“Ngươi qua đó bằng cách nào?” Vân Liệt Diễm sửng sốt, mặc dù biết Hàn Chỉ rất mạnh nhưng nàng vẫn chưa đoán được cách hắn sẽ làm.
“Nàng cứ ở đây, ta đi xem một chút rồi trở lại” Hàn Chỉ cho Vân Liệt Diễm ánh mắt trấn an.
Thủy cùng Hỏa là hai thuộc tính tương khắc, bọn họ đã đến tận đây nhưng vẫn chưa nhìn thấy Thủy, điều này không phải là quá kỳ quái sao?
Vách núi này cũng rất cổ quái, không biết nó sâu bao nhiêu nhưng lại tạo cho người ta cảm giác sẽ không bao giờ nhìn thấy nơi tận cùng.
Bọn họ đã đạt Thần cấp, cảm nhận đều vô cùng nhạy bén. Vậy thì chỉ còn một cách để giải thích, chính là vách núi này đã vượt ra khỏi khả năng cảm nhận của bọn họ.
Vân Liệt Diễm còn chưa kịp nói câu gì, Hàn Chỉ đã điểm nhẹ mủi chân, cả người bay qua vách núi. Thân thể của hắn lơ lững trên không trung một lúc, sau đó từ từ di chuyển về phía trước.
Vân Liệt Diễm trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng Hàn Chỉ. Có thể làm như vậy sao? Nàng không hề thấy Hàn Chỉ mượn nhờ bất kỳ vật gì, hắn biết bay sao?
“Mẹ, cái này con cũng biết làm!” Đóa Đóa nhìn thấy phụ thân thật uy phong, cho nên nhịn không được liền chạy đến khoe mẽ.
“Con cũng có thể?” Vân Liệt Diễm càng thêm khó tin. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ chỉ là do nàng chưa từng nhìn thấy thôi sao?
Đóa Đóa đắc ý gật đầu, lại càng khiến cho Vân Liệt Diễm bó tay hết cách. Cẩn thận suy ngẫm một lúc lâu, quả thật có sách ghi chép một số ít giống loài trời sinh năng lượng cường đại có thể chống lại những Thần thú thượng cổ, nhưng rất ít và thưa thới, cho nên cũng không có thông tin cụ thể.
Điều Đóa Đóa nói Vân Liệt Diễm còn có thể hiểu được, nhưng còn Hàn Chỉ, Vân Liệt Diễm lại không thể hiểu. Chẳng lẽ nam nhân nhà nàng cũng không phải loài người? Không thể nào? Chuyện này nàng không nghe Thủy Linh Lung nhắc đến, nhưng quả thật có rất nhiều chuyện kỳ quái xảy ra trên người Hàn Chỉ. Nhất là đôi mắt có thể phát ra ánh sáng tím, đây là thứ Vân Liệt Diễm tò mò nhất.
Bên này, Hàn Chỉ đã bay được một chút mới loáng thoáng nhìn thấy thứ gì đó ở phía trước. Thật ra ngay chính hắn cũng không hiểu vì sao sau khi sống lại, những năng lực kỳ lạ mà hắn vẫn không thể sử dụng lúc trước lại đột nhiên có thể vận dụng một cách dễ dàng. Hắn giống như một người bị nhốt rất nhiều năm, thoáng một cái được phóng thích, sau đó tất cả năng lực vốn có lại sáng bừng lên, hắn hoàn toàn tự do.
Hướng về phía vật kia đi tới, Hàn Chỉ dừng lại giữa không trung. Nhìn quang cảnh trước mắt, hắn không khỏi có chút rung động. Xa xa là vách núi sâu không thấy đáy, mà phía bên này vách núi lại là biển cả mênh mông mãnh liệt.
Sóng lớn xoay tròn, cao khoảng chừng cả trăm mét. Đừng nói là người, ngay cả thuyền cũng sẽ bị con sóng này nuốt chửng, rồi xé thành từng mảnh nhỏ.
Hàn Chỉ nhíu mày, khó trách… Thì ra là thế!
Vách núi bên kia ngay cả một con ruồi cũng không có, chính là vì bên này không có thứ gì ngoài trừ biển cả. Muốn vượt qua nơi này, chỉ có thể bay qua.
Tuyết vẫn lả tả rơi, nhưng sóng nước lại không hề ngừng trở mình quay cuồng. Bây giờ Hàn Chỉ ước chừng đã có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, hẳn là do tuyết tích lũy, sau đó tan chảy thành biển cả cuồn cuộn này. Thoạt nhìn nó như là biển, nhưng thật ra chỉ là một hồ nước mà thôi.
Về phần tuyết rơi xuống tại sao không kết thành băng, đoán chừng cũng vì cửa ải tiếp theo chính là Hỏa. Thủy cùng Hỏa từ trước đến nay đều tương khắc, luôn khắc chế năng lực của nhau.
Thân thể Hàn Chỉ lơ lửng giữa không trung. Hắn nhắm mắt lại, quanh thân bắt đầu xuất hiện ánh sáng tím nhàn nhạt, sau đó hắn rủ nhẹ một tay xuống, rồi lại giơ lên. Đúng lúc này, sóng nước vẫn xô bờ đúng nhịp lại đột nhiên biến thành một cột nước cao chừng trăm mét. Cột nước từ từ tràn về phía vách núi bên kia. Cho đến khi chạm phải vách núi, cột nước thế mà lại kết thành băng.
Một cây cầu bằng băng sừng sững xuất hiện trước mặt mọi người. Hàn Chỉ quay đầu nhìn thứ giống như biển lúc nãy, bây giờ đã bị tháo hết nước. Hắn đã khiến cho lượng nước vốn có hóa thành băng, nếu cột băng này muốn hòa tan thì sẽ cần thêm một thời gian không ngắn. Bọn họ có thể rời khỏi vách núi, bấy nhiêu thời gian có lẽ đã đủ.
“Trời ạ! Hàn Chỉ, làm sao ngươi có thể làm được vậy?” Vân Liệt Diễm mở to đôi mắt khó tin nhìn cây cầu bằng băng to lớn trước mắt. Quá thần kỳ! Làm sao thoáng một cái mà hắn đã có thể biến ra nó chứ? Dị năng biến ảo đều có thời gian hạn chế, giống như nàng có thể phóng ra công kích bằng nham thạch nóng chảy trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng nếu bảo nàng tạo ra một nham thạch nóng chảy thật sự thì chính là điều không thể.
Hàn Chỉ nhìn sang mọi người, nói: “Đi thôi!”
Sau đó hắn đi đến trước mặt Vân Liệt Diễm, nói: “Ở đây nhiệt độ thấp, nhưng càng đi về phía trước thì nhiệt độ sẽ càng tăng cao. Cho nên phía bên kia đầu cầu sẽ không giữ được lâu, chúng ta nên đi mau thôi”
“Sao ngươi tạo ra nó được vậy?” Vân Liệt Diễm nắm tay Hàn Chỉ bước đi, vẫn nhịn không được tò mò.
“Những bông tuyết không ngừng rơi xuống này đã tích lũy không biết bao lâu, phía trước đã hình thành một vùng biển. Bởi vì sóng biển khá cao cho nên khiến cho người ta có một loại ảo giác nơi đó rất rộng, nhưng thật ra cũng chỉ là một hồ nước mà thôi”
Bông tuyết dù sao cũng là tuyết, tuy chúng đã được tích lũy không biết bao nhiêu năm nhưng cũng sẽ phải bốc hơi chút ít. Không thể không nói đây là ảo cảnh, thoạt nhìn có chút khó tin nhưng quả thật chúng đã chân chân thật thật tồn tại bên trong.
Tầm nhìn của hai người bọn họ cũng không phải rất rộng nhưng vẫn có thể dùng mắt thường quan sát hai bên tối đen, nơi đây chắc hẳn là điểm tận cùng của vách núi. Cho nên tuyết tích tụ ở vách núi đã hình thành hồ nước phía bên kia cũng một phần là nhờ vào địa thế. Về phần cụ thể như thế nào thì cũng không phải là chuyện hắn thật tâm quan tâm. Chỉ cần có thể lợi dụng điều kiện có lợi để đưa bọn họ rời khỏi nơi này là được rồi.
“Thì ra là như vậy!” Lời Hàn Chỉ giải thích, Vân Liệt Diễm hoàn toàn hiểu rõ. Cửa thứ ba là Thủy, cửa thứ tư sẽ là Hỏa. Băng bị Hỏa tác động, đương nhiên sẽ tan chảy thành nước. Trách không được Hàn Chỉ lại có thể tạo ra một cây cầu bằng băng lớn như vậy, thì ra là vì bên kia có nước. Đối với một người có dị năng mà nói, mượn nhờ năng lực thiên nhiên sẽ mang đến hiệu quả nhiều hơn rất nhiều so với chính bản thân mình.
Quả nhiên, chờ đến lúc tất cả bọn họ rời khỏi nơi đó, quay đầu lại liền nhìn thấy băng đang dần hòa tan từng chút một. Thế nhưng, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến bọn họ.
Đặt chân lên lục địa, mọi người đã có thể cảm nhận được hơi nóng từ trong không khí.
Vân Liệt Diễm nhớ lại lúc mình vượt qua khảo nghiệm tâm ma đã nhìn thấy cảnh tượng kia, quả thật không nghĩ ra tiếp theo sẽ gặp phải điều gì. Nếu mà gặp dòng nham thạch nóng chảy lúc trước, nàng nhất định sẽ chết lặng.
Càng đi về phía trước lại càng cảm thấy nóng bức, nhất là mặt đất, hơi nóng khiến cho người ta có cảm giác như đang nằm trong lồng hấp. Mọi người đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, bời vì ngoại trừ nóng ra thì bọn họ vẫn không nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác.
Vân Liệt Diễm nhíu mày, tình huống quỷ dị như vậy chắc chắn sẽ không gặp được chuyện tốt.
“Mọi người cẩn thận một chút, ta cảm thấy nơi này có vấn đề” Vân Liệt Diễm có thể khẳng định phía trước không phải là một nơi tốt đẹp.
Mọi người đều không chịu nổi sức nóng, cả người là mồ hôi, càng chạy thì chân càng mềm yếu. Cho dù là loài người hay động thực vật, chỉ cần không có nước đều sẽ sống không nổi. Cảm giác của bọn họ lúc này chính là như vậy, vô cùng thiếu nước, gần như sắp khô héo đến nơi. Cho dù là đã đạt tới Thần cấp, bọn họ cũng chống đỡ được cảm giác khô nóng thiếu nước này.
Cho đến khi nhìn thấy sa mạc trước mắt, bọn họ hoàn toàn sợ đến ngây người.
Cuối cùng Vân Liệt Diễm cũng đã biết cửa ải này muốn khảo nghiệm cái gì, đó là sức chịu đựng cùng ý chí của con người. Muốn vượt qua sa mạc trong điều kiện nóng bức thiếu nước này, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Từ trước đến nay, sa mạc chính là nơi mà tất cả mọi người sợ phải đối mặt nhất.
Thế nhưng Vân Liệt Diễm vẫn nghĩ không ra, thuộc tính của cửa ải này không phải nên là Hỏa sao? Sa mạc chính là Thổ, chẳng lẽ Hỏa cùng Thổ đã sát nhập lại thành một ải? Nếu quả thật là như vậy thì bọn họ sẽ phải bỏ ra rất nhiều sức lực.
Suy đoán của Vân Liệt Diễm là chính xác. Thế nhưng cho đến khi bọn họ đi vào sa mạc, Vân Liệt Diễm mới phát hiện tình huống phía xa xa không có đơn giản như nàng tưởng tượng.
Chân vừa bước vào sa mạc, cảm giác lại như vừa khởi động một cơ quan. Bầu trời đột nhiên nện xuống vô số hỏa cầu, giống như một cơn mưa lửa.
Vân Liệt Diễm nhanh chóng phóng ra một bức tường lửa lơ lửng trên không, cắn nuốt những hỏa cầu kia. Thế nhưng hành động này lại càng khiến cho cát trên sa mạc đã nóng lại thêm nóng.
Hàn Chỉ ngay lập tức bố trí phòng ngự cấm xung quanh mọi người, có như vậy mới bảo vệ họ không bị hơi nóng tổn thương. Cũng may tình huống như vậy cũng không kéo dài lâu, nhưng vấn đề mới lại tới. Lúc này, lờ mờ trên không trung xuất hiện một loạt hỏa cầu khổng lồ, khoảng chừng có đến hơn hai mươi cái, dường như chỉ cần hơi nóng trên mặt đất đạt đến một mức độ nhất định thì chúng sẽ nổ ngay tức khắc.
Vân Liệt Diễm thật sự không nghĩ rằng sẽ xuất hiện tình huống này. Trước mắt, nàng cũng không biết nên đối phó như thế nào. Đương nhiên là nàng không sợ hỏa thiêu, nhưng những người khác lại không giống với nàng. Năng lượng cường đại không có nghĩa là thân thể bất tử, bị những hỏa cầu này thiêu thành tro thì cho dù Đại La Thần Tiên cũng phải tróc một lớp da.
Mà Vân Liệt Diễm vốn cho rằng dễ giải quyết, bây giờ mới phát hiện chính mình là ‘tội đồ thiên cổ’. Vốn không khí đã đủ nóng, nếu như nàng càng phóng năng lực thì đoán chừng mọi người cũng sẽ sớm bị nướng chín.
Sắc mặt mọi người đều không tốt chút nào. Nhất là Vân Phụng Khải cùng Phượng Lăng Tiêu, bọn họ dựa vào dược vật mới đạt đến Thần cấp, vẫn chưa hoàn toàn thích ứng lại phải đối mặt với từng đợt tra tấn như vậy. Hàn Chỉ vẫn còn khá tốt, dù sao thực lực của hắn đã vượt qua áp lực mà hoàn cảnh hiện tại mang đến, nếu không thì người đầu tiên ngã xuống nhất định sẽ là hắn.