Với thực lực bây giờ của Hàn Chỉ mà muốn giết chết thành chủ thành Hàn Quý quả thật tương đối dễ dàng.
Phủ thành chủ là nơi dễ tìm nhất trong
thành Hàn Quý, ngay phía sau quảng trường chợ trung tâm, đồng thời cũng
là tòa nhà lớn nhất. Công trình xây dựng ở thành Hàn Quý có chút tương
tự với thành Hỏa Quý, toàn là những tòa nhà bằng đá to lớn, khác hẳn với các công trình bằng gỗ ở đại lục Tranh Vanh.
Phủ thành chủ thủ vệ sâm nghiêm, nhưng
đối với một người từng là sát thủ như Hàn Chỉ mà nói cũng chẳng là gì.
Muốn thần không biết quỷ không hay lẻn vào phủ cũng là chuyện dễ dàng.
Trăng đã lên cao, khắp thành Hàn Quý để là một mảnh yên tĩnh. Thị vệ phủ thành chủ cũng đều đã có chút buồn ngủ.
Thế nhưng phòng khách chính trong phủ
lại khiến cho Hàn Chỉ bất ngờ, không ngờ bên trong lại đèn đuốc sáng
trưng, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh huyên náo.
Đã trễ thế này, phủ thành chủ vẫn còn tiệc rượu mua vui sao?
Hàn Chỉ lặng lẽ đứng bên ngoài phòng
khách chính, nóc nhà nơi này cũng không phải bằng gạch ngói vụn, cho nên không thể nào xốc lên nhìn lén. Giải quyết hai gã thủ vệ ngoài cửa,
thừa dịp có thị nữ bưng thức ăn vào trong mà lẻn vào nội sảnh núp ở phía sau cột đá.
Phủ của một vị thành chủ nhỏ bé này vậy
mà lại còn hoa lệ hơn cả hoàng cung ở đại lục Tranh Vanh, sảnh lớn còn
to hơn cả điện chủ hoàng cung. Vị trí trốn tránh của Hàn Chỉ còn cách
đại sảnh chính gần trăm mét, đại sảnh rộng rãi, một nhóm vũ cơ đang
khiêu vũ, nhạc công bên cạnh cũng đang tấu nhạc, nơi nơi đều là mùi rượu cùng mùi thơm son phấn.
Hàn Chỉ thật sự không thích đám nữ nhân
lẳng lơ này, trên người hở chỗ này lộ chỗ kia. Nếu bây giờ có ai nhìn
thấy gương mặt của Hàn Chỉ sẽ chỉ thấy lạnh lùng cùng chán ghét.
Hàn Chỉ âm thầm tính toán trong lòng,
thực lực của đám vũ cơ này đều ở khoảng Thiên Tử cấp, vốn không tạo
thành uy hiếp cho hắn. Ngoài ra, trong đại sảnh ngoại trừ một cao thủ
Thần cấp nhị giai ra thì còn một Thần cấp nhất giai, mà kể cả nhạc công
kia cũng chưa đến Thần cấp.
Một nhóm người như vậy đối với Hàn Chỉ mà nói, muốn giải quyết cũng khá dễ dàng.
Đến khi thị nữ bưng thức ăn ra ngoài, cửa cũng đóng lại, cơ hội đến.
Nếu như bị thủ vệ vây công, Hàn Chỉ tự
nhận không có cơ hội chiến thắng. Dù sao, hắn cũng chỉ có một người, mà
thủ vệ trong phủ thành chủ lại là cả ngàn người. Khóe môi Hàn Chỉ khẽ
nhếch, ánh mắt dừng trên người đám vũ cơ kia lộ ra tia sáng tàn nhẫn. Dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không vừa mắt đám nữ nhân này, bây giờ hắn
đã có thể hoàn toàn miễu sát những kẻ dưới Thần cấp.
Nội lực lặng lẽ ngưng trọng, từng tia sáng tím như lệnh tiễn bắn ra từ trong mắt hắn đâm xuyên qua người từng vũ cơ.
Chỉ nghe vài tiếng ầm ầm, những vũ cơ
kia đều bị đông thành băng, sau đó đồng loạt vỡ nát ra như bị búa đập.
Trên mặt đất cũng chỉ còn vương lại vài vết máu, phần còn lại đều biến
mất.
“A! Thiểm Thiểm, cứu mạng!” Lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu.
Sau đó, Hàn Chỉ thu nội lực lại chỉ trong nháy mắt, từ từ đi ra khỏi cột đá.
“Thiểm Thiểm?” Hàn Chỉ nhỉn người đang
ngồi trên chủ vị. Không phải Thiểm Thiểm thì là ai? Hắn không thể nào
ngờ rằng hắn đến ám sát thành chủ thành Hàn Quý, thế nhưng lại gặp Thiểm Thiểm.
Dung nhan có bảy phần tương tự hoàn toàn miêu tả được mối quan hệ của hai người. Thành chủ thành Hàn Quý vốn
định ra tay cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm Hàn Chỉ, sau đó không tự giác
quay đầu lại nhìn Vân Thiểm Thiểm.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Người là… cha Hàn Chỉ?” Một lúc lâu
sau, Vân Thiểm Thiểm mới kịp phản ứng. Sau đó nó nhảy lên phía, quan sát Hàn Chỉ từ trên xuống dưới, vẫn còn không dám tin.
“Là ta!” Hàn Chỉ gật gật đầu, hỏi: “Sao con lại ở đây?”
“Ách! Cha Hàn Chỉ, người có thể nói cho
con biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hay không?” Vân Thiểm Thiểm trừng
to đôi mắt nhìn chằm chằm Hàn Chỉ. Nó nằm mơ sao? Hay là nó bị hoa mắt?
Bộ quần áo này, mái tóc bạc trắng này, ánh mắt này, tất cả đều là của
cha Hàn Chỉ. Thế nhưng còn khuôn mặt kia lại là của nó mà!
“Ta nói với con từ lâu rồi, con chính là con trai ta. Còn chuyện cụ thể như thế nào thì chờ gặp lại mẹ con, nàng sẽ nói cho con biết” Hàn Chỉ nhíu nhíu mày. Hắn không ngờ cha con hắn
lại gặp mặt nhau dưới tình huống này, thật sự không biết nên giải thích
với Vân Thiểm Thiểm như thế nào.
“Đúng rồi! Mẹ con đâu?” Vân Thiểm Thiểm vừa nghe nhắc đến Vân Liệt Diễm liền kích động, đã rất lâu rồi nó chưa gặp lại mẹ.
“Mẹ con xảy ra chút chuyện, lát nữa ta
sẽ nói rõ ngọn nguồn cho con. Con nói cho ta biết, con quen vị thành chủ thành Hàn Quý này sao?” Hàn Chỉ nhìn về phía vị thành chủ, thoạt nhìn
chỉ vừa hơn hai mươi tuổi một chút, nhưng lại có chút tương tự với Vân
Phụng Khải.
“À! Cha Hàn Chỉ, cha đến đây làm gì?” Vân Thiểm Thiểm cũng không hiểu tại sao cha Hàn Chỉ lại muốn giết những vũ cơ này.
“Ta tới để giết hắn” Ánh mắt của Hàn Chỉ dừng trên người thành chủ thành Hàn Quý, hi vọng nam nhân này không có
quan hệ gì với Vân Thiểm Thiểm, nếu không quả thật rất khó giải quyết.
Nếu không giết thành chủ thành Hàn Quý thì hắn phải giết thành chủ thành Hàn Nhâm, nhưng từ đây đến thành Hàn Nhâm lại cần một ít thời gian, mà
bây giờ thứ hắn không có nhất chính là thời gian.
“Phụt!” Khóe miệng Vân Thiểm Thiểm co
rút, nhịn không được cười ra tiếng: “Cha Hàn Chỉ, cha có biết người này
là ai không? Là em vợ của cha đó! Tam ca của mẹ – Vân Húc Trạch”
Vân Thiểm Thiểm mang vẻ mặt vui sướng
khi người gặp họa nhìn Hàn Chỉ đang dần đen mặt. Thật ra nếu Hàn Chỉ
không phải là cha ruột của nó thì nó cũng đã xem hắn là cha ruột của
mình kể từ khi còn ở đại lục Tranh Vanh. Bây giờ đột nhiên lại biết hắn
là cha ruột của mình, tuy rất bất ngờ nhưng vẫn trong tầm có thể chấp
nhận được, thậm chí còn một chút vui vẻ.
“Ách! Muội phu, không biết vi huynh đã
trêu chọc gì ngươi mà hơn nửa đêm ngươi đến đây đòi giết ta vậy?” Vân
Húc Trạch phe phẩy cây quạt, hơi có chút hương vị lãng tử phong lưu.
Hàn Chỉ nhất thời cảm thấy xấu hổ. Hắn
không ngờ mình đến thành Hàn Quý giết người mà còn có thể gặp loại
chuyện này, nếu để cho Diệp Khuyết biết, bảo đảm tên điên đó sẽ cười cho thúi ruột.
“Cha Hàn Chỉ, rốt cuộc là đã xảy ra
chuyện gì? Sao cha muốn giết cậu nhỏ?” Vân Thiểm Thiểm gặp Vân Húc Trạch vào ngày hắn kế nhiệm chức vị thành chủ thành Hàn Quý, Long lão đầu
cũng đã bảo đây là sư huynh của nó. Vân Húc Trạch cũng không quan tâm
lắm đến chuyện của Vân gia, cả đời hắn cũng không có bất kỳ người thân
nào ngoại trừ sư phụ Long lão đầu. Bây giờ đột nhiên cháu ngoại kiêm sư
đệ của mình xuất hiện, đương nhiên là vô cùng yêu quý.
Cho nên, hai ngày Vân Thiểm Thiểm đã ở
trong phủ thành chủ chơi đùa. Tối nay, Vân Húc Trạch nói buồn chán nên
tìm mấy vũ cơ đến khiêu vũ, không ngờ mới nhảy có một nửa mà đã bị người đánh chết. Nếu không phải Hàn Chỉ đột nhiên dừng tay thì Vân Húc Trạch
cũng sẽ ra chiêu.
“Mẹ cùng muội muội của con bị Hỏa Tử Mộ
đưa đến Hòa thành. Bây giờ ta vẫn không có tin tức của nàng, lại càng
không đến được Hỏa thành. Phương thức nhanh nhất chính là tìm được Hàn
Lăng, nhờ ông ta đến Hỏa thành tìm hiểu tin tức. Cũng bởi vì không biết
cách liên lạc với ông ta nên ta nghĩ đến chuyện giết thành chủ thành Hàn Quý, khiến cho ông ta để ý” Nếu Vân Húc Trạch không phải là người ngoài thì Hàn Chỉ cũng không cần giấu diếm ý đồ của mình nữa. Thế nhưng bảo
hắn gọi Hàn Lăng một tiếng phụ thân, hắn vẫn không làm được.
“Cái gì? Mẹ với muội muội bị bắt đến Hỏa thành?” Vân Thiểm Thiểm kinh hô ra tiếng. Tuy nó mới vừa đến đây nhưng
vẫn tìm hiểu mọi chuyện, hơn nữa còn nhờ Vân Húc Trạch mà hắn hiểu Hỏa
thành là nơi như thế nào. Mẹ bị bắt đến đó, đương nhiên là lành ít dữ
nhiều.
“Ngươi muốn tìm tộc trưởng Hàn Lăng sao?” Vân Húc Trạch nghe thấy, cũng hiểu đại khái sự tình.
Hàn Chỉ gật gật đầu. Hắn nhất định phải
nhanh chóng đến Hỏa thành, bởi vì cảm giác bất an trong lòng hắn càng
ngày càng sâu. Cho dù chỉ là một tin nàng vẫn khỏe còn tốt hơn là hoàn
toàn không biết gì cả như lúc này.
“Nếu vậy thì ta có cách. Thời điểm thành chủ mười tòa thành kế nhiệm đều phải viết tư liệu cá nhân gửi đến Hàn
thành. Thế nhưng tộc trưởng có đọc hay không thì ta cũng không chắc
chắn” Tài liệu kia vẫn chưa được Vân Húc Trạch gửi đi cho nên hắn có thể giúp Hàn Chỉ gửi tin, nhưng tộc trưởng gia tộc Hàn thị cũng không phải
một nhân vật dễ mời như vậy.
“Ngươi chỉ cần gửi tin đến Hàn thành, ta tự có cách khiến ông ta tự mình đến nơi này” Hàn Chỉ nhìn Vân Húc
Trạch, lại nói: “Cám ơn!”
“Đều là người một nhà, đừng ngại. Ta đi
chuẩn bị, sáng mai sẽ gửi đi, chậm nhất trong vòng ba ngày sẽ có tin tức nếu như ngươi có thể gây chú ý được với tộc trưởng” Vân Húc Trạch cười
nói với Hàn Chỉ: “Mấy ngày nay ngươi cứ ở đây đi. Nhờ phúc của muội muội mà ta mới giữ được cái mạng này, ta nhất định tận tâm tận lực giúp muội ấy”
Hàn Chỉ gật gật đầu, nếu là như thế thì
chuyện dễ lo hơn rồi. May mắn trước đó Vân Liệt Diễm có giao chiếc nhẫn
của mẫu thân lại cho hắn, khi Hàn Lăng nhìn thấy chắc chắn sẽ tin.
Vân Húc Trạch sai người chuẩn bị phòng
ở, sau đó Hàn Chỉ trở lại khách điếm báo tin cho Diệp Khuyết. Diệp
Khuyết cũng ngay lập tức đến thành Hỏa Quý báo tin cho Vân Phụng Khải,
Phượng Lăng Tiêu cùng Đại Bạch. Bây giờ, thành Hỏa Quý chắc chắn không
còn an toàn nữa.
Sau đó, Hàn Chỉ giao chiếc nhẫn cỏ bốn
lá cho Vân Húc Trạch kèm vào tư liệu cá nhân, còn dặn dò kỹ lưỡng rằng
phải giao vào tay Hàn Lăng.
Đợi cho tất cả mọi chuyện xong xuôi thì
trời cũng sáng. Vân Húc Trạch sai người chuẩn bị bữa sáng rồi cùng ăn
với Hàn Chỉ và Vân Thiểm Thiểm.
“Thiểm Thiểm, sao chỉ mình con ở đây?
Vàng đâu?” Trên bàn cơm, Hàn Chỉ rốt cuộc cũng có thời gian thăm hỏi Vân Thiểm Thiểm. Tối hôm qua đã nhận thấy Vàng không có ở bên cạnh Vân
Thiểm Thiểm, mà là một tiểu cô nướng nhỏ tuổi, thực lực cũng chỉ ở Thiên tử cấp, tuyệt đối không có khả năng là Vàng.
Ngân Linh Nhi đang ăn cơm, vừa nghe thấy Hàn Chỉ hỏi đến Vàng liền run tay, đũa cũng không rơi xuống trên bàn.
Suốt cả đêm, Ngân Linh Nhi nhìn bọn họ
vội đến vội đi, nàng cũng không dám lên tiếng. Vốn dĩ muốn trên bàn cơm
hôm nay sẽ tự giới thiệu mình với phụ thân của Vân Thiểm Thiểm, không
ngờ nàng còn chưa mở miệng mà đã nghe Hàn Chỉ hỏi về chuyện của Vàng.
Chẳng lẽ người nhà của Vân Thiểm Thiểm đều biết Vàng sao?
Vân Thiểm Thiểm sửng sốt, đột nhiên cảm thấy có chút trống vắng trong lòng.
Vàng… Trong đầu chợt lóe lên một bóng dáng mơ hồ, nhưng sau đó lại biến mất.
Vân Thiểm Thiểm nhìn Hàn Chỉ bằng ánh mắt mờ mịt, hỏi: “Vàng là ai?”
Hàn Chỉ hơi nhíu mày, nói: “Thiểm Thiểm, không phải lúc trước con cùng Vàng rời khỏi nhà sao? Tại sao bây giờ
lại không thấy con bé đâu?”
Lúc Vàng ra đời là chính hắn dùng máu
của Vân Thiểm Thiểm giúp con bé phá kén, cũng chỉ vì muốn sau này con bé sẽ ký kết khế ước với Vân Thiểm Thiểm, trợ giúp Vân Thiểm Thiểm. Con bé là lễ vật mà người làm cha như hắn tặng cho con trai. Kim Diễm Sư là
Thần thú được sinh ra từ linh khí của đất trời, tuy không phải là Thần
thú thượng cổ nhưng thực lực lại vô cùng cường đại, hoàn toàn không thể
đem ra so sánh với những Thần thú bình thường. Nếu Vân Thiểm Thiểm có
thể kí kết khế ước bình đẳng với con bé, bất kể là đối với Vân Thiểm
Thiểm hay Vàng cũng đều là lợi ích rất lớn. Sau đó Vân Liệt Diễm nhìn
thấy Vàng khá đáng yêu, khi đó bọn họ vẫn chưa có con gái cho nên nàng
đã xem Vàng như con gái của mình, thậm chí còn nói nhất định phải gả
Vàng cho Vân Thiểm Thiểm làm con dâu của mình.
Tuy Hàn Chỉ cảm thấy quyết định của Vân
Liệt Diễm có chút vội vàng, dù sao hai đứa vẫn còn nhỏ, không cần phải
định chung thân sớm như thế. Tuy nhiên, bất kể thế nào thì bọn họ đều
xem Vàng là người nhà, bây giờ Vân Thiểm Thiểm thế nhưng lại hỏi Vàng là ai. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt của Hàn Chỉ dừng lại trên người
Ngân Linh Nhi. Ngân Linh Nhi nhịn không được rùng mình một cái. Không
biết tại sao nàng lại cảm thấy ánh mắt của phụ thân Vân Thiểm Thiểm
khủng khiếp như vậy, khiến cho nàng chảy mồ hôi lạnh khắp người.
“Ngươi là ai?” Hàn Chỉ cũng không cảm
thấy vui vẻ với tiểu cô nương đột nhiên xuất hiện này. Từ trước đến nay
hắn đều chán ghét nữ nhân, ngoại trừ con gái bảo bối cùng thê tử của
hắn, những nữ nhân khác dù lớn hay nhỏ cũng đều là hạt sạn trong mắt
hắn.
“Hàn thúc thúc, con tên là Ngân Linh
Nhi, là công chúa Bắc Diệu quốc, cũng là sư muội của Thiểm Thiểm. Con tu luyện cùng Thiểm Thiểm nhiều năm, chưa bao giờ nhìn thấy Vàng mà thúc
nói đến” Ngân Linh Nhi tự trấn định bản thân, áp bức của Hàn Chỉ quá
mạnh, khiến cho nàng có chút chịu không nổi. Vân Thiểm Thiểm luôn duy
trì bộ dạng thanh lãnh nhưng lại mang theo một chút bình thản, đối mặt
với người nào cũng là bộ dạng hòa đồng. Phụ thân của hắn lại không giống như vậy. Kể từ sau khi giết người đêm qua đến bây giờ vẫn nhìn chằm
chằm nàng bằng ánh mắt không vui cũng không buồn, thế nhưng lại khiến
cho nàng có cảm giác lông tóc dựng đứng.
“Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi có
biết Vàng không?” Hàn Chỉ nghe thấy lời của Ngân Linh Nhi, càng thêm
không tin. Hắn chẳng qua chỉ hỏi nàng là ai, cũng không có hỏi nàng biết Vàng không, thế mà nàng lại vội vàng thông báo không biết Vàng.
“Hàn thúc thúc, con… Con thật sự không
biết Vàng, cũng chưa từng nghe nói qua người này. Ngay cả Thiểm Thiểm
cũng không biết thì sao con biết được?” Ngân Linh Nhi bị giọng điệu hỏi
dò của Hàn Chỉ khiến cho cả người run lên, thế nhưng nàng vẫn không để
lộ sơ hở. Chỉ cần Vân Thiểm Thiểm không còn nhớ đến Vàng, nàng cũng một
mực chắc chắn chưa từng gặp qua Vàng, mặc kệ người khác nói gì cũng đều
vô dụng.
“Ha ha! Muội phu, xem ngươi hù chết tiểu cô nương người ta kìa. Tiểu cô nương này dù sao cũng là hôn thê của
Thiểm Thiểm, ngươi còn trêu chọc con dâu coi chừng sau này Thiểm Thiểm
chịu thiệt thòi đó!” Vân Húc Trạch ở một bên cười ha ha. Công chúa Bắc
Diệu quốc quả thật là hắn cũng không có hảo cảm gì, sư phụ cũng từng nói người trong cung không mấy ai tốt cả. Hắn theo sư phụ nhiều năm, năng
lực nhìn người cũng tốt hơn không ít, tiểu cô nương ngang ngược này quả
thật không thể nào khiến cho hắn thích được. Tuy nhiên dù sao nàng cũng
chỉ là một đứa bé, hắn cũng chẳng muốn tính toán cùng nàng.
Sắc mặt Hàn Chỉ lại càng lạnh thêm vài phần. Ánh mắt dao găm ghim chặt vào người Vân Thiểm Thiểm.
Vân Thiểm Thiểm rụt rụt đầu, đáp: “Hì
hì! Cha à, cũng chỉ là đùa giỡn thôi, không có sự đồng ý của mẹ, con nào dám làm loạn chứ!”
Tiếng cha của Vân Thiểm Thiểm khiến cho
sắc mặt Hàn Chỉ cũng dịu đi một chút, nhưng hắn vẫn nói với Vân Húc
Trạch: “Chuẩn bị nơi khác cho nàng ta, ta không thích ăn cơm cùng người
ngoài”
Khóe miệng Vân Húc Trạch co rút, bây giờ hắn đã nhận ra vị muội phu này là người rất thẳng thắn.
Sắc mặt Ngân Linh Nhi liền thay đổi, trong mắt ánh lệ, kéo ống tay áo của Vân Thiểm Thiểm: “Thiểm Thiểm…”
“Ách! Ngươi vẫn nên đi đi, tính tình của cha ta không tốt lắm đâu!” Vân Thiểm Thiểm vội vàng né tránh Ngân Linh
Nhi. Tính tình ghét nữ nhân của cha hắn nổi tiếng khắp đại lục Tranh
Vanh, lúc trước mẹ nó hạ dược, còn kéo đám nữ nhân kia cởi sạch quyến rũ cha mà vẫn không hề thành công. Hơn nữa, trải qua một khoảng thời gian
thật dài nó đã đúc kết được một chân lý, có thể khiến cho cha không ghét nữ nhân, ngoại trừ là mẹ mở miệng, còn không thì đứng trước mặt có là
tiên nữ trên trời cũng khiến cho cha khó chịu sai người ném ra ngoài.
“Hu hu hu…” Ngân Linh Nhi khóc lớn chạy
ra ngoài. Nàng đường đường là một công chúa, ở Bắc Diệu quốc luôn được
người người nuông chiều tôn kính, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nói
nặng một câu với nàng. Vân Thiểm Thiểm mặc dù có hơi xa cách với nàng
nhưng lại chưa từng la mắng nàng một câu. Thế nhưng bây giờ phụ thân của Vân Thiểm Thiểm lại hung hăng với nàng như vậy.
Vân Húc Trạch lau mồ hôi hột trên trán.
Vị muội phu này thật sự quá dũng mãnh, đối với một đứa nhỏ cũng ‘khẩu hạ không lưu tình’. Quá độc!
Vân Thiểm Thiểm tiếp tục cúi đầu ăn cơm, giả bộ bộ dáng đứa bé ngoan. Dù sao Ngân Linh Nhi cũng là tự nguyện
theo nó đến đây, nó cũng đâu có mời nàng ta theo. Thực lực của nàng
không đủ Thần cấp mà cùng xông vào Thất Tinh trận với nó, cũng ăn không
biết bao nhiêu là khổ, nhưng khi nhìn thấy nàng kiên định như vậy, nó
cũng ngượng ngùng không dám bảo nàng quay về.
“Thiểm Thiểm, mặc kệ chuyện gì xảy ra
với con, đợi đến lúc tìm được mẹ con rồi, con hãy nói chuyện này với
nàng!” Bây giờ Hàn Chỉ chỉ lo lắng cho Vân Liệt Diễm, đương nhiên không
quan tâm nhiều đến những chuyện nhỏ nhặt này. Thế nhưng với tính khí của Vân Liệt Diễm, không thể nào không tính toán với Vân Thiểm Thiểm. Bất
kể thế nào thì Vàng cũng là một phần trong gia đình bọn họ, đột nhiên
lại mất tích không có lý do như vậy, Vân Liệt Diễm chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng. Nàng là người rất xem trọng người nhà, đương nhiên không
thể để người thân bị tổn thương.
Vân Thiểm Thiểm nháy nháy mắt, khó hiểu. Chẳng lẽ hắn thật sự quên chuyện gì sao? Thế nhưng một chút ấn tượng
hắn cũng đều không có. Vàng là ai? Cảm giác có chút quen thuộc nhưng khi cố gắng suy nghĩ thì lại là một khoảng không trống rỗng.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Vân
Húc Trạch, ba ngày sau bọn họ đã nhận được tin tức. Thế nhưng chính hắn
lại không ngờ là Hàn Lăng tự mình đến.
Hàn Lăng vội vàng chạy đến phủ thành
chủ, ngay lúc nhìn thấy Hàn Chỉ liền kích động giữ lấy hắn, hoảng hốt
hỏi: “Nàng đang ở đâu? Nói cho ta biết, mẫu thân con đang ở đâu?”
Bộ dạng Hàn Lăng thoạt nhìn cũng chỉ vừa qua tuổi ba mươi, nhưng lại rất giống Hàn Chỉ, nhất là đôi con ngươi
màu tím kia. Thế nhưng tóc của ông ấy lại màu đen.
“Mẫu thân đã qua đời rồi!” Hàn Chỉ nhìn
thấy Hàn Lăng – người phụ thân đẻ ra mình, cũng không có bao nhiêu chấn
động trong lòng. Từ lúc còn nhỏ phải đối mặt với sự lạnh lùng của Hiên
Viên Hi, hắn cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng đối với thứ tình cảm của phụ
thân. Qua bao nhiêu năm, hắn cũng không còn để tâm nữa. Mẫu thân rời
khỏi hắn từ khi còn nhỏ, Hiên Viên Hi xem hắn như cái gai trong mắt,
thậm chí còn hận không thể nhổ đi cho thoải mái. Đối với hắn bây giờ, có phụ thân hay không cũng không có gì khác nhau.
Gặp Hàn Lăng cũng vị giao di thể mẫu
thân cho ông ấy, dù sao đó cũng là tâm nguyện của mẫu thân. Bà luôn tâm
tâm niệm niệm nam nhân này, di nguyện cũng là được gặp lại ông ấy một
lần. Vốn dĩ Hàn Chỉ đã nói với Vân Liệt Diễm, chỉ cần giao di thể của
mẫu thân cho Hàn Lăng liền sẽ rời đi, chính hắn cũng không muốn có bất
kỳ qua hệ gì tới Hàn Lăng. Thế nhưng bây giờ hắn không thể không cầu sự
giúp đỡ của ông ta.
“Con nói cái gì? Linh Lung đã qua đời?
Làm sao có thể? Làm sao có thể?” Hàn Lăng không cách nào tin được. Nữ
nhân mà hắn đã chờ đợi cả đời, đột nhiên làm sao lại qua đời? Lúc trước
khi biết Linh Lung đã mang thai con của mình, hắn không biết đã vui vẻ
bao nhiêu. Linh Lung còn nói, con của họ sẽ gọi là Hàn Chỉ, tình cảm mà
nàng giành cho hắn đời đời kiếp kiếp cũng không đình chỉ. Huống hồ, trên người của nàng còn có Thủy Nguyên, làm sao nàng có thể chết được?
“Mẫu thân đến đại lục Tranh Vanh, sau
khi khó sinh đã vô cùng yếu ớt” Hàn Chỉ nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt cùng
đau đớn đó của Hàn Lăng, hơi nhíu mày. Ông ta không biết mẫu thân đến
đại lục Thần Chi sao?
“Đến đại lục Tranh Vanh?” Hàn Lăng lui
về phía sau vài bước, ngã ngồi trên ghế, một bàn tay siết chặt, một bàn
tay chạm lên bàn trà, nháy mắt chiếc bàn hóa thành bột phấn.
Đứng cách đó không xa, Vân Húc Trạch
cùng Vân Thiểm Thiểm nuốt mạnh nước miếng. Đứng trước mặt hai người
chính là một cao thủ Thần cấp bát giai, chỉ có ba người như thế khắp cả
đại lục này.
Thật lâu sau, Hàn Lăng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Khó trách mấy năm nay hắn lục tung cả đại lục Thần Chi,
thậm chí cả Ám Chi Sâm Lâm cũng đi qua vài lần, còn bị tên quỷ Ngục Tu
kia lấy mất vài thứ tốt mới giúp hắn tìm kiếm, nhưng vẫn không có chút
tin tức.
Hắn dĩ nhiên chưa từng nghĩ nàng sẽ dùng cách thức tàn nhẫn như vậy để rời đi. Muốn đến đại lục Tranh Vanh phải
phế bỏ công lực toàn thân, nếu không phải có Thủy Nguyên hộ thể thì ngay cả mạng sợ rằng cũng không giữ được. Dưới tình huống này mà còn phải
sinh con, làm sao nàng có thể sống nổi? Tại sao hắn lại ngu như vậy? Tại sao không nghĩ ra nàng sẽ đến nơi đó sớm hơn? Đều do hắn đã sai, nếu
lúc trước hắn chịu nhượng bộ một chút thì cũng sẽ không khiến nàng tổn
thương đến thế.
Năm đó, hắn vừa trẻ tuổi lại vừa là cao
thủ hiếm có khắp đại lục, vì thế lên kế hoạch chiếm đoạt Thủy Nguyên.
Sau đó hắn và Linh Lung yêu nhau nên giao Thủy Nguyên cho nàng, nhưng
đám lão già của gia tộc Thủy thị lại ép nàng giao Thủy Nguyên ra. Nàng
luôn xem Thủy Nguyên như tín vật đính ước của hai người, bất kể thế nào
cũng không muốn giao ra. Hắn đưa nàng về gia tộc Hàn thị, sau đó đi tìm
đám lão già kia xử lý, nhưng nàng lại liều mạng phản đối bởi vì gia tộc
Thủy thị còn có người thân của nàng. Cục diện như thế nàng không muốn
đối mặt, cho nên khi hắn quay trở về từ Thủy thị thì nàng đã đi rồi, còn để lại một bức thư. Thế nhưng nàng cũng không nói là đi đâu, không nói
là sẽ làm cái gì, chỉ có một câu đi rồi. Hắn hiểu nàng rất khó xử, một
bên là người yêu, một bên là gia tộc, phản bội người nào cũng không chấp nhận được. Cho nên nàng đã lựa chọn rời đi.
Hắn nghĩ nàng chỉ là muốn tìm một chỗ
trốn tạm thời cho nên hắn mới liều mạng tìm kiếm khắp đại lục. Tìm hết
vài chục năm cũng không có chút tin tức. Hôm qua đột nhiên có người bẩm
báo thành chủ thành Hàn Quý đưa đến một chiếc nhẫn, bảo là phải đưa tận
tay cho hắn. Khi nhìn thấy chiếc nhẫn đó liền không nói hai lời chạy đến thành Hàn Quý. Hắn rất quen thuộc với chiếc nhẫn này, đó là của nàng,
là tín vật của gia tộc Thủy thị. Hắn còn tưởng là nàng, rốt cuộc nàng
cũng trở về, lại không ngờ rằng sẽ nhận được tin mất của nàng.
Đây là sự trừng phạt của hắn sao? Trừng
phạt năm xưa năm lần bảy lượt khiến cho nàng khó xử, cho nên nàng mới bỏ đi một cách đoạn tuyệt như vậy sao?
“Di thể của mẫu thân ở trong này. Đến
tận lúc lâm chung bà vẫn mong có thể gặp lại ông, cho nên ta mang bà trở lại đây” Hàn Chỉ đi lên cầm lấy chiếc nhẫn cỏ bốn lá trong tay Hàn
Lăng, khẽ niệm trong miệng, di thể Thủy Linh Lung liền xuất hiện trước
mặt Hàn Lăng.
Hàn Chỉ giải trừ mối liên hệ tinh thần
của mình với chiếc nhẫn, sau đó giao lại vào tay Hàn Lăng. Hắn nói: “Mẫu thân hẳn là muốn ở bên cạnh ông”
Hàn Lăng đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt ve
khối băng trước mặt. Dung nhan của nàng vẫn giống như rất nhiều năm về
trước, vẫn xinh đẹp khiến cho người ta sợ hãi, xinh đẹp đến không thể
tưởng tượng nổi. Một giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt Hàn Lăng, nhỏ xuống
mặt trên của khối băng.
Hắn nhắm hai mắt lại. Linh Lung, tại sao nàng lại có thể rời đi trước ta?
Mọi người đều tự giác rời khỏi đại sảnh, đem không gian để lại cho Hàn Lăng.
Vân Húc Trạch đến tận bây giờ mới kịp
phản ứng. Thì ra muội phu của hắn chính là nhi tử của tộc trưởng Hàn
Lăng. Gia tộc Hàn thị đều chỉ có một con truyền qua nhiều đời, nghe nói
vị tộc trưởng đương nhiệm Hàn Lăng này chưa thành thân, mọi người đều
không ngừng suy đoán ai sẽ là người kế nhiệm tiếp theo.
Mãi cho đến tối, Hàn Lăng mới bước ra ngoài.
Hàn Lăng gọi Hàn Chỉ đến, nói: “Chỉ nhi, quay về Hàn thành với phụ thân đi. Con là người thừa kế gia tộc Hàn
thị, phụ thân sẽ giao tất cả Hàn thị cho con” Hàn Lăng nhìn Hàn Chỉ,
nghĩ thầm đã nhiều năm trôi qua như vậy mà hắn chưa từng chịu trách
nhiệm làm một người phụ thân, hắn không khỏi có chút áy náy.
Lúc trước hắn từng nói với Linh Lung,
tất cả gia tộc Hàn thị đều thuộc về con của hai người. Hàn thị trước nay mấy đời đều chỉ một con, cho dù là nam hay nữ, chỉ cần là con của hắn
đều trở thành người thừa kế của gia tộc Hàn thị.
“Ta không có hứng thú với Hàn thị. Sở dĩ ta muốn gặp ông là vì muốn ông đưa ta đến Hỏa thành” Hàn Chỉ không muốn vòng vo cùng Hàn Lăng, đối với hắn không có bất cứ chuyện gì quan trọng hơn so với Vân Liệt Diễm.
“Hỏa thành?” Hàn Lăng không khỏi có chút kỳ quái “Con đến Hỏa thành để làm cái gì?”
“Thê tử cùng nữ nhi của ta bị Hỏa Tử Mộ
bắt đến Hỏa thành, ta phải đưa bọn họ quay về” Hàn Chỉ biết Hàn Lăng
muốn dẫn hắn đến Hỏa thành cũng không phải là chuyện dễ dàng. Bát đại
gia tộc cũng đã có ước định, không phải chuyện đặc biệt thì không thể tự tiện xông vào khu vực của đối phương. Hàn Chỉ cũng biết, chuyện này đối với Hàn Lăng cũng là một vấn đề khó xử.
“Cái gì? Có chuyện này sao? Thằng nhóc
Hỏa Tử Mộ đáng chết kia, ngay cả con dâu cùng cháu gái của lão tử mà
cũng dám bắt đi. Thằng nhóc đó nghĩ rằng có nó thì gia tộc Hỏa thị sẽ
độc bá đại lục sao?” Hàn Lăng đập bàn một cái, tức giận đến giơ chân.
“Chỉ nhi, ta hỏi con, thê tử của con có
phải là bản thể Hỏa Phượng Hoàng hay không?” Hàn Lăng đột nhiên nhớ đến
tin tức về Hỏa Phượng Hoàng hai ngày trước.
“Đúng vậy! Nàng tên là Vân Liệt Diễm”
Hàn Chỉ biết với bản lĩnh của bát đại gia tộc, muốn biết thân phận thật
của Vân Liệt Diễm cũng không khó, cho nên hắn cũng không cần phải giấu
diếm Hàn Lăng. Chẳng qua hắn cũng sẽ không để cho Vân Liệt Diễm rơi vào
tay bất kỳ một gia tộc nào, cho dù có là Hàn thị.
“Hai ngày trước ta nhận được tin Hỏa Tử
Mộ dẫn vị hôn thê của hắn trở về, tên là Liệt Diễm. Mấy vạn năm trước
khi ngọc Khai Nguyên đột nhiên biến mất và bảy viên ngọc căn nguyên lưu
lạc thế gian, đại lục vô cùng hỗn loạn. Hỏa Phượng Hoàng Liệt Diễm nhiều lần mạo hiểm tính mạng, rốt cuộc cũng thu hồi toàn bộ ngọc căn nguyên.
Thế nhưng nàng vẫn chưa tìm được ngọc Khai Nguyên đã chết, thiếu chút
nữa đã hồn phi phách tán. Lúc ấy vị hôn phu của nàng là Hỏa Kỳ Lân Tử Mộ dùng hết công lực toàn thân mới khiến cho hồn phách nàng không tiêu
tan, tiến vào cõi luân hồi. Thế nhưng Hỏa Kỳ Lân, cũng chính là Hỏa Tử
Mộ bây giờ, bị phong ấn mấy vạn năm cho đến hơn một trăm năm trước. Trải qua trăm năm tu luyện, hắn mới có thể khôi phục thực lực Thần cấp bát
giai. Tuy nhiên không ngờ Liệt Diễm mà Tử Mộ đã hi sinh nhiều năm lại
trở thành thê tử của con. Ha ha ha, nếu chuyện này bị lão bất tử Hỏa
Thiên Tuyệt kia biết được, không biết lão ta có bị tức đến hộc máu hay
không” Hàn Lăng nhịn không được cười to ra tiếng. Lão bất tử Hỏa Thiên
Tuyệt luôn dùng khuôn mặt tươi cười lừa gạt người đời, trong lòng cũng
tuyệt tình không ai sánh bằng. Hỏa Tử Mộ kia dù tài giỏi cũng không may
mắn, thế nhưng lại bị lão ta lợi dụng.
Bát đại gia tộc ngoại trừ đám lão bất tử ở Thủy thị ra thì Hàn Lăng ghét nhất chính là Hỏa Thiên Tuyệt. Hắn từng gặp lão già nhà, tuyệt đối là kẻ vô sỉ, vẻ ngoài thì hoà nhã dễ gần
nhưng sau lưng lại luôn dùng ám chiêu tàn nhẫn. Ngoài ra, lão ta lại
luôn thích dùng thủ đoạn đi uy hiếp người khác. Khắp đại lục Thần Chi
cũng không biết đã có bao nhiêu người tài bị hắn lợi dụng, Hỏa Tử Mộ
chính là một điển hình.
Hàn Chỉ nghe lời Hàn Lăng nói lại cảm
thấy hơi thả lỏng. Nếu Vân Liệt Diễm thật sự là vị hôn thê của Hỏa Tử Mộ từ vạn năm trước thì tạm thời nàng cũng sẽ không có nguy hiểm gì. Chỉ
cần nàng vẫn tốt, hắn cũng tạm thời yên tâm.
“Chỉ nhi, tháng sau là ngày bát đại gia
tộc kết đồng minh, đúng lúc do Hỏa thị chủ trì. Đến lúc đó, con hãy theo ta đến Hỏa thành đón thê tử và nữ nhi của mình trở về. Lão tử muốn nhìn xem lão già Hỏa Thiên Tuyệt kia có dám ngăn cản hay không!” Nhắc tới
Hỏa Thiên Tuyệt, Hàn Lăng lại càng tức giận. Chỉ cần nhìn lão bất tử đó
rên rỉ đau đớn, hắn lại vui như mở hội.
“Cám ơn” Hàn Chỉ gật gật đầu với Hàn Lăng.
“Chỉ nhi, ta là phụ thân của con. Lúc
trước là ta thiếu nợ con, nhưng con cứ yên tâm, sau này ta nhất định sẽ
bồi thường cho con. Ta không mong ngay bây giờ con có thể tha thứ cho
ta, gọi ta một tiếng phụ thân, nhưng con đừng có khách sáo với ta nữa.
Ta nói rồi, tất cả của ta đều là của con, nếu con không cần thì giao cho nữ nhi của con. Ta sống hơn nửa đời người, tranh cường háo thắng cuối
cùng lại khiến cho mẫu thân con phải bỏ đến đại lục Tranh Vanh, đã vậy
còn bỏ mạng nơi đất khách quê người. Ta biết con lo lắng gia tộc Hàn thị sẽ có âm mưu đối phó với thê tử của con vì nàng là bản thể Hỏa Phượng
Hoàng, dù sao nàng cũng là người duy nhất từng tập hợp đủ bảy viên ngọc
căn nguyên trong suối mấy vạn năm qua. Đại lục này, mặt ngoài tuy bình
tĩnh nhưng thật ra sóng ngầm đã chảy mãnh liệt từ lâu, bát đại gia tộc
đều không lúc nào là không muốn tranh đoạt ngọc căn nguyên, thống nhất
đại lục Thần Chi. Ta cũng từng muốn như vậy cho nên mới chiếm Thủy
Nguyên, lại không ngờ sẽ gặp mẫu thân con. Cũng bởi vì hai gia tộc tranh giành Thủy Nguyên mà mẫu thân con rơi vào thế khó xử. Ta đã phạm sai
lầm một lần rồi, còn phải trả một cái giá lớn như vậy, chuyện tranh
quyền đoạt lợi này cũng không còn hứng thú với ta, huống chi, con còn là nhi tử của ta. Gia tộc Hàn thị khác với những gia tộc khác, mặc dù bọn
họ lợi dụng ngọc căn nguyên nhưng vẫn không thể đạt đến Thần cấp bát
giai. Thế nhưng gia tộc Hàn thị chúng la lại có người làm được điều này” Hàn Lăng nhìn Hàn Chỉ, tiếp tục nói: “Cho dù con có nguyện ý ở lại Hàn
thị hay không đều không sao cả, gia tộc Hàn thị này là nơi không có
trách nhiệm. Con có biết lý do vì sao Hàn thị chúng ta mấy đời đều chỉ
có một con hay không?”
Hàn Chỉ sững sờ, có phải gia tộc Hàn thị còn có bí mật gì hay không?
“Ha ha, ta nghĩ con cũng không nghĩ ra
được đâu, cứ để ta nói cho con biết vậy. Con có dị năng hệ băng trời
sinh đúng không?” Hàn Lăng hỏi.
“Đúng vậy” Hàn Chỉ gật gật đầu.
“Gia tộc Hàn thị có nguồn gốc từ Băng
Long của bộ tộc Thần Long. Thần Long vốn là một trong những Thần thú
thượng cổ, có nhiệm vụ bảo vệ ngọc Khai Nguyên, thực lực có thể đạt tới
Thần cấp cửu giai. Thế nhưng sau đó ngọc Khai Nguyên vô duyên vô cớ biến mất, bộ tộc Thần Long cũng như không có ai điều khiển, bị trọng thương, gần như tuyệt tích khỏi thế giới này. Lúc ấy, cũng chỉ có Băng Long
sống sót nhưng cũng phải mất cả vạn năm mới có thể khôi phục được một
chút thực lực vốn có. Thế nhưng thể chất của gia tộc Băng Long vốn lạnh
một cách đặc biệt, muốn xây dựng lại gia tộc thật sự rất khó khăn. Con
thật ra rất may mắn vì có thể gặp được Hỏa Phượng Hoàng. Hỏa Phượng
Hoàng này vậy mà cũng không chịu thua kém, đã sinh nhi tử cho con lại
sinh tiếp nữ nhi. Chỉ nhi, gia tộc Hàn thị bao nhiêu đời đều xem việc
tìm ra ngọc Khai Nguyên là nhiệm vụ hàng đầu của mình, nhưng rất nhiều
năm qua vẫn chưa tìm được. Ta không ép con kế thừa gia tộc, cho dù tìm
được ngọc Khai Nguyên thì bộ tộc Thần Long cũng không thể khôi phục lại
như lúc ban đầu. Chỉ nhi, chỉ cần con có thể sống vui vẻ hạnh phúc là
được rồi, đây cũng là nguyện vọng của ta và mẫu thân con. Ta đã phụ lòng mẫu thân con, tuyệt đối sẽ không tiếp tục cưỡng ép con làm bất kỳ điều
gì con không thích. Gia tộc Hàn thị chúng ta không dựa vào danh lợi cùng trách nhiệm để kế thừa, chỉ cần duy trì sự tồn tại chính là kế thừa gia tộc rồi. Ta sẽ không đánh chủ ý lên Hỏa Phượng Hoàng, nhưng bản thân ta lại càng không muốn nàng bị tên Hỏa Tử Mộ kia chiếm lấy, nếu được như
vậy thì hương khói Hàn thị chúng ta vẫn sẽ được kéo dài” Hàn Lăng cười
nói.
Con nối dõi của gia tộc Hàn thị từ trước đến nay đều ít ỏi, nếu không mất thực lực của bộ tộc Thần Long thì từ
lâu đã có thể thống trị toàn bộ đại lục. Cho dù có là ngọc Khai Nguyên
hay bảy viên ngọc căn nguyên cũng không bù vào thực lực chân chính được. Chỉ cần con nối dõi của gia tộc Hàn thị phồn vinh, còn không lo toàn bộ thiên hạ đều không thuộc về Hàn thị sao? Cho nên, Hàn Lăng không muốn
đánh chủ ý lên người Vân Liệt Diễm bởi vì dù cho nàng có thu thập đủ bảy viên ngọc căn nguyên, thống trị đại lục, thì nàng vẫn là người Hàn thị, là thê tử của Hàn Chỉ – nhi tử hắn, là mẫu thân của cháu nội hắn. Hàn
Lăng cũng không phải lợi dụng Vân Liệt Diễm giành được toàn bộ đại lục,
mà chỉ mong nàng có thể ở lại bên cạnh Hàn Chỉ, như vậy thì mới có lợi
cho gia tộc Hàn thị.
“Con đi chuẩn bị đi, sắp xếp xong xuôi
thì báo cho ta biết. Trước hết chúng ta phải đến Hàn thành, bên Hỏa
thành cũng có trinh thám, ta sẽ sai họ điều tra tin tức” Hàn Lăng khoát
tay bảo Hàn Chỉ chuẩn bị đồ đạc.
Hàn Chỉ gật gật đầu, xoay người rời khỏi phòng.
Hắn thừa nhận, bây giờ hắn còn vẫn chưa
hoàn toàn tin tưởng lời nói của Hàn Lăng, nhưng thật ra chúng đã giải
thích một số ngờ vực của hắn. Chẳng thể trách hắn vẫn cảm thấy thân thể
của mình rất kỳ quái, tốc độ tu luyện hoàn toàn vượt qua người bình
thường, thậm chí còn chẳng gặp trở ngại trước khi đột phá. Nếu vậy thì
tin rằng hắn có thể đạt tới Thần cấp bát giai chỉ trong một khoảng thời
gian ngắn, thực lực càng mạnh hơn thì càng nắm chắc hơn một chút. Hàn
Chỉ chưa từng khát vọng mình có thể cường đại đến như vậy, bởi vì chỉ có càng thêm cường đại thì hắn mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
Diễm nhi, chờ ta!
Ám Chi Sâm Lâm.
Ánh trăng đỏ như máu treo lơ lửng trên
bầu trời, nơi nơi đều đậm bóng cây tối đen. Trên cây, từng đôi con ngươi sắc bén của cú mèo trừng to.
Đóa Đóa đi ra từ trong Minh Giới, khi nhìn thấy Vân Liệt Diễm cả người đầy máu liền hoảng hốt cùng sợ hãi.
“Mẹ! Mẹ sao vậy? Ô ô… Mẹ mau tỉnh lại đi mà!” Đóa Đóa chạm nhẹ vào cơ thể Vân Liệt Diễm. Chính nó cũng không dám chạm mạnh bởi vì không có một chỗ nào trên thân thể của nàng là hoàn
hảo, hơi thở cũng có chút mỏng manh, mỏng manh đến nổi nếu không lắng
tai nghe thì cũng không nghe thấy.
Đóa Đóa kêu nửa ngày, một phản ứng Vân
Liệt Diễm cũng đều không có. Đóa Đóa bất lực nhìn xung quanh, nơi nơi
đều tối đen, những con cú mèo gắt gao nhìn chằm chằm như tùy thời đều có thể nhào xuống xé xác bọn họ.
Đóa Đóa nhếch miệng muốn khóc. Một người cũng không có, mẹ lại bị thương, nó càng không thể khóc. Cắn chặt môi,
Đóa Đóa đứng lên, giơ ngón tay chỉ vào con cú mèo, tức giận nói: “Nhìn
cái gì? Xấu chết mất! Các ngươi là loài chim xấu nhất mà ta từng thấy
đó! Nếu các ngươi còn nhìn nữa, ta sẽ móc hết mắt các ngươi ra!”
Cú mèo vẫn nhìn chằm chằm Đóa Đóa như
trước. Tức giận, Đóa Đóa nhặt một hòn đá trên đất lên, ném về phía con
cú mèo, quát: “Chim xấu! Quái dị!”
Cú mèo bị Đóa Đóa ném trúng, vội vàng vỗ cánh bay mất.
Đóa Đóa cúi đầu nhìn Tiểu Thất trên cổ tay, nói: “Tiểu Thất, ngươi mau tỉnh lại. Mẹ bị thương rồi, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Chủ nhân, năng lực của người đều là hủy diệt, không thể trị thương cho phu nhân. Mà ta cũng chỉ có thể giúp phu nhân khôi phục một chút năng lượng tinh thần, nhưng chúng cũng không có tác dụng gì. Nơi đây lạnh như vậy, vết thương của phu nhân rất khó hồi
phục” Tiểu Thất phóng năng lượng từ cánh hoa, bao trùm toàn bộ thân thể
Vân Liệt Diễm. Dần dần, những tia sáng từ Tiểu Thất tiến hết vào cơ thể, hô hấp của nàng cũng dần dần khôi phục một chút, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Tiểu Thất, không có cách nào khác sao?” Đóa Đóa ngồi xổm bên cạnh Vân Liệt Diễm, nhìn bộ dạng đó của nàng lại cảm thấy khổ sở.
“Không còn cách nào khác cả chủ nhân!
Vết thương của phu nhân sợ là rất khó lành, nếu cứ để như vậy sẽ rất
nguy hiểm. Chúng ta vẫn nên tìm xem có người quanh đây hay không” Tiểu
Thất thở dài, hai người đều là Tà Hoa, năng lực trời sinh đều hệ hủy
diệt. Nhất là vương Tà Hoa như Đóa Đóa, năng lực hủy diệt còn mạnh hơn
gấp trăm lần năng lực chữa trị.
“Nơi này làm sao có thể có người sống
chứ?” Đóa Đóa vô lực ngồi bẹp xuống đất, lại đột nhiên cảm thấy dưới
mông có gì đó rất mềm.
“A!” Đóa Đóa hoảng hốt kêu to một tiếng
rồi nhảy dựng lên, sau đó nhìn thấy một con rắn đang há to miệng, lè
lưỡi về phía Vân Liệt Diễm.
“Con rắn chết tiệt, ngay cả mày cũng ức
hiếp ta! Mày dám ức hiếp mẹ ta sao? Ta đập chết ngươi!” Đóa Đóa căm tức
nhìn con rắn “Tiểu Thất, ta nhất định phải dạy dỗ con rắn này một chút.
Quá ghê tởm!”
Một loạt dây mây vươn ra từ cổ tay của
Đóa Đóa đánh về phía con rắn. Con rắn kia hiển nhiên là không đặt Đóa
Đóa vào trong mắt. Nó ngẩng đầu lên, đột nhiên nhào về phía Đóa Đóa. Dây mây trong tay Đóa Đóa như có linh tính, hai lần ba lượt quấn lấy con
rắn như một cái kén tằm.
“Chủ nhân, mùi máu trên người phu nhân
quá nồng, rất dễ dẫn dã thú trong rừng đến. Chúng ta mau chóng rời khỏi
đây thôi!” Tiểu Thất nhắc nhở.
Đóa Đóa búng ngón tay, con rắn bị quấn
dây mây liền hóa thành tro. Thu lại dây mây, Đóa Đóa tiến lên đỡ Vân
Liệt Diễm, từng bước từng bước kéo nàng đi.
“Tiểu Thất, đây là cái nơi quái quỷ gì
vậy? Chúng ta nên đi đâu đây?” Đóa Đóa nhìn xung quanh bằng ánh mắt mờ
mịt, nơi nơi đều tối đen, đến ánh trăng đỏ như máu cũng rất kỳ quái.
“Không biết nữa” Tiểu Thất cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nơi này.
“Nếu vị tỷ tỷ kia tỉnh lại thì tốt rồi,
như vậy sẽ có thêm người chăm sóc cho mẹ, ta cũng có thể an tâm mà đi
tìm người đến giúp đỡ” Đóa Đóa đặt Vân Liệt Diễm xuống đất, nhìn hai bàn tay mình đều là máu của mẹ, trên mặt đất cũng đỏ thẫm, nó cũng không
dám cử động nữa. Rốt cuộc phải làm gì mới có thể cứu mẹ đây? Nó phát
hiện ra vị tỷ tỷ kia ở Minh Giới, hai ngày này thoạt nhìn đã tốt hơn
nhiều, nó cũng nhìn thấy mặt nàng ấy rõ hơn một chút, chẳng qua nàng ấy
chỉ là chưa tỉnh lại mà thôi. Bây giờ chỉ có nó và Tiểu Thất, Tiểu Thất
không thể rời khỏi nó, cho nên cũng không còn ai có thể chăm sóc cho mẹ.
Nó bây giờ cũng không dám rời đi. Cánh rừng này khẳng định có không ít dã thú, nếu nó vừa đi mà dã thú liền tới thì mẹ xong đời.
“Ô ô… Có ai ở đây không? Có ai không
vậy?” Đóa Đóa nhìn bốn phía, lớn tiếng hô. Thế nhưng hô rất lâu cũng
không có tiếng trả lời.
“Nếu phụ thân ở đây thì tốt rồi!” Đóa
Đóa cúi đầu, ngồi xuống bên cạnh Vân Liệt Diễm, thầm thì: “Mẹ, tại sao
phụ thân còn chưa đến cứu chúng ta vậy? Rốt cuộc chúng ta đang ở nơi
nào? Tại sao một bóng người cũng đều không có?”
“Phốc” Lúc này, trong rừng đột nhiên truyền đến một tiếng giễu cợt trầm thấp.
“Ai đó? Mau ra đây! Mau ra đây!” Đóa Đóa đứng lên nhìn quanh bốn phía, một người cũng không thấy. Thế nhưng rõ
ràng lúc nãy nó nghe thấy tiếng người cơ mà!
“Ngươi mau ra đây được không? Mẹ của ta
bị thương, ta không cứu được mẹ. Ngươi mau ra đây cứu mẹ ta được không?
Nếu ngươi giúp ta cứu mẹ, cha ta nhất định sẽ biết ơn ngươi, còn có ta
nữa, ta nhất định cũng sẽ rất biết ơn ngươi” Đóa Đóa nói thật chân tình, nhưng xung quanh vẫn yên tĩnh như trước.
Đóa Đóa nhíu mày. Chẳng lẽ thật sự không có ai sao? Chẳng lẽ nó nghe lầm sao? Vậy phải làm thế nào bây giờ? Tiểu Thất nói nếu cứ tiếp tục kéo dài, mẹ sẽ gặp nguy hiểm.
“Ngươi mau ra đây đi! Chỉ cần ngươi chịu giúp ta cứu, ta sẽ… ta sẽ tặng cho ngươi tượng đất của ta!” Đóa Đóa cắn chặt răng, lấy tượng đất từ trong túi bên hông của mình ra. Đây là
tượng đất mà đại thúc nặng tượng làm, rất giống hình dáng của Đóa Đóa.
Đột nhiên một cánh tay thon dài vươn đến trước mặt Đóa Đóa, cầm lấy tượng đất trong tay con bé.