Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 116




Chẳng lẽ nàng thật bị lời nói của hắn dọa sợ?

Vinh Hình không khỏi nghi hoặc nhìn chằm chằm Vân Liệt Diễm. Rốt cuộc, nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường!

Mọi người đều nghĩ có thể được bát đại gia tộc chọn lựa đợt huấn luyện là một chuyện vô cùng quang vinh, nhưng chỉ những người đã trải qua huấn luyện chân chính mới biết được khổ sở của nó. Một người, bất kể là cảnh giới nào, chỉ cần vẫn là người thì đều không thể tránh khỏi sự tra tấn của ‘thất tình lục dục’. Người được chọn lựa huấn luyện tuyệt đối phải tuyệt tình tuyệt ái. Nói cách khác, huấn luyện chính là rút linh hồn ra khỏi thân xác, khiến người đó hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở thành binh khí cho gia tộc điều khiển. Nhìn thấy Vân Liệt Diễm nhu nhược như vậy, Vinh Hình đột nhiên áy náy. Hắn thật sự không phải cố ý dọa nàng, hắn chỉ cảm thấy nàng không đáng để Tử Mộ hi sinh nhiều như vậy, cho nên mới muốn khiến cho nàng nhìn rõ tình thế, ngoan ngoãn ở bên cạnh Tử Mộ.

Với bản thể Hỏa Phượng Hoàng trời sinh của Vân Liệt Diễm, cho dù tương lai không thể khôi phục Thần cấp cửu giai cường thịnh nhất của Hỏa Phượng Hoàng, thực lực đạt đến Thần cấp bát giai cũng không làm khó nàng. Một khi nàng bị Đại trưởng lão nhìn trúng, vậy thì vĩnh viễn nàng cũng không thể thoát khỏi Hỏa thành. Cho dù nàng cam tâm tình nguyện ở lại cũng không tránh khỏi cuộc đời bị khống chế, bởi vì trưởng lão gia tộc thường là không tin tưởng vào người bên ngoài.

Hắn đau lòng vì Tử Mộ, đau lòng vì để có được tin tức của nữ nhân này mà hắn ta cam tâm tình nguyện trở thành quân cờ của gia tộc Hỏa thị. Trong mắt mọi người, địa vị của Tử Mộ không ai có thể sánh bằng, nhưng lại không hề biết sống chết của hắn chỉ dựa vào một ý niệm của trưởng lão gia tộc.

Thân à đệ tử dòng chính, những chuyện này chính Vinh Hình cũng không thể nói rõ ràng được. May mắn là phụ thân của hắn không nên thân, cho nên từ nhỏ hắn đã bị xem nhẹ, mới có thể tránh thoát kiếp nạn bị tẩy não này. Thế nhưng, nếu như gia tộc gặp nạn thì hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Đây là trách nhiệm của bất kỳ một người nào thuộc Hỏa thị.

“Liệt Diễm khách khí, ngươi là hôn thê của Tử Mộ cho nên đều người một nhà, không cần đa lễ. Ngươi cứ xem nơi này như nhà mình là được!” Hỏa Thiên Tuyệt cười nói, trong thanh âm còn mang theo thân thiết khó nén.

Nếu Vân Liệt Diễm không có trải qua những năm làm đặc công, chỉ sợ giờ phút này trong cảm nhận của nàng Đại trưởng lão không thể nào tốt hơn được nữa, đồng thời cũng bị nụ cười thân thiết kìa lừa gạt.

Sống ở thế giới này nhiều năm, năng lực quan sát cùng cảnh giác đã được nuôi dưỡng mười mấy năm ở hiện đại cũng chưa từng mai một chút nào. Thế nhưng đó chỉ là lúc ở đại lục Tranh Vanh, nơi mà nàng không cần dùng đến năng lực này nhiều. Xung quanh nàng lúc đó luôn là người nhà, không ai nỡ tính kế với nàng. Bây giờ không còn giống với lúc trước, nàng đang bị giam, đi nhầm một nước cũng có thể phá hư cả bàn cờ.

“Đại trưởng lão là người đức cao vọng trọng nhất trong tộc, Liệt Diễm không dám qua mặt” Vân Liệt Diễm vẫn khẽ cúi đầu như trước, sau đó giống như một nha hoàn cúi người lùi về phía sau.

Đại trưởng lão híp mắt nhìn Vân Liệt Diễm, bỗng nhiên cười to nói: “Tử Mộ, xem ra là ngươi đã tìm được một thê tử tốt. Lão phu chúc mừng ngươi! Hẳn là ta có thể uống rượu cưới của các ngươi sớm chứ?”

Những lời này không thể không nói là một câu hai nghĩa. Thứ nhất chính là cảnh cáo Vân Liệt Diễm phải ‘an phận thủ thường’, sau đó là nhắc nhở Tử Mộ rằng nữ tử này nhất định phải ở lại Hỏa thành, nếu không sẽ chết không có chỗ chôn thân.

Thần thú thượng cổ thì như thế nào? Chỉ cần chưa trưởng thành thì đều có thể bị bọn họ bóp chết từ trong trứng nước.

“Đa tạ Đại trưởng lão đã khen ngợi, hôn lễ ngày đó còn làm phiền Đại trưởng lão làm người chứng hôn” Tử Mộ quả thật không có kinh ngạc trước sự khác thường của Vân Liệt Diễm, vẫn nói chuyện với Đại trưởng lão như những lúc bình thường.

“Nhất định rồi!” Đại trưởng lão nói với Tử Mộ xong cũng quay đầu đi vào biệt viện.

Cơ hội chạy trốn của Vân Liệt Diễm đã biến mất.

Nàng cũng sẽ không ngốc đến nỗi nghĩ rằng hai đoàn tùy tùng của Đại trưởng lão chỉ để trang trí. Bọn họ nhìn có vẻ cao to vạm vỡ, biểu cảm không chút thay đổi, trông có vẻ như tử sĩ. Xem ra Vinh Hình không có lừa gạt nàng. Nếu nàng đoán không lầm thì sau khi Đại trưởng lão rời khỏi đây, hai đoàn tùy tùng này cũng sẽ không đi theo. Ngay từ đầu nàng còn kinh ngạc sự phô trương của tên Đại trưởng lão này, chỉ khi ông ta nói với nàng thì nàng mới suy nghĩ cẩn thận lại. Không phải ông ta phô trương, mà là những người này đến đây vì nàng.

Trực tiếp mang nữ nhân trong tay Tử Mộ, mà nữ nhân này còn là vị hôn thê của hắn, cho nên có là Đại trưởng lão cũng sẽ băn khoăn lo lắng. Còn nếu buông tha cho Vân Liệt Diễm dễ dàng như vậy, đương nhiên là chuyện không thể. Đối với người cầm quyền, người không thể để cho mình sử dụng thì chỉ có một kết quả, chính là chết.

Vân Liệt Diễm vốn dĩ cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, nhưng cố tình nàng lại là bản thể Hỏa Phượng Hoàng chết tiệt đó. Thần thú thượng cổ là người có khả năng đạt đến Thần cấp bát giai nhất, nếu có thể chiếm làm của riêng thì sức chiến đấu sẽ cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.

Có ba cường giả tuyệt thế của đại lục Thần Chi đã đạt đến Thần cấp bát giai. Thứ nhất là Tử Mộ, Thần thú thượng cổ Hỏa Kỳ Lân bị phong ấn mấy vạn, bây giờ đã phá phong ấn sống lại, thực lực cường đại, vốn dĩ người thường không thể nào theo kịp. Thứ hai là Ma Vương Ngục Tu, theo đồn đãi là đến từ Minh Giới. Từ xưa đến nay, người duy nhất có thể sóng vai với Thần thú chỉ có thể đến từ Minh Giới. Vạn vật thế gian không kể sống hay chết, vật sống thì chỉ có Thần thú thượng cổ là cao nhất, vật chết thì phải trở về Minh Giới. Cho nên Ma Vương Ngục Tu mới có thể trở thành một trong ba cường giả đã đạt đến Thần cấp bát giai. Còn về Hàn Lăng, không một ai có thể nói chính xác rốt cuộc ông ta đang cất giấu bí mật gì. Gia tộc Hàn thị không hề có một viên ngọc căn nguyên nào để trấn hưng, nhưng vẫn có thể tồn tại sừng sững ở đại lục Thần Chi. Nếu không phải gia tộc Hỏa thị xuất hiện một Hỏa Tử Mộ thì Hàn thị có thể hoàn toàn xứng đáng đứng đầu trong bát đại gia tộc.

Tính ra thì cũng chỉ có Ma Vương Ngục Tu là không quan tâm đến thế sự. Gia tộc Hàn thị chỉ có một Hàn Lăng, nếu gia tộc Hỏa thị ngoại trừ cao thủ Thần cấp bát giai Hỏa Tử Mộ ra còn có một Thần cấp bát giai khác thì Hỏa thị hoàn toàn có thể đứng vững ở địa vị đệ nhất gia tộc của đại lục Thần Chi.

Không thể không nói, tính toán của Đại trưởng lão thật là nhìn xa trông rộng!

Thế nhưng ông ta lại quên mất một người – Hàn Chỉ. Ông ta đặt toàn bộ lực chú ý lên người Vân Liệt Diễm, lại vô tình xem nhẹ những người cùng nàng tiến vào đại lục Thần Chi. Nếu Hàn Chỉ là con trai của Hàn Lăng, vậy thì bản lĩnh của Hàn Lăng cũng được di truyền cho Hàn Chỉ vài phần. Huống chi, Hàn Chỉ còn có một đứa con trai thiên tài đến biến thái – Vân Thiểm Thiểm, cùng một Tà Hoa đến từ Minh Giới – Đóa Đóa.

Vân Liệt Diễm biết mình tạm thời khó mà thoát khỏi Hòa thành, nhưng vẫn rất tự tin sẽ có một ngày nàng thoát khỏi cái nơi quỷ quái này. Bởi vỉ nàng biết, Hàn Chỉ nhất định sẽ đến cứu nàng, Thiểm Thiểm cũng sẽ như thế, mà Đóa Đóa vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Cho dù bây giờ Đóa Đóa vẫn không biết cách sử dụng năng lực của mình nhưng Vân Liệt Diễm tin rằng một thời gian sau, cho dù Hàn Chỉ chưa đến đây thì nàng cùng Đóa Đóa cũng có thể thoát đi.

Chuyện này chung quy cũng không phải vấn đề mà Vân Liệt Diễm cần lo lắng lúc này.

Thế cục bây giờ nàng đã nắm trong tay hơn phân nửa, đồng thời cũng thấu hiểu mục đích cùng hành vi của Đại trưởng lão. Nàng không phải là loại người vì tình cảnh bi đát của chính mình mà ngồi buồn rầu khóc lóc. Lúc trước đột nhiên biến thành Vân Liệt Diễm – Thất tiểu thư ngốc nghếch của Thừa Tướng, nàng vẫn có thể nhanh chóng thích ứng và dung nhập vào hoàn cảnh. Mà bây giờ, nàng cũng chỉ là thử lại cảm giác sống lại một lần nữa thôi.

Phải trốn đi như thế nào mới là chuyện nàng nên quan tâm lúc này.

Đương nhiên, ở lại nơi này có lẽ là biện pháp tốt nhất để bảo vệ tính mạng, cho dù Hàn Chỉ không đến tới cứu thì nàng vẫn tin Tử Mộ sẽ bảo vệ nàng. Thế nhưng nàng lại không muốn tiếp tục ở lại, mỗi lần thiếu nợ Tử Mộ, lòng của nàng lại như bị dao cắt, đau đớn đến không thở nổi.

Nam tử khiến cho người ta đau lòng như vậy, nàng không thể yêu hắn thì trăm triệu lần cũng không thể tiếp tục tổn thương hắn.

Vân Liệt Diễm vốn dĩ đi phía sau cùng, nhưng Vinh Hình vốn dĩ mang trong lòng tâm tình phức tạp, thật sự là nhịn không được nên dừng lại đợi nàng. Dù sao Tử Mộ cùng Đại trưởng lão đã vào đại sảnh, mà hắn tuy là huyết mạch trực hệ của gia tộc Hỏa thị nhưng lại không có tư cách tham gia chuyện lớn của gia tộc.

Vân Liệt Diễm cúi đầu phân tích tình thế trước mắt, không ngờ Vinh Hình lại đứng đây chờ nàng. Nàng không để ý, cho nên đầu đâm vào người hắn.

“Đường đây ngươi không đi, chắn ngang nó làm gì?” Quanh đây không còn người, Vân Liệt Diễm đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục khách khí với Vinh Hình.

“Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự thay đổi tính khí bạo lực của mình, thì ra chỉ là giả vờ giả vịt. Thế nào, ngươi cũng biết sợ sao?” Vinh Hình nhíu mày, lại cảm thấy có chút lo lắng. Ý tứ của Đại trưởng lão, hắn đương nhiên là nhìn thấy, chỉ sợ Tử Mộ lại càng rõ ràng hơn cả hắn.

Quả thật bọn họ đã ra quyết định sai lần, chưa chứng thực Vân Liệt Diễm có phải là Liệt Diễm trước kia hay không đã vội vàng đưa nàng về đây, không ngờ lại là hại nàng. Hắn vốn nghĩ rằng Tử Mộ đã trả giá như vậy, Liệt Diễm nhất định sẽ không quên hắn ta. Hai người tình cũ, bây giờ trở về bên nhau cũng coi như là một chuyện tốt. Đại trưởng lão đã hứa hẹn chỉ cần Liệt Diễm cùng Tử Mộ thành thân, ký kết khế ước bình đẳng thì ông ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của Liệt Diễm. Thế cho nên bọn họ mới yên tâm đưa Vân Liệt Diễm từ thành Hỏa Quý về đây. Không ngờ, nàng lại không muốn ở lại nơi này.

“Những lời ngươi nói lúc trước chẳng phải là muốn nhắc nhở ta không cần phải tìm cách trốn khỏi Hỏa thành hay sao? Mà ta, một khắc bị các ngươi mang đi cũng đã bị cuốn vào trận tranh chấp của bát đại gia tộc rồi, vốn dĩ không thể không đếm xỉa tới, không phải sao?” Vân Liệt Diễm bỗng dưng ngẩng đầu, giọng điệu mang theo tức giận.