng tiền nào của mẹ chứ đừng nói là vàng bạc. Tiền trả cho quả táo mà Đóa Đóa gặp lúc nãy là do Vân Liệt Diễm chôm chỉa từ túi con bé, còn nói rất cao đẹp “Mẹ không có tiền”. Chi phí đến thành Kim Giáp cùng Kim thành cũng đều moi từ túi Đóa Đóa, bởi vì Ngục Tu đã đưa một chiếc nhẫn trữ vật cho nàng từ lúc ra khỏi Ám Chi Sâm Lâm, bên trong có bao nhiêu tiền Đóa Đóa cũng không biết. Kể từ đó, Đóa Đóa đã bĩ Vân Liệt Diễm nheo mắt theo dõi.

Kim Trầm Khê nhìn vẻ mặt của cả ba người, có chút mờ mịt.

Hắn đi lên phía trước, chỉ chỉ vào một chỗ ý bảo Vân Liệt Diễm đặt ba mảnh ngọc bội vào.

Vân Liệt Diễm lấy ngọc bội ra, đặt vào một lỗ trũng mà Kim Trầm Khê đã chỉ. Sau đó âm thanh kim loại ma xát lẫn nhau vang lên, nơi ngọc bội được đặt vào xuất hiện một cánh cửa dẫn đến con đường hầm tối đen. Đi vào trong mới nhận ra đây là một chiếc cầu thang dẫn xuống phía dưới. Nơi cuối con đường tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, trái tim Vân Liệt Diễm lại đập kịch liệt một lần nữa.

Là vàng ròng!

Đây mới là cung vàng điện ngọc chân chính, nếu mà ở hiện đại thì chính là kỳ công lớn nhất thế giới.

“Chúng ta cứ đi vào như vậy sao?” Vân Liệt Diễm nhíu mày, đường hầm này được xây bằng kim khí, cũng chẳng có lối thông gió, nếu đi vào trong đó thì làm sao để thở?

Kim Trầm Khê mờ mịt nhìn Vân Liệt Diễm. Có vấn đề gì sao?