Nhị Trọng Ảnh

Chương 116: Chấp niệm




Chiếc cằm tinh xảo được Tần Phong nắm trong tay, cằm nhỏ mềm mại làm người ta có cảm giác không muốn buông ra.

Tần Phong híp mắt nhẹ nhàng cọ cọ.

Xúc cảm thô ráp làm Thư Lộng Ảnh cảm thấy không khoẻ, y bị đồ đệ của mình nâng cằm đối đãi như nữ nhân, tâm tình Thư Lộng Ảnh quỷ dị, đột nhiên nhớ tới cảnh Tần Phong cưỡng hôn mình lúc trước.

Y không chút lưu tình gạt tay hắn ra, trêи khuôn mặt vân đạm phong khinh hiện lên ảo não, con ngươi nhạt màu nhiễm một tầng tức giận: “Tần Phong!!”

Ký ức dù đã bị phong ấn nhưng hành động thân mật đó lại tựa như đã khắc sâu vào trong xương cốt hắn.

Thời điểm bị Thư Lộng Ảnh quát lớn, tuy Tần Phong cái gì cũng không nhớ nhưng trái tim lại theo bản năng mà co rụt lại, tựa như bị ai đó hung hăng nắm chặt.

Hắn tựa hồ đã từng bị đau như vậy, cầu mà không được, bất đắc dĩ đến khó chịu.

Thư Lộng Ảnh chung quy vẫn không thể nói những lời tàn nhẫn với Tần Phong, nhưng y cũng nhớ rỡ thù một kiếm xuyên thân mà Tần Phong đã ban cho y. Thư Lộng Ảnh không muốn nói chuyện với hắn nữa, đứng dậy, đưa lưng về phía hắn: “Ta không phải nam quan Thư Mặc, chờ tới khi ngươi dùng thái độ phù hợp đối với ta thì chúng ta hẳn hảo hảo nói chuyện.”

Rõ ràng là người bị quản chế nhưng khí chất mà Thư Lộng Ảnh tỏa ra lại không hề kém cạnh Tần Phong.

Kỳ quái chính là, Tần Phong cứ như vậy mặc kệ Thư Lộng Ảnh rời đi.

Cũng tốt, đây cũng đã đúng như những gì mà Tần Phong mong muốn, mục đích của hắn là đem người về hỏi cho rõ ràng. Nhưng đột nhiên có người hoang mang rối loạn chạy tới báo: “Tần công tử không tốt, cái vị Kim Mao kia lại tới nữa rồi!!”

Kim Thương Thánh Giả Kim Qua, trêи giang hồ vô tung vô ảnh, nhưng muốn tìm được lão cũng không phải chuyện gì quá phức tạp, ngược lại phi thường đơn giản.

Chỉ cần nơi nào có cường giả, lão già hiếu chiến đó sẽ xuất hiện!!

Đại môn Phượng Diều sơn trang đã bị Kim Qua đánh sập, đám gia phó nhìn thấy uy lực của lão thì soàn soạt tránh qua một bên run bần bật.

Kim Qua thu trường thương lại đập mạnh lên mặt đất, phảng phất như mặt đất tựa hồ run lên ba cái.

Râu lão phiêu phiêu trong không khí, mắt hổ trừng lớn: “Tần Phong, nhanh ra đây cùng ta đấu một trận!!”

Đám gia phó té ngã lộn nhào chạy đi thông báo, nhưng chỉ trong chốc lát Kim Qua đã chờ không kịp, tự mình xông vào.

Một đám gia phó ở phía sau vươn cánh tay Nhĩ Khang hô: “Kim Thương Thánh Giả, ngươi đi nhầm rồi!!”

Trở về phòng, Thư Lộng Ảnh không ngờ thế nhưng ở chỗ này y lại có thể gặp lại Kim Qua, mấy năm qua đi, Kim Qua vẫn như cũ tung tăng nhảy nhót, có lẽ vì đã gặp được một đối thủ mạnh nên lão hưng trí bừng bừng, mắt hổ càng thêm phát sáng, tinh khí mười phần.

Lão thấy biệt viện này là cái tốt nhất sơn trang liền nghĩ rằng Tần Phong đang ở đây, không chút lưu tình phá cửa xông vào: “Tần Phong!! Cùng lão phu đấu một trận đi!!!”

Sau đó, một trận gió thổi qua cuốn theo lá cây lả tả.

Thư Lộng Ảnh nằm trêи ghế bập bênh ngáp một cái, thấy Kim Qua xông vào thì cùng lão hai mắt trừng nhau, một tiếng động cũng không có.

Ha……

Đúng là cơ duyên xảo hợp.

Lúc Tần Phong chạy tới thì Kim Qua và Thư Lộng Ảnh đã khôi phục bình tĩnh, bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Kim Qua tiền bối, nhiều năm không gặp, biệt lai vô dạng. Ngồi xuống uống ly trà không?” Thư Lộng Ảnh nói, cố ý kéo Kim Qua ngồi xuống uống trà cùng y.

Kim Qua vừa thấy Thư Lộng Ảnh đôi mắt liền tỏa sáng, nhưng khi tỉ mỉ nhìn lại thì mới nhận ra y đang trọng thương, sợ là không thể cùng lão so chiêu.

Kim Qua lắc lắc đầu, kim thương đong đưa: “Ta đến đây chỉ để cầu một trận chiến, gặp ngươi chỉ là kinh hỉ ngoài ý muốn. Nhưng chỉ mới mấy năm, vì sao công lực của ngươi chẳng những không thăng tiến mà ngược lại còn bị thối lùi? Hơn nữa… thân mang trọng thương?”

Nếu y không bị thương, hôm nay lão sẽ có hai cường giả đáng để đối chiến!

Thật đáng tiếc.

Thư Lộng Ảnh thấy trong mắt Kim Qua nồng đậm tiếc nuối, y có chút xấu hổ. Tiền bối này thật sự hiếu chiến a.

“Nói ra thì rất dài……”

“Là ta tổn thương y.”

Thư Lộng Ảnh vốn dĩ muốn tùy tiện nói qua loa một chút, không ngờ Tần Phong đúng lúc đi vào, nói với Kim Qua: “Tiền bối, quen y, đúng không?”

Tần Phong thật sự muốn biết, cái người có dung mạo giống Thư Mặc này rốt cuộc là có thân phận gì?

Tần Phong một năm trước sớm đã bị Kim Qua tìm tới, với một phần tử hiếu chiến như lão thì sẽ chẳng phân biệt trường hợp mà tùy thời muốn đánh nhau.

Bởi vì khi đó Tần Phong còn đang giúp Cổ Hằng rửa sạch một ít thế lực của Thần Nguyệt Giáo, nguy cơ tứ phía nên không để ý lão lắm, Tần Phong thật sự muốn nghĩ cách ném lão sang một bên… mãi mãi…

Ai ngờ lão già kẹo mạch nha này lại có thể tìm tới đây!

Bất quá hắn cũng có một tin vui bất ngờ, nghe ngữ khí của bọn họ thì hiển nhiên hai người đó có quen biết nhau.

Kim Qua nghe câu nói của Tần Phong, tinh quang chợt lóe. Người có thể đả thương Thư Lộng Ảnh tất nhiên là rất mạnh!

Kim Qua theo bản năng trực tiếp làm lơ Thư Lộng Ảnh đang trò chuyện với lão lúc nãy, kim thương đập mạnh xuống sàn, lão ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha, tốt thay! Tốt thay! Đến đây, cùng ta đấu một trận!!”

Sau đó, lão và Tần Phong đồng thời biến mất.

Thanh Đằng vẫn luôn đứng ở đó, nàng tiến lên lo lắng hỏi Thư Lộng Ảnh: “Công tử, lão nhân kia biết thân phận của người, nếu để Tần Phong phát hiện thì……”

Thư Lộng Ảnh cười nhẹ: “Để Tần Phong biết cũng không sao.”

Chỉ cần Tần Phong không khôi phục ký ức, Thư Mặc cũng tốt, Thư Lộng Ảnh cũng thế. Với Tần Phong mà nói thì hai người đó bất quá cũng chỉ là hai người xa lạ mà thôi.

“Vậy, cần gọi người đến tiếp ứng không?”

Thư Lộng Ảnh lắc đầu: “Không cần, thương thế của ta vốn chưa tốt lên được, dứt khoát cứ ở đây dưỡng thương đi. Đợi tới lúc thảo phạt Thần Nguyệt Giáo thì Tần Phong tất nhiên sẽ rời đi, đến lúc đó chúng ta có thể đi chung đường với hắn.”

Khi đó, thương thế của y, không sai biệt lắm sẽ lành lại.

Thư Lộng Ảnh vốn tính toán như vậy, thời điểm Tần Phong mang y về đây, y cũng không nghĩ tới mình sẽ thật sự muốn lưu lại.

Nhưng mà, sau khi cùng Tần Phong tiếp xúc, Thư Lộng Ảnh dường như có thể cảm nhận được những ký ức khi xưa lúc y ở cùng với hắn đã lung lay sắp đổ. Nguyệt Hoa Trọng Ảnh tựa hồ đã không còn tác dụng với Tần Phong nữa.

Đây có nghĩa là gì?

Tần Phong sẽ không bị ảo ảnh của y ảnh hưởng… Như Kim Qua, lão có chấp niệm sâu nặng với võ công và những trận so đấu, hết thảy những điều vô căn cứ khác đối với lão đều không ý nghĩa gì, cho nên Kim Qua mới có thể nhìn thấu ảo cảnh của y.

Tần Phong bây giờ cũng vậy.

Lần trước, Tần Phong rõ ràng đã trúng ảo thuật của Thư Lộng Ảnh nhưng hắn vẫn có thể tìm được vị trí mà y đang đứng, cho y một kiếm.

Mấy ngày trước, Tần Phong đã hoàn toàn không bị ảo cảnh của y khống chế, đứng trêи xe ngựa, mang Thư Lộng Ảnh rời đi.

Tần Phong hiển nhiên cũng sẽ có một chấp niệm, nhưng chấp niệm đó là gì?

Nghĩ đến khoảnh khắc y bị Thần Nguyệt kiếm đâm xuyên, Tần Phong đã thấp giọng nỉ non: “Sư phụ……”

Thư Lộng Ảnh có dự cảm không tốt, nhưng loại dự cảm này lại khiến y không thể không lựa chọn giữ lại.

……

Buổi tối hôm đó, lúc Tần Phong trở về đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Kim Qua.

Ai thắng ai bại không người nào biết được, nhưng khi Tần Phong trở về phòng Thư Lộng Ảnh, hắn nhìn y với một biểu cảm khó lường.

Hắn đã hỏi Kim Qua rất nhiều chuyện, nhưng lão nhân chỉ biết đánh nhau này dĩ nhiên vẫn còn nhớ rõ những gì mà lão đã hứa với Thư Lộng Ảnh năm đó, lão không thể để lộ thân phận của y.

Kim Qua chỉ nói địa điểm hai lần giao chiến giữa lão và y.

“Một lần ở bên ngoài Long Môn Thành, một lần ở Cổ gia.” Kim Qua đối mặt với sự thăm dò của Tần Phong, gãi gãi cái đầu vàng chóe nói, “Nhiều năm trước, khi đó y vẫn còn ngồi xe lăn nhưng cũng có thể đánh bại ta.”

Tần Phong hỏi tên Thư Lộng Ảnh, Kim Qua ngậm miệng không nói.

Tần Phong trầm mặc.

Lần tỉ võ năm đó, Tần Phong một mực nhớ rõ.

Thân là nam quan Thư Mặc, thân thể mảnh mai yếu đuối đi ra ngoài cũng phải ngồi xe lăn. Cố tình ỷ được sủng ái nên tham gia tỉ võ như những đệ tử gia tộc khác.

Có diễm phúc tham kiến Tố Thủ tiền bối, Nam Thần Y Thủy Liêm và Kim Thương Thánh Giả Kim Qua.

Khi đó, Lãnh Tố đã sờ cốt hắn, nói hắn căn cốt thượng phẩm, kỳ tài luyện võ.

Sau đó, Thư Mặc nảy sinh ghen ghét, thừa lúc không người muốn giải quyết hắn, nhưng kịp thời bị Cổ Hằng phát hiện, cứu hắn một mạng.

Hắn vốn cho rằng người này không phải Thư Mặc, nhưng bây giờ xem ra, nam sủng lúc trước được Cổ Hằng thịnh sủng, tùy thời tùy lúc nhắm vào hắn chính là người này không thể nghi ngờ.

Nhưng vì sao lại có tận hai Thư Mặc? Và vì sao lúc trước y lại muốn giết hắn mà bây giờ lại cho hắn báu vật giải được bách độc trêи thế gian?

Còn thanh âm trong đầu hắn là sao? Người gọi hắn là Phong nhi không phải y?

Hết thảy đều không có lời giải đáp.

Thấy hắn bước đến, nam nhân lập tức nâng đầu lười biếng nhìn qua, thân thể mỏng manh nằm trêи ghế bập bênh mơ màng sắp ngủ.

Trêи mặt hiện rõ hoa văn yêu mị, làn da tuyết trắng cũng vì vậy mà càng thêm quyến rũ.

Tần Phong dựa vào cạnh cửa, đột nhiên cảm thấy tim đập cực nhanh.

Khuôn mặt vốn làm hắn chán ghét này phảng phất như đang tỏa ra mị lực không nói nên lời mê hoặc hắn, đoạt đi sự chú ý của hắn, làm hắn nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Nghĩ đến người trước mặt đã từng bị Cổ Hằng ôm qua, từng cười thân mật với một nam nhân, từng làm những chuyện không nói nên lời, Tần Phong bỗng cảm thấy toàn thân như bị lửa thiêu đốt, khó chịu tới cực điểm.

Thư Lộng Ảnh bất đắc dĩ mở mắt, y nhìn ánh mắt nóng rực của Tần Phong như muốn đục hai lỗ trêи người mình: “Ngươi đang nhìn cái gì? Theo ta được biết, ngươi và Mục Thanh Thanh kết thân đã bốn ngày rồi? Ngươi không đến bái đường, còn ở đây tận bốn ngày, ngươi không sợ người Mục gia sẽ tức giận sao?”

“Tứ đại gia tộc còn có việc nhờ vả ta, họ sẽ không vạch rõ ranh giới với ta.” Thấy nam nhân này rốt cuộc đã để ý tới mình, ngọn lửa trong mắt Tần Phong mới dần dần dịu xuống, “Ngược lại là ngươi, theo ta được biết, ngươi là người của Thần Nguyệt Giáo. Hiện tại, người trêи giang hồ đều đang kêu gào muốn thảo phạt Thần Nguyệt Giáo các ngươi, nhưng ngươi tựa hồ một chút cũng không sốt ruột, Thần Nguyệt Giáo đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?”

Thư Lộng Ảnh nhướng mày, Tần Phong đang nói lời khách sáo sao? “Ta bị thương, sốt ruột cũng không giúp được gì. Lo lắng thì chỉ phí công vô ích, chi bằng hảo hảo dưỡng thương, ngươi nói có phải không?”

“Ngươi không lo lắng ta sẽ làm gì ngươi sao?” Tần Phong tiến lên, hắn muốn làm chuyện mà hắn trước giờ rất muốn làm.

Dùng ngón tay thô ráp hung hăng xoa xoa cánh môi của Thư Lộng Ảnh.

Sắc môi Thư Lộng Ảnh rất nhạt, cơ hồ không nhìn ra huyết sắc, nhìn qua liền biết thân thể y có bao nhiêu yếu nhược.

Bị Tần Phong cọ qua cọ lại thô bạo như vậy, cánh môi nhợt nhạt nhanh chóng đỏ tươi ướt át, như chờ người tới hái.

Thư Lộng Ảnh trọng thương, chứng thích ngủ càng ngày càng nghiêm trọng, dù đã được dưỡng thương nhưng sức lực kháng cự Tần Phong cũng không có.

Y chớp chớp mắt, muốn làm mình thanh tỉnh một chút.

“Ngươi có thể làm gì ta? Muốn giết ta thì sớm đã động thủ, hà tất gì phải chờ tới bây giờ? Chẳng lẽ, ngươi cũng muốn giống Cổ Hằng, nổi ý với ta?”

Động tác Tần Phong dừng lại, hắn thu tay cười lạnh nói: “Ta sẽ không như vậy.”