Nhị Trọng Ảnh

Chương 66: Cho ngươi biết tên của bổn thành chủ




Khổng Nhiễm cảm thấy hắn chính là đã mù mới đi theo hai tên kia lăn lộn lâu như vậy! Đường đường là Phồn Hoa Thành thành chủ, sao có thể đến cơm cũng không có mà ăn được?!

Mang theo oán niệm đã chồng chất nhiều ngày nghênh ngang đi vào tửu lâu danh tiếng nhất ở Ô Hàn Thành, Khổng Nhiễm không rêи một tiếng đi thẳng lên Thiên phòng tốt nhất.

Tiểu nhị căng thẳng đi theo sau lưng Khổng Nhiễm, hận không thể đi nhanh hơn một chút, khách quan này tốc độ bước đi cũng quá nhanh a!

Tiểu nhị thở hổn hển đuổi theo bước chân Khổng Nhiễm, Khổng Nhiễm rốt cuộc tìm được một vị trí tốt, trực tiếp đặt ʍôиɠ ngồi xuống, phát giác tiểu nhị đã tới, mắt cũng không nâng một cái vung tay lên: “Đem trà này đổi đi! Mang lên cho ta một bình Tây Sơn bạch lộ! Còn nữa, mang lên một mâm bạch ngọc hoa đề, gia trấp tuyết cáp, hoàng tửu túy hà, ngân ngư canh ¥%……”

Tiểu nhị nghe xong tay thiếu chút nữa run lên, đại gia a, đại gia a!

Hôm nay chưởng quầy không có ở đây, tất cả đều mọi chuyện đều là bọn họ tạm thời quản lý, nếu như hảo hảo tiếp đãi một đại gia như vậy, lúc chưởng quầy trở về nhất định sẽ có thưởng!

Nghĩ đến đây, tiểu nhị thiếu chút nữa đã nhịn không được cười ha ha, nói: “Được, được rồi! Tiểu nhân lập tức mang những món này lên!”

Nói xong tung ta tung tăng chạy tới phòng bếp bảo người làm đồ ăn.

Rất nhanh đã có người lên Thiên phòng đổi một bình Tây Sơn bạch lộ cho Khổng Nhiễm, ngượng ngùng nói:” khách quan, có một số món mà ngài gọi quán chúng ta không có nên chúng ta đã thay một số đó bằng những món này, như vậy có được không?”

Sắc mặt Khổng Nhiễm nháy mắt tối sầm đi, những món lúc nãy hắn gọi hắn đã cân nhắc hồi lâu, hơn nữa còn là những món ăn tương đối đại chúng, nếu là ngày thường, hắn chạm cũng sẽ không muốn chạm đến, vậy mà bây giờ lại không có!

Khổng Nhiễm có chút bực bội đỡ trán, nghĩ đến món thịt nướng cùng canh mì đã ăn mấy ngày nay, chung quy vẫn là nhịn xuống quát lớn: “Được rồi, mau đem đồ ăn lên đây!”

……

Chưởng quầy hôm nay đi lấy hàng hóa, trêи đường đụng không ít chưởng quầy của những tửu lâu khác.

Bọn họ đang tụ lại cùng một chỗ lẩm nhẩm lầm nhầm, lâu lâu lại thở dài một cái, hoặc là dậm chân một cái khiến người khác hoài nghi.

Chưởng quầy ho khan vài tiếng, tiến lên hỏi: “Các ngươi đang nói chuyện gì vậy? Ta đứng xa tích như vậy cũng nghe tiếng các ngươi thở dài.”

Mấy chưởng quầy quay đầu nhìn người mới tới, hóa ra là chưởng quầy của tửu lâu lớn nhất Ô Hàn Thành, nhưng họ cũng không vâng vâng dạ dạ hay là đỏ mắt ghen tị, mà là khổ bức chống cằm: “Ai nha! Vương chưởng quầy a! Ngươi có biết tin Trương gia Trương đại tiểu thư trong thành chúng ta muốn kiếm chồng chưa?”

Vương chưởng quầy vuốt vuốt ria mép hoa râm: “Đương nhiên là biết a, chuyện lớn như vậy mà! Như thế nào, có vấn đề gì sao?”

Một chưởng quầy khác thở dài một hơi: “Trương gia bảo hộ nữ nhi này rất tốt, lớn lên thế nào không ai biết cả, chúng ta vốn dĩ không biết nàng có bộ dáng ra sao. Nhưng nghe nói Trương gia Trương tiểu thư kia lớn lên có dung nhan bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn! Đẹp vô cùng! Hơn nữa tài đức vẹn toàn, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, hơn nữa Trương gia cũng là một gia tộc lớn! Trương tiểu thư này muốn kiếm chồng, không phải là hấp dẫn vô số nhân sĩ giang hồ sao?”

Vương chưởng quầy gật gật đầu: “Không phải gần đây Ô Hàn Thành chúng ta tiếp đãi rất nhiều nhân sĩ giang hồ sao? Tám phần là hướng đến Trương tiểu thư này đi……”

Vương chưởng quầy còn chưa nói xong, chưởng quầy khác liền bắt đầu thở ngắn than dài nói: “Đâu chỉ có nhân sĩ giang hồ? Một đám tặc tử không ra gì chuyên đi lừa gạt cũng không phải đều đang đến đây xem náo nhiệt sao!”

“Cửu hàng của ta mấy ngày trước có tiếp đãi một nam tử, ở trong tiệm ta làm bộ làm tịch gọi một đống thứ ăn thượng hạng lên! Ta thấy hắn nhìn qua hung mãnh, sợ sẽ vô tình chọc giận người không nên chọc mà bị ăn đập cho xương già rệu rã nên không có can đảm đòi hắn trả tiền! Thật vất vả chờ hắn ăn xong, ta chờ hắn tự động trả tiền, ai ngờ vẻ mặt hắn thần bí hề hề nhìn ta chằm chằm, sau đó hắn nói hắn là đệ tử của tứ đại gia tộc Mục gia Mục đại công tử Mục Hàm Xuân!” Nói tới đây, chưởng quầy kia sắc mặt nháy mắt đỏ bừng, giận dữ nói, “Ta, ta ta phi! Mục Hàm Xuân! Mục gia đại công tử sao có thể hạ mình đến tiểu điếm của ta?! Lập tức ta liền phát hỏa gọi mấy người trong điếm bắt hắn lại, lúc này ta mới biết hắn là dạng người yếu mà bày đặt ra gió, không bằng một bao cỏ, chỉ mới vài người đã ấn hắn nằm trêи mặt đất! Đáng thương cho mấy món ăn thượng hạng của ta đã bị hắn ăn sạch, rốt cuộc là giống như mang năm mươi lượng bạc bạch bạch ném hết xuống sông!”

“Cũng không phải chỉ vậy sao! Trong tiệm ta có chiêu đãi một Lôi thiếu gia và một Hải thiếu gia!”

“Đâu chỉ vậy đâu?! Ta còn được phục vụ một người tự xưng là Nam Thần Y, lừa đảo!! Ta nói, thật sự là mấy người đại danh đỉnh đỉnh đó thì sao lại quỵt tiền cơm?!!”

Mọi người hùng hổ nói về mấy kẻ lừa đảo như là kẻ địch chung, xem ra toàn bộ chưởng quầy đều thua trận a, bị lừa không ít tiền.

Vương chưởng quầy lộ ra một bộ dáng đồng tình, liên tục nói mấy kẻ lừa đảo kia đúng là phát rồ. Kỳ thật trong lòng lại vui vẻ miễn bàn! Ai u, đúng là ngốc mà, thế nhưng gặp phải chuyện như vậy a!

Nhìn tửu lâu của hắn đi, từ trước tới giờ chưa từng bị lừa trắng trợn như vậy.

Vui sướиɠ khi người gặp họa khi nghe những oán giận của các chưởng quầy, Vương chưởng quầy tâm tình vui sướиɠ bước lên xe ngựa, lúc lắc trở về tửu lâu nhà mình.

Mới vừa xuống xe ngựa, Vương chưởng quầy liền phát hiện tửu lâu nhà mình có gì đó không thích hợp.

Mấy tên tiểu nhị kia không phải đều luôn tụ tập dưới lầu một sao? Sao bây giờ lại lần lượt từ lầu hai đi xuống?!

Lúc này có một người từ phòng bếp bưng ra một đĩa thức ăn: “Nhường đường nhường đường, đụng ngã các ngươi bồi thường không nổi đâu!”

Chưởng quầy đôi mắt híp lại, liếc nhìn thức ăn trêи đĩa kia, tức khắc tròng mắt lại trợn lên như muốn rớt ra ngoài! Đây không phải là thịt hươu sao?! Thứ này không phải thứ mà người thường có thể ăn được a! Tửu lâu của hắn cũng chỉ có ba con hươu, do chính hắn cẩn thận nuôi nấng vì sợ một ngày nào đó gặp được khách quý mà không có thứ tốt chiêu đãi!

Nhưng hiện tại?!! Chưởng quầy thấy một đĩa thịt hươu kia, tức khắc nghĩ tới mấy câu đối thoại của những chưởng quầy lúc nãy, lập tức sợ tới mức thiếu chút nữa đã chụp lấy đùi hươu trêи tay tiểu nhị!

Ai u má ơi! Nơi này của hắn không phải cũng gặp mấy tên lưu manh lừa ăn lừa uống đó chứ a! Thịt hươu này! Chính là được mua với giá mấy trăm lượng thiên kim đó! So với năm mươi lượng của mấy tên lúc nãy quả thật là không thể so sánh a!

Chưởng quầy lập tức ngăn cản tiểu nhị đang bưng thịt hươu lên, vẻ mặt nôn nóng hỏi: “Người tới là ai? Sao lại làm thịt hươu cho hắn?”

Phản ứng đầu tiên của tiểu nhị là hoảng sợ, bực bội nghĩ ai mà dám to gan chọc phá thịt hươu thượng hạng này, giương mắt lên, phát hiện là chưởng quầy nhà mình thì tức khắc cộc lốc cười: “Chưởng quầy, nguyên lai là ngươi a! Ta cũng không biết người tới là ai, chỉ là tên kia nói người tới là một đại gia, muốn hảo hảo chiêu đãi!”

Chưởng quầy sợ tới mức nuốt nuốt nước miếng, sau đó lại hỏi: “Đại gia kia có thanh toán tiền chưa?”

Tiểu nhị ngốc lăng một chút, sau đó lắc đầu: “Hình như không có…”

Chưởng quầy thiếu chút nữa đã ngã quỵ trêи mặt đất!

Người tiếp khách từ trêи lầu cộp cộp đi xuống, giọng như ra lệnh: “Thịt hươu sao còn chưa tới?! Làm khách nhân bực mình, các ngươi có bồi thường nổi không!”

Sau đó hắn liếc mắt thấy tiểu nhị đang bưng thịt hươu đứng ngốc lăng tại chỗ thì tức khắc cả giận nói: “Ngươi ngốc ở đó làm gì?! Còn không nhanh đem đồ bưng lên!?”

Chưởng quầy nghe được thanh âm này thì nháy mắt hoàn hồn, nhanh chân đứng lên!

Người vừa bước xuống nhận ra thì ra đây là chưởng quầy nhà mình thì bộ dáng hung ác vừa rồi cũng lập tức biến mất, thay vào đó là một gương mặt tươi cười, cộp cộp đi đến bên cạnh Vương chưởng quầy, muốn kể rằng hôm nay hắn đã lập được công lớn!

Nhưng còn chưa mở miệng, Vương chưởng quầy đã tát hắn một cái, sức lực to lớn, làm hắn xoay hai vòng rồi mới ngã quỵ trêи mặt đất!

Vương chưởng quầy thở hồng hộc làm râu dê trêи môi run rẩy, tay ông hung hăng chỉ vào người tiếp khác đang ngốc lăng nằm trêи mặt đất, hung tợn nói: “Ngươi tốt nhất nên cầu trời khẩn phật rằng người ngươi chiêu đãi thật sự là một đại gia, bằng không ta sẽ đem ngươi phanh thây như ngươi đã phanh thây hươu của ta!!”

Nói xong, Vương chưởng quầy xoay người giật thịt hươu trong tay tiểu nhị, bước lên lầu.

……

Khổng Nhiễm uống ngụm trà, rốt cuộc cảm thấy có chút no nê.

Đôi mắt hắn nhìn lên bàn, mười mấy đĩa thức ăn, toàn bộ đều đã bị ăn sạch không còn một mảnh, trêи cái đĩa sạch sẽ bóng loáng chiếu ra một dáng người xa lạ mà hắn đang ngụy trang! Bộ dáng thỏa mãn lúc nãy của Khổng Nhiễm nháy mắt biến mất, thay thế vào đó là một trận thẹn thùng.

Như thế nào lại ăn…nhiều như vậy a…? Đống thức ăn đó rõ ràng hắn rất khinh thường mà, vậy mà đã ăn hết…

Khổng Nhiễm trong lòng rối rắm một phen, cuối cùng kết luận, xem ra đầu bếp của tửu lâu này trù nghệ không tồi, so với đầu bếp trước kia của hắn lợi hại hơn nhiều.

Đợi sau này hắn yên ổn lại thì sẽ mời đầu bếp ở đây về phục vụ hắn.

Đang suy nghĩ thì đại môn đột nhiên bị người ta đạp mở, Vương chưởng quầy cùng tiểu nhị vẫn luôn vâng vâng dạ dạ xuất hiện ngoài cửa.

Khổng Nhiễm bị người quấy rầy suy nghĩ, không mấy cao hứng, nhưng bởi vì rốt cuộc hắn đã có thể ăn no nê như ý nguyện rồi nên cũng không so đo: “Ta hiện tại no rồi, thịt hươu kia mang xuống đi.”

Vương chưởng quầy cười lạnh một tiếng: “Cũng được, đại gia không muốn ăn thịt hươu, ngươi mang đồ ăn xuống đi.”

Tiểu nhị bị Vương chưởng quầy dọa cho tới thần hồn khϊế͙p͙ đảm, không chút do dự mang thịt hươu đào tẩu.

Khổng Nhiễm uống ngụm Tây Sơn bạch lộ, thấy lão già râu dê kia vẫn còn đang đứng ngoài cửa đánh giá hắn, ánh mắt kia, tựa như là muốn đem quần áo trêи người hắn lột xuống vậy, thẩm tra toàn bộ.

Khổng Nhiễm tức khắc khó chịu: “Ngươi là ai?! Còn đứng ở nơi đó làm gì?”

Vương chưởng quầy thấy ở đây chỉ có mình Khổng Nhiễm, hơn nữa quần áo tuy rằng được may khéo léo, nhưng không thể tính là hoa lệ, tức khắc liền xem đối phương là kẻ lừa đảo! Âm dương quái khí trả lời: “Ta là chưởng quầy của tửu lâu này, họ Vương.”

“Nga, như thế nào, tìm ta có việc?” Khổng Nhiễm nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy khẩu khí của chưởng quầy này cực kỳ không tốt.

Vương chưởng quầy lấy ra sổ sách và bàn tính, bùm bùm tiến lại nơi Khổng Nhiễm ngồi, nói: “Bạch ngọc hoa đề mười lăm lượng bạc, hoàng tửu túy hà mười hai lượng bạc, gia trấp tuyết cáp mười tám lượng bạc……&%¥”

Khổng Nhiễm: “……”

Càng tính sắc mặt Vương chưởng quầy càng không tốt, tính đến món thịt hươu cuối cùng thì Vương chưởng quầy như khóc đến nơi: “Hai trăm ba mươi bốn lượng bạc!” Đây chính là lợi nhuận mà tửu lâu làm vất vả trong bảy ngày mới có được a!

Khổng Nhiễm nghe Vương chưởng quầy tính xong, hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Không phải chỉ nhiêu đây thôi sao.”

Đôi mắt u ám của Vương chưởng quầy lập tức tỏa sáng, chẳng lẽ đối phương thật sự là đại gia?

Khổng Nhiễm vô cùng cao ngạo dựa vào ghế, vẫy vẫy tay với Vương chưởng quầy.

Ánh mắt của Vương chưởng quầy lập tức tỏa sáng như thấy cha thấy mẹ nhìn Khổng Nhiễm, đế giày lạch cạch va chạm với sàn nhà chạy tới bên cạnh Khổng Nhiễm.

Chỉ thấy Khổng Nhiễm cao quý lãnh diễm hừ một tiếng, trước ánh mắt kϊƈɦ động của Vương chưởng quầy hắn nhanh chóng xé rách mặt nạ da người của Thư Lộng Ảnh đã cho ra.

“Nói cho ngươi biết, bổn thành chủ họ Khổng, tên Nhiễm, ngươi nhớ rõ?”

==============================

Tác giả có lời muốn nói: Thật lâu thật lâu về sau:

Thư tiểu bằng hữu và Khổng tiểu bằng hữu đã trở thành một đôi bạn tốt.

Lần nọ cùng nhau uống trà, Khổng tiểu bằng hữu nói tới sự tình hôm nay, tức khắc sinh khí dậm chân: “Vì cái gì cái mặt nạ kia lại không xé xuống được?!! Vì cái gì?!!!”

Thư tiểu bằng hữu tươi cười quảng cáo: “Tính chất đặc biệt này là để đề phòng Tần Phong, không thấm nước, phòng cháy lại đao thương bất nhập nhưng rất thông thoáng, ngươi đáng có được!”

Tác giả: “2333333333333(Ahahaha), thuận tiện hỏi các đại gia, các ngươi đoán xem Khổng tước thành chủ kia sẽ ra sao????”