Tuấn Khôi xuất viện trong sự vui mừng của mọi người, đối với nhà
họ Trần đây là niềm vui lớn nhất. Rose bình an vô sự trở về, Tuấn Khôi
tỉnh lại sau cơn mê man kéo dài khá lâu, mọi thứ sẽ trở lại giống như
trước đây, mọi người vui vẻ hạnh phúc sống bên nhau. Đó chính là ước mơ
của Rin, người phụ nữ luôn muốn những thứ tốt đẹp nhất đến với những đứa trẻ mà cô hằng thương yêu nhất.
Tuấn Khôi bước vào bên trong căn biệt thự nguy nga của nhà họ Trần, nhìn thấy mọi người đang
đứng bên trong đợi mình trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cuối cùng mọi việc đã qua đi. Từ ngày anh tỉnh lại, nghe mẹ Rin nói rằng Rose
bình an vô sự quay về thì Tuấn Khôi cảm thấy cuộc sống này vô cùng ý
nghĩa, rằng cô gái trong lòng anh đang được những người yêu thương cô
chăm sóc.
- Tuấn Khôi, ta có chuyện muốn nói với con. - Rin ngồi gần cô gái giả mạo kia khẽ mỉm cười nhìn Tuấn Khôi nói.
- Mẹ, có việc gì sao? - Tuấn Khôi đáp.
- Đợi con bình phục hẵn, ta muốn Trần gia và Phạm gia kết thông gia. Ý
con thế nào? - Rin nói, cô hy vọng Tuấn Khôi và Rose nhanh chóng kết
hôn, mọi việc rắc rối sẽ qua đi.
- Rin, việc này không nên gấp như vậy. - Minh Trí lên tiếng, việc bọn trẻ nên để chúng tự quyết định.
- Không có gì là gấp cả, bọn trẻ đã quen biết nhau từ tấm bé. Đến hôm nay trải qua bao nhiêu việc, chúng ta nên dùng chuyện đáng vui mừng này mà
quên hết mọi chuyện. Tuấn Khôi, ý con thế nào, dù sao mẹ cũng tôn trọng
quyết định của con. - Rin bảo vệ ý định của mình.
- Việc này, nên hỏi ý kiến của Rose. Liệu cô ấy có muốn kết hôn sớm như vậy. - Tuấn Khôi khẽ nhìn Rose.
- Rose, con nói ý kiến của mình cho mẹ Rin nghe. - Rin quay sang nắm lấy tay cô gái giả mạo mà nói.
- Mẹ, con cảm thấy chuyện này quá nhanh. Tuấn Khôi vừa mới ra khỏi viện
chưa khoẻ hẳn, chuyện này… chúng ta đợi anh ấy khỏi bệnh sẽ nói. - Cô
gái giả mạo kia lên tiếng, trong lòng đầy tính toán. Chủ nhân của cô
chính là giao phó cô vào Trần gia, tìm cách phá đi tình cảm giữa Tuấn
Khôi và Thiên Bảo, nay nhận lời kết hôn với Tuấn Khôi không phải xem như làm cho Thiên Bảo không còn muốn hy vọng sao?
- Nhưng, mẹ…. - Rin chưa nói dứt câu.
- Mẹ, con cũng nghĩ như Rose. Hãy cho chúng con thêm một chút thời gian. - Tuấn Khôi cắt ngang lời Rin.
Thiên Bảo đứng một bên, nghe mọi người nói chuyện thì lẳng lặng đi ra phía
bên ngoài khuôn viên của Trần gia đứng một góc tối. Có lẽ trước giờ đều
như vậy Tuấn Khôi luôn là người được mọi người để mắt đến, những thứ tốt đẹp nhất đều dành cho cậu ấy. Vì cậu ấy chính là con trai của tổng gián đốc RoYal, còn anh dù cho mọi nổ lực trỏ thành một diễn viên hạnh A
danh tiếng thì trong mắt mọi người trong gia đình vẫn không thể được xem trọng như Tuấn Khôi. Trong lòng tuy không vui nhưng không muốn thể hiện ra ngoài, anh cứ đứng đó nhìn về phía xa xôi. Vị trí trong gia đình
không được xem trọng, người con gái anh trao yêu thương cũng được mọi
người dành cho người khác.
- Thiên Bảo, anh làm gì ở đây vậy? - Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên từ phía sau Thiên Bảo.
- Rose, sao em không ở bên trong cùng mọi người. - Thiên Bảo quay đầu lại nhìn thấy cô gái kia đang đi tới phía mình.
- Em thấy anh đi về phía này nên đi theo anh, anh có chuyện gì sao?
- Anh đang suy nghĩ một số việc? - Thiên Bảo trầm tư nói.
- Có thể nói em nghe được không? - Cô gái đi tới cạnh Thiên Bảo nở một nụ cười.
- Anh đang suy nghĩ vì sao khi nãy em lại từ chối kết hôn cùng Tuấn Khôi, không phải em rất yêu cậu ấy. - Thiên Bảo quay sang nhìn vào đôi mắt
của Rose giả.
- Trải qua khá nhiều việc, em phải suy nghĩ về
tình cảm của mình có phải dành cho Tuấn Khôi hay không. Đợi khi nào em
xác định được thì quyết định chuyện kết hôn vẫn chưa muộn mà.
- Ý của em là, em không yêu Tuấn Khôi nữa sao? - Thiên Bảo ngạc nhiên,
nhưng trong lòng có một chút vui mừng. Ít ra anh vẫn còn cơ hôi.
Thiên Bảo vừa dứt lời thì từ phía xa Tuấn Khôi đi tới phía họ lên tiếng khi
cô gái giả mạo kia chưa kịp trả lời câu hỏi của Thiên Bảo.
-
Rose, Thiên Bảo, hai người đang nói chuyện gì vậy? - Tuấn Khôi mỉm cười
đi tới, anh luôn nghĩ tình cảm 3 người họ luôn rất tốt.
Thiên Bảo không trả lời, ánh mắt đang hướng về phía cô gái giả mạo kia liền quay đi không muốn bọn họ bi hiểu nhầm.
- Bọn em đang tán gẫu một số chuyện, anh chưa khỏi hẳn không nên ra ngoài gió lạnh thế này. - Rose từ phía Thiên Bảo đi lại phía Tuấn Khôi ra vẻ
lo lắng.
- Cảm ơn em, Rose. - Tuấn Khôi dùng ánh mắt nhẹ nhàng nhìn cô gái mà nói.
- Vì chuyện gì ạ?
- Vì em đã quay về. - Tuấn Khôi nói.
- Em cũng cảm ơn anh, vì anh đã khoẻ lại với em. - Cô gái nhìn sang Thiên Bảo. - Ba chúng ta vẫn sẽ thân thiết như xưa, phải không Thiên Bảo.
- Ừ! - Thiên Bảo khẽ gật đầu.
Cả ba cùng nhìn nhau mỉm cười, hai chàng trai vì quá yêu thương, quá chăm
lo mà không thể nhìn ra sự khác biệt giữa một Rose thật và Rose giả, hay thời gian sẽ trả lời tất cả, mọi sư thật liệu có được phơi bày.
**************
- Á. - Tiếng kêu thì thào đau đớn khẽ vang lên trẹn chiếc giường bệnh.
Rose mở đôi mắt to tròn nhìn moi thứ xung quanh, cô đang ở đâu vì sao lại
cảm thấy rất đau trên gương mặt như vậy. Rose đưa đôi bàn tay mình lên
gương mặt đang được băng lại liền hoảng sợ.
- Không được đụng vào vết thương. - Một người đàn ông mặc chiếc áo màu trắng đi tới.
- Bác sĩ, gương mặt tôi... làm sao vậy. - Rose vừa đau vừa hoảng sợ.
- Gương mặt cô bị tổn thương nặng, xem ra sẽ để lại sẹo lớn trên mặt. - Vị bác sĩ trẻ buồn bã nói.
- Tôi… tôi phải làm sao đây… tôi không muốn… tôi không muốn bị như vậy. - Rose mất bình tĩnh, hai dòng nước mắt khẽ rơi khiến cô càng đau rát
hơn.
- Tiểu thư, cô đừng quá kích động, cô tỉnh lại là tốt
rồi. Nói cho tôi biết nhà cô ở nơi nào, tôi sẽ liên hệ với họ. Bây giờ
khoa học tiên tiến, không sợ không xoá được dấu vết trên gương mặt cô.
- Người nhà sao? - Rose bỗng giật mình, thì ra cô quá kích động với việc
gương mặt bị huỷ hoại quên mất việc nhớ ra người nhà. Rose ngẩn người
một lúc, người nhà của cô là ai…
- Đúng vậy, người nhà của cô? - Vị bác sĩ trẻ nhíu mày.
- Tôi… tôi không biết… tôi không thể nhớ… - Rose lúc này thật sự hoảng
sợ, gương mặt bị thương nặng, lại không thể nhớ gia đình mình.
Các bác sĩ một lần nữa kiểm tra lại cho Rose, lần trước khi cấp cứu cho cô
họ phát hiện dấu hiệu chấn thương vùng đầu nhưng chỉ là xay sát nhẹ,
không ngờ lại dẫn đến tình trạng khiến bệnh nhân mất trí nhớ. Sau khi
hội chuẩn xong, hiện tượng mất trí nhớ của bệnh nhân chỉ là tạm thời, có lẽ vì hoảng sợ quá độ vì vùng đầu không phát hiện ra máu tụ, sẽ nhanh
chóng hồi phục sau khi tình hình của bệnh nhân tiến triển tốt.
- Minh Tuấn, cậu sẽ làm sao với cô gái đó. - Một vị bác sĩ nói.
- Cô ta không nhớ ra người nhà, cũng không thể bỏ mặc được. Tôi sẽ chịu
trách nhiệm về cô gái này. - Minh Tuấn đáp, lương tâm của một bác sĩ
không thể thấy chết không cứu.
- Cậu quả là một vị bác sĩ tốt nha.
- Cậu quá lời rồ. - Minh Tuấn khẽ cười lắc đầu.
Minh Tuấn đi làm phòng bệnh của Rose, anh bước đến nhìn thấy cô gái trước
mặt mình bị bang quấn đầu đầu. Gương mặt kia chính anh là người đầu tiên nhìn thấy, và chính tay anh băng bó vết thương cho cô. Phía sau những
vết thương là một làn da trắng nõn mịm màng, đôi mắt to tròn với cặp
lông mi cong dài cùng với dáng hấp dẫn cùng đôi chân dài miên man (
giống baba Ken nè). Đây chắc hẳn trước kia là một cô gái xinh đẹp.
- Cô sẽ nhanh chóng nhớ lại người thân thôi, đừng quá lo lắng.
- Bác sĩ, vì sao tôi lại bị thế này. Anh có biết không? - Rose buồn bã hỏi.
- Tôi gặp cô nằm trong rừng toàn thân đầy vết thương nên mang cô về nơi này. Còn lí do thì tôi thật tình không rõ lắm.
- Trong rừng sao? Tôi quả thật không ấn tượng lắm.
- Tình trạng của cô là vì quá hoảng sợ mà gây nên chịu trứng quên đi kí ức, khi cô bình tĩnh hơn sẽ nhớ ra.
- Xem ra anh chính là ân nhân của tôi, cảm ơn anh. Bác sĩ, anh tên gì.
- Tôi tên là Minh Tuấn.
- Cảm ơn anh, Minh Tuấn. - Rose khẽ nói, nếu không có anh ta có lẽ cô đã chết trong rừng rồi.
***************
3 tháng sau….
- Minh Tuấn, anh xem nụ hoa hôm qua đã nở rồi, thật là đẹp quá đi mà. - Rose khẽ cười.
- Tâm trạng của em tốt như vậy sao, mai chính là ngày mở băng cho em rồi. Em phải chuẩn bị tinh thần cho thật tốt.
- Không phải anh nói phẫu thuật thành công sao, em tin anh. - Rose nhìn Minh Tuấn cười vui vẻ.
- Em không sợ người nhà sẽ không nhận ra em nữa sao? - Minh Tuấn khẽ hỏi.
- Anh biết không, quan trọng nhất đối với người phụ nữ chính là gương mặt này. Trước khi theo anh lên thành phố này, em đã suy nghĩ rất nhiều em
cũng sợ ba mẹ sẽ không thể nhận ra em khi mà anh nói rằng sau khi phẩu
thuật gương mặt em sẽ thay đổi rất nhiều. Nhưng dù em có mang gương mặt
nào đi chăng nữa, em tin rằng gia đình em nếu có ngày gặp lại vẩn sẽ
luôn yêu thương em.
- Tinh thần của em như vậy là rất tốt. Đừng lo, cho đến khi em tìm thấy được gia đình anh sẽ chăm sóc em. - Minh Tuấn khẽ nói.
- Cảm ơn anh, ân tình này của anh, em nhất định đáp trả. - Rose khẽ đáp.
- Anh giúp em không cần em đáp trả, chỉ cần em luôn vui vẻ như hôm nay. - Minh Tuấn nắm lấy đôi tay của Rose dịu dàng nói.
Rose từ ngày không còn nhớ về gia đình cô chỉ biết dựa vào người đàn ông
này. Ngày trước chỉ nghĩ anh là một vị bác sĩ bình thường tại một vùng
quê hẻo lánh. Không ngờ khi được anh mang lên thành phố lớn này chữa trị vết thương thì mới biết anh chính là đại thiếu gia, con trai của giám
đốc bệnh viện lớn nhất thành phố này. Một người có tiền đồ như vậy, lại
đi về một vùng hẻo lánh chăm sóc dân nghèo, con người của Minh Tuấn
khiến Rose vô cùng bội phục.
Sau khi Rose được mở lớp băng
trên gương mặt ra, gương mặt trở nên bình thường trở lại, không còn
những dấu vết xấu xí nữa. Nhưng, gương mặt hiện tại và gương mặt của cô
trước kia lại khác nhau hoàn toàn. Tuy chỉ có ánh mắt ấy, là không hề
thay đổi.
- Minh Tuấn, những dấu vết ghê tởm kia đã biến mất hết rồi. Em rất vui, cảm ơn anh. - Rose vui mừng ôm chầm lấy Minh Tuấn.
Minh Tuấn được Rose sà vào lòng thì đơ người ra trong giây lát, sau đó lây lại bình tĩnh khẽ nói:” Em rất đẹp.”
Minh Tuấn đưa Rose về nhà của mình, mẹ của Minh Tuấn là một người phụ nữ sắc sảo tuy không hài lòng nhưng vì chiều chuộng cậu con trai độc nhất nên
ra vẻ vui vẻ đón chào. Rose được sắp xếp vào phòng gần phòng Minh Tuấn
vì anh muốn tiện việc chăm sóc cô, dù sao hiện tại sức khoẽ của cô vẫn
chưa ổn định.
Buổi sáng, trên bàn ăn sáng Rose khẽ nói với Minh Tuấn.
- Em cũng đã khoẻ hẳn rồi, em muốn đi làm. Ở nhà quả thật quá nhàm chán.
- Sức khoẻ em chưa ổn đâu, em nên ở nhà thêm để tịnh dưỡng. Nếu quá nhàm
chán hãy cùng mẹ anh đi mua sắm đi, phụ nữ với nhau sẽ hiểu nhau hơn.
- Em đã không làm gì lại còn tiêu tiền của gia đình anh, quả thật không
biết giấu mặt vào đâu. Minh Tuấn, quả thật em rất muốn ra ngoài đi làm,
em đã rất khoẻ rồi.
Thấy Rose nài nỉ như vậy, lòng Minh Tuấn
chợt vui vẻ lạ thường. Thật giống như một cô vợ trẻ nài nỉ chồng tài ba
cho ra ngoài làm việc vì quá nhàm chán với việc ở nhà.
- Được rồi, anh sẽ tìm một việc gì đó trong bệnh viện cho em. - Minh Tuấn khẽ đáp.
- Thật không, anh hứa đi. - Rose vui mừng, qủa thật công việc gì cũng
được miễn là có thể ra ngoài được. Cô quả thật cảm thấy không khí trong
nhà quá ngột ngạt khi mà Minh Tuấn không có ở nhà. Mẹ của Minh Tuấn tuy
trước mặt anh luôn vui vẻ với cô, nhưng khi anh đi làm liền tỏ ra khó
chịu.
Vừa nghĩ đến là người liền xuất hiện, từ phía sau lưng mẹ của Minh Tuấn bước tới tỏ ra ân cần vui vẻ nói với anh.
- Minh Tuấn, mẹ đã hẹn với con gái của Hàn tổng rồi. Buổi trưa con nhớ đến gặp con bé.
Minh Tuấn tuy rất kính yêu mẹ mình, nhưng nghe xong liền không khỏi tỏ ra
khó chịu mà nói:” Mẹ, con trai mẹ có ế vợ đâu mà mẹ lại bày ra chuyện
xem mắt chứ. Thật là đáng xấu hổ.”
- Ta không phải vì thương
con nên mới lo cho con sao. Từ ngày chia tay con bé Mai Ly kia, con có
chịu quen thêm ai đâu. Ta nói con biết, Hàn tổng và nhà ta có mối quan
hệ rất thân thiết. Con không được phép làm điều gì làm xấu mặt cha con.
- Mẹ, con đã nói mẹ đừng nhắc tên cô ấy nữa rồi mà. Con không quen ai vì
con muốn tập trung vào công việc. Con sẽ không tới buổi hẹn đó, mẹ không muốn xấu mặt cho gia đình ta thì hãy tìm cách huỷ cuộc hẹn đó đi. -
Minh Tuấn nói rồi tức giận đứng lên bỏ ra xe.
- Ta sẽ không huỷ cuộc hẹn, nếu con không tới thì đừng xem ta là mẹ của con nữa. - Mẹ của Minh Tuấn hét lớn phía sau.
Minh Tuấn cứ thế mà đi không trả lời lại, xem như không nghe thấy điều gì.
- Bác gái, bác đừng giận. Anh ấy thương bác như vậy sẽ đến gặp vị tiểu
thư kia thôi. - Rose thấy mẹ Minh Tuấn giận đến đỏ người liền nói.
- Chuyện nhà tôi, không nhờ cô xen vào. - Nói xong liền bỏ lên lầu.
Rose cảm thấy vô cùng xấu hổ, xem ra cô phải nhanh chóng tìm được việc làm
mà rời khỏi nơi này. Có lẽ bác gái rất khó chịu khi cô ở nơi này, Rose
cũng buồn bả lên phòng.
Hôm sau, cô nhận được tin mình sẽ được vào bệnh viện làm việc liền vui mừng khôn xiết, Rose quyết định sẽ đi
mua sắm một ít quần áo để đi làm. Dù sao cũng là đi cùng Minh Tuấn, phải ăn mặc cho không khiến anh mất mặt.
Rose đón taxi đến trung
tâm thương mại RoYal vì theo cô tìm hiểu thì nơi này chính là nơi bán
rất nhiều hàng hoá, muốn mua thứ gì cũng có.
Rose bước chân
vào trung tâm thương mại, đi một vòng cảm thấy choáng váng với sự xa hoa của nơi này. Quả thật như tin đôn đại, nơi này vừa rộng lớn vừa tiện
lợi. Rose muốn mua một đôi giày, vì giày chính là niềm kiêu hãnh của phụ nữ. Cô bước vào một cửa hàng, nhìn thấy đôi giày trong tủ kính thật đẹp liền đi tới. Cô vừa chạm vào thì cũng có một đôi bàn tay khác chạm vào.
- Xin lỗi, là tôi chạm vào nó trước nên nó chính là của tôi. - Rose lên tiếng trước.
- Rõ ràng là tôi nhìn thấy nó trước, nó phải thuộc về tôi. - Cô gái kia cũng nói.
- Cô có thể kêu nhân viên lấy cho cô đôi khác, nhưng đôi giày này nhất định là của tôi. - Rose cũng ương ngạnh không kém.
Một nhân viên đi tới nhìn thấy liền nói:” Xin lỗi quý khách, đôi giày kia đã được đặt trước. Quý khách vui lòng chọn đôi khác.”
Cả hai cùng nghe nhân viên nói như vậy nên đành buông đôi giày trongtủ
kinh kia ra. Rose cũng không để tâm mà đi chọn đôi khác, cô tìm kiếm một lúc vẫn không ưng ý đôi nào giống như đôi lúc nãy thì toan bước ra
ngoài.
- Chào tổng giám đốc, anh đến có việc gì ạ. - Quản lí của gian hàng chạy ra với thái độ sốt sắn nói.
- Tôi đến lấy đôi giày đã đặt. - Tuấn Khôi đáp.
- Tuấn Khôi, anh đến rồi sao. - Cô gái khi nãy dành giày với cô bước ra ôm lấy tay người đàn ông kia.
Rose nghe hai chữ Tuấn Khôi liền cảm thấy quen thuộc vô cùng, nhìn kĩ gương
mặt cô gái kia cũng trông rất quen thuộc, cứ như là người thân thiết từ
lâu.
- Giày của tổng giám đây ạ. - Vị quản lí đích thân mang hộp giày ra đưa cho Tuấn Khôi.
- Cảm ơn. - Tuấn Khôi khẽ gật đầu rồi quay sang cô gái lúc nãy. - Tặng em, mở ra xem có thích hay không.
Cô gái khi nãy nở một nụ cười tươi như hoa, đón nhận lấy túi giày mở rara
liền vô cùng vui sướng. Sau đó liền lấy đôi giày ra ướm vào chân tỏ ra
vô cùng thích thú. Đó chính là đôi giày khi nãy hai cô tranh giành, hiện tại cô ta chính là người chiến thắng.
Nhìn thấy Rose
đang đứng nhìn mình, cô gái giả mạo Rose kia liền tỏ ra hứng thú liền
nói:" Cảm ơn anh, đây chính là đôi mà em thích nhất."
Rose đôi chút tức giận, không muốn thấy cảnh tượng chướng mắt liền bước đi.
Bất cẩn vấp ngã ngay gần nơi Tuấn Khôi đang đứng, Tuấn Khôi theo phản xạ đỡ lấy Rose. Hai người nhìn vào mắt nhau, Rose có cảm giác thân quen
với người đàn ông này, Tuấn Khôi bỗng thấy tim mình đâp rộn khi nhìn vào ánh mắt cô gái xa lạ kia. Nhưng ánh mắt đó, anh cảm giác rất quen
thuộc.