Nhị Trọng Ảnh

Chương 140: PN9: Viên mãn




Vì có túi hơi an toàn nên sau khi va đập, Tần Phong vẫn còn lưu lại một hơi thở.

Nhưng cũng chỉ là một hơi thở……

Sau khi tận lực cấp cứu, cố gắng cứu sống hắn. Bác sĩ không thể chắc chắn rằng hắn đã ổn hay chưa, đối mặt với bạo nộ của Tần lão gia, họ chỉ có thể vâng vâng dạ dạ cố gắng bảo đảm tính mạng Tần Phong, tận lực cứu chữa……

Tần lão gia đương nhiên đã điều tra nguyên nhân sự việc làm Tần Phong biến thành cái dạng này, đối mặt với Thư Lộng Ảnh, lão tàn nhẫn không được, đánh chửi cũng không được, mở miệng phỉ báng cũng không được, lão thật sự không hạ thủ được……

Y nghe bác sĩ đứng trong góc nói thầm với nhau, họ nói tỷ lệ Tần Phong tỉnh lại cực kỳ nhỏ……

Thư Lộng Ảnh chợt cảm thấy hô hấp khó khăn, đau khổ suy nghĩ, hơi thở này của y là Tần Phong dùng mạng đổi lấy……

Tần lão gia vốn đã lớn tuổi, đầu bạc một mảnh, lão đứng nơi góc tối không người, yên lặng rơi nước mắt.

Con trai lão vô pháp vô thiên, cả ngày chỉ biết làm lão tức giận như đòi nợ, sao lại như thế được…… bây giờ chỉ có thể nằm đó không thể đi đâu?

Tần lão gia cảm thấy không xong, mọi người cùng nhau khuyên lão trở về.

Mà Thư Lộng Ảnh đem toàn bộ chuyện của công ty vứt cho Bách Dự, y một mình ngồi bên ngoài phòng bệnh như pho tượng đá, suốt ba ngày hai đêm chưa từng chợp mắt……

Y tận mắt chứng kiến Tần Phong được nhân viên y tế khiêng ra từ chiếc Bugatti đổ nát, đầy người máu tươi làm y như chết lặng……

Y không thể tưởng tượng được, nếu Tần Phong chết đi thì y sẽ thế nào đây……

Trong lúc Thư Lộng Ảnh rối loạn hoảng sợ, có vài người đi về phía phòng bệnh Tần Phong, suy sụp thở dài: “Không nghĩ rằng hắn sẽ tới thật, hắn thật sự rất thích cậu a……”

Một trong số bạn tốt của Tần Phong, Thư Lộng Ảnh mờ mịt ngước nhìn.

So với Mục Hàm Thần và Khổng Nhiễm ở thế giới kia giống nhau như đúc, trưởng tử tập đoàn Mục thị Mục Thần, ảnh đế Khổng Nhiễm Tuyền.

Thiếu đi một chữ Hàm, nhiều thêm một chữ Tuyền, Mục Thần ở thế giới này so Mục Hàm Thần ở thế giới kia thiếu đi thứ gì đó, Khổng Nhiễm Tuyền lại nhiều thêm một thứ gì đó, không còn là nửa đời bi kịch như thế giới kia.

Hai người đứng chung một chỗ tới thăm Tần Phong, cực kỳ hòa thuận.

Khổng Nhiễm Tuyền nhìn Thư Lộng Ảnh mịt mờ ngồi bên ngoài phòng bệnh, không biết vì sao, lại có cảm giác quen thuộc khó nói, nhịn không được hỏi: “Cậu cũng là bằng hữu của Tần Phong?”

Sắc mặt Thư Lộng Ảnh rất tiều tụy, nhưng vẫn tươi cười nói: “Trước đây không phải, sau này cũng không phải……”

Khổng Nhiễm Tuyền không hiểu y muốn nói gì, còn muốn hỏi thêm đã bị Mục Thần ngăn lại: “Y là người của Tần Phong, em cùng y lôi kéo làm quen, không sợ Tần Phong tìm em gây phiền toái sao?”

Khổng Nhiễm Tuyền trừng mắt nhìn Mục Thần: “Nếu làm vậy có thể khiến Tần Phong tỉnh lại, không phải là công lớn sao.” Sau đó đem người đẩy sang một bên, tiếp tục hàn huyên với Thư Lộng Ảnh.

Thư Lộng Ảnh biết, bọn họ đang cố ý dời lực chú ý của y, sắc mặt của y thật sự đã rất tiều tụy.

“Nếu không thì cậu nghỉ ngơi chốc lát đi, cứ để tôi và Mục Thần trong chừng Tần Phong?” Khổng Nhiễm Tuyền có chút lo lắng kiến nghị.

Thư Lộng Ảnh lắc đầu: “Tôi không sao.”

Khuyên bất thành, Khổng Nhiễm Tuyền và Mục Thần cũng không còn biện pháp, chỉ có thể để Thư Lộng Ảnh tiếp tục ngồi đó.

Một tuần sau, tình trạng của Tần Phong chậm rãi tốt lên, không hề nguy hiểm tính mạng như lúc trước, chỉ cần tỉnh lại là tốt rồi……

Tần Phong được chuyển tới phòng bệnh thường. Tần lão gia đã phái người tới chiếu cố Tần Phong, Thư Lộng Ảnh không thể đi vào. Y cũng không có cách nào, chỉ có thể cả ngày ngồi ngốc bên ngoài phòng bệnh chờ Tần Phong tỉnh lại.

Người gây tai nạn đã bị phán xử tử hình, sau lưng sự thật phơi bày, công ty A Liệt Phu trốn thuế bị đưa đến toà án, nửa tháng ngắn ngủi, công ty này đã bị tập đoàn Tần thị sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn nhất thu mua. Hơn nữa họ còn thưa kiện cao tầng, những người có liên quan trốn không thoát khỏi kết cục bỏ tù.

Thư Lộng Ảnh không quan tâm…

Điều y quan tâm bây giờ là khi nào Tần Phong tỉnh lại. Khi nào có thể xuất viện, khi nào tiếp tục trêu đùa vô lại với y……

Thư Lộng Ảnh xem nhẹ thời gian, ngày đó y vội vàng chạy đến bệnh viện, thấy có rất nhiều người vây quanh bên ngoài phòng bệnh của Tần Phong, nhưng không ai ầm ĩ cả, đôi mắt họ hồng hồng chằng chịt tia máu.

Mục Thần cũng ở đây, hắn dựa lưng vào ghế, đôi mắt vùi vào khuỷu tay, tựa hồ đã khóc…… Khổng Nhiễm Tuyền ngồi bên cạnh hắn, thấp giọng nói gì đó……

Y lúc này mới phản ứng lại, cũng chợt nhận ra, Tần Phong đã hôn mê gần một tháng……

Một tháng…… tỷ lệ hồi tỉnh rất nhỏ, tùy thời có thể chết trong lúc hôn mê……

Bây giờ đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, ai ai cũng khóc lóc thảm thiết…… Y mơ hồ đã đoán được đây là tình cảnh gì……

Thư Lộng Ảnh cả người lạnh lẽo, trong lúc nhất thời không biết mình đang ở nơi nào.

Thẳng đến khi có người kéo y một cái, Thư Lộng Ảnh mới hồi tỉnh từ chết lặng tột cùng.

“Tần Phong hắn…… Đã……?” Thanh âm Thư Lộng Ảnh nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Khổng Nhiễm Tuyền gật gật đầu.

Hắn và Khổng Nhiễm lớn lên giống nhau như đúc, nhưng hắn lại thiếu đi kiêu ngạo bức người thuộc về Khổng Nhiễm, cả người ôn hòa như gió xuân: “Cậu vào xem hắn đi……”

Thư Lộng Ảnh không biết mình đã bước vào bằng cách nào……

Tần Phong cứ như vậy nằm trêи giường bệnh, vô thanh vô tức……

Làn da màu lúa mạch trở nên tái nhợt xanh xao, gương mặt tuấn mỹ gầy đi rõ rệt, mắt phượng thâm thúy nhắm chặt chưa từng mở lại……

Thư Lộng Ảnh đứng bên mép giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt anh tuấn quen thuộc đang nhắm chặt hai mắt, y chợt cảm thấy ngực đau buốt, cố gắng nhìn cho rõ diện mạo anh tuấn như trong ký ức, đột nhiên hốc mắt nóng lên, một giọt nước mắt vô thanh rơi xuống, phá vỡ kết giới vô hình mà y âm thầm kìm nén bấy lâu……

“Hỗn đản……” Thư Lộng Ảnh vươn tay lau đi nước mắt rơi trêи mặt Tần Phong, nhưng càng lau, nước mắt lại càng không ngừng tuôn trào…

“Anh là tên hỗn đản…… Không bận tâm suy nghĩ của tôi, luôn miệng nói thích tôi, quấy nhiễu suy nghĩ của tôi…… Sau khi kéo tôi vào thế giới của anh rồi thì cứ như vậy……” Thư Lộng Ảnh không nói gì được nữa, y xưa nay chưa từng đổ lệ, nhưng một khi đã rơi lệ, đều liên quan tới Tần Phong……

Lần này, y không hề muốn cái gì nữa, y không quan tâm cái gì nữa rồi ……

Mà lần này y đã thật sự mất đi người quan trọng nhất……

“Sao lại khóc rồi?”

Thanh âm khàn khàn quen thuộc vang lên, Thư Lộng Ảnh ngẩn ra……

Bàn tay ấm áp dán trêи mặt y, người trêи giường không biết đã mở mắt từ lúc nào, hắn mỉm cười nhìn y.

“Anh……” Thư Lộng Ảnh nhất thời tắt thanh……

“Sao thế, thấy anh tỉnh nên không cao hứng?” Tần Phong có chút ủy khuất nói, hắn còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Thư Lộng Ảnh ngăn chặn……

Đôi mắt Tần Phong nháy mắt trừng lớn!!!……

Thư Lộng Ảnh ôm hắn, nói: “Không cần nói chuyện, cứ để em ôm như vậy một chút…… Cứ ôm như vậy một chút……”

Tần Phong ngốc lăng nằm trêи giường, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng ôm choàng lấy Thư Lộng Ảnh……

Em như vậy, ôm một chút sao đủ chứ?

Em rốt cuộc đã chịu thừa nhận tình cảm của tôi rồi, tôi sẽ không để em trốn khỏi tôi thêm một lần nào nữa đâu, Thư Lộng Ảnh……

TOÀN VĂN HOÀN

=

=============================

Lúc edit chương cuối này tui đã nghĩ rằng người được hạnh phúc là Tần Phong ở hiện đại chứ không phải Tần Phong trong tiểu thuyết ಥ‿ಥ. Thặc ra cũng hơi buồn.

Nhưng dựa vào câu cuối đó, cái câu ‘không để em trốn khỏi tôi thêm một lần nào nữa’ á, tui xin mạnh dạn đoán, TẦN PHONG TRONG TIỂU THUYẾT CŨNG XUYÊN TỚI HIỆN ĐẠI RỒI!!

UHUHUHUHU (*꒦ິ꒳꒦ີ)