Nhị Trọng Ảnh

Chương 43: Không thành kế




(*Không thành kế: là một mưu lược nổi tiếng cổ kim, được Gia Cát Lượng đưa lên thành huyền thoại trong trận chiến Nhai Đình với quân đội Tào Ngụy, dẫn đầu là Tư Mã Ý…) (Quí vị có thể search Google để tìm hiểu chi tiết về ‘Không thành kế’)

==============================

Thư Lộng Ảnh ở đằng xa thấy Thủy Thượng Phiêu đang hướng tới Vạn Khô Nhai mà chạy thoát, Tần Phong lại theo sát phía sau. Không đúng a, phía trước là huyền nhai, Thủy Thượng Phiêu vì sao lại chạy tới đó?

Thư Lộng Ảnh nhìn ngọc bội Tàn Nguyệt trêи tay, Bạch Miêu vẫn chưa trở về. Làm sao bây giờ, y nên đi theo hay không?

“Trời ơi! Khói này có mê dược!” Một tên đệ tử đột nhiên gào thét.

Thư Lộng Ảnh trong lòng căng thẳng, có mê dược? Vậy Tần Phong không phải… Y khẽ cắn răng đem ngọc bội đeo lên cổ, vội vàng chạy tới Vạn Khô Nhai. Tuy y cái gì cũng không làm được nhưng y như cũ vẫn không yên lòng.

Ngoài Khô Mộc Lâm cảnh tượng càng thêm tiêu điều. Trêи mặt đất trải đầy những tảng nham thạch lớn, cỏ cây thưa thớt cô quạnh vàng vọt. Con đường hiện ra một cái dốc đứng hình tam giác ngược chặn ngang giữa không trung. Cuồng phong quỷ dị như cũ kêu réo, phát ra âm thanh tựa dã thú đang gào rống.

Nhìn về phía xa, nơi đó bao trùm sương đen dày đặc đến nổi cuồng phong như thế cũng không thể thổi tan. Đây là Vạn Khô Nhai trăm năm không có sự sống?

Thư Lộng Ảnh thân mình không tốt một đường gấp gáp chạy tới, chẳng những không tiết kiệm được chút thời gian mà còn không tốt cho cơ thể, thân thể y lạnh buốt tựa như người bị thiếu không khí.

Bất quá y thật sự không để ý đến thân thể của mình, lúc thấy cảnh tượng ở Vạn Khô Nhai, Thư Lộng Ảnh ngây ngẩn cả người.

Sát ý nồng đậm ngập trời đã thành hình, hóa thành một cơn lốc lớn xoay quanh cạnh vách núi, tựa như một con ác thú miệng đầy máu đang há rộng mồm. Thư Lộng Ảnh không nhịn được chửi má nó, đây là thế giới võ hiệp sao? Sao không đổi thành thế giới huyền huyễn luôn đi?

Bị sát khí như vậy vây quanh thật đúng là làm người ta không thoải mái, nếu không phải y có ngọc bội có thể ngăn được sát khí thì Thư Lộng Ảnh khẳng định y sẽ không động nổi.

Nhưng chỉ có một mình y là có thể cảm nhận được cổ sát khí này cũng chỉ có mình y là bị sát khí ảnh hưởng mà thôi. Hỏi y vì sao lại biết? Vì y đã tìm thấy Tần Phong.

Tiểu tử kiêu dũng kia không bị sát khí ảnh hưởng một chút nào, hơn nữa hắn ra sức chạy theo rất nhanh đã bắt được Thủy Thượng Phiêu.

Mê dược của Thủy Thượng Phiêu không có tác dụng với Tần Phong, bằng không tình huống này sẽ rất tồi tệ?

Quần áo hoa lệ của Thủy Thượng Phiêu bị cắt rách nát, dung mạo của hắn bị máu tươi che kín chật vật nằm trêи mặt đất, mà Tần Phong đang dùng kiếm chỉ về hắn.

Thư Lộng Ảnh sớm đã biết nam chính nghịch thiên thế nào nhưng khi nhìn thấy cảnh này vẫn có chút giật mình. Tần Phong lúc trước không hề có giá trị vũ lực nào, hơn nữa lại ngoan ngoãn ôn nhu, chỉ sao một đoạn thời gian hắn đã trưởng thành thành thành như vậy, khó trách tương lai sẽ là võ lâm chí tôn.

Lúc Bạch Miêu còn chưa trở lại, Tần Phong nếu muốn giết y thì chỉ sợ, y không chết không được.Trong lòng Thư Lộng Ảnh không biết có tư vị gì, vui mừng sao?

Thủy Thượng Phiêu hối hận không thôi, hắn vì tế phẩm mà đến đây, dù biết là cái bẫy nhưng lại lơ là mà cố ý trúng kế của đệ tử tứ đại gia tộc.

Lúc nhìn thấy Tần Phong, mắt Thủy Thượng Phiêu liền tỏa sáng, căn cốt tuyệt phẩm, tư chất thượng đẳng, khẳng định là tế phẩm tuyệt hảo. Ai ngờ hắn lại là bước vào hang sói.

Mê dược không có hiệu quả với Tần Phong còn chưa tính, ngay cả chiêu thức cũng không làm gì được, tốt xấu gì hắn cũng là thiếu niên sống mới mười mấy năm thôi, thế mà lại làm Thủy Thượng Phiêu chật vật như vậy. Thiếu niên này rốt cuộc có lai lịch gì? Còn nhỏ tuổi nhưng lại có tiền đò như vậy?

Thủy Thượng Phiêu nếu biết Tần Phong chỉ mới học võ không lâu, phỏng chừng hai tròng mắt đều sẽ rớt xuống.

Thủy Thượng Phiêu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trêи trán ứa mồ hôi lạnh: “Đừng đừng đừng, đừng giết ta, ta sẽ nói cho ngươi biết bí mật của Vạn Khô Nhai, bí mật này còn tốt hơn cái mạng của ta a.”

Tần Phong ngừng lại động tác, sau đó hắn bày ra bộ dáng không mấy hứng thú, tay thoáng dùng lực.

Thủy Thượng Phiêu càng nóng nảy: “Ta không lừa ngươi, ngươi nghe qua ‘Sát Thiết’ chưa? Sở dĩ Vạn Khô Nhai không có một ngọn cỏ là vì ẩn giấu ‘Sát Thiết’! Ta ở đây điều tra rất lâu, ngươi nếu không giết ta, ta có thể đem những thứ ta biết nói cho ngươi!”

Thư Lộng Ảnh nghe thấy hai từ ‘Sát Thiết’, thân mình cứng nhắc, y nghĩ tới nguyên tác《Thần Nguyệt》Tần Phong có đúc một thanh kiếm từ ‘Sát Thiết’, chỉ là chi tiết này trong sách không được nêu rõ ràng.

Nguyên lai là Tần Phong tìm được nó ở Vạn Khô Nhai sao? Nơi này sát khí nồng đậm như vậy chính là cùng ‘Sát Thiết’ có quan hệ?

Tần Phong đối ‘Sát Thiết’ mà Thủy Thượng Phiêu nói cảm xúc không lớn mấy.

‘Sát Thiết’ là vật liệu chế tạo thần binh trong truyền thuyết, phàm là nơi có ‘Sát Thiết’ đều không có một ngọn cỏ, cùng hiện trạng của Vạn Khô Nhai bây giờ thật sự rất giống. Nếu vật ấy luyện thành vũ khí, gặp Phật giết Phật, không gì phá nổi.

Trêи giang hồ đã từng có người dùng ‘Sát Thiết’ để luyện một đại đao, nghe nói đao này có thể đồ sát cả một thiên hạ, dẫn tới rất nhiều người trong giang hồ vì nó mà tranh chấp.

Dụ hoặc thật sự rất lớn, nhưng hắn có ‘Sát Thiết’ để làm gì? Hắn hiện tại căn bản không có năng lực lưu được nó, vả lại cũng không biết tên Thủy Thượng Phiêu này là đang nói thật hay đang nói dối.

Tần Phong tuy rằng còn nhỏ tuổi, tâm cơ không đủ, nhưng lòng tham với hắn mà nói không đủ che mờ mắt hắn.

Tần Phong trào phúng cười: “Thật là ngại quá, ta không có hứng thú với cái đồ vật kia, ta tới nơi này chỉ là vì giết ngươi mà thôi.” Nói xong không lưu tình vung cao trường kiếm.

Thủy Thượng Phiêu chật vật lăn một cái, trêи mặt lập tức bị vẽ ra một lỗ hổng. Trêи người hắn đã bị Tần Phong đâm mấy nhát, trốn là không có khả năng.Chẳng lẽ hôm nay hắn thật sự chết tại nơi này?

Nghĩ đến chính mình thế nhưng lại thua dưới tay một tên tiểu tốt, Thủy Thượng Phiêu cực kỳ không cam lòng. Mắt thấy kiếm của Tần Phong đã sắp đâm trúng mình, Thủy Thượng Phiêu đột nhiên lộ ra nét cười quỷ dị, đột nhiên hắn vung tay lên, một con rắn sặc sỡ kỳ lạ từ tay áo Thủy Thượng Phiêu bay ra.

Tần Phong không kịp thu hồi tay, lúc kiếm đâm vào Thủy Thượng Phiêu thì tay hắn cũng đã bị con rắn sặc sỡ đó cắn trúng, nửa người hắn nháy mắt tê mỏi, bịch một tiếng quỳ trêи mặt đất.

Nét cười quỷ dị của Thủy Thượng Phiêu cứng đờ, trước khi chết hắn còn nói một câu: “Kia, những người đó đã tới…”

Thư Lộng Ảnh thấy Tần Phong ngã quỵ trêи mặt đất, tức khắc nhịn không được muốn lao ra.

Nhưng phía trước đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, bước chân Thư Lộng Ảnh liền dừng lại, y thấy một đống người đang cưỡi ngựa chạy tới, quần áo tà khí. Thư Lộng Ảnh liếc mắt một cái liền nhận ra người dẫn đầu đội ngũ.

Là phản đồ đã sử dụng ‘Âm Cốt Trảo’, Thi Khuyết! Lão vì sao lại xuất hiện ở đây?! Lão hiện tại không phải người của Minh Giáo sao? Dám táo bạo trắng trợn mà xuất hiện như thế?

Hơn nữa đối phương nhiều người như vậy, y làm sao mới cứu được Tần Phong! Thư Lộng Ảnh vô lực đến mức cả người run rẩy, làm sao bây giờ, y phải làm sao bây giờ…

Tần Phong nửa quỳ trêи mặt đất, cúi đầu, thân mình đã hoàn toàn không thể nhúc nhích, hắn đành trơ mắt nhìn đám người Thi Khuyết cưỡi ngựa đến trước mặt hắn. Thi Khuyết khoác một cái áo choàng màu xám, tóc đã hoa râm, mắt tam giác, mũi thấp.

Lão hờ hững nhìn qua thi thể của Thủy Thượng Phiêu, thanh âm nghẹn ngào khó nghe: “Tên ngu xuẩn này là ngươi giết?”

Tần Phong chịu đựng đau đớn trả lời: “Đúng, là ta giết, ta là đệ tử Cổ gia, nhận Trảm Tà Lệnh đến tru sát Thủy Thượng Phiêu. Không ngờ bị người này hạ ám chiêu, mong tiền bối có thể giúp một chút, gọi đệ tử Cổ gia qua đây…”

Thi Khuyết khặc khặc đánh gãy lời nói của Tần Phong: “Mới có mấy tuổi như vậy đã có thể giết chết một ɖâʍ côn, Cổ gia đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp a, căn cốt không tồi!”

Thi Khuyết xoay người xuống ngựa, vươn đôi tay tựa như cành cây khô nắm cằm Tần Phong, nâng mặt hắn lên.

Lúc vừa thấy dung mạo hắn, Thi Khuyết nháy mắt ngạc nhiên nói: “Di? Bộ dáng này…” Tay bóp cằm Tần Phong càng thêm dùng sức.

Tần Phong bị véo đến mức hắn có cảm giác xương cốt sắp nứt ra, nhịn không được lên tiếng: “Tiền… Tiền bối đây là?”

Thi Khuyết ánh lên biểu tình quỷ dị, đánh giá khuôn mặt Tần Phong: “Giống, thật giống… Quả thực là giống nhau như đúc, đây mới là nhi tử của người đó, vậy người trong giáo kia là ai? Đáng thương cho ta lại bị lừa lâu như vậy…”

Thư Lộng Ảnh âm thầm căng thẳng trong lòng, Thi Khuyết dù sao cũng từng là đại trưởng lão của Thần Nguyệt Giáo, lão cũng từng gặp qua giáo chủ tiền nhiệm Thư Thiên Hữu. Lão khẳng định là đã nhận ra Tần Phong.

Thi Khuyết cười ha hả: “Nói sao ở đây ta lại bắt gặp thuộc hạ của Thần Nguyệt Giáo, nguyên lai là có ngươi ở đây a. Người kia đã phát hiện ra thân phận của ngươi nên muốn giết ngươi diệt khẩu?”

Thi Khuyết xuất hiện ở chỗ này chính là vì Thủy Thượng Phiêu nói ra ở đây có ‘Sát Thiết’. Lão vì ‘Sát Thiết’ mà đợi thật lâu, nhưng vẫn không đợi được ‘Sát Thiết’ xuất thế.

Bởi vì không có tế phẩm.

‘Sát Thiết’ xuất thế, cần thiết phải dùng người có căn cốt cực hảo làm tế phẩm. Lão tiêu tốn không ít công phu, dâng lên vô số tế phẩm, nhưng đều là vì căn cốt không tốt mà thất bại.

Hơn nữa cái tên ngu ngốc Thủy Thượng Phiêu luôn luôn can đảm tin tưởng ở Vạn Khô Nhai có chôn ‘Sát Thiết’, nhưng Thi Khuyết làm hết lần này đến lần khác đều thất bại, tâm tình lão thật sự là không xong.

Hiện tại cái tên Thủy Thượng Phiêu chướng mắt kia đã chết, còn gặp được thiên tài võ học và cũng là nhi tử chân chính của Thư Thiên Hữu, lão thật là không uổng công sức bấy lâu nay.

Tần Phong hoàn toàn không hiểu Thi Khuyết đang nói gì, độc xà đã ẩn ẩn phát tác, trêи người có chút phát lạnh, đau đớn khó nhịn.

“Mặc kệ bọn họ có phải hay không là muốn giết ngươi diệt khẩu, dù sao thì ngươi trước sau cũng phải chết, thôi thì cứ làm tế phẩm cho lão phu, dẫn ‘Sát Thiết’ xuất thế đi!” Thi Khuyết thanh âm kϊƈɦ động có chút run rẩy.

Khớp xương Thư Lộng Ảnh trở nên trắng bệch. Tế phẩm là cái gì? Muốn dùng mạng của Tần Phong đổi với ‘Sát Thiết’ kia sao?

Thi Khuyết a Thi Khuyết, quả nhiên lão luôn một mực muốn khiêu chiến với giới hạn của y…

Thi Khuyết gấp tới nỗi không chờ được phải tiến hành hiến tế. Lão lập tức đã kêu người giết ngựa, dùng máu ngựa vẽ ám vân kỳ lạ trêи mặt đất.

Tần Phong đã hoàn toàn bị độc làm cho choáng váng, cái gì cũng không rõ ràng. Thi Khuyết canh giữ bên người Tần Phong, trêи mặt lão hiện hiển biểu tình mừng như điên chỉ huy thuộc hạ.

Đột nhiên, vèo một tiếng, một viên đá đột nhiên từ không trung bắn ra, thẳng thắn đánh trúng cái trán của Thi Khuyết.

Thi Khuyết a một tiếng, tức khắc cảnh giác hô to: “Ai?!!”

Bên vách núi sương đen lượn lờ, ước chừng có khoảng trăm người Minh Giáo đang vây quanh Tần Phong. Cuồng phong như cũ thổi mạnh, gào thét tựa dã thú, xung quanh như cũ không có ai.

Thi Khuyết cả người căng thẳng. Đột nhiên, cách đó không xa vang lên tiếng động. Một nam tử cao gầy mảnh khảnh khoác áo bào trắng loang lổ vết máu xuất hiện.

Thi Khuyết tức khắc thất thanh: “Là ngươi! Thư Lộng Ảnh!”

Thư Lộng Ảnh ngẩng đầu, biểu tình trêи mặt đạm mạc lạnh lẽo, không hề sợ hãi nhìn sắc mặt đại biến của Thi Khuyết.

“Thi trưởng lão, chúng ta biệt lai vô dạng a……”

Thư Lộng Ảnh nắm chặt biên đá bén nhọn dưới tay áo rộng thùng thình.

Không có nội lực y làm sao đây? Chỉ có thể cố gắng đánh lừa bọn họ, nhưng ‘không thành kế’ này có thể hoãn tới lúc nào?