Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 45: Thiếu gia rất yêu cô




Tố Uyên đang gọi điện thoại cho đàn em của mình để truy lùng Trương Luật nhưng nhờ sự che giấu của Trần Luật mà bọn họ không thể tìm ra. Đang lo lắng đi lại trong biệt thự Trần gia thì tiếng xe bên ngoài vang lên chạy vào, trên xe Minh Trí như người thất thần mà bước xuống.

- Trí, anh đã về? - Tố Uyên nhìn thấy Minh Trí thì chạy vội ra ôm lấy.

- Ừ, anh mệt anh đi nghĩ trước. - Minh Trí nhẹ đẩy Tố Uyên ra mà bỏ về phòng.

- Anh làm sao vậy, chúng là vừa mới đính hôn anh lại lạnh lùng như vậy. - Tố Uyên không bỏ cuộc chạy đến ôm chặt Minh Trí.

Minh Trí gỡ bàn tay ơm chặt của Tố Uyên ra khỏi người mà im lặng bỏ về phòng ngủ, trong đầu Minh Trí bây giờ chỉ toàn là hình ảnh của Rin và người đàn ông xa lạ kia. Chẳng phải cô đã nói yêu anh sao, chẳng phải Rin lại dễ thay lòng đổi dạ nhưng Minh Trí thì lấy tư cách gì mà bắt Rin phải yêu anh trong khi anh lại đính hôn với người con gái khác. Trong lòng Minh Trí rối bời từng dòng suy nghĩ thì tiếng cửa phòng mở ra, Tố Uyên lại tiếp tục bám theo vào trong đi lại bên Minh Trí.

- Trí, anh làm sao vậy? - Gương mặt Tố Uyên như một thiên thần đến bên Minh Trí nhẹ nhàng nói. ( t/g: ác quỷ đội lốt)

- Tố Uyên, nếu anh nói có lẽ anh đã yêu người phụ nữ khác em sẽ hận anh chứ. - Minh Trí không nhin về phía Tố Uyên, đôi mắt ưu tư.

- Anh nói gì vậy, chúng ta đã đính hôn rồi bây giờ em chính là vợ của anh. - Tố Uyên hoảng hốt nắm lấy tay Minh Trí mà nói.

- Hôm nay khi thấy cô ấy, anh chợt nhận ra có lẽ anh đã yêu cô ấy. - Minh Trí nhắm mắt lại hình ảnh Rin lại hiện ra.

- Trí, anh không được đối xữ như vậy với em. Em mới chính là vợ anh, là người sẽ cùng anh đi suốt cuộc đời dù anh có yêu cô ta anh cũng chính là chồng của Tố Uyên - Tố Uyên khóc lóc ôm lấy bờ ngực Minh Trí.

Minh Trí nhìn thấy những giọt nước mắt của Tố Uyên thì xót xa, cô là người con gái đầu tiên mà anh chân thành yêu thương. Nay nhìn thấy người con gái này đau lòng trước mắt khiến Minh Trí bối rối. Minh Trí dùng tay lau đi giọt nước mắt trên gương mặt cô ta rồi nói: Em đừng khóc, em nói đúng em chính là người sẽ đi cùng anh suốt cuộc đời.

- Anh nói thật không? Không phải anh sẽ bỏ rơi em mà đi tìm cô ta. - Tố Uyên dúi đầu vào ngực Minh Trí mà uất ức.

- Cô gái đó với anh, mãi mãi không có kết quả huống chi…. - Minh Trí nhớ tới hình ảnh kia liền lặng người.

- Trí, miễn anh ở bên em thì em đã mãn nguyện rồi. Ngày mai chúng ta đi Pháp được không, quên hết mọi chuyện ở nơi này. - Tố Uyên tìm cách cho Minh Trí đi càng xa Rin càng tốt.

- Ừ. - Minh Trí nhẹ giọng trả lời.

Sau một đêm dài trong sự đau buồn, Rin tỉnh giấc với bao nhiêu mệt mỏi kế bên cô là Pi vẫn còn đang say giấc. Nhìn Pi cô chơt thấy xót xa, có lẽ vì chuyện của cô mà Pi rất lo lắng, nhìn gương mặt hóc hác của Pi mà trong lòng Rin chua xót. Bụng của Pi đã rất to, chỉ còn khoảng hai tháng nữa thì bé con sẽ chào đời rồi. Rin mỉm cượi khi nghĩ về bé con, đưa bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt lên bụng Pi.

- Cuối cùng cậu cũng đã cười rồi. - Pi khẽ mở mắt nhìn thấy nụ cười của Rin cảm thấy như mùa xuân về.

- Bé con sẽ thông minh giống cậu và đẹp gái giống mình. - Rin cười nói.

- Không, nó phải đẹp gái giống mình. - Pi cũng cười mà cải lại.

- Pi, cho mình hỏi chuyện này được không? - Rin chợt nói.

- Cậu muốn hỏi chuyện gì? - Pi nhìn Rin đáp.

- Về cha đứa bé này. - Rin vội nói. - Nếu cậu vẫn không thể nói mình không ép cậu.

- Rin, mình sẽ nói cho cậu biết nhưng có lẽ không phải lúc này.

- Mình không ép cậu, dù gì chúng ta cũng không cần đàn ông. Mình và cậu sẽ sống với nhau mà nuôi bé con. - Rin mỉm cười nói.

- Ừ, mình tin cậu nhất định là một người mẹ tốt. - Pi nói với nét mặt khẽ buồn.

- Pi, chúng ta đi mua quần áo cho bé con đi. - Rin chợt nói.

- Cậu không nhớ khi còn ở Trần gia cậu đã mua bao nhiêu thứ rồi sao, nếu mua nữa thì không còn chỗ mà chứa nữa rồi. - Pi lỡ lời nói.

- À, cậu nhắc mình mới nhớ. Thẻ VIP của Trần Minh Trí đưa mình vẫn còn giữ đây. - Rin đi tới phía tủ, lấy trong bóp ra chiếc thẻ mà Minh Trí từng đưa ánh mắt chợt buồn/

- Rin, mình xin lỗi, mình không cố ý nhắc đến anh ta.

- Không sao đâu. À hôm nay chúng ta đi siêu thị làm chút đồ ăn mời anh Hậu qua nhà, anh ấy đã cứu mình rất nhiều lần. - Rin lảng sang chuyện khác.

- Haha, đúng đó xem ra anh ta rất quan tâm đến cậu. - Pi nhận ra Trần Hậu yêu Rin từ lâu nhưng không muốn mọi chuyện rắc rối hơn nên im lặng.

- Có lẽ ngày xưa vì Minh Trí sai bảo, còn bây giơ thì anh ấy cảm thấy tội nghiệp mình. - Rin vừa chuẩn bị quần áo vừa nói.

- Mình nghĩ anh ta để mắt đến cậu. - Pi nhắc nhỏ.

- Haha, con mắt nào của cậu thấy điều đó thì mau đi khám lại. - Rin chợt buồn cười khi nghe điều Pi nói.

- Minh nói thật, không đùa chút nào cả. - Gương mặt Pi nghiêm túc

- Thôi được rồi, cậu lo mà đáp trả anh bác sĩ tài hoa của cậu đi. Tối nay mình cũng sẽ mời bác sĩ Quốc Toàn để cảm ơn vì đã giúp mình trị liệu rất nhiều. - Rin nghĩ về bác sĩ Quốc Toàn mà cười nham nhở với Pi

- Không được mời hắn ta, mình không thích gặp hắn. - Pi đanh lại khi nghe Rin nói

- Cậu cho anh ấy cơ hội đi, anh ấy có vẻ là người tốt. - Rin thật lòng muốn bạn mình hạnh phúc.

- Cậu thấy tốt thì cậu đi mà cho, ở đời ai lại đi đeo đuổi một phụ nữ đang mang thai cơ chứ. - Pi tru tréo khi nghĩ về anh chàng bác sĩ kì lạ.

- Vì vậy mình mới cảm thấy anh ấy là người tốt. Hôm nay mời anh ta đến nhà là muốn cho cậu và anh ấy cơ hôi. - Rin nhìn về phía Pi nói

- Tuỳ cậu, nói trước là mình không bao giờ qua lại với anh ta đâu. - Pi khẳng định.

Rin mỉm cười rồi sau đó một mình đến siêu thị mua một vài nguyên liệu để làm món ăn mà đãi Trần Hậu và bác sĩ Toàn. Phía sau cô là vài người mặc áo đen cứ thế mà đi theo, đó là người do Trần Hậu phái tới từ xa mà bảo vệ Rin để phòng khi Tố Uyên lại ra tay nham hiểm hại Rin. Cô tung tăng vui vẻ đi lựa hết thứ này đến thứ khác nhưng lại cố tình không mua một số nguyện liệu.

Chiều, Trần Hậu cùng Quốc Toàn không hẹn mà gặp trước cổng biệt thự hoa hồng trắng mà bấm chuông. Trong nhà Rin ra ngoài mở cửa đón tiếp hai vị khách quý.

- A, hai anh cùng nhau đến sao? - Rin tươi cười đón tiếp.

- Không phải. - Cả hai cùng nhau trả lời.

- Haha, hai anh cùng nhau hẹn nói sao? - Rin trêu chọc.

- Không phải. - Lại cùng nhau nói.

Rin nhìn thấy Trần Hậu và Quốc Toàn nhìn nhau mà ôm bụng cười. Nhìn thấy nụ cười tươi của Rin trong lòng Trần Hậu an tâm phần nào, cô gái này đã trải qua bao nhiêu đau khổ như vậy, dù biết có thể nụ cười kia chỉ là tạm thời hoặc do cô ấy cố làm như vậy cho mọi người an tâm.

- Không mời chúng tôi vào nhà sao? - Quốc Toàn thấy Rin cười mà lên tiếng vui vẻ.

- À vâng, mời hai anh vào nhà. Tôi và Pi đang chuẩn bị. - Rin mời hai vị khách quý vào nhà.

- Hà My, chỉ cần làm vài món đơn giản không cần phải cầu kì quá. Cô vẫn còn không khoẻ mà. - Trần Hậu lo lắng nói.

- Tôi không sao đâu, tôi đã ổn thật rồi mà. - Rin cười nhẹ mà nói.

Cả ba người bước vào thì nhìn thấy Pi đang dưới bếp xào nấu mồ hôi đã lấm tấm, Quốc Toàn vội chạy đến mà nói.

- Ấy sao lại để người mang thai làm những việc này. Cô mau ra ngoài nghĩ ngơi tôi sẽ làm thay cô.

- Anh là khách của Rin sao có thể làm được. Tôi không sao cả. - Pi lạnh lúng đáp.

- Quốc Toàn nói đúng đó, mình đã bảo cậu cứ ở ngoài phòng khách nghĩ ngơi thế mà cậu cứ chen vào đây. - Rin nói

Trần Hậu không nói gì chỉ im lặng ngồi trên ghế.

- A chết, mình quên mua nấm rồi. Món lẩu nấm mà thiếu nấm thì ra làm sao nữa. - Rin bỗng hô to.

- Cái gì, cậu bảo nấu lẩu nấm mà lại không mua nấm là sao. - Pi bất ngờ quay sang nhìn Rin.

- Mình mua nhiều thứ quá, cứ nghĩ là đã mua rồi. - Rin tỏ vẻ áy náy.

- Bây giờ đi mua vẫn còn kịp. - Pi nói nhìn về phía 3 người còn lại.

- Đúng đó, anh Hậu đi mua nhé. - Rin quay về phía Trần Hậu nháy mắt.

- Không được, thân phận của tôi không tiện đến những nơi đó. - Trần Hậu hiểu ý từ chối.

- Để tôi đi cho. - Quốc Toàn xung phong.

- Nhưng anh đâu có biết đường. - Rin tỏ ra lo ngại.

- Được rồi, cậu ở nhà canh nồi nước dùng. Mình sẽ đi nhanh rồi về. - Pi vừa nói vừa lườm Rin.

- Không được, cậu đi một mình rất nguy hiểm. Hay thế này, bác sĩ Toàn sẽ đưa cậu đi nhé.- Rin cười hì hì nói.

- Được, tôi thấy vậy cũng tốt. - Quốc Toàn vui mừng nói

- Cậu cố ý quên mua nấm. - Pi đúng thật rất thông minh.

- Cậu nghĩ gì vậy? - Rin nhảy dựng lên mà nói.

- Cậu cứ nhớ đó nghe Rin, mình sẽ xử tội cậu sau. - Pi nói rồi cùng bác sĩ Quốc Toàn.

Trong nhà chỉ còn lại Trần Hậu và Rin, từ khi Pi ra ngoài nét mặt của Rin cũng trùng xuống. Cô cứ thế mà im lặng tập trung vào nồi nước lẫu, sợ phải nói gì đó với Trần Hậu.

- Cô thật sự không sao? -Trần Hậu đột nhiên lên tiếng.

- Tôi có việc gì sao? - Rin trả lời

- Không có gì thì tốt. Cô đã thật sự quyết định rồi thì tốt.

- Ý anh nói về Minh Trí sao?

Trần Hậu im lặng.

- Tôi và anh ấy bây giờ còn là gì đâu mà quyết định. Từ trước đến nay anh ấy vẫn không hề yêu tôi dù có mất trí nhớ hay trước kia. - Rin chợt buồn

- Thiếu gia rất yêu cô. - Trần Hậu nhìn Rin mà nói

- Điều gì làm anh nói như vậy? - Rin cười nhẹ vì nghĩ Trần Hậu an ủi mình.

- Cái hôm mà Trịnh lão bắt cóc cô, thiếu gia đã đến cứu cô nếu thiếu gia không yêu cô thì cậu ấy đã không đến mà mặc kệ. - Trần Hậu buồn bả nói

- Không thể nói anh ấy đến cứu tôi là anh ấy đã từng yêu tôi? Anh cũng rất nhiều lần cứu tôi, không lẽ tôi liền nghĩ anh yêu tôi sao? - rin vừa nói dứt liền thì liền che miệng lỡ lời nhớ đến lời Pi từng nói.

- Tôi không phủ nhận việc có tình cảm với cô. Nhưng tôi biết vị trí của mình, thiếu gia yêu cô là sự thật, những chuyện vừa qua là do Tố Uyên gây ra, con người cô ta thật rất nham hiểm và ác độc. Cô an tâm để Minh Trí bên cạnh cô gái đó sao, sáng mai 9h họ sẽ bay sang Pháp.

- Vì sao anh cứ nói anh ấy yêu tôi trong khi sự thật rằng Minh Trí từ đầu đến cuối chỉ có hình bóng cô ta mà thôi, họ đi đâu tôi mặc kệ.

- Tôi chưa bao giờ lừa cô, nhị tiểu thư.

Rin giật bắn người khi nghe Trần Hậu xưng hô như thế với mình, cô lấp bấp hỏi: Vì sao? vì sao anh lại xưng hô như thế với tôi?

- Vì phải xưng hô như thế, tôi mới không quên được em là dành cho thiếu gia, tôi mới có thể kiềm chế lòng mình. - Trần Hậu đi về phía Rin hai tay đặt lên đôi vai cô.

- Trần Hậu, hôm nay anh làm sao vậy? - Rin run người lo sợ

- Tôi yêu em, nhưng tôi biết trong lòng em chỉ có Minh Trí thiếu gia. Em nói tôi làm sao đây vì tôi biết rõ thiếu gia cũng rất yêu em chỉ là… thiếu gia chưa thể nhận ra. - Trần Hậu nắ chặt đôi vai Rin nhìn thẳng vào mắt cô mà nói.

- Á, anh làm tôi đau, tôi… tôi…không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối hơn nữa. - Rin biết rõ đối với Trần Hậu chỉ là sự quý mếm và biết ơn.

Trần Hậu từ từ buông đôi vai Rin ra, sau đó lặng lẽ tiến về phía cửa.

- Anh Hậu, anh ở lại dùng bữa tối đã. Tuy tôi không thể đáp trả t.c của anh nhưng tôi luôn xem anh như anh trai trong nhà, tôi không muốn mất đi tình cảm đó. - Rin vội nói theo vì cô biết một khi Trần Hậu bước ra khỏi cánh cửa kia thì khoảng cách của hai người sẽ rất xa.

- Từ đầu ngay khi mới có t.c với em, tôi đã biết rằng điều này là không thể nhưng hôm nay tôi lại điền rồ mà nói ra điều đó khiến em phải khó xữ. Tôi xin lỗi, Rin.

- Anh không thể như trước kia sao?

- Rin đừng quan tâm đến tôi, tôi sẽ không thể quên em được.

Rin nhìn Trần Hậu bước ra khỏi cửa trong lòng như mất mát nhưng không muốn anh hy vọng vào cô nữa vì cô biết bản thân mình đã dành trọn tình cảm cho một người dù cô biết không hề có kết quả nhưng tình yêu đó cứ nhen nhóm cháy cuồng nhiệt trong lòng cô không thể nguội tắt. Cô cầm điện thoại lên bấm nút và gọi, bên kia đầu dây reo vang một lúc thì có người nhấc máy.

- Alo? - Minh Trí nhận được một số điện thoại lạ do dự một lúc thì nhấc máy.

Rin không dám lên tiếng.

- Là ai, đã gọi thì lên tiếng nếu không nói tôi cúp máy. - Minh Trí không nghe thấy tiếng đáp trả liền tức giận.

- Là tôi… - Rin khẽ nhỏ giọng lên tiếng.

- Cô là Rin? - Minh Trí nghe giọng nói quen thuộc liền nhận ra.

- Đúng vậy, tôi có thể nói chuyện cùng anh không? - Rin do dự

- Cô đang ở đâu? tôi sẽ đến.

- Tôi đang ở nhà, tôi chỉ muốn nói vài lời qua điện thoại. - Rin sợ phải đối mặt với Minh Trí sẽ không kiềm chế nỗi đau đớn trong lòng.

- Vậy có chuyên gì cô cứ nói.

- Ngày mai anh đi Pháp sao?

- Đúng vậy.

- Anh có thể đừng đi.

- Vì sao?

- Vì… không có lí do. Chỉ là tôi muốn biết anh có thể đừng đi quá xa không?

- Quá xa cái gì?

- Đừng đi quá xa tôi. Tôi… tôi sợ sẽ không còn thấy được anh nữa.

- Tôi chỉ đi du lịch rồi sẽ về, tôi không nói rằng sẽ đi luôn.

- Còn một điều em muốn hỏi? - Lúc này nước mắt Rin đã chảy dài, tim cô đập mạnh hơn.

- Nói đi.

- Anh từng nói bên cạnh em để tìm cảm giác, vậy anh có cảm giác với em không?

- Xin lỗi, tôi đã đính hôn. Có cảm giác với em hay không điều đó quan trọng lắm sao?

- Ít nhất là quan trọng với em.

- Không phải em đang thoả mãn với thằng đàn ông khác sao? Vì sao lại muốn biết điều này.

- Nếu em nói mọi chuyện anh nhìn thấy đều là sai sự thật, anh sẽ trả lời em chứ.

- Sự thật gì ngoài cái sự thật trước mắt tôi? Cô gái đã từng là nhân tình của tôi à, em lên giường cùng bao nhiêu người sau đó lại muốn hỏi cảm giác của tôi với em sao?

- Xin anh hãy trả lời em, mọi chuyện không như anh thấy.

- Cảm giác của tôi với em bây giờ là ghê tởm.

Rin lặng người, sau đó mỉm cười trong nước mắt liền nói: Chúc anh hạnh phúc. sau đó liền cúp máy. Đó là cơ hội cuối cùng Rin cho Minh Trí và cũng là thử thách bản thân mình. Cô nhận ra rằng mình đã thất bại mà nghẹn lòng, có lẽ vì đã quá quen với đau thương mà lần này Rin đứng vững mà tự nói với lòng mình: Trí, em sẽ quên được anh. Em sẽ quên được Trần Minh Trí

Minh Trí nghe tiếng cúp máy từ bên kia thì trong lòng vô cùng tức giận, liền vứt mạnh điện thoại lên tường vỡ nát. Vì sao anh biết mình đã yêu cô nhưng khi nói chuyện lại nhớ đến cảnh tượng hôm đó mà sỉ nhục cô như vậy. Nhưng rõ ràng chuyện trước mắt thì sao có thể hiểu nhầm được. Minh Trí vò đầu, sau đó một mình ra ngoài phóng xe đi.

Tố Uyên bên ngoài nghe thấy mọi chuyện thì trong lòng vô cùng tức giận, một phần lo lắng vì chưa tìm ra được Trương Luật và bên cạnh Rin luôn có một đám người phía sau mà bảo vệ nên kế hoạch của cô chỉ mới thực hiện một phần. Cô nheo đôi mắt ác quỷ lại, sau khi Minh Trí rời đi khẽ gọi điện cho bọn đàn em

- Tìm ra nó chưa.

- Dạ thưa, vẫn chưa tìm ra được.

- Lũ ăn hại, mau tìm ra nó ngay. Không bắt sống được thì phải thủ tiêu ngay.

- Dạ, bọn em hiểu.

- Ngày mai trước khi tao đi, tụi mày nhớ lời tao dặn rồi chứ.

- Dạ, bọn em nhớ rồi.

Tố Uyên tắt máy, khẽ cười nói một mình: Mày đừng trách tao, chỉ tại mày cứ bám lấy miếng cơm của tao.