Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả

Quyển 2 - Chương 31: Nên Là Thời Điểm




Trở về Anteiku, Hinami chạy lên phòng Touka to nhỏ nói chuyện, Touka thần sắc biến đổi khóe miệng co giật lấy.

"Hắn thực sự nói như vậy."

"Vâng, Onii-chan nói như vậy."

Touka trên đầu một mảnh mây đen miệng giật giật không ngừng, cùng Kenji ở cùng nhau nhưng biết được một số chuyện, Takatsuki chính là Eto độc nhãn, càng là ở khu24, nếu nói hai người biết nhau cũng không có gì, nhưng cái gì mà học cùng nhau... Eto nhưng không có đi học qua đấy, chứng tỏ Kenji không biết xấu hổ đi dựng chuyện lừa dối Hinami. Không biết xấu hổ Kenji, Touka đã có nhận biết rồi nhưng không nghĩ lại lên đến cái này cấp độ.

Kenji không hề hay biết hai người to nhỏ vẫn còn đang vừa tắm vừa hát đây. Takatsuki vứt đi lớp băng vải vẫn còn rất xinh đẹp đấy, đáng tiếc tính cách có chút vặn vẹo, không thì hoàn toàn có thể phao về hắc hắc.

Cứ vậy lại một tháng trôi qua, Kenji vẫn phụ trách huấn luyện ba người vận dụng Haki, ngược lại chính là có chút tiến triển học tập cũng là cực nhanh loại kia, ba người đã hoàn toàn nắm giữ bước đầu hai loại Haki rồi, đã có thể bịt mắt đối chiến với nhau thoải mái, như vậy khả năng chiến đấu tăng cao một cách đáng kể, chỉ là hơi thiếu một chút tốc độ, Kenji cũng không keo kiệt dạy thuấn bộ (shunpo).

Nói cũng phải kể từ lúc Hinami đưa tặng Ayato quyển sách một khắc, Ayato đi ngủ cũng ôm, hễ trở về phòng là lại ôm ấp hoài bão. Cái này ngoài Hinami cũng không có ai biết rồi, cũng là một lần vào phòng Ayato gọi xuống tập luyện bắt gặp thanh niên đang ôm quyển sách hôn hít lăn vòng trên giường, Hinami há to miệng mặt trắng bệch mất vía tại chỗ.

Cũng kể từ đó Hinami đối cái này Ayato một mảnh tình thương càng thêm ngại ngùng, hoàn toàn sợ hãi không dám mở miệng, mở miệng toàn là lít nhít như muỗi kêu loại kia.

"Đáng sợ tuổi trẻ..." Kenji nhìn hai người ngại ngùng bộ dáng thật là hâm mộ cái này bộ dáng ngượng ngùng a, đây mới là tình yêu đẹp đẽ này, đáng tiếc... Ca quá tự tin.

Ngồi lén liếc hai người Kenji yy một phen.

Hôm nay Anteiku xuất hiện một vị khách không mời, Là Shinohara, đến cái này Kenji vô cùng nghi ngờ, người này chẳng phải lúc trước bản thân giết rồi sao, hiện tại tại sao còn xuất hiện tại đây, chẳng lẽ là cải tử hồi sinh không bằng.

Kenji phụ trách bồi bàn, Yoshimura pha Cafe, hai người ăn ý phục vụ, cái này Shinohara uống một hớp cũng vội khen ngon, cái này Yoshimura chỉ cười hiền hòa một cái mà thôi.

"Ngài là CCG sao?" Kenji bỗng hỏi một câu khiến nhân viên trong quán giật nảy cả mình, ngươi biết rồi còn hỏi là không sợ bị lộ hay sao.

"Vâng, đúng vậy, thanh niên có vấn đề gì sao??."

"Vậy miễn phí ngài li này đi, anh trai ta cũng là một người lính, nhưng 6 tháng trước đã bất hạnh bỏ mình, ta thật mừng vì có những người như ngài đây cũng thật ngưỡng mộ, ta chỉ tiếc ta là người đọc sách không thể nào tham gia chiến đấu cùng." Kenji vẻ mặt ưu thương lại có chút hoài niệm

"Anh trai cậu là??"

"Chỉ là bình thường một người lính thôi, chắc ngài cũng không biết."

Mọi người tiếp tục công việc không để ý nữa đến cái này dựng chuyện người, riêng phần Ayato ánh mắt sùng bái, còn Touka khóe miệng co giật, cái này không biết xấu hổ, trước đây hơn phân nửa CCG nhân viên là ngươi giết có được hay không...

"Ra vậy...anh cậu đúng là một anh hùng đấy." Shinohara vỗ vỗ vai Kenji một cái, trong lời nói lại có chút áy náy.

"Ta lần đó cũng kém chút bỏ mình, cũng may trái tim ta so người bình thường lệch một ít mới nhặt về được một cái mạng." Shinohara lại hồi tưởng đến chậm rãi kể.

"Thì ra là vậy, chả trách không chết..." Kenji trong lòng thở phào một hơi, còn tưởng cái này thế giới còn có cải tử hoàn sinh thuyết pháp, bất quá cũng thật bất ngờ, đây còn là lần đầu tiên quyết tâm giết một ai đó mà giết hụt, tính coi như ngươi mạng lớn.

"Thôi trời đã tối, cảm ơn cậu Cafe ngon lắm."

Shinohara đứng lên cười vỗ vai Kenji một cái ấm áp rời đi.

Shinohara rời đi một khắc, cả quán dơ ngón tay cái lên với Kenji.

"Anh rể a, ngươi quá trâu bò, ta sùng bái ngươi chết mất." Ayato học theo Kenji một bộ không biết xấu hổ chạy đến vỗ mông ngựa.

"Trả lại em trai ngầu lòi cho ta, ngươi là tên nào đoạt xác em ta." Touka cầm theo dép trực tiếp quăng.

"A..a.a oan uổng a, ta là Ayato đây,.."

"Câm miệng."

Ha hà ha... Cả quán được một trận cười cũng vui vẻ mà qua ngày.

"Hôm nay khu23 có biến động sao...Aogiri bắt đầu hành động rồi, Xem ra thời gian tuyến thay đổi không ít." Kenji lẳng lặng đứng ngoài cửa sổ như chờ đợi điều gì đó, cửa cùng lúc đó vang lên tiếng gõ cửa.

"Kenji-nii, Yoshimura-san có việc cần gặp gấp."

Quả nhiên...

"Được rồi, bây giờ liền ra."

Kenji mặc lại một bộ áo choàng đen, lặng yên đi ra, Kenji biết là nên đến thời điểm giết chết Kaneki rồi, chưa đến một năm nhưng cũng không hi vọng gặp phải cái này Arima a, nếu khăng khăng vậy thì giết luôn đi, sau đó tìm đến cứu Rize vậy là xong hết nhiệm vụ. Âm thầm suy nghĩ một phen mới rời đi.

Trong phòng chỉ có mỗi Yoshimura, mà mục đích Yoshimura chính là chỉ đến khu23 quan sát mà thôi vừa vặn nhìn mặt một lần nhiều năm không thấy con gái, còn Kaneki cái gì Yoshimura không quan tâm lắm. Kaneki cũng không có giúp Anteiku làm được cái gì ngược lại phiền phức không thiếu, lần đó đến Aogiri chỉ là vì muốn trả thù dám phá hoại Anteiku mà thôi cũng không phải đến cứu Kaneki đấy.

"Cậu muốn hay không đến khu23 nhìn xem thế nào."

"Ta đang có ý đó đây, nếu điếm trưởng muốn, chúng ta có thể đồng thời."

"Không được, ta vốn dĩ định đi, nhưng nếu cậu đi vậy ta ở nhà thôi, ta dạo gần đây có cảm giác Anteiku không an toàn, vẫn là một người ở lại tốt, cậu cùng Ayato cùng đi a, hôm qua chuyện ta cũng đã biết, Shinohara thoát chết vẫn là may mắn, nhưng cậu cũng biết hắn trện người mặc Quinque là của ai mà."

"Xem ra đi...có lẽ trước kia giết hụt hắn là do ý trời đây, vậy lần này để Ayato đi cùng a."

"Có cậu đi ta cũng yên tâm, nếu gặp Eto giúp ta chào một tiếng, cũng lâu không có gặp đây, ta chính là không hợp cách người cha." Yoshimura lặng lẽ thở dài một tiếng, nhìn qua có thể thấy khuôn mặt có bao nhiêu buồn rầu.

"Ta cũng không hợp cách người cha, ta hiểu rõ điếm trưởng suy nghĩ... Ta cũng có hơn nửa năm không có gặp lại con gái ta rồi." Kenji cũng cùng Yoshimura một bộ mặt, còn cái gì đáng buồn hơn khi không nhìn thấy con của mình ngày một trưởng thành.

"Cậu?...không phải cậu nói dối sao..."

"Nói dối...ta nhưng không có nói dối, ta thực sự có con gái, là ruột thịt loại kia... Hiện tại đã được hơn hai tuổi rồi...trước ta nói mà, phải không." Kenji bât đắc dĩ, tại sao nói dối ai cũng tin, nói thật không một ai tin tưởng đây.

"Vậy, Touka cũng biết chuyện này?"

"Touka biết, ta cũng không có cái gì tốt giấu diếm nha, hỏi gì ta nói đấy đây."

"Mà thôi...người trẻ tuổi nên để người trẻ tuổi lo đây." Yoshimura cười sâu một cái khoát khoát tay.

"Nếu vậy, giờ ta liền xuât phát, điếm trưởng ngài thu xếp cho tốt, ghi nhớ kĩ nếu để được vậy liền để họ đi thôi..."

"Được rồi đi đi." Yoshimura nói xong, trước mặt chỗ Kenji chỉ còn lại ly cafe đang bốc khói cả người đã trực tiếp tiêu thất không thấy đâu.

Kenji hiện tại cùng Ayato một dạng áo choàng đen chùm đầu, trên mặt phân biệt hai chiếc mặt nạ, một cáo một thỏ đen. Shunpo Ayato đã cơ bản nắm giữ nhưng vẫn chỉ là sơ nhập mà thôi, tốc độ còn rất chậm nhưng so dĩ vãn nhanh không phải chỉ một điểm hai điểm, Kenji cũng chỉ có thể thả chậm tốc độ đi theo, dù sao cũng không biết đường đấy.

Khu 20 cùng khu23 cách nhau quá xa, giống hai thái cực vậy, bất quá địa phận Tokyo cho nên một đường Shunpo không đến mực là chậm, dù sao diện tích Tokyo cũng không phải quá mức khổng lồ.

Hai người đi gần hai tiếng cuối cùng cũng đến rồi cái này khu vực, Kenji trước kia phá hủy hiện tại đã tu bổ xong rồi nhưng lại lần nữa rách nát do Ghoul tấn công đến, hai người lẳng lặng nhìn quân đoàn Ghoul đổ bộ như kiến cùng khói lửa khu nhà tù bốc lên.

"Là nên đến thời điểm chúng ta ra sân."

Hai người tiêu thất chỉ để lại giọng nói văng vẳng trong không gian.