"Yugao a, cho ta một cơ hội có được không...chúng ta nhưng đã lâu, tình cảm của ta ngươi hẳn phải biết."
Đâu đó một nơi đất vắng, một thân ảnh đang không ngừng kêu gọi phía trước cô gái.
Đáng tiếc trước mặt cô gái tuy có ít dãy dụa nhưng khuôn mặt rất nhanh chấn định lại.
"Rất cảm ơn ngươi trước đó từng dạy kiếm thuật, nhưng thật xin lôi, Hayate, ta có người ưa thích."
"Kakashi sao? Có phải vậy không, có thể cho ta một cơ hội không?"
"Không có, không phải Kakashi. Người đó..."
Yugao trong lòng dãy dụa một chút, cuối cùng lắc đầu quay mặt rời đi.
"Bặp!!"
Bắt lại Yugao tay, Hayate đau khổ nói đến.
"Yugao, thực sự ta ưa thích ngươi..."
"Có thể thả tay không, người ta nhưng không có đồng ý cho cầm tay đâu."
Đúng lúc này một giọng nói vang lên, lời nói cũng không phải của Yugao, mà phát ra từ một phương hướng khác.
Hai người nghe đến đầu tiên là ngẩn người, riêng Yugao thì kinh ngạc, hất cắm lên nhìn.
"Tốt khuôn mặt quen thuộc..."
Yugao trong lòng có chút vui mừng, nhưng cuối cùng lại có vẻ như có chút ảm đạm, lâu như vậy liệu có còn nhớ rõ chính mình sao, dù sao cũng tiếp cận mười năm lâu.
Kì thật Yugao chính là nhớ mãi hôm đó, hôm đó tưởng như bản thân sẽ mất mạng, tuy nhiên Kenji thể hiện ra khủng bố sức mạnh cứu cô một mạng, hiện tại cô vẫn còn nhớ mãi không quên ngày hôm đó.
"Ngươi không phải Làng lá người, ngươi rốt cuộc là ai!!"
Thả ra tay của mình, Hayate lại ngay lập tức nắm lên sau lưng tanto, thần sắc đề phòng.
Làm nhiều năm đặc biệt thượng nhẫn, trong làng các khuôn mặt người tuy rằng không nắm hết, nhưng chí ít khuôn mặt trẻ tuổi này hắn chưa từng thấy qua, đặc biệt quỷ dị xuất hiện sau lưng hai người mà không ai biết.
"Không cần nói chuyện, ngủ đi."
Nhẹ tháo đi cặp kính, Hayate giật mình môt cái, cuối cùng ngã gục xuống nằm im bất động
Xong xuôi mọi chuyện, Kenji lại nhẹ đeo lên kính như không có chuyện gì sảy ra, mắt đối mắt nhìn Yugao.
"Đã lâu không gặp."
"Um, đã lâu không gặp."
Yugao vui mừng hiển lộ rõ ràng trên mặt không chút che giấu, còn bên cạnh Hayate cô cũng không lo lắng rồi, hô hấp còn đều chứng tỏ không có chuyện gì, hẳn chỉ bị dính ảo thuật mà thôi.
"Kenji...đúng không nhỉ? Ta có thể gọi vậy không."
"Có thể, gọi như nào quen miệng liền được, không quan trọng."
Kenji lắc đầu tỏ vè không quan tâm, cuối cùng lại mở miệng nói.
"Ta đến đón ngươi."
"??"
"Ta đến đón ngươi, ta muốn ngươi trở thành vợ ta, không biết ta có cơ hội không, không biết ta có thể so với người ngươi ưa thích càng thêm tốt."
Kenji cười khẽ nghiêng đầu nhìn Yugao.
"Không thể, hắn là một tên trộm, còn rất giỏi trốn."
"Ồ, vậy hắn đã trộm gì ngươi mà trốn tránh?"
Kenji khẽ mỉm cười vuốt lại bên đó hai sợ tóc rối Yugak qua một bên nhẹ nhàng hỏi.
Yugao kì lạ cũng không có tránh né mà tùy ý Kenji chạm lên tóc mình.
"Hắn trộm mất trái tim ta, và đã trốn suốt tám năm, ngươi nói có đáng giận không..."
Yugao nắm thật chặt cổ áo Kenji, cuối cùng thả lỏng xuống nhen trượt trên ngực Kenji.
"Bặp!!"
Bắt lại tay Yugao kéo sát lại ngực, giọng nói ấm áp vang lên.
"Nếu ta là tên trộm đó, ta sẽ giữ lại trái tim ngươi không trả, như vậy sẽ có người nhớ kĩ ta - như vậy, ngươi sẽ đi theo ta đến cả cuộc đời sao?"
"Ng...~
Đang tại định nói thêm gì nữa, Yugao môi đã bị Kenji hung hăng lấy miệng khóa lại, căng cứng lại cơ thể, rất nhanh chính là buông xuống phản kháng mà lại lấy tay vòng qua ôm đáp trả mãnh liệt.
Đôi lúc chỉ cần như vậy, không cần phải màu mè, không cần phải nói gì nhiều, chỉ cần nhìn thấy nhau liền hiểu tầm quan trọng của đối phương ra sao.
"Ngươi vẫn luôn đợi ta sao?"
- Gật gật.
"Vì cái gì? Chẳng phải ta chỉ gặp một lần rồi sao?"
- Hiện tại hỏi vì cái gì, có phải hay không đã không quan trọng.
"Cũng đúng."
Nói xong lại kéo trở lại một lần nữa hai người hôn quấn quýt lẫn nhau.
( Ọe buồn nôn quá, tự viết mà tự cảm thấy...~~)
Hayate vừa tỉnh dậy gặp trước mặt cảnh tượng hai người, khuôn mặt trắng bệch phun một ngụm máu, tiếp tục ngất.
"Như vậy Yugao, lần kế tiếp gặp cũng là lúc ta mang ngươi đi."
Xoa nhẹ Yugao tím mượt mềm mại mái tóc, Kenji dần dần biến mất. Để lại đó Yugao vẫn gật gật đầu, bên trong ánh mắt vẫn như cũ mang theo vui vẻ nụ cười.
- -----
Mang theo tâm tình vui vẻ, Kenji lại tập trung lên nhẫn, bên trong đó tập chung đã đầy đủ thành viên rồi.
[Pain: Tốt, như vậy đã đầy đủ, hiện tại ta thông báo nhiệm vụ đây, tổ chức chúng ta abc....xyz]
"Konan-chan, đang đâu vậy?"
[Pain: Kenji! Ngươi có thể yên lặng nghe ta nói hết không.]
"Ngươi nói cứ nói, ta cũng không phải nói với ngươi, vài con vĩ thú mà thôi, bắt nó còn dễ hơn nuôi mèo kìa."
[...]
Rất nhanh đám người ồn ảo tùm beng, nhưng Pain vẫn truyền đạt thành công kế tiếp mục đích của mình.
Đám người ai cũng tỏ vẻ không quan tâm cho lắm, ai nấy chả tự tin thực lực mình, vài con vĩ thú mà thôi, chỉ riêng Itachi ánh mắt lấp lóe bị Kenji cho bắt được, tuy nhiên cũng chẳng quan trọng.
Giải tán về sau, Kenji rời khỏi Làng lá rồi, bảy ngày này có lẽ phải xem Rias rồi, nhưng mà ở không thì cũng chán quá.
Trở về bên trong lập phương không gian, gọi ra ba con ngựa, Kenji bắt đầu tu bổ, mỗi con đều thêm mới một chút năng lực theo ý nghĩa cái tên nó.
Kì Lân được thêm Hủy Diệt lực lượng.
"Từ nay gọi ngươi là Hủy Diệt."
Hắc mã thì Kenji trực tiếp cấy vào bên trong một viên Sharingan, ngoài ra không được thêm gì cả, tuy nhiên có Chakra cửu vĩ đã đủ cuồng bạo rồi.
"Từ nay gọi ngươi là thù hận."
Còn lại Bạch mã, Kenji dứt khoát cấy vào bên trong hỏa hồ ly, một tầng lửa vô hình từ xung quanh nó nóng lên, nhìn xa sẽ chẳng thế nào thấy được, tuy nhiên ở gần có thể thấy không khí đang bập bùng nhẹ nhàng nhảy múa.
Hẳn phải thêm trên một bộ giáp nữa, nghĩ ngợi một thoáng, cuối cùng từ trong Nazarick bới móc ra ba chiến giáp giành riêng cho ngựa cùng giáp trụ bảo vệ chân phân biệt mang lên cho chúng.
Chúa có bốn kị sĩ khải huyền, Zeus có ngựa tám chân, vậy bản thân cũng cần chiến xa đi chứ, không thể chịu thua kém được.
Như vậy bậc này ngựa, thêm vào một cỗ chiến xa nữa...
Kenji lại biến thành con ong chăm chỉ, bắt đầu nung chảy vàng các loại, sau đó chuyên chế sáng tạo ra một chiến xa vô cùng hoành tráng.
Cười khẽ một cái, rốt cục Kenji cũng đi ra ngoài.
Thời gian cũng không phải rất nhanh, ở bên trong không có khái niệm ngày đêm thời gian, nhưng khi ra ngoài đã sớm trải qua bốn buổi rồi, đó cũng không phải vì chênh lệch hai chiều không gian thời gian, chỉ là quá trình phân phát sức mạnh hơi tốn thời gian.
Nói theo lí nào đó, ngoài Thù Hận, thì hai con còn lại sức mạnh cũng chỉ dựa theo Kenji mà thôi, nói đúng hơn là mượn, không phải chân chính bản thân sức mạnh, tuy nhiên cho dù Kenji không có đưa sức mạnh cho thì vốn dĩ nó cũng đã rất mạnh mẽ rồi, tầm cỡ đại xà của Orochimaru thì Hủy Diệt chỉ cần một đạp là chết, Chiến tranh thì không cần phải nói, dẫu sao cũng là ngựa riêng giành cho Valkyrie Rossweisse, cho nên là mạnh mẽ khỏi bàn cãi.
Sắp tới rồi, tất cả sẽ được ra chiến trường.
Chiến trường ở đây cũng không phải là đại chiến lần 4,chiến trường ở đây là chỉ Otsutsuki quê hương, nơi Kaguya sinh ra.
Tạm gác những cái kia tương lai chuyện, hiện tại vẫn là nên trở về xem tiến độ như nào.
Đi vào Thiên Hồ Lâm, Kenji trở lại trong phòng đã phát hiện ra phía trước một nhóm lớn đồ ăn đặt ở đó rồi, đang ngồi tại đó ba người đang dùng bữa.
"Trở lại rồi, đã sẵn bát đũa."
Vẫn như cũ cộc lốc câu nói, nhưng Naori giọng nói thật khiến người ta không giận được.
Bất ngờ hơn chính là Hinata vậy mà chủ động lấy bát đến bên cạnh mình ngồi, trên
Tay vẫn cầm theo chiếc bát và đôi đũa phân ra.
"Kenji-nii dùng cơm."
Hinata tuy vẫn còn chút ngại ngùng, trên tay hơi run nhưng vẫn vững vàng đặt chén xuống đó, mấp máy nói rõ ra tiếng.
Kenji nhìn đến khẽ cười xùy một cái, tiếp nhận bát đũa, ra hiệu ngồi xuống tiếp tục.
Trong lòng cũng kinh ngạc vạn phần, vài ngày thôi a, như vậy mà Hinata có thể làm được đến bước này, không nhìn lầm Rias a.
Khẽ nhìn qua bên đó, Rias vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, ngón tay dơ ra lắc lắc, ý nói đây là bí mật.
Kenji cũng không có ý định muốn hỏi nhiều, làm sao thì làm a, ngược lại càng hứng thú hơn ăn như mèo Hinata.
"Ăn nhiều một chút, đây là Hinata làm."
Rias tiếp thêm một câu, tuy chỉ đơn giản vậy nhưng rơi vào Hinata, đôi tai lại dựng đứng lên, tựa như muốn nghe nhận xét vậy.
"Oa, ra vậy...nếu như vậy càng phải thêm ăn nhiều một chút."
Nghe đến Kenji nói, Hinata thoáng vui vẻ một chút, sau đó lại be bé âm thanh vang lên.
"Mới học nấu, chỉ sợ không hợp khẩu vị mọi người."
"Ha ha không sao, ngon lắm."
"Thật..."
"Ừ, rất ngon."