Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 111: Nhẫn trữ vật




Vân Liệt Diễm nhớ Hàn Chỉ từng nói rằng chiếc nhẫn này không nhận chủ nhân, cho nên ngay từ đầu nàng đã không có tính toán chuyện nhỏ máu nhận chủ. Nàng chỉ tò mò không biết chiếc nhẫn này có cái gì đặc biệt, rõ ràng cảm thấy bên trong có một nguồn năng lượng rất lớn nhưng tại sao thoạt nhìn vẫn thấy bình thường như vậy. Nó khiến cho người ta cảm thấy rằng đây chỉ là một chiếc nhẫn trữ vật bình thường, vốn dĩ không có cái gì khác nhau.

Vân Liệt Diễm thử liên kết tinh thần cùng nó để nhìn xem bên trong có thứ gì. Sau khi đầu đau đớn một trận, Vân Liệt Diễm lại nhìn thấy một không gian thật lớn bên trong chiếc nhẫn.

Ngay lúc Vân Liệt Diễm chưa kịp kinh ngạc thì lại cảm gthấy ý thức của mình đã hoàn toàn tiến vào không gian này.

Đây là một chiếc nhẫn không gian, còn lớn hơn mấy lần so với chiếc nhẫn là Thủy Linh Lung đưa cho nàng. Hơn nữa, bên trong có đến tám ngăn như tám căn phòng lớn.

Vân Liệt Diễm tò mò ngước nhìn, cuối cùng ngoại trừ không gian lớn hơn một chút cũng không phát hiện ra cái gì đặc biệt.

“Chủ nhân, rốt cuộc thì người cũng trở lại” Ngay lúc Vân Liệt Diễm định thu lại ý thức thì đột nhiên nghe thấy một thanh âm.

“Ai?” Vân Liệt Diễm mờ mịt nhìn không gian trống rỗng xung quanh, không có bất kỳ ai. Thế nhưng, tại sao nàng lại nghe thấy có người nói chuyện?

“Chủ nhân, ta chính là chiếc nhẫn này”

Vân Liệt Diễm lại nhìn một vòng, cuối cùng cũng hiểu thì ra là chiếc nhẫn đang nói chuyện với mình.

“Chủ nhân, ta đã đời người mấy vạn năm rồi!” Thanh âm của chiếc nhẫn có chút buồn bã.

Vân Liệt Diễm đen mặt. Nhẫn có thể nói thì thôi, vậy mà còn biết buồn bã, có phải là rất kì quái hay không?

“Ngươi có thể đi ra đây hay không?” Vân Liệt Diễm hỏi một câu.

Đúng lúc này, trước mặt Vân Liệt Diễm lại xuất hiện một thân ảnh hư ảo, là bộ dạng của chiếc nhẫn này.

Toàn thân đều đen, không một chút sáng bóng, bên trên lại có những hoa văn khó hiểu.

“Có thật là ngươi đang nói chuyện với ta hay không?” Vân Liệt Diễm chọc chọc thân ảnh kia.

“Đúng là ta, chủ nhân!” Chiếc nhẫn dường như không hài lòng với động tác của Vân Liệt Diễm, buồn bã né sang một bên.

“Được rồi! Bây giờ nói chuyện chính đi! Đầu tiên, tại sao ngươi lại gọi ta là chủ nhân?” Trên thế giới này, không hề có chuyện quái dị nào có thể khiến cho Vân Liệt Diễm nàng kinh sợ. Tuy nhiên, nàng chỉ là tò mò tại sao mình không nhỏ máu nhận chủ mà vẫn có thể tiến vào bên trong không gian của chiếc nhẫn này.

“Người vốn dĩ là chủ nhân của ta, ta vẫn luôn đi theo bên cạnh người. Chẳng qua là mấy vạn năm trước, bản thể của người đã chết, chính là công tử Tử Mộ phải hao tổn hết công lực mới có thể khiến cho người luân hồi còn bản thân hắn lại bị phong ấn vạn năm. Cũng không biết bây giờ công tử Tử Mộ như thế nào rồi! Sau đó ta rơi xuống đại lục Tranh Vanh, vẫn luôn chờ đợi người trở về. Bây giờ, cuối cùng ta cũng đã quay trở lại trên tay người!” Chiếc nhẫn dường như rất kích động, chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được giây phút gặp lại chủ nhân.

“Làm sao ngươi biết là ta?” Vân Liệt Diễm lại hỏi, nhưng sau khi hỏi lại cảm thấy hỏi vấn đề này có chút ngu ngốc.

“Chủ nhân, ngoại trừ người thì không một ai có thể liên kết tinh thần với ta. Không có người, ta chỉ là một vật chết. Chỉ có nằm trên tay của người thì ta mới có thể sống lại” Chiếc nhẫn nhìn Vân Liệt Diễm, không hiểu sao chủ nhân bây giờ lại ngốc như vậy.

“Ách! Vậy ý của ngươi là trước kia ngươi đã nhận ta là chủ nhân rồi sao?” Vân Liệt Diễm vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Nếu nàng đã chết thì tại sao chiếc nhẫn này không lọt vào tay người khác?

“Đúng vậy! Vốn dĩ nếu như người chết thì ta sẽ trở thành vật vô chủ. Thế nhưng người lại luân hồi, thật sự chưa chết, cho nên ta cũng chỉ có thể ở nơi này chờ đợi người quay trở lại. Chủ nhân, chẳng lẽ không phải người gặp ta thì mới mang ta đi sao?” Chiếc nhẫn cũng cảm thấy kỳ lạ, người bình thường cũng sẽ không quan tâm đến nó bởi vì nó chẳng có chút tác dụng gì trong tay kẻ khác.

“Quả thật không phải! Trước mắt ta cứ gọi ngươi là Tiểu Nhẫn đi. Tiểu Nhẫn này, ngươi nói đã mấy vạn năm trôi qua rồi, sao ta có thể nhớ được nhiều chuyện như vậy chứ. Ta chỉ nhớ mang máng một chút chuyện, nhưng cụ thể là chuyện gì thì ta cũng không rõ lắm. Chẳng qua là mắt ta không có thẩm mỹ sao? Ngươi thật sự không phải là loại ta thích nha!” Vân Liệt Diễm nhìn thân ảnh của Tiểu Nhẫn, thật sự cảm thấy thật xấu.

Bây giờ nàng cũng đã hiểu một chút. Mấy vạn năm trước, chiếc nhẫn này vốn thuộc về nàng, nhưng bởi vì sau đó linh hồn của nàng phải luân hồi cho nên nó phải ở lại một chỗ. Bởi vì chiếc nhẫn này nhận nàng là chủ nhân, mà linh hồn của nàng cũng không hoàn toàn biến mất cho nên nó không thể nhận chủ một lần nữa, chỉ có thể chờ đợi nàng quay trở lại.

Tuy nhiên, bây giờ chỉ có một chuyện nàng không rõ, bộ dạng chiếc nhẫn này hoàn toàn không phải là thứ nàng sẽ thích nha!

Tuy công dụng là quan trọng nhất, nhưng nàng cũng không thể không có mắt thẩm mỹ đến như vậy chứ?

“Chủ nhân, vốn dĩ ta không phải như thế này…” Nếu Tiểu Nhẫn có mắt thì nhất định đã nước mắt lưng tròng. Nó vốn dĩ cũng không muốn xấu như vậy, nhưng chuyện này có thể trách nó sao?

“Không phải như thế?” Vân Liệt Diễm nhíu mày. Không phải là càng xấu hơn thế chứ?

“Chủ nhân, người không nhớ ta để làm gì sao?” Tiểu Nhẫn nhìn thấy biểu tình đó của Vân Liệt Diễm, bất đắc dĩ phải hỏi. Tại sao nó lại cảm thấy chủ nhân thay đổi quả nhiều như thế?

“Làm gì? Không phải là một chiếc nhẫn trữ vật sao?” Khóe miệng Vân Liệt Diễm co rút. Thiếu não à? Đến chuyện này mà cũng hỏi.

“Chủ nhân, người vốn dĩ sử dụng ta để chứa đựng bảy viên ngọc căn nguyên. Ta khác với những chiếc nhẫn trữ vật bình thường, ta không những có ý thức mà còn có một trận địa ma pháp bên trong không gian nhẫn, trận pháp này có thể khiến cho bảy viên ngọc căn nguyên phát huy ra năng lượng cường đại” Tiểu Nhẫn đắc ý nói tiếp: “Đến khi bảy viên ngọc căn nguyên được tập hợp đầy đủ, ta sẽ trở nên vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn có thể chỉ dẫn chủ nhân đi tìm viên ngọc Khai Nguyên”

“Cái gì?” Vân Liệt Diễm sửng sốt khoảng chừng một giây, sau đó lại vô cùng hưng phấn.

Trời cao không đối xử tệ với nàng mà! Nàng không một chút hứng thú với mấy cái trận pháp linh tinh kia, nàng chỉ hứng thú vì chiếc nhẫn này có thể dùng làm nơi chứa đựng những viên ngọc căn nguyên. Tốt quá rồi! Thật không uổng công sức nàng trấn lột chiếc nhẫn này từ tay Hàn Chỉ.

“Tiểu Nhẫn này, nếu như ta bỏ Thủy Nguyên vào không gian của ngươi thì người ngoài có thể nhận ra nó hay không?” Vân Liệt Diễm hưng phấn hỏi.

“Đương nhiên là không rồi! Trận pháp bên trong không gian của ta có thể bảo vệ ngọc căn nguyên, người ngoài không thể nào nhận ra được. Người ngoài nhìn thấy ta cũng chỉ tưởng là một chiếc nhẫn trữ vật vô cùng tầm thường. Còn nữa, ta với chủ nhân có thể liên kết tinh thần với nhau, chỉ cần ta nằm trong tay người liền cho thể phát huy năng lượng của chính mình. Chỉ cần người không muốn người khác nhìn thấy ta, ta sẽ tự nhiên biến mất” Nhắc đến công năng của mình, Tiểu Nhẫn lại vô cùng đắc ý. Nó chỉ buồn bực ở chỗ là chuyện này chủ nhân cũng quên mất.

“Vậy thì tốt quá rồi! Ta phải đưa Thủy Nguyên vào đây ngay lập tức” Vân Liệt Diễm vốn đang lo lắng không biết nên giấu Thủy Nguyên ở đâu, bây giờ thì nàng không cần lo lắng nữa.

Chiếc nhẫn mà Thủy Linh Lung cho nàng mặc dù khá tốt nhưng dù sao nó cũng là tín vật gia tộc, nếu chuyện này bị người biết thì chỉ sợ Hàn thị cùng Thủy thị đều biết Thủy Nguyên đang nằm trong tay nàng. Lỡ như sau đó, cả hai đại gia tộc đều đến tìm nàng tính sổ, chẳng phải nàng chết là cái chắc rồi sao? Cho nên, lúc nàng nói với Hàn Chỉ nên đến Hàn thị trước cũng đã suy nghĩ kỹ càng. Nàng quyết định giao chiếc nhẫn của Thủy Linh Lung cho phụ thân Hàn Chỉ, cứ coi như để lại vật kỷ niệm cho ông ta. Mặt khác, quan trọng nhất là gia tộc Thủy thị có đến gây phiền phức thì cũng sẽ tìm Hàn Lăng chứ không phải là nàng.

Nàng làm như vậy mặc dù có chút hơi ti tiện vì dù sao Hàn Lăng cũng là cha chồng mình, nhưng quả thật không còn cách nào khác, ai kêu võ công của nàng thấp làm gì, phải nghĩ cách bảo vệ cái mạng nhỏ của mình trước rồi tính sau.

Thủy Linh Lung từng nói, bởi vì hai đại gia tộc tranh đoạt Thủy Nguyên mà bà phải rời khỏi đại lục Thần Chi, cuối cùng phải táng thân nơi đất khách quê người. Biện pháp tốt nhất lúc đó chính là không để cho hai đại gia tộc chiếm được Thủy Nguyên, như vậy thì bọn họ cũng không cần phải đánh nhau nữa.

Đối với nàng, biện pháp tốt nhất chính là Thủy Nguyên nên ngoan ngoãn chờ đợi trên tay nàng. Đến khi tập hợp đầy đủ cả bảy viên ngọc căn nguyên rồi, nàng sẽ tiếp tục tìm ra viên ngọc Khai Nguyên. Lúc đó, nàng chính là chúa tể thế giới này, tư oán của Hàn thị cùng Thủy thị chẳng phải đều do nàng định đoạt hay sao?

Cho nên, Vân Liệt Diễm tính toán vô cùng kỹ càng, sau này bất kể như thế nào thì nàng cũng không thể tự chuốc lấy hoạ.

Hiện tại, nàng nhất định phải tự giữ mình.

Vân Liệt Diễm lây Thủy Nguyên từ chiếc nhẫn cũ ra, rồi hỏi Tiểu Nhẫn: “Nên bỏ nó vào không gian nào đây?”

“Không gian thứ ba tính từ bên trái” Tiểu Nhẫn muốn hôn mê ngay lập tức. Nó thật sự nghi ngờ chủ nhân có mất hết toàn bộ ký ức hay không.

Vân Liệt Diễm cũng không muốn quan tâm đến ý nghĩ lúc này của Tiểu Nhẫn. Nàng bỏ Thủy Nguyên vào không gian thứ ba, không gian vốn dĩ trống rỗng lại chỉ trong nháy mắt đã đã tràn ngập ánh sáng xanh bích, không khí còn loáng thoáng hơi nước.

“Đây là hình dáng vốn có của Thủy Nguyên sao?” Vân Liệt Diễm trợn mắt nhìn không gian bên trong. Thủy Nguyên luôn yên lặng nằm trong hộp, không ngờ bỏ vào đây dưới tác dụng của trận pháp lại tỏa ra ánh sáng ngọc rực rỡ như vậy.

“Chủ nhân, bây giờ người chỉ cần hấp thụ năng lượng của Thủy Nguyên, tu vi của người sẽ tăng lên rất nhanh” Tiểu Nhẫn nhắc nhở.

“Dị năng của ta hệ hỏa, năng lượng của Thủy Nguyên là hệ thủy, làm sao tương thích với ta? Ta mà muốn tăng tu vi thì phải cho hỏa, ít nhất cũng phải là một mồi lửa mới được” Vân Liệt Diễm bồn chồn, vật này sao có tác dụng với nàng được?

Còn một điều nàng không rõ, sau khi đột phá Thần cấp thì đặc điểm tu vi bảy cấp bậc cầu vòng sẽ biến mất, nếu bây giờ nàng dùng nội lực để công kích thì sẽ xuất hiện tia sáng bảy màu, Chẳng qua Vân Liệt Diễm lại không biết tiếp theo phải làm sao để tu luyện. Thế nhưng trực giác nói cho nàng biết, Thần cấp cũng không phải là đích cuối cùng, mà chỉ là nơi bắt đầu.

“Chủ nhân, có phải người bị mất hết ký ức hay không?” Tiểu Nhẫn nhịn không được phải hỏi cho rõ, tại sao cái gì cũng không nhớ hết vậy?

“Ách! Ngươi mới mất hết ký ức! Không phải ta đã nói là mấy vạn năm trôi qua rồi, làm sao ta có thể nhớ được hay sao? Đáng lý ra ngươi phải nói hết những chuyện ngươi biết cho ta mới đúng. Ngươi đi theo ta lâu như vậy, chuyện của ta chắc ngươi rõ hơn ai hết, đúng không?” Vân Liệt Diễm liếc mắt nhìn Tiểu Nhẫn, biết nàng không nhớ gì mà cũng không thèm nói cho nàng biết mọi chuyện, ở đây còn chỉ trích nàng. Chiếc nhẫn này, hữu dụng cái rắm á!

Tiểu Nhẫn lúc này lại ngoan ngoãn không hỏi, chỉ chậm rãi nói: “Chủ nhân, trước kia người từng khi tu luyện Thần cấp vẫn phải chia thành tu luyện nội lực cùng tu luyện năng lượng tinh thần. Tu luyện năng lượng tinh thần không có một biện pháp cụ thể nào cả, chỉ phải dựa vào năng lực ý chí cá nhân từng người. Còn tu luyện nội lực lại có một phương pháp để gia tăng tu vi, chính là lợi dụng năng lượng của những viên ngọc căn nguyên”

Vân Liệt Diễm tò mò, thật sự ngọc căn nguyên có thể trợ giúp tu luyện nội lực sao?

“Ngọc căn nguyên hình thành bằng cách hấp thu năng lượng tự nhiên, chính là thần vật duy trì sự cân bằng năng lượng thiên nhiên. Nói cách khác, ngọc căn nguyên chính là vật duy trì sự tồn tại của không gian này, một khi chúng bị diệt hoặc là rời khỏi vị trí vốn có của mình thì cả không gian đều sẽ biến chất cùng diệt vong. Đại lục Tranh Vanh tuy cùng không không gian với đại lục Thần Chi nhưng nó lại phụ thuộc vào nơi này. Một khi đại lục Thần Chi xảy ra vấn đề thì đại lục Tranh Vanh cũng không còn tồn tại. Bảy viên ngọc căn nguyên cũng bởi vì sự biến mất của viên ngọc Khai Nguyên năm đó là rơi khắp nơi trên thế giới, trở thành vật gây chiến tranh giành của tất cả mọi người. May mắn thay năm đó người dùng toàn bộ công lực của mình để thu thập bảy viên ngọc này trở lại, nhưng lúc đó người đã là ‘đèn cạn dầu’, phải hồn phi phách tán. Thế cho nên những viên ngọc căn nguyên lại rơi trở về nhân gian một lần nữa. Thất đại gia tộc lúc đó đã hình thành, mỗi người nắm giữ một viên ngọc căn nguyên củng cố lại tình thế của đại lục lúc bấy giờ. Thế nhưng ngọc căn nguyên vốn có nguồn năng lượng cường đại, khiến cho vô số người điên cuồng muốn chiếm chúng làm của riêng. Mặc dù vẻ ngoài của thất đại gia tộc rất bình thản nhưng bên trong đó cũng đã xuất hiện sóng trào mãnh liệt, không ngày nào là không tìm cách khiến những viên ngọc còn lại trở thành của mình. Chiến tranh có thể xảy ra bất kỳ lúc nào, đến lúc đó, cả không gian đều loạn trào một lần nữa. Cho nên, người nhất định phải tập hợp đầy đủ bảy viên ngọc căn nguyên, sau đó tìm ra viên ngọc Khai Nguyên, đặt bọn chúng trở lại Thần Điện. Có như vậy, không gian này mới được an toàn”

Khóe miệng Vân Liệt Diễm co rút. Chuyện nàng muốn nghe không phải là chuyện này, những thứ đó quả thật nàng không một chút quan tâm. Nàng không quan tâm đến bảy viên ngọc căn nguyên là cái gì, có thể tìm ở đâu, vấn đề quan trọng nhất chính là bây giờ nàng không có năng lực thì tập hợp bọn chúng bằng cách nào đây?

“Không cần dạy lịch sử loài người với ta, đó giờ ta giỏi nhất chính là môn lịch sử” Vân Liệt Diễm nhịn không được phải cắt đứt lời Tiểu Nhẫn.

“Người chỉ cần mỗi khi tu luyện đều rót ý thức vào trong trận pháp, hấp thu năng lượng tự nhiên do ngọc căn nguyên tỏa ra, nội lực của người sẽ gia tăng nhanh gấp mấy lần bình thường. Bây giờ chỉ có mỗi Thủy Nguyên, nếu như có thể tập hợp đầy đủ bảy viên ngọc căn nguyên thì tốc độ sẽ càng nhanh hơn mấy lần” Tiểu Nhẫn quýnh quáng, tại sao ngay cả tính tình cũng trở nên không tốt thế này?

“Ngươi không nói sớm!” Vân Liệt Diễm đen mặt, có chuyện bấy nhiêu mà cũng dài dòng đến tận lịch sử của loài người. Cái nàng cần chính là làm cách nào để gia tăng thực lực, chứ không phải học làm sao để đạt điểm tối đa môn lịch sử.

“Bây giờ ta phải đi rồi, có chuyện gì thì ta sẽ lại hỏi ngươi” Vân Liệt Diễm khoát tay, rút ý thức của mình ra khỏi không gian nhẫn.

Tiểu Nhẫn định hỏi Vân Liệt Diễm tin tức về công tử Tử Mộ, nhưng nàng đã đi mất rồi, đành phải để lần sau lại hỏi.

Sau khi Vân Liệt Diễm tỉnh lại liền chuyển ý thức vào chiếc nhẫn mà Thủy Linh Lung đưa cho nàng, quả thật Thủy Nguyên đã không còn một chút tăm hơi ở nơi này.

Cẩn thận tiến đến bên giường Đóa Đóa, nhìn thấy con bé vẫn đang ngủ say, Vân Liệt Diễm cũng không đánh thức, lặng lẽ ra ngoài.

Trở lại phòng liền nhìn thấy Hàn Chỉ đang tựa lưng vào thành giường nhìn mình, Vân Liệt Diễm lại cảm thấy chột dạ.

Đi đến bên giường, nàng lao vào trong lòng Hàn Chỉ, nhéo nhéo vài cái bên hông hắn, ngượng ngùng cười nói: “Phu quân, chàng lại mập lên rồi!”

Hàn Chỉ không nói gì, chỉ vươn tay xoa xoa mặt nàng, sau đó ôm lấy nàng cùng nhau nằm xuống.

Quên đi, nàng muốn làm cái gì cũng đều là tự do của nàng, hắn cũng không tính toán cấm đoán nàng. Chỉ là nàng lâu như vậy mới trở lại, hắn có chút lo lắng mà thôi.

“Ta muốn đưa cái này cho chàng” Vân Liệt Diễm đặt chiếc nhẫn của Thủy Linh Lung vào tay Hàn Chỉ.

“Của mẫu thân?” Hàn Chỉ nhận ra ngay lập tức.

Vân Liệt Diễm gật gật đầu, nói: “Mẫu thân nói chiếc nhẫn này là tín vật của gia tộc Thủy thị. Bây giờ chúng ta đã đến đại lục Thần Chi, một ngày nào đó sẽ phải chạm mặt người của Thủy thị. Nếu bọn họ nhìn thấy chiếc nhẫn này, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta. Ta nghĩ, chúng ta nên giao nó cho phụ thân của chàng, dù sao đây cũng là kỷ vật của mẫu thân, để lại cho ông ấy có cái để tưởng nhớ đến mẫu thân. Mẫu thân nhớ nhung ông ấy cả đời, hẳn là luôn muốn có thể được ở bên cạnh ông ấy”

Vân Liệt Diễm cũng không nói đến chuyện Thủy Châu, cũng không phải là nàng không tin Hàn Chỉ, chỉ là nàng cảm thấy bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó. Nàng không muốn hắn vô duyên vô cớ rước họa vào thân, tuy rằng nàng biết hắn cũng không sợ hãi gì.

“Cũng được” Hàn Chỉ nhận lấy, hẳn cũng là nguyện vọng của mẫu thân.

“Hai ngày sau là đại hội tranh cử chức vị thành chủ, hi vọng có thể gặp được Thiểm Thiểm” Vân Liệt Diễm nghĩ đến Vân Thiểm Thiểm liền cảm thấy khó chịu, lâu lắm rồi không gặp thằng nhóc này.

“Yên tâm đi, nếu chúng ta đã đến đây rồi thì nhất định có thể sẽ gặp lại nó” Hàn Chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên trán Vân Liệt Diễm, an ủi.