Nhị Trọng Ảnh

Chương 58: Thần của thế giới này?




Minh nguyệt phủ một tầng ánh sáng bạch sắc lên thiên địa, đẹp như tiên cảnh, chỉ là quá mức an tĩnh, không có sức sống, làm người chỉ cảm nhận được một cổ hàn ý.

“Ngươi vì sao lại biết, sinh mệnh của ta cùng pháp tắc thế giới này có quan hệ với nhau?” Thanh lãnh như nguyệt, thanh âm đạm bạc không rõ hỉ nộ vang lên.

Hủ Thi lão nhân từ ngây người phản ứng lại, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tựa tiên nhân của Thư Lộng Ảnh thì đột nhiên cười phá lên, âm thanh nghẹn ngào vang lên ở nơi tựa tiên cảnh như thế này phá lệ quỷ dị: “Nguyên lai là ngươi! Nguyên lai là ngươi!! Chỉ có “Nguyệt Hoa Trọng Ảnh” mới có thể có tạo ra những thứ như vậy! Không nghĩ tới a, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, lấy bản lĩnh của ngươi thì sợ là người đứng đầu Phong Vân Bảng Thiên Cơ Tử  cũng không nhất định có thể thắng ngươi!”

Ánh sáng bao trùm thiên địa đột nhiên biến mất, hóa thành một đám mây đen thật lớn che đi ánh trăng trêи không trung, thế giới lập tức chỉ còn hai màu trắng đen, những tia sét giương nanh múa vuốt tựa như những con bạch xà thật lớn từ mây đen bò ra, ầm vang một tiếng, cuồng phong gào thét, mưa to che lấp cả đất trời.

Thư Lộng Ảnh vung tay áo rộng, Hủ Thi lão nhân giống như con rối đứt dây bị đánh bay ra trăm thước, Hủ Thi lão nhân nằm trêи mặt đất lầy lội không ngừng quay cuồng, lúc cách huyền nhai mấy mét thì dừng lại.

Thư Lộng Ảnh đứng trước mặt lão nhân chỉ còn vài hơi thở thoi thóp, ngữ khí thanh lãnh nhiều thêm vài phần giá lạnh: “Đừng có hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói, ngươi sao lại biết, sinh mệnh của ta cùng pháp tắc của thế giới này có gì quan hệ?”

Hủ Thi lão nhân ngẩng đầu, trêи khuôn mặt khô khốc dính đầy bùn đất và máu loãng, đôi mắt hỗn độn mang theo ý cười như có như không: “Bất quá đây chỉ là ảo cảnh mà thôi, lão phu……”

Câu nói còn chưa dứt, trêи mặt đất lại chấn động một chút, đôi giày bạch sắc của Thư Lộng Ảnh tựa như tơ nhện, nứt ra vô số những sợi chỉ nhỏ, ma sát với phiến đá lớn tạo ra âm thanh sắc bén chói tai.

Hủ Thi lão nhân lập tức cảm thấy không thích hợp, đôi tay khô khốc tay đặt lên hòn đá bên giày của Thư Lộng Ảnh. Quả nhiên, ngay sau đó, thân mình lão nhẹ đi, những sợi tơ nhẹ nhàng nâng lão lên, không chút lưu tình chuẩn bị ném xuống đáy vực sâu thẳm!

“Cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói hay không?” sau lưng Thư Lộng Ảnh là mây đen cuồn cuộn gào thét, những tia chớp thê lương không ngừng giương nanh múa vuốt làm sườn mặt của y càng thêm băng lãnh như sương.

……

Trong mắt những người bên ngoài, Thư Lộng Ảnh và Hủ Thi lão nhân đã hoàn toàn tiêu thất vào hư không. Cảnh tượng tựa như quỷ thần đột nhiên xuất hiện này làm sắc mặt mọi người đột biến.

Hồ ly vèo một tiếng chạy tới nhưng ngay sau đó lại bị một vách tường trong suốt đánh văng ra, nhìn nơi mà Thư Lộng Ảnh và Hủ Thi lão nhân biến mất, trong lòng Bạch Miêu loạn thành một đoàn. Hủ Thi lão nhân biết một ít về pháp tắc thế giới, nếu để ký chủ biết cái gì đó thì liền xong đời!

Tần Phong vừa nãy được ảo cảnh của Thư Lộng Ảnh bảo vệ, mà hắn cũng xem y đấu đến thất thần không có phản ứng, những thanh âm huyên náo ồn ào xung quanh quấy nhiễu tâm tư hắn, hắn lúc tỉnh táo lại mới phát hiện Thư Lộng Ảnh và Hủ Thi lão nhân đã biến mất.

Đám người chung quanh như lang như hổ, cửa thành cao lớn giống như cự thú ngăn trở đường đi của hắn, không gian này bỗng nhiên lại chỉ còn có một người.

Nguyệt Ảnh y đi đâu? Vì sao lại đột nhiên biến mất? Còn trở về không?

Dù đối phương đã bảo đảm sẽ cùng hắn trở về Cổ gia, sẽ không rời đi, nhưng giờ phút này Tần Phong vẫn sợ hãi, hắn sợ mấy ngày qua chỉ là ảo cảnh mà hắn tưởng tượng ra, sợ trêи thế giới này, căn bản không có người nào gọi là Nguyệt Ảnh.

Muốn đi đến nơi Nguyệt Ảnh biến mất nhưng chân tựa như bị cái gì giam cầm không thể động đậy, hắn đang sợ hãi cái gì?

Từ Trình bị đánh nằm trêи mặt đất biết hắn không thể đánh lại nam tử thanh y kia, biểu tình nghiêm túc. Được thuộc hạ nâng đến trước mặt Tần Phong. Từ Trình ngừng lại, không hề tới gần hắn mà là dùng một thần thái nghiêm túc nhìn.

“Người kia rốt cuộc là ai?”

Tần Phong từ giật mình tỉnh táo lại, dù trong lòng hắn vẫn còn chưa bình tĩnh nhưng đối mặt với địch nhân thì hắn sẽ không để lộ ra quá nhiều tâm tự, không chút do dự đem vỏ kiếm đặt trước người: “Liên quan gì đến ngươi?”

Từ Trình híp mắt lại, Tần Phong tuy tuổi còn trẻ nhưng trêи mặt lại không hề có thần sắc sợ hãi, bộ dáng gắt gao phòng bị, hiển nhiên là không muốn cùng hắn nhiều lời về nam tử có khuôn mặt bình thường kia.

Hắn vốn dĩ nghĩ đối phương là thỏ, không ngờ rằng gặp mặt rồi mới biết hắn mới chính là thỏ, tâm tình Từ Trình phức tạp. Vừa rồi nam nhân bình thường kia khi giao đấu với hắn và Hủ Thi lão nhân không hề dùng hết sức mà đã đánh bại bọn họ, xem khắp toàn bộ giang hồ, trừ bỏ người đứng thứ ba trong Phong Vân Bảng, căn bản là không ai có thể đánh bại y.

Chính là, tiền bối đứng thứ ba Phong Vân Bảng tuổi đã qua thất tuần, mà nam nhân kia lại trẻ như vậy đã có thể ngang hàng với một tuyệt thế cao thủ. Từ Trình biết, tiếp theo đây giang hồ sẽ có nhiều biến động, mà cái biến động đó cùng cái sự xuất hiện của nam tử bình thường này có quan hệ rất lớn. Cốt Ngọc, Từ Trình hắn sợ là sẽ không lấy được.

Hắn cũng không phải là người không có mắt, Từ Trình hạ lệnh để toàn bộ thuộc hạ lui về, lúc lướt qua Tần Phong, Từ Trình thật sâu nhìn thoáng qua hắn nói: “Ngươi nếu muốn báo thù thì tới đi! Ta sẽ không thiện bãi cam hưu*.”

(*Thiện bãi cam hưu: cam tâm tình nguyện bỏ qua, chấm dứt)

Hơn trăm thuộc hạ đều đã thối lui, cửa thành Phồn Hoa trở nên trống trải, nơi xa cũng truyền đến tiếng gà gáy.

Hồ ly từ nôn nóng bình tĩnh lại, sau khi nhìn liền thấy Tần Phong đang đứng đó không biết đang suy nghĩ cái gì, trong mắt nó hiện lên tinh quang!

Đúng vậy! Nó sao lại quên mất, mộng của Tần Phong cùng ảo cảnh của ký chủ tương liên, đi theo Tần Phong, không phải có thể nhìn thấy ký chủ sao!

Sau khi Tần Phong nhìn quanh thân đã không còn ai, đề phòng vừa rồi cũng tan đi, tâm hắn giãy giụa một lát mới nâng bước đi về phía nơi mà Thư Lộng Ảnh và Hủ Thi lão nhân biến mất.

Đột nhiên tiêu thất vào hư không, thật sự là tựa như quỷ thần. Hắn không khỏi nghĩ đến những chuyện mà Nguyệt Ảnh có khả năng làm được nhưng người thường lại không thể. Giống như thần tiên vậy, chiếu cố hắn…

Đột nhiên dưới chân bị cái gì đó kéo lấy, vô pháp đi tới, Tần Phong cúi đầu, ống quần hắn bị một con hồ ly tuyết trắng bám lấy. Đôi mắt hơi hơi sáng ngời, hồ ly ở đây, Nguyệt Ảnh khẳng định cũng còn ở đây. Tần Phong vươn tay nắm lấy cổ hồ ly, sau đó xác nó lên đặt trước mắt nhìn chằm chằm.

“Trọc lông, ngươi biết Nguyệt Ảnh ở đâu không?”

……

Hủ Thi lão nhân nhìn lôi đình điên cuồng phóng tới từ chân trời, lại nhìn Thư Lộng Ảnh không hề có chút cảm xúc gì, không giấu giếm nói: “Bởi vì chúng ta là đồng loại…”

Thanh âm như nuốt phải than kia thật sự khó nghe, Thư Lộng Ảnh cau mày.

Hủ Thi lão nhân am hiểu dùng thi cốt bói toán xem bói, mấy trăm năm trước sớm đã nhận ra Thiên Đạo, vận mệnh chú định gì đó có liên quan đến hướng đi của thế giới này.

Điểm này Thư Lộng Ảnh biết, giống như quyển sách 《Thần Nguyệt》 vậy, nó định ra lịch sử ở đây, pháp tắc sinh ra để giữ gìn lịch sử, ngay cả y cũng nằm trong cái gọi là pháp tắc này.

“Tộc của ta ghi lại hàng ngàn năm lịch sử của Thần Nguyệt, vào lần bói toán thuật cuối cùng ta phát hiện ra bí mật lớn của thế giới này!!”

Hủ Thi lão nhân lộ ra biểu tình không cam lòng: “Cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện một người đại khí, bất luận kẻ nào cũng không thể cùng bọn họ đối nghịch! Giống như con cưng của trời, những thứ tốt nhất vĩnh viễn đều thuộc về bọn họ!!”

Trong mắt Thư Lộng Ảnh hiện lên hình ảnh của Tần Phong, thần sắc bất định.

Thanh âm khó nghe của Hủ Thi lão nhân lại vang lên, nghe ra có chút phẫn hận: “Dựa vào cái gì bọn họ lại có thể có được những thứ đó? Còn không phải vì cái gọi là Thiên Đạo kia sao, nó là cái thứ gì?! Tộc nhân của ta không cam lòng, rốt cuộc cũng phát hiện lỗ hổng của pháp tắc…”

“Nhưng không nghĩ tới……”Đôi mắt của Hủ Thi lão nhân đột nhiên trừng lớn, đồng tử màu xám trắng cơ hồ muốn hòa tan trong tròng mắt, đáng sợ đến cực điểm, “Thiên Đạo đáng chết đó thế nhưng phản phệ tộc của ta, thọ mệnh tộc ta bắt đầu giảm bớt, bệnh nan y cũng bắt đầu phát sinh trêи người tộc ta! Sau đó, tộc ta không còn lại bao nhiêu người, thọ mệnh của ta cũng bị Thiên Đạo cắn nuốt hơn phân nửa!”

Đôi mắt Hủ Thi lão nhân phản chiếu ảnh ngược của Thư Lộng Ảnh: “Trêи người của ngươi có hơi thở cùng tộc ta giống nhau, cả đời của ta vì nhìn thấu Thiên Đạo mà bị nó phản phệ, ta nhất định không nhận sai!”

Thanh âm của Hủ thi lão ngừng lại một chút, sau đó dụ dỗ mở miệng: “Nhưng mà, ta có biện pháp để ngươi sống sót, người trẻ tuổi…”

Thư Lộng Ảnh nói không nên lời cảm xúc lúc này của mình, vốn dĩ biết rõ mình là người sắp chết, đột nhiên lại có biện pháp sống được lâu hơn, nên mừng đến điên không?

Chính là, tâm tình của y giờ phút này lại thật bình tĩnh. Lôi đinh trêи không trung rốt cuộc ngừng lại, mưa to cũng dần dần nhỏ đi.

Y bình tĩnh nhìn Hủ Thi lão nhân, nhăn mặt hỏi: “Biện pháp gì, có quan hệ với Cốt Ngọc không?”

“Khặc khặc khặc, người trẻ tuổi, ngươi thực thông minh.” Ngón tay của Hủ Thi lão nhân nắm lấy mấy cái cây bên cạnh huyền nhai, hơi thoát lực một chút liền sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, nhưng giờ phút này lão lại không hoảng sợ, ngược lại lại có thái độ mừng như điên.

“Không sai, lão phu nhìn được trăm năm lịch sử, lật xem văn hiến mà tổ tiên ta lưu lại, phát hiện Cốt Ngọc có công dụng không tầm thường!”

“Thiên Đạo vận hành cũng cần có vật dẫn, mà Cốt Ngọc chính là thứ này. Nó là đồ vật có khoảng cách gần Thiên Đạo nhất, chỉ cần có được Cốt Ngọc, ta có thể giải được pháp tắc của Thiên Đạo, sau đó tìm được lỗ hổng. Chỉ cần chúng ta thoát được trói buộc của Thiên Đạo, chúng ta sẽ có sinh mệnh vô tận vô cùng, một cái phất tay cũng có thể tạo nên sóng gió, chúng ta sẽ trở thành thần của thế giới này! Chính là thần của thế giới này!!”

Hủ Thi lão nhân nói đến kϊƈɦ động, vì kϊƈɦ động quá mức mà run rẩy, năm ngón tay cũng trượt xuống một ít, đôi mắt trắng dã giờ phút này như muốn nhảy ra ngoài, “Người trẻ tuổi, chỉ cần ngươi giết đứa bé kia, đem Cốt Ngọc giao cho ta, sinh mệnh của ngươi sẽ được kéo dài, ngươi sẽ trở thành thần!”

Thư Lộng Ảnh đột nhiên nhẹ giọng cười, hòn đá mà Hủ Thi lão nhân đang bám lấy hóa thành bột mịn.

Trêи mặt của Hủ Thi lão nhân còn mang theo thần sắc mừng như điên, không phản ứng thân mình lão giờ này đang dần dần bị kéo xuống đáy vực sâu.

Thanh âm của Thư Lộng Ảnh không rõ hỉ nộ nói cho lão nghe một câu cuối cùng khi lão còn trêи nhân thế.

“Si tâm vọng tưởng……”

==============================

Tác giả có lời muốn nói: →_→ roi tới không đủ mãnh liệt