Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả

Quyển 4 - Chương 32: Chuẩn Bị Chim Cút




Calca tính cách thiện lương, nghe đến Kenji không ngừng nói xấu con người cũng không có cách khác phản bác, Kenji nói không có sai, còn là vô cùng đầy đủ, nếu như con người bị diệt tuyệt, lỗi lầm không phải ở ma quỷ hay dị tộc khác, mà là do chính con người tự tìm. Có thời gian tại sao không biến mạnh bản thân, tại sao không hợp tác đoàn kết, chính đến lúc nguy khó mới cuống cuồng đã muộn.

"Haizz~"

"Cô trở về đi, rất nhanh thôi biến động sẽ rất lớn đấy..."

"Trở về đâu, hôm nay ta nhưng vừa nhường ngôi cho anh trai ta rồi, ta không còn là nữ hoàng...ta nghĩ ta sống ở đây, ngài cho phép chứ." Calca ánh mắt mọng nước như con mèo bị chủ vứt bỏ đắm đuối lấy Kenji.

"..."

"Kenji-sama..."

"Ta sẽ rời đi, ngươi nghĩ ở lại đây ngay cả khi ta không còn vẫn có thể tự nhiên..." Kenji không nghĩ cái này nữ nhân vậy mà truyền ngôi cho người khác, chẳng phải riêng phần mình quản lí so người khác tốt hơn rất nhiều sao?

"Không sao ta có thể ở đây đợi ngài, ta sẽ hầu hạ cạnh ngài...có thể chứ..." Ánh mắt rưng rưng, Calca thần sắc có chút luống cuống bao nhiêu đáng thương cứ vậy mà thả hết ra.

"Ta sẽ không trở lại...chúng ta quan hệ cũng không có như vậy tốt đi..."

"Xin đừng nói vậy, Kenji-sama...ngài âm thầm bảo vệ Roble, ngài dọn dẹp đi De-Human cùng dị tộc khác khiến chúng rời khỏi không còn nhòm ngó đến đây nữa, ngài cũng giúp đỡ rất nhiều...đó đối với Calca đã là đại ân, tuy hiện tại Calca không còn là nữ hoàng nữa..."

[Không... Ngươi suy nghĩ nhiều rồi...ta là đang làm nhiệm vụ...] Kenji im lặng...

"Tùy ý ngươi nghĩ thế nào cũng được..." Kenji lắc đầu không tiếp tục nói về vấn đề này nữa. Trong lòng Kenji vẫn đang thất vọng đây, ngủ đông 2 tháng tuy rằng ma lực tẩm bổ không ít, tuy nhiên thiên phú cũng không có thức tỉnh, chỉ là ẩn ẩn có cảm giác muốn thức tỉnh mà thôi...khó nha... Có lẽ phải tiếp tục chờ đợi rồi, cái này cưỡng ép không được, còn dựa vào một chút may mắn.

"Ngài cho ta đi theo sao? Ta có thể pha trà... Nnn ta còn...."

"Hết rồi đúng không..."

"Ân... Hình như là hết rồi." Calca mặt đỏ cúi xuống nhất thời không biết nói cái gì hơn, đùa chứ thân là nữ hoàng có bao giờ phải làm những công việc khác ngoài quản lí quốc gia lãnh thổ đâu.

"Haiz..." Kenji thật sự rất muốn nói, "hừ, ngươi có thể làm ấm giường cùng giúp ta sinh hài tử." tất nhiên là không nói rồi, ta nhưng bây giờ trong mắt các ngươi là thần linh.

"Tại sao... Tại sao muốn đi cùng ta? Nên nhớ rằng, ta không phải nhân loại, nhân loaii coi ta như kẻ thù."

"Ta muốn nhìn thế giới bên ngoài..."

Nhìn cái này hậu đậu nữ nhân, Kenji không nhịn được phì cười một cái, "ở lại đây đi, ta nên đi làm nốt chuyện còn lại, sau này còn gặp lại."

Vừa nói xong, Calca khuôn mặt nhỏ bỗng chốc như thấy được tia sáng chực tiếp lóe lên, nhưng khi Kenji nói đến lại rời đi, thần sắc cô lại ảm đạm xuống.

"Ngươi từ bỏ tất cả được sao? Thần dân, đất nước... Không!! Cả thế giới này."

"Ta đã từ bỏ rồi...ta chỉ muốn yên tĩnh một cuộc sống bình thường, ngài cho ta theo cùng chứ?"

"Đi theo ta tới một nơi, sau đó ngươi quyết định cũng không muộn." Nói xong Kenji đưa Calca vào không gian thứ hai, cô có thể thấy bên ngoài nhưng bên ngoài không thể nhìn thấy cô.

Ngay lập tức Kenji đi rồi, trở về lăng tẩm Nazarick, hiện tại Nazarick so trước kia xung quanh quang cảnh khác nhiều lắm, tuy nhiên chỉ bên ngoài mà thôi, bên trong có thể là do không muốn sửa đổi kỉ niệm cũ với đồng đội nên không thay đổi đi.

Kenji cũng nhận được nhiều lắm tin nhắn, nhưng lâm vào ngủ say nên cũng không có hồi đáp lại. Calca nguyên bản bị dịch chuyển đi hơi bất ngờ sau đó chính là bị kinh ngạc chiếm đóng rồi, chỉ suy nghĩ người này cùng với ma vương kia cùng đẳng cấp, chả lẽ hai người còn có quan hệ hay sao.

Rất nhanh đáp án liền sáng tỏ rồi, Kenji đạp vào Nazarick một khắc, tựa như có thông báo từ trước rất nhiều người đã vây kín xung quanh lấy, đang khi khẩn trương Calca phát hiện không đúng... Chính xác là quá bất thường, những cái kia khô cốt vậy mà toàn bộ quỳ xuống...phải! Chính là quỳ xuống như phận tôi tớ chào mừng chủ nhân trở lại.

"Mừng ngài trở lại Kenji-sama."

Phần đại điện, chúng thủ hộ giả xếp thẳng xuống cung kính cúi người, Momonga cũng vui vẻ đứng lên đón.

"Kenji-san, hai tháng qua không liên lạc được, nếu không phải là danh sách còn sáng, ta chỉ sợ cậu có chuyện, rốt cuộc cậu đi đâu vậy."

"Ta, ta có chút chuyện không tiện trở lại, mọi người yên tâm không ảnh hưởng nhiều đâu..." Kenji nhàn nhạt hồi đáp, bản thân lại đi lên trên cao, nơi đó một chiếc ghế trống không chính đang đợi sẵn Kenji ngồi vào, trong không gian Calca đã kinh đào hải lãng rồi, không chỉ quen biết...hắn còn là người đứng đầu nhóm người này...

"Vậy mọi người đã đông đủ vậy, chắc hẳn đang có dự tính gì sao? Đánh đổ đế quốc hoặc là càn quét nhỏ lẻ trước..."

"Demiurge ngươi nói rõ ra, đi."

"Vâng, là Đế quốc người chuẩn bị diện kiện chúng ta, mục đích chưa rõ, cộng thêm chúng ta đang muốn bàn bạc làm sao thống nhất, dù gì chúng ta địch nhân không chỉ mỗi đế quốc, ngoài ra còn có nhiều địa điểm khác nữa, tất nhiên ngài không cần lo lắng, chúng ta cần thời gian hoàn thành mà không phải e ngại thất bại."

"Ra vậy...việc này mọi người tự quyết định đi."

"Có một vấn đề nữa thưa Kenji-sama, chúng ta cũng đang thảo luận đến thánh quốc Roble." Demiurge có chút khó sử nói nhẹ lại nhìn Kenji sắc mặt một chút. Quả nhiên nhắc đến Roble Kenji ánh mắt vẩy lên một cái.

"Roble nằm dưới quản hạt của ta, tất cả rõ rồi chứ, không nên làm quá mức, tham quá thì thâm, ta từng nói với ngươi rồi mà Demiurge? Về thánh quốc ấy, nếu các ngươi còn muốn đánh nó chủ ý, ta rời khỏi Nazarick, yên tâm ta thoải mái cho các ngươi đánh chiếm Roble ta không nhúng tay, được chứ?" Kenji lời nói rất nhẹ, nhiệm vụ 2 xong rồi, còn thống nhất thế giới này nữa liền xong thêm nhánh đầu tiên, hệ thống yêu cầu mình giúp đỡ mình cũng đã giúp rồi, giúp một chút cũng là giúp không phải sao? Hiện tại rời khỏi Nazarick thì cho dù ngồi im vẫn có thể đợi đến hoàn thành nhiệm vụ.

"Không dám... Chúng ta cũng chỉ thảo luận, mong đấng tối cao vĩ đại bớt giận..."

"Rạp rạp rạp!!!" Tựa như cùng một tiết tấu, toàn bộ đại điện trừ Momonga tất cả đều quỳ xuống.

"Momonga... Ý cậu thế nào?"

Trong lòng Momonga hiện tại chính là vài trăm con ngựa đang chạy, đừng có đùa đồng đội của mình cậu luôn tôn trọng nhất, đây là nghiêm túc đấy...

"Không động..., Kenji-san, cậu hiểu lầm...tất nhiên chúng ta không có ý định đối với Roble rồi." Momonga cười ha ha một tiếng nói, đồng thời liếc nhìn đám người xung quanh ra hiệu.

Mọi người không phải người ngu thấy Momonga khẽ ra hiệu cũng dồn dập gật đầu vỗ mông ngựa.

"Trước đó ta từng nói vì Nazarick có đến 2 thủ lĩnh nên đã chia ra rồi đúng không? Ta là đứng sau lưng bảo hộ Nazarick còn Momonga lộ diện ra ngoài chính thức cầm quyền Nazarick còn gì? Các ngươi làm gì nếu là lệnh Momonga ta không cấm, mệnh lệnh của ta các ngươi tuân theo hay không ta không quan tâm, ta chưa từng trách phạt các ngươi, nhưng ít ra các ngươi nên biết một chuyện, ta tức giận... Chính ta cũng sợ hãi, tuy nhiên đó là ta còn ở Nazarick chuyện, còn ta rời đi về sau các ngươi muốn làm gì thì làm."

"Xin ngài đừng nói vậy Kenji-sama...chúng ta 40 đấng tối cao đã rời đi, hiện tại duy nhất chỉ còn ngài và Momonga-sama, nếu cả ngài cũng rời đi nữa..." Demiurge quỳ xuống cúi thật sâu đầu, trên mặt một vẻ hoảng loạn không thể nào che giấu nổi, ngay cả những người khác cũng đồng loạt có cùng một nét mặt.

Kenji căn bản cũng không có tức giận, vẫn còn đang mong bọn chúng khăng khăng đòi đánh Roble để lấy cớ chim cút đây. Nhưng có vẻ như sự tồn tại bản thân đối với người khác trong Nazarick thật sự có sức ảnh hưởng quá lớn, họ cũng tôn trọng và nâng tầm Kenji như thánh thần vậy.

"Các ngươi đứng lên đi, việc này bỏ qua một bên ta không muốn nhắc lại, Yuri Alpha đi ra ngoài đón khách, chúng đến rồi."

Thấy Kenji không tiếp tục cái này nữa, mọi người trong lòng căng thẳng vô hình cũng lui không ít, lại nghe đến có khách mọi người biết đến người tới là ai rồi, Kenji cũng không khỏi thấy tấm tắc kì lạ, tên này làm vua không tệ, biết được nơi đây nguy hiểm như vậy mà còn dám đến, là đánh cược sao, hay là có cái gì bài tẩy tự tin đến mức có thể sống qua.