Nhị Thứ Nguyên Tiến Hoá Giả

Chương 27: 27: Omniscient!





Nhìn một vài chỗ trên người Mumei, Yozora gật đầu.
Ừ! Thực sự không nhỏ!
Nên nói đó là Kabaneri nên Mumei phát dục rất tốt đâu? Hay là gen của mẹ Mumei quá ưu tú nhỉ?
Dù chỉ mới mười hai tuổi nhưng thân hình của Mumei phải xếp vào loại tốt, đủ khiến một vài học sinh cấp ba phải ghen tị!
Khi nãy chủ quán nghĩ Yozora dẫn Mumei đi mướn phòng cũng không phải không có đạo lý!
Đáng tiếc do Biba phái ra người đi theo Mumei nên nàng phải ơn chung với tên đó, chứ không Yozora không ngại mời Mumei vô phòng mình ít đâu!
Còn lí do tới giờ Mumei vẫn đi theo Yozora là do hắn mời Mumei đi chơi!
Dù sao thì dây là lần đầu tiên Yozora đi tới một cứ điểm chưa bị phá hủy, phải dành thời gian ra tham quan mở mang trí thức chứ!
Cho nên sau khi nhìn sơ qua gian phòng của mình, Yozora liền dắt tay Mumei ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của chủ quán.
Chả lẽ người trẻ bây giờ đều nhanh như vậy?

“Hưm~Hưm~”
Nhìn xem Mumei vừa ngậm kẹo vừa hừ một giai điệu không tên, Yozora cảm giác như mình muốn tan rã!
Nếu như ngươi hỏi trên thế giới này có thứ gì đẹp nhất, thì hắn xin trả lời: Đó là khuôn mặt của thiếu nữ lúc đang vui vẻ!
Còn về Mumei, đây là lần đầu tiên sau khi mất đi gia đình nàng cảm thấy vui như vậy!
Khi trước gia đình của Mumei chỉ là một gia đình nông dân bình thường, rất ít khi được ăn quà vật như vậy.

Sau này thì càng không có cơ hội ăn!
Cho nên sau khi được mua cho đủ thứ đồ ăn thì Mumei mới lộ ra vẻ mặt hạnh phúc ít thấy của mình!

“Mumei! Cho ngươi thứ này này!”
“A?”
Giọng nói của Yozora vang lên, do mấy lần đưa đồ ăn khi trước cũng vậy nên Mumei theo thói quen đưa tay ra nhận, nhưng có vẻ lần này lại khác!
Chỉ thấy trên tay nàng bây giờ là hai chiếc băng buộc tóc màu hồng nhạt, theo xúc cảm trên tay thì tài liệu của chúng nó rất tốt, xem ra cũng không phải là hàng bình thường gì.
“A! Yozora! Thứ này ta không thể nhận được!” Tỉnh hồn lại, Mumei liền nói.

Đồng thới còn đưa tay ra trả lại.
— QUẢNG CÁO —
Yozora thấy thế liền cản lại, đồng thời nói:
“Sao lại không? Đây là món quà gặp mặt của ta đối với ngươi, nếu ngươi không nhận thì ai nhận bây giờ?”
“Nhưng mà ngươi đã cho ta nhiều như vậy rồi!” Mumei vẫn chưa bỏ cuộc nói.
“Đó là ta xem như bằng hữu mua cho ngươi, còn cái này là lễ gặp mặt! Sao giống nhau được chứ!” Yozora vẫn kiên định nói.
Sau một hồi đưa qua đẩy lại, cuối cùng Mumei cũng chịu nhận.

Nhìn thấy Mumei đeo lên, Yozora bất giác thốt ra:
“Thật đẹp!”
Nghe thấy lời khen ngợi của Yozora, Mumei bất giác cúi đầu, xấu hổ nói:
“Mồ! Ngươi đang nói gì vậy!”
“Khen ngươi đẹp đấy!” Yozora liền đáp trả, tay vuốt vuốt đầu Mumei khiến mặt nàng ngày càng đỏ hơn!
Thấy vậy, Yozora liền cười.
Mumei quá ư là dễ thương a!

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, bây giờ đã là buổi tối.
Sau khi tiễn đưa Mumei về nơi ở, Yozora cũng ngay lập tức trở về nhà trọ.
Do kabane mà trình độ giải trí của thế giới này cực kì kém, ban ngày thì còn có và thứ vui nhưng về đêm thì hầu như chỉ có hai hoạt động có thể là được đối với bình dân.
Ngủ cùng với thực hành thuyết tiến hoá của Darwin!
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như Yozora!
Theo như hắn nhớ thì đêm nay sẽ là đêm mà cứ điểm Aragane thất thủ, cho nên Yozora chuẩn bị để chiến đấu… à không! Là tàn sát kabane!
Chuẩn bị tới rồi!
Yozor bỗng nhiên ngẩng đầu về phía cửa thành, hắn nghe thấy âm thanh giống như một đàn thú đang tiến tới cách đây 5 km!
Đương nhiên, đó không phải dã thú gì, mà là kabane!
Yozora nhanh chóng ra khỏi phòng, đi tới địa điểm mà mình đã chọn sẵn! — QUẢNG CÁO —
Nhìn về phương xa, Yozora thầm nghĩ.
Không biết Mumei cùng Ikoma ra sao rồi?


Trong một căn phòng nhỏ tối tăm, Ikoma đang ngây người ra.
Nguyên do của hiện tượng này chính là chiếc kính mà Yozora đưa cho hắn!
Đó đương nhiên không phải là vật thường gì, mà là thiết bị để truy cập vào kho dữ liệu của Yozora!
Trước khi bắt đầu thí nghiệm tìm thuốc giải cho virus kabane, Yozora đã tạo ra một kho dữ liệu nhằm lưu trữ tất cả những thông tin và tri thức mà hắn biết được!
Đồng thời còn thiết lập hệ thống tính toán, khả năng tự cập nhật thông tin.

Giúp cho việc nghiên cứu trở nên dễ dàng hơn!
Mục tiêu cuối cùng mà hắn muốn hệ thống này đạt tới trong tương lai, đồng thời cũng là tên của nó, Omniscient!
Cho nên, ngay kho Ikoma làm theo lời của Yozora mà sử dụng kính mắt để đăng nhập vào Omniscient, hắn đã bị lượng tri thức trong đó chấn choáng!
Từ từ, sự chấn kinh trong mắt của Ikoma đã rút đi, thay vào đó là sự sùng bái tột độ!
Tuy Yozora chỉ cho phép hắn truy cập vào những kiến thức bình thường cùng với kiến thức về kabane, nhưng nhiêu đó cũng đủ để khiến cho Ikoma trở thành đệ nhất mê đệ của hắn rồi!
Nếu Yozora biết việc này thì không biết sẽ vui hay buồn nữa?
Gạt chuyện đó sang một bên, sau khi bình tĩnh lại thì Ikoma bắt đầu công việc của mình.
Như đã nói khi trước, hắn muốn tạo ra một thứ vũ khí có thể dễ dàng giết chết kabane chỉ trong một đòn!
Tuy nhiên, đó thiếu thốn tri thức cũng như tài liệu mà Ikoma chỉ có thể thí nghiệm một cách chậm chập.

Nhưng bây giờ thì khác! Với chiếc kính mắt này, Ikoma có thể tự tin mình sẽ hoàn thành nó trong hôm nay!
Dù sao thì hắn đã có ý tưởng rồi, chỉ còn thiếu tri thức để thực hiện ý tưởng đó thôi!
Sau đó, Ikoma liền vùi đầu vào chế tạo mà không biết nguy hiểm đang tới gần!

“Xong rồi!” Ikoma hét lên.

Nhìn vào thành phẩm của mình, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình vui như thế này!
Để miêu tả thứ này một cách đơn giản nhất thì đó là một cái pile bunker!
— QUẢNG CÁO —

Nguyên lý hoạt động của thứ này khá đơn giản, sử dụng áp suất hơi nước để bắn một viên đạn có dạng cọc nhọn ra, xuyên thủng trái tim của kabane!
Ngoài viên đạn có dạng cọc đặc biệt ra thì thứ khiến nó khác với mấy khẩu súng hơi nước đó chính là áp suất hơi nước của nó!
Nhờ vào những tri thức mà Ikoma tìm được trong Omniscient, áp suất của thứ này mạnh gấp năm lần súng hơi nước!
Về tên thì… gọi là Tsuranuki Zutsu!
Ikoma không thể chờ đợi được nữa mà ngay lập đem Tsuranuki Zutsu đi thí nghiệm! Mục tiêu đương nhiên là nội tạng của kabane mà hắn tìm thấy khi trưa rồi!

Sau khi lắp đặt xong, Ikoma nhắm ngay mục tiêu đang được treo ở đối diện, sau đó bóp cò!
Phanh!
Chỉ thấy một tiếng nổ lớn vang lên, theo một lượng lớn hơi nước được phun ra, viên đạn liền lấy tốc độ kinh khủng bay ra, xuyên qua mục tiêu, thậm chí còn dư lực mà xuyên thủng cách tường phía sau!
Ực!
Nhìn thấy uy lực của nó, Ikoma nút một ngụm nước miếng, lực sát thương này đã vượt qua cả mong đợi của hắn rồi!
Đáng tiếc, để bù lại cho uy lực đó thì món vũ khí này có một vài yếu điểm chết người.
Thứ nhất, trọng lượng của thứ này lớn hơn rất nhiều so với súng hơi nước!
Thứ hai, sức giật khi bắn quá mạnh!
Thứ ba, tầm bắn quá ngắn!
Cuối cùng, để chế tạo ra một viên đạn dùng cho nó thì khó hơn nhiều so với đạn dùng cho súng hơi nước!
“Không sao! Mình có thể từ từ khắc phục mấy điểm yếu đó mà!” Ikoma suy nghĩ, ngay lúc hắn muốn đi nghiên cứu tiếp thì một tiếng động vang lên.
Gào!.