- Tuấn Khôi, em… huhu… - Rose giả vờ tỉnh lại sâu cơn mê, nhìn xung quanh liền vừa khóc vừa nói.
- Hai người lại dám làm chuyện này trong nhà của tôi. - Tuấn Khôi tức giận, bàn tay xiết chặt.
- Không phải như anh nghĩ đâu, huhu… em… chỉ có cái chết mới rửa đi nỗi oan này. - Rose giả khóc thét lên.
Nghe tiếng khóc lớn, Thiên Bảo cũng từ từ tỉnh lại với trong mơ màng, đâu
anh đau như búa bổ. Thiên Bảo nhìn Rose đang dùng chiếc mềm kia che
thân, bản thân cũng bị che đậy bởi chiếc mềm kia. Anh nhìn thấy Rose
đang khóc sướt mướt, lại cả hai không mặc gì mà nằm trên giường lền kinh ngạc không dám nghĩ anh và cô đã…
- Mọi người ra ngoài trước
đã, các con mặc lại quần áo vào trước rồi chúng ta nói chuyện. - Rin khó xữ nói, thật ra thì chuyện tình cảm không nói trước được, nhưng hai đứa chúng chính là không nên lam như vậy, dù sao cũng là những người thân
thiết nên Rin không muốn mở lời trách cứ.
Minh Trí, Trần Hậu,
Thiên Kim và cả Tuấn Khôi nghe lời Rin nói theo tình theo lý đều hợp lẽ, cứ để chúng chỉnh chu rồi hỏi chuyện sau, bộ dạng bây giờ thật khó nhìn và càng khiến cho Tuấn Khôi mất đi sự bình tĩnh vốn có. Mọi người tản
ra ngoài, Thiên Bảo nhìn qua Rose đang khóc liền hỏi.
- Rose,
không lẽ chúng ta đã… - Thiên Bảo không thể nhớ ra điều gì, chỉ nhớ là
anh vừa uống ly rượu mà Rose mời liền cảm thấy choáng váng và đến khi
tỉnh lại sự việc đã ra thế này.
Cô ta không đáp, cứ thế khóc to hơn.
- Nếu chúng ta đã làm chuyện đó, anh sẽ có trách nhiệm với em. Chúng ta
kết hôn đi, Rose. - Thiên Bảo nắm đôi bàn tay của Rose giả.
-
Chúng ta làm sao có thể kết hôn được. Em chính là vợ sắp cưới của em họ
anh đó, dù em có muốn kết hôn cùng anh cũng không thể làm như vậy. - Cô
ta gian xảo nói, mục tiêu chính là chia cách bọn họ.
- Nếu như em đồng ý kết hôn cùng anh, anh sẽ khiến họ phải đồng ý.
- Em không biết, anh đừng nói nữa… huhu….
Bên ngoài, Tuấn Khôi ngồi trên chiếc ghế từ từ lấy lại sự bình tĩnh.
- Cha mẹ, dì dượng, chuyện này hãy để chúng con tự giải quyết, mọi người
vào bên trong nghĩ ngơi, buổi tiệc hôm nay đã quá mệt mỏi.
-
Tuấn Khôi, chuyện gì cũng phải xem xét đến cái gọi là tình cảm gia đình, đừng để mọi chuyện đi quá xa tầm kiểm soát. - Rin đi tới phía con trai
mình khuyên răng.
- Mẹ, con biết rồi. Mẹ hãy tin tưởng vào con trai mẹ chứ. - Tuấn Khôi đáp.
Mọi người đi về phía ngoài phòng khách. Thiên Kim và Rin đi phía trước còn
Trần Hậu và Minh Trí cố tình nán lại phía sau, vừa đi vừa nói.
- Thiếu gia, là tôi không biết dạy con để nó làm nên chuyện xấu hổ này. - Trần Hậu trong lòng vô cùng tức giận Thiên Bào, nhưng vì nơi này là nhà của Minh Trí nên anh biết mình không có quyền to tiếng.
-
Chuyện này không thể trách cậu, cũng không phải lỗi hoàn toàn do Thiên
Bảo. Tốt nhất chuyện của ba đứa chúng nó cứ để chúng tự giải quyết.
Chuyện cần của cậu hiện nay, chính là mau chóng chuẩn bị hôn sự cho
Thiên Bảo và Rose đi. - Minh Trí hiểu rõ tính cách Tuấn Khôi, nếu hai
đứa trẻ kia yêu nhau thì Tuấn Khôi sẽ rút lui.
- Chuyện này khiến tôi cảm thấy thật đầu đầu. - Trần Hậu lắc đầu, anh cũng không muốn suy nghĩ nhiều phó mặc cho bọn chúng.
Nhìn thấy mọi người đã đi hết, Tuấn Khôi hít một hơi đầy để xoã đi bớt tức
giận trong lòng. Anh mở cửa căn phòng oái ăm kia mà bước nào. Rose giả
đã đi vào bên trong nhà vệ sinh, chỉ còn một mình Thiên Bảo ngồi trên
chiếc ghế với một nét mặt suy nghĩ mông lung.
- Anh… vì sao lại làm như vậy. - Tuấn Khôi dựa lưng vào cửa nói.
- Xin lỗi cậu, có lẽ do tôi quá say. - Thiên Bảo không nhìn Tuấn Khôi mà nói.
- Loại rượu hôm nay đãi không phải là rượu mạnh, tưởu lượng của anh không phải là thấp, nó lại khiến anh dễ dàng say như vậy sao? - Tuấn Khôi
nhếch mép cười khinh bỉ.
- Tuấn Khôi, hãy nhường Rose cho tôi… tôi sẽ chịu trách nhiệm về cô ấy. - Thiên Bảo hướng mắt về phía Tuấn Khôi mà nói.
Nghe xong, Tuấn Khôi không kìm chế được tức giận liền đi tới túm lấy cổ áo
của Thiên Bảo. đôi mắt ánh lên tia lửa giận, bàn tay nắm chặt hết sức
nói như thét ra lửa.
- Anh mang vợ sắp cưới của tôi lên
giường, lại còn muốn tôi nhường nữa hay sao? Anh là kẻ vô liêm sĩ, chính là anh không xứng đáng là anh của tôi.
- Trần Tuấn Khôi, cậu cũng xem người anh họ này là anh của cậu sao? Từ bé trong gia đình đều
xem trọng cậu hơn tôi, người tôi và cậu cùng yêu thương lại chọn kết hôn cùng cậu, cậu nói xứng đáng sao, tôi chính là không cần cái sự giả dối
đó. - Thiên Bảo đẩy Tuấn Khôi ra khỏi người mình liền nói tiếp. - Trần
Tuấn Khôi, từ nay chúng ta sẽ không còn là anh em gì nữa. - Nói xong
tung cửa bỏ đi.
Rose giả bên trong nghe toàn bộ sự việc bên
ngoài thì cười thầm vì kế hoạch đang đi đúng hướng, cô từ từ bước ra
mang một vẻ mặt đầy đau khổ mà nhìn Tuấn Khôi.
- Anh, có lẽ
chúng ta có duyên không nợ. Em không thể đến với anh bằng tấm thân nhơ
nhuốc này được, em xin lỗi. - Rose từ trong nhà vệ sinh bước ra với mái
tóc ướt sũng, toàn thân run rẫy.
Tuấn Khôi nhanh chóng chạy đến đỡ cô và ôm vào lòng như muốn truyển hơi ấm cho cô.
- Nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra.
- Em… là em thấy Thiên Bảo đã thấm say nên dìu anh ấy về phòng này nghĩ
ngơi. Nào ngờ khi vào bên trong liền bị anh ấy khống chế… huhu Tuấn
Khôi, em đã không còn xứng đáng với anh.
- Anh xin lỗi, vì đã không để mắt đến em, Rose. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, em ngủ chút đi. -
Tuấn Khôi dỗ dành, sợ Rose sẽ nghĩ quẩn.
- Tuấn Khôi, chúng ta sẽ vẫn kết hôn chứ. - Rose giả đưa ánh mắt đẫm lệ nhìn Tuấn Khôi.
- Tất nhiên rồi, anh cưới em vì anh yêu em, yêu tâm hồn ngây thơ trong
sáng, yêu tính cách ngay thẳng của em. Rose đừng lo lắng nữa, chúng ta
vẫn sẽ kết hôn theo dự định.
- Cảm ơn anh, Tuấn Khôi. - Rose giả rút người trong lòng Tuấn Khôi, ánh mắt hằn lên sự thành công ngoài mong đợi.
Thiên Bảo quay về nhà thì gặp phải ánh mắt giận dữ của Trần Hậu. Khi nãy vì
con ở biệt thự Trần gia nên Trần Hậu không có cơ hội dạy dỗ đứa con trai bất trị này, nay anh phải làm rõ ràng trắng đen mọi việc để dễ cư xữ
với những ngươi thân.
- Vì sao con dám làm điề đó hả, con biết con bé chính là vợ sắp cưới của Tuấn Khôi mà. - Trần Hậu dùng hết sự
bình tĩnh còn lại mà nói, giọng nói rít lên đáng sợ.
Thiên Bảo tất nhiên không có một chút lo sợ, anh nhắm đôi mắt lại dựa lưng vào
ghế sopha khẽ đáp:” Cha nói là vợ sắp cưới đâu đã phải vợ chính thức,
con yêu cô ấy và sẽ cưới cô ấy cho dù mọi người có đồng ý hay không.”
- Nghịch tử, đã là người sai lại còn có lời nói ngông cuồng. Con nghĩ con bé sẽ đồng ý theo con vì bị con cưỡng bức sao, ta không thể hiểu nỗi vì sao lại sinh ra một đứa con như con. - Trần Hậu nóng giận đập mạnh
xuống bàn.
- Con không hề cố ý đối với Rose như vậy, nhưng chuyện đã lỡ con sẽ có trách nhiệm với Rose.
- Họ không cần con chịu trách nhiệm, Tuấn Khôi vẫn sẽ kết hôn với Rose,
mọi chuyện sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là con đừng bước
chân đến biẹt thự Trần gia nữa. Thật đáng xấu hổ.
Thiên Bảo
khẽ ngạc nhiên, quả thật Tuấn Khôi yêu Rose đến mức cam chịu lấy cô ấy
mặc dù chuyện đó đã xảy ra trước mắt cậu ta. Thiên Bảo khó nghĩ, chẳng
quan tâm đến lời Trần Hậu nói mà đứng lên bước ra xe phóng đi.
Tại Ciz Bar, Thiên Bảo ngồi một mình uống cạn hết ly này đến ly khác. Điều
này quả thật khó hiểu, anh thật không nhớ chuyện gì đã xảy ra giữa mình
và Rose, vì sao vừa uống cạn hai ly mà lại say đến không biết gì. Thiên
Bảo lắc đầu với suy nghĩ của mình, Rose là một cô gái ngây thơ nhất mà
anh từng biết, không thể nghĩ không tốt cho cô ấy.
Thiên Bảo
tại nơi đông người đang lắc lư theo điệu nhạc, tiếng nhạc ầm ầm vang bên tai nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng cô đơn lạc lõng. Trong tâm
thức bỗng hiện lên hình ảnh cô ca sĩ nhỏ, lại nhớ đến nụ cười của Anh
Thư, vì sao những khi anh buồn bã như vậy thì hình ảnh cô ta lại hiên
ra, có phải tình cảm trong anh đã thay đổi.
- Alo, chị Châu sao, cho tôi gặp Anh Thư. - Thiên Bảo gọi cho Anh Thư nhưng không được đành gọi cho quản lý của cô.
- Cô ấy nói không muốn nghe điện thoại của anh. - Chị Chấu ái ngại đáp.
- MAu đưa cho cô ta nói chuyện với tôi, nếu không đừng trách con người tôi lại vô tình ác độc. - Thiên Bảo trong cơn say đe doạ.
- À, hiện tại cô ấy đang ngủ rồi, xin lỗi anh. - Nói xong liền cúp máy.
Thiên Bảo nắm chặt điện thoại như muốn ghiền nát nó, sau đó liền gọi điện đi nơi khác.
- Thiếu gia, người cần gì sao?
- Mau điều tra cho tôi chổ ở của cô ca sĩ Anh Thư, trong 1h phải có kết quả. - Thiên Bảo nói.
- Dạ.
Thiên Bảo khẽ cúp máy, từ trước đến nay anh không thích nhờ vã những người
đàn em trong tổ chức của Trần Hậu, nhưng vì cô gái kia chọc giận anh như vậy anh sẽ dùng mọi cách để tìm được cô ta. Cô ta dám từ chối cuộc gọi
của anh sao, đã vậy lần trước lại dám chọn cách đi theo người khác mà
không phải là đi theo anh. Thiên Bảo anh dù sao cũng là một diễn viên
bật nhất, lại để thua một ca sĩ như hắn ta.
Chưa đầy 30p sau,
điện thoại Thiên Bảo báo địa chỉ của nơi Anh Thư đang ở. Thiên Bảo nhoẻn miệng cười đứng lên đi về phía cổng Ciz mà đi, bất ngờ đụng phải một
người khiến hắn ta tức giận hét.
- Thằng nhãi, mày không có mắt sao?
- Cút đi, tao đang bận. - Thiên Bảo như không quan tâm toan bỏ đi.
- Thằng này láo, để coi mày là ai mà dám động vào ông. - Tên bặm trợn hất vai Thiên Bảo mà nói, vì anh đang đội chiếc nón màu đen che đi gương
mặt nên chúng không nhận ra.
- Một là mày cút đi ngay bây giờ, hai là mày sẽ không bao giờ có thể bước vào nới này nữa. - Thiên Bảo
kéo chiếc nón xuống, che hơn nữa gương mặt.
- Nói chuyện với ông nội mày mà dám đội nón sao. - Hắn ta muốn hất chiếc nón của Thiên Bảo.
Thiên Bảo né sang một bên, sau đó không nói gì chỉ muốn nhanh chóng bỏ đi.
Nào ngờ tên kia hăng máu kéo Thiên Bảo giáng một cú đấm vào gương mặt
bạc tỷ của anh. Thiên Bảo ngã xuống dưới sàn vì cú đấm quá mạnh, anh
đứng lên lau đi vết máu trên miệng khẽ cười.
- Dám đánh tao sao? - Thiên Bảo đứng lên tiến tới tung một cú đấm mạnh không kém về phía đối phương.
Hai bên xảy ra xô xác, nào ngờ bên hắn ta đi lại khá đông khiến Thiên Bảo
bị vào thế bị bao vây bốn phía. Thiên Bảo không muốn dây dưa với những
tên nhải ranh này, chỉ muốn nhanh chóng đi đến nơi mà Anh Thư đang ở
liền tháo bỏ chiếc nón của mình ra. Những tên giang hồ xung lúc đầu
không muốn xen vào nhưng khi nhìn thấy Thiên Bảo bị bọn người kia bao
vây thì liền nhanh chóng đi tới.
- Thiếu gia, anh bận cứ đi trước bọn này để chúng em lo.
- Tôi không quen biết các người. - Thiên Bảo dù sao vẫn là một diển viên, có mối quan hệ với bọng giang hồ trước mắt mọi người thật không tốt với tiếng tăm của mình.
- Vâng, là không quên biết. - Bọn chúng
hiểu chyện nên không dám nhận quen biết nữa, nhưng vẫn từ phía sau khoá
tay bọn người gây khó dễ cho Thiên Bảo.
Thiên Bảo mỉm cười, lấy chiếc nón màu đen tiếp tục đôi lên đầu rồi lảng lặng bỏ ra ngoài.
Chiếc xe Thiên Bảo phóng nhanh đến địa chỉ trong tin nhắn được gửi tới.
Tiếng chuông cửa lúc gần đêm vang lên, Anh Thư đang chuẩn bị đi ngủ thì cảm
thấy vô cùng ngạc nhiên không hiểu giờ này lại có ai đến tìm sao. Không
lẽ Hoàng Quân lại cho người mang hoa đến giờ này, vì anh ấy rất hay làm
cho cô bất ngờ.
- Để em mở cửa cho. - Anh Thư thấy chị Châu cũng đang định ra mở cửa thì nói.
Cánh cửa đuọc mở ra, một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu đen, đội
chiếc nón đen che nửa gương mặt nhanh chóng bước vào mặc cho Anh Thư
chưa kịp nhận diện.
- Á, anh là ai. - Anh Thư hỏi.
Thiên Bảo không trả lời lấy tay che miệng Anh Thư lại mà nói:” Đừng để chị Châu biết, đi theo tôi.”
Anh Thư chưa kịp phản kháng thì đã bị Thiên Bảo kéo đi ra khỏi cửa.
- Anh… muốn gì. - Anh Thư phản kháng nhưng bàn tay Thiên Bảo đã nắm chặt tay cô.
- Muốn cô im lặng và đi theo tôi, cô càng phản kháng người ngoài càng để ý dòm ngó. Như vậy chúng ta sẽ nhanh chóng được lên báo.
Anh
Thư nghe xong thì cũng im lặng, cô biết một khi người đàn ông này muốn
thì anh ta sẽ dùng mọi cách đạt được mặc dù cô phản kháng cũng chỉ biết
chịu thua.
Thiên Bão lái xe đưa Anh Thư đến một nơi vắng vẻ,
hai bên là những hàng cây dài lâu lâu mới nhìn thấy nhà. Ánh đèn trải
dài trên con đường, một chút chíu vào gương mặt hai người. Lần này cô
nhìn thấy rõ gương mặt anh hơn, Anh Thư nhìn thấy vệt máu ở bờ môi chưa
kịp khô liền khẽ quan tâm.
- Anh bị thương sao?
- Không.
- Miệng anh vẫn còn vệt máu.
- Không quan trọng.
Anh Thư muốn xem chính xác vết thương kia có quá sâu hay không nên đưa bàn
tay lên vết thương kia. Thiên Bảo quay lại thì bàn tay đã chạm vào miệng vết thương, anh khẽ nhíu mày nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt
Anh Thư.
- Tôi nhớ em.
Anh Thư không đáp, ánh mắt
nhìn Thiên Bảo như muốn bù đắp những thời gian tránh mắt, cô cũng rất
nhớ anh, quả thật rất nhờ nhưng làm sao có thể nói ra, chỉ sợ một lần
nữa bị anh rủ bỏ.
- Anh tìm tôi để nói điều đó sao? - Anh Thư vẫn nhìn sâu vào mắt Thiên Bảo.
- Tôi còn muốn làm một việc.
- Việc gì? - Anh Thư tò mò.
Thiên Bảo dùng tay ôm Anh Thư về phía mình, đặt bờ môi mình vào bờ môi cô.
Anh Thư khẽ giật mình, nhưng rồi khẽ nhắm mắt lại đón nhận, hai dòng lệ tuông rơi….
Nụ hôn nhẹ nhàng, có vị đắng của tình yêu, vị mặn của nước mắt và máu.
Anh Thư khẽ ước, giá như thời gian dừng lại nơi này. Nơi mà anh và cô không còn điều gì phải che giấu nỗi