Tại bệnh viện lớn nhất thành phố, Tuấn
Khôi được các bác sĩ tận tình chăm sóc. Tin tức tổng giám của RoYal bị
tai nạn ngay trước cao ốc đựa các trang báo tung thành tin hót nhất. Tuy nhiên, thiếu Tuấn Khôi thì RoYal vẫn còn Minh Trí là một tỗng giám tài
ba xuất chúng mà xem ra Tuấn Khôi cũng chưa thế sánh bằng.
- Thiếu gia, chuyện lần này có vẻ họ đã bắt đầu ra tay rồi. Theo camera
cho thấy chiếc xe kia là cố tình lao tới. - Trần Hậu đứng ở một góc vắng bệnh viện mà nói.
- Xem ra, chúng ta không nên nhắm
mắt làm lơ nữa. Tuấn Khôi là con trai độc nhất của họ Trần, xem ra mục
tiêu chính là nó rồi. - Minh Trí nheo mắt lại tức giận.
- Tôi sẽ giải quyết bọn họ, thiếu gia không nên ra mặt. Hiện tại các tập
đoàn khác đều nhắm tới RoYal chúng ta. Bao nhiêu năm chinh chiến trên
thương trường, cũng không ít kẽ muốn RoYal bị xóa sổ.
- Cậu nói thì quá muộn rồi, Minh Trí tôi nhất định giải quyết tận gốc rễ. - Minh Trí cứng rắn nói.
Trần Hậu cũng không nói nữa, nếu thiếu gia đã quyết định tự mình ra mặt thì
sao anh có thể ngăn cản được. Dù sao rắc rối lần này, cũng nên một lần
giải quyết cho xong.
Rin ngồi bên cạnh Tuấn Khôi, lần
này Tuấn Khôi bị hôn mê sâu do chấn thương vùng đầu và xay xác phần mềm. Rin nhìn đứa con trai mà mình mang nặng đẻ đau, từng ngày từng ngày
nhìn thấy con trai khôn lớn. Một đứa trẻ tuy có đôi nét lạnh lùng nhưng
trong lòng luôn chất chứa bao nhiêu yêu thương, cô chính là hiểu con
trai mình nhất nó không bao giờ muốn nhìn thấy những người nó quan tâm
yêu thương bị tổn thương.
Cánh cửa phòng bệnh được mở
ra, Tố Tố từ bên ngoài đi vào. Sau đó đi đến bên cạnh Tuấn Khôi mà nước
mắt tuông rơi, nhìn thấy người đàn ông này vì cô mà liều mạng khiến trái tim cô bỗng dưng rung lên. Cô chính là muốn được bên cạnh anh, nếu như
cô không phải là con gái của kẻ thù cha mẹ anh thì tốt biết mấy, nếu như cô có thể làm quay lại cô muốn từ bỏ hết mọi kế hoạch kia chỉ cần được ở bên cạnh Tuấn Khôi.
- Tố Tố, ta nghe nói khi Tuấn Khôi bị tai nạn con cũng có mặt ở đó, con không bị sao chứ. - Rin nhìn Tố Tố hỏi.
- Con không sao thưa bác, khi mang Tuấn Khôi đến bệnh viện nhìn thấy qua
nhiều máu con bị ngất đi. Khi tỉnh lại con liền đến đây tìm Tuấn Khôi. - Tố Tố cúi đầu đáp.
- Con không sao là tốt rồi.
- Bác sĩ nói anh ấy ổn không bác?
- Tình hình đã tốt hơn rồi, có lẽ vị thuốc mê nên Tuấn Khôi chưa thể tỉnh lại. Con nên quề nhà nghĩ ngơi một chút, xem ra sức khỏe của con cũng
không tốt lắm.
- Con muốn ở lại chăm sóc Tuấn Khôi, vì
cứu con mà anh ấy bị thế này. Con xin lỗi bác gái, xin lỗi Tuấn Khôi. -
Tố Tố vừa nói vừa khóc ngất, nhìn Tuấn Khôi xót xa.
Rin nghe Tố Tố nói liền hiểu mọi chuyện, đúng như tính tình của Tuấn Khôi
thì làm sao đứng yên mà nhìn cô gái kia gặp nạn. Rin thở dài, có lẽ con
trai cô để mắt đến cô gái này sao, còn Rose thì sao nhìn qua cũng biết
con bé đã có tình cảm với Tuấn Khôi. Ngày trước chính là cô và Minh Trí
nợ Pi, hôm nay cô nhất định phải lo cho Rose hạnh phúc nhưng hiện tại
thì con trai của chính mình lại làm khỗ Rose như vậy.
- Tuấn Khôi đã có ta chăm sóc, con về trước đi. - Rin một lần nữa nói,
quả thật cái ánh mắt của Tố Tố khiến cô cảm thấy không vui.
- Dạ… Thưa bác gái con về. - Tố Tố cúi đầu đáp rồi rời khỏi phòng bệnh.
Thiên Kim và Thiên Bảo sau khi nghe tin cũng nhanh chóng đi đến bệnh viện mà
xem tình hình của Tuấn Khôi. Biết Tuấn Khôi không có gì nguy hiểm thì
liền thở phào nhẹ nhõm, Tuấn Khôi chính là như sinh mạng của Rin, thằng
bé mà có mệnh hệ nào thì người đau lòng nhất chính là Rin.
Sau khi mọi người ra về, Rin được bác sĩ thông báo phải đi làm một số giấy tờ nhập viện cho Tuấn Khôi.
Trước cửa phòng bệnh nhân, một cô gái đứng bên ngoài nhìn vào qua cửa sổ kéo
chưa đóng lại. Cô nhìn vào bên trong, người đàn ông đang nằm bất động
trên giường bệnh kia, người đàn ông kia tưởng chừng đã thuộc về cô từ
thuởu nào, nay lại vô cùng xa xôi vô cùng khó chạm tới. Rose cứ thế đứng im, ánh mắt của cô khẽ rơi nước mắt. Rose tự mình lấy đôi tay lau đi
dòng lệ kia, quay đầu bỏ đi.
Chiéc xe hơi màu trắng dừng trước biệt thự họ Phạm.
- Rose, không phải đến thăm Tuấn Khôi sao, vì sao lại nhanh chóng quay về như vậy. - Ken nhìn Rose về liền hỏi.
- Ba, con muốn sang Mỹ định cư. - Rose ngồi sát lại Ken, tựa vào vài cha mình.
Ken bất ngờ trước yêu cầu của con gái cưng, không phải những năm du học đều đòi về vì nhớ quê nhà sao. Hôm nay lại nói muốn sang ấy ở luôn.
- Có chuyện gì, nói cha ba biết. - Ken ân cần hỏi.
- Ngày trước con học bên ấy, luôn luôn nhớ đến Vn thì nơi này còn có
những thứ con lưu luyến. Hiện tại con cảm thấy quá khó thở, con không
thể nào thờ được ba à. - Rose khẽ rơi nước nước, thấm ướt đôi vai người
cha luôn yêu thương cô.
- Rose, con cũng biết ta chỉ có mình con là người thân duy nhất. Ta làm sao để con đi xa ta được. - Ken vỗ về đôi vai đang rung lên của Rose. - Nếu con cảm thấy cuộc sống này
quá mệt mỏi, hãy dành thời gian đi du lịch, đến những nơi mà con thích.
Con phải nhớ, dù có chuyện gì thì luôn có ba ở bên cạnh con.
- Ba ơi, huhu, con… xin lỗi vì đã quá ích kỉ. Con hứa khi bình tĩnh lại
sẽ nhanh chóng quay về cùng ba. - Rose khóc lớn hơn, trong lòng quá cô
độc.
****************
Thiên Bảo mệt
mỏi sau khi hoàn thành xong cảnh phim, anh một mình lái chiếc ducati một mình lao đi trong gió. Chiếc xe dừng lại ở chung cư cao cấp, nơi mà anh để Anh Thư ở lại. Từ ngày đưa cô gái này về đây, hình như ngày nào anh
cũng có thói quen quay về lại căn nhà này mặc dù trước đây toàn bỏ
trống.
Thiên Bảo đứng trước cửa nhà, nhìn cánh cửa
không hề khóa lại mà còn mở toanh ra. Trong lòng chợt lo lắng khôn
nguôi, Thiên Bảo nhanh chóng bước vào đưa mắt tìm kiếm.
- Không phải anh nói hôm nay không đến sao? - Anh Thư ngồi trên bàn ăn, vừa nuốt cọng mì vừa nói.
- Cô ở trong nhà, vì sao không đóng cửa lại. - Thiên Bảo hỏi.
- Anh cũng biết tôi sợ nhất là cảm giác bị nhốt lại mà. Tôi cũng không
thể theo anh mãi được nên đành nghĩ ra cách này. Mở cửa rộng ra ngoài sẽ không còn cảm giác đó nữa. - Anh Thư tiếp tục ăn…
- Cô đang ăn cái gì đó. - Thiên Bảo nhìn bộ dạng ngon miệng của Anh Thư liền hỏi, anh vừa quay xong cũng đang rất đói.
- Là mì gói. - Anh Thư đáp.
- Ngon không?
- Anh chưa từng ăn sao? - Tròn mắt ngạc nhiên.
- Chưa. Tôi hỏi ngon không?
- Rất ngon. - Anh Thư chén cạn bát mì sau đó lấy khăn giấy lau miệng.
- Thứ này mua ờ đâu? - Thiên Bảo đi tới nhìn mì gòi liền hỏi.
- Haha, không ngờ Thiên Bảo nhà ta lại không biết mì gói mua ở đâu. Tin
này mà lan truyền ra ngoài thiên hạ sẽ cười vỡ bụng. - Anh Thư cười lớn. - Tôi vẫn còn ở đây, anh cứ tự tiện dùng. - Nói xong bỏ ra phòng khách.
- Này, không phải là cô sẽ nấu cho tôi sao? - Thiên Bảo ngập ngừng.
- Tôi quên mất, ngay cả mì gói còn không biết mua ở nơi nào. Làm sao biết cách nấu mì nhỉ, chỉ là…
- Thế nào? - Thiên Bảo khó chịu nói.
- Nấu mì phải qua nhiều công đoạn phức tạp, nếu anh muốn tôi nấu cho anh thì
anh phải trừ nợ cho tôi. - Anh Thư nham hiểm nói.
- Cô quả thật là rất gian xảo. - Thiên Bảo biết cô gái này đang muốn giở
trò liền nói. - Được thôi, tôi không ăn nữa là được. - Thiên Bảo nói
xong liền quay đầu bỏ đi.
Anh Thư nhoẻn miệng cười liền nói:” Ái da, tôi lại cảm thấy đói bụng. Có lẽ vì mì quá ngon nên nhìn
vào là lại thèm. Phải làm một gói nữa thôi.”
Thiên Bảo
không quan tâm, không tin cái thì vàng vàng kia lại ngon đến mức không
cưỡng lại được. Thiên Bảo nằm trong phòng mình, mùi hương của tô mì mà
Anh Thư đang nấu bay phảng phất khắp căn nhà. Thiên Bảo bụng đang đói,
nghe mùi hương thì lại cồn cào ruột gan. Nằm không yên, anh đứng lên
bước ra phòng bếp.
- Này, cô nấu cho tôi một phần, tôi trừ số nợ lần trước chúng ta đi ăn. - Thiên Bảo đứng trước mặt Anh Thư mà nói.
Anh Thư cười hài lòng, sau đó quay sang nói:” Mì Anh Thư này nấu, chắc chắn là phải có giá trị như vậy, haha.”
Thiên Bảo dùng xong tô mì mà Anh Thư nấu cảm thấy vô cùng hài lòng, không ngờ món ăn ngon thế này lại chưa bao giờ được ăn, bỏ ra một ít tiền để
thưởng thức món ngon cũng đáng.
- Khi nào anh muốn ăn,
cứ nói cho tôi biết nhé. - Anh Thư ngồi nhìn Thiên Bảo ăn thì trong lòng vô cùng vui vẻ mà nói, không hề có ý gì.
- Xem ra cô đã có cách thoát khỏi tôi rồi nhỉ. - Thiên Bảo buông đũa đáp.
Anh Thư không đáp, bỏ đi về phía phòng khách. Sau đó suy nghĩ quay lại đáp:” Tôi chừa từng nghĩ mình muốn thoát khỏi anh.”
Thiên Bảo ngước mắt nhìn về phía bóng lưng của Anh Thư, cô ấy nói vậy là ý
nghĩa gì. Thiên Bảo không hỏi để mặc cô bước đi, nhớ đến chuyện vửa nói tại phim trường với quản lý Trương, anh liền nói theo.
- Tôi đã tìm quản lý cho cô, sắp tới bái hát mới của cô sẽ được tung ra
thị trường. Tôi đầu tư là không muốn lỗ vốn, cô hiểu ý tôi đúng không ca sĩ Anh Thư.
- Ca hát chính là niềm đam mê của tôi, tôi sẽ không làm anh thất vọng. - Anh Thư không quay đầu lại, tiếp tục đi
tới phía trước, ánh mắt trở nên buồn bã.
Thiên Bảo
nhanh chóng tìm nhạc sĩ để sáng tác một ca khúc dành riêng cho phong
cách nhẹ nhàng sâu lắng của Anh Thư. Anh luôn chủ động làm mọi thứ trở
nên tốt nhất cho cô, cũng không thể hiểu vì sao bản thân lại đối tốt với cô gái này như vậy.
- Vì sao anh lại tốt với tôi như vậy. - Anh Thư bước từ phòng thu ra ngoài, cô vừa hoàn thành xong bản nhạc mới của mình.
Thiên Bảo ngồi phía trước mặt đang chăm chú nhìn Anh Thư, sau khi nghe câu
hỏi của Anh Thư cũng không biết phải trả lời thế nào. Thiên Bảo đi tới
phía Anh Thư, nhìn vào đôi mắt của cô mà nói:
- Tôi
đang đầu tư kiếm lời, tốt với cô một chút cô sẽ kiếm tiền về cho tôi
nhiều một chút. - Thiên Bảo nhoẻn miệng cười. - Nói xong liền bỏ đi,
không hiểu vì sao anh luôn không muốn cô gái này tỏ thái độ biết ơn với
anh, giúp đỡ cô không có lí do cũng không muốn cô đáp trả.
Anh Thư đứng lặng im, không lẽ thời gian qua luôn sát cánh bên nhau, anh ta chỉ xem cô như công cụ kiếm tiền mà thôi, ngoài ra vì một chút tình cảm cũng không có. Cô bước theo phía sau anh, cũng không muốn tự bản thân
mình ảo tưởng. Trong lòng đối với Thiên Bảo là biết ơn sâu sắc, nhưng
ngoài cảm giác ấy ra chính là một tình cảm nhen nhóm trong tim, nhưng có lẽ sẽ nhanh chóng vụt tắt vì tình yêu không thể đẹp khi xuất phát từ
một phía.
Bài hát mới của Anh Thư được giới chuyên môn
chú ý, lượng fan của cô tăng lên chóng mặt, hiện tại ca sĩ Anh Thư là
cái tên đang hót được mọi người chú ý đến. Một cô gái vóc dáng bé nhỏ,
gương mặt xinh xắn bước lên một sân khấu lớn nhất trong đời.
Điện thoại cô rung lên, người gọi chính là Thiên Bảo.
- Anh đến chưa? - Anh Thư vui vẻ bắt máy.
- Hiện tại cô đã là người nổi tiếng, tôi cũng là người trong giới. Có lẽ
chúng ta nên hạn chế gặp mặt và đi cùng, sẽ có những tin đồn không tốt. - Thiên Bảo đáp.
- Vậy nên anh sẽ không đến sao? - Anh Thư dương đôi mắt buồn rượi.
- Có lẽ tôi không nên xuất hiện ở đó. - Thiên Bảo đáp.
- Thiên Bảo, xin anh hãy đến. Xem như tôi năn nỉ anh vậy, tôi sẽ nấu mì ăn liền
cho anh cả đời không cần thu phí, hãy đến xem tôi biểu diễn. - Anh Thư van nài.
- Xin lỗi, tôi có hẹn rồi. - Thiên Bảo cúp máy.
8h chính là thời điểm Anh Thư biểu diễn ca khúc trên sân khấu, cũng chính
là thời gian Rose lên máy bay rời khỏi nơi này một thời gian. Cô chỉ gọi một mình Thiên Bảo đến, anh không thể bỏ rơi Rose.
Anh Thư đứng trên sân khấu trình bày bài hát mới của mình, được khán giả vô
cùng ủng hộ gọi tên. Cô biết nơi đông người thế này, người cô mong muốn nhất không hề xuất hiện. Trong lòng vô cùng buồn bã, Anh Thư gượng cười nói
cùng hàng ngàn người có mặt tại nơi ấy.
- Cảm ơn các bạn đã ủng hộ Thư, thành công hôm nay của Thư chính là nhờ
một người giúp đỡ. Hôm nay, người ấy lại không thể đến trong lần đầu tiên
Thư trình bày hát live. Nhưng anh à, có một điều em muốn nói, em sẽ hát
một bài hát
mang ý nghĩa mà em muốn gửi cho anh.
Khán giả phía dưới bỡ ngỡ, tò mò không biết Anh Thư muốn nói gì.
Giai điệu quen thuộc vang lên, Anh Thư cất giọng hát nhẹ nhàng.
Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm đêm có hay,
Mà giọt buồn hoài vương trên môi mặn đắng.
Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm sao vẫn mãi đêm dài.
Để mình ta với con tim khô cằn giá băng.
Đêm hôm qua bỗng nhiên em nhìn thấy anh trong giấc mơ,
Mình ngồi cạnh thật lâu bên nhau lặng lẽ.
Đêm nay mơ bỗng nhiên em lại nhớ anh trong cơn gió đông về.
Phải chăng khi biết yêu, giấc mơ là nơi bắt đầu.
Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi, để chắn lối em anh về.
Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi, để em biết anh cần em.
Và thời gian ơi xin hãy ngừng chốn đây, để những dấu yêu đong đầy.
Một vòng tay em khao khát 1 giấc mơ, em đã yêu anh, người ơi.
Đêm hôm qua bỗng nhiên em nhìn thấy anh trong giấc mơ,
Mình ngồi cạnh thật lâu bên nhau lặng lẽ.
Đêm nay mơ bỗng nhiên em lại nhớ anh trong cơn gió đông về.
Phải chăng khi biết yêu, giấc mơ là nơi bắt đầu.
Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi, để chắn lối em anh về.
Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi, để em biết anh cần em.
Và thời gian ơi xin hãy ngừng chốn đây, để những dấu yêu đong đầy.
Một vòng tay em khao khát 1 giấc mơ, em đã yêu anh, người ơi...
Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi, để chắn lối em anh về.
Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi, để em biết em cần anh.
Và thời gian ơi xin hãy ngừng chốn đây, để những dấu yêu đong đầy.
Một vòng tay em khao khát 1 giấc mơ, em đã yêu anh, người ơi.....
Dứt lời bài hát, nước mắt Anh Thư khẽ rơi, khán giả phía dưới vỗ tay trong xót
xa...