Xong xuôi hết thảy, Thạch Sanh và Thạch Sùng thêm Kim Luân Pháp Vương tất cả đều ai về chỗ náy.
Trong nháy mắt, Thạch Sanh đi qua dãy hành lang dài tiến về phòng làm việc của mình mình. Phòng xử lí công việc được làm bằng gỗ, chu vi vài trăm mét vuông, phía trước có treo bảng ‘Người không phẩn xử cấm vào’, cả dãy phòng là trung tâm đầu não của Phi Thiên giáo phân chia công việc có từng người, chỉ có vài tên đệ tử Địa cấp đến báo cáo công tác mà thôi.
Chậm rãi tiến vào bên trong, ánh mắt liếc nhìn chung quanh căn phòng, cả căn phòng đều sáng rực quang châu, thậm chí sàn nhà đều là từng viên chỉnh tề đá cẩm thạch không hề khe hở hợp lại mà thành, đây đều là nhờ đám lao động khổ sai khai thác đá ngọn núi gần làm thành, khu vực có thể nói xa hoa. Như thường lệ, Thạch Sanh ngồi vào chỗ làm việc hằng ngày của mình.
Sáng sớm một tên Địa cấp đến báo cáo tình hình đang chờ ở gần đó, thấy Thạch Sanh đến liền lại gần nói: "Phi Thiên giáo vẫn như thường ngày vận hành, nhưng gần đây có một số tín đồ phản ánh là để cho ăn mày vào nhiều quá ảnh hưởng đến mỹ quan."
"Tín đồ đến bái tế nhiều! Ăn mày ăn mặt làm ảnh hưởng mỹ quan!" Thạch Sanh thần sắc chăm chú, đưa tay lấy báo cáo đọc cẩn thận.
Tuy là đã có nhiều tín đồ nhưng Phi Thiên giáo vẫn không ngừng việc phát cháo mỗi ngày, tóp nghèo đói trước nhờ lao động làm việc đã khá giả chở thành tín đồ trung thành của Phi Thiên giáo thường đi quỳ lạy tượng Thủy Tinh cầu may mắn, nhóm sau thì vì miến ăn mà làm nhưng đa phần cũng khá là cung kính làm lễ. Việc này nếu không giải quyết sớm lâu dài càng thêm nhiều tín đồ thì càng không hay.
"Tất cả đều thực hiện đúng quy trình nhưng không hiểu sao lại có việc này!" Địa cấp đệ tử thấy Thạch Sanh im lặng suy nghĩ, nhẹ giọng nói.
Quy trình là trình tự công việc quy định các đệ tử tiến hành nhiệm vụ phải làm theo, ban đầu vốn rất tốt không hiểu sao nay gặp vấn đề.
"Đúng quy trình mà có vấn đề phát sinh thì cái quy trình đó đã không còn đúng nữa, nếu chỉ người mà hiểu được sai ở đâu thì không có làm đệ tử địa cấp mà đã lên Thiên cấp rồi!." Thạch Sanh nhìn tên đệ tử gần đó trong đầu thầm khinh bỉ.
Tuy có chút không muốn thừa nhận nhưng nhóm đầu đệ tử tu chất thật đã cực hạng, không thể tiến xa hơn, nhưng dù sao cũng không thể trong cậy nhiều vào nhóm ăn mày ah! Thạch Sanh luôn nhìn thẳng vào vấn đề, hắn đã quyết định chờ Lý Thông về phải đề nghị tuyển đệ tử phải lựa tư chất cao hơn mới có thể làm Phi Thiên giáo lớn mạnh hơn được.
Thạch Sanh đại não khẽ động, chỉ một chốc lát đã nghỉ ra biện phát nghiêm túc nói: "Từ nay, khu vực quỳ tế tượng Thủy Tinh đại nhân sẽ chia làm 3 khu. Khu rộng nhất chính giữa chỉ dành cho tín đồ cấp cao khá giả, hai phái bên cạnh thì cho đệ tử nghèo hơn và đám ăn mày, như vậy để cho mọi người biết phải nổ lực làm việc thì mới được mọi người xem trọng, cứ lười biến không làm sẽ chỉ bị khinh bỉ mà thôi, nếu không có việc gì nữa thì đi làm việc đi."
Nhìn tên Địa cấp đệ tử lập tức vâng dạ lập tức chạy ra ngoài. Thạch Sanh trong lòng không khỏi cảm thán. Cũng như quy trình vận hành của một nước, chỉ cần sai một tí là đi luôn một thế hệ, sẽ không phát triển bằng nước bên cạnh. Đại Việt dân ít nên quy trình có thể thay đổi dể dành gọi là ‘Đổi mới’, tuy cũng có sai nhưng không dáng kể. Còn Trung Nguyên dân đông muốn thay đổi nào có dể như vậy, mỗi người một ý khác nhau, lại có ghen ghét nhau từ trong máu, giới cầm quyền thì chỉ cần vùng cải quản mình an bình là được dù có sai cũng sẽ không thừa nhận, không công nhận mặc kệ tất cả, nếu về lâu về dài, Trung Nguyên cũng sẽ suy tàn mà thôi. Thạch Sanh than là vì nhiều người dân không biết gì lại chôn cùng cái lý tưởng ‘Cổ xưa’, không chịu nghe lời thiện mà hại nhiều người.
…………………
Cũng trong một căn phòng khác không xa, Lý Mặc Sầu cũng nghe tin tức Huyết Long vệ đánh bại 500 kỵ binh.
Nhìn Lý Mặc Sầu không vui, đứng cách gần đó không xa, A Tử đôi mắt giảo hoạt đảo một vòng nói: "Sư phụ sẽ không vì tên Kim Luân Pháp Vương có đệ tử lập công được nhiều cống hiến mà không vui chứ?"
Sau khi bị Lý Thông bốc lột Thần Mộc Vương Đỉnh nhưng cũng nhờ đó mà có cơ hội được Lý Mặc Sầu chỉ dạy, A Tử nhờ tài ăn nói chỉ vài giờ đã được Lý Mặc Sầu thu làm đệ tử. Nhìn thấy Lý Mặc Sầu chân mày cau có A Tử tuy chỉ tiếp xúc Lý Mặc Sầu được một ngày nhưng cũng khá hiểu tính cách của sư phụ mình.
Su phụ cái gì cũng tốt, từ độc công đến nuôi độc trùng đều là nhất lưu, có thể chỉ mình A Tử nàng cảm thấy như thế là mặt tốt nhưng sư phụ Lý Mặc Sầu trời sinh tính hiếu thắng, không muốn thua người khác, đặt biệt là nam nhân.
"Ta làm sao phải vì đệ tử của tên Kim Luân Pháp Vương mà phiền lòng cơ chứ!" Lý Mặc Sầu ngoài miệng nói thế, nhưng cũng không khó nghe được nàng đang tức trong lòng.
Nhờ giỏi độc công, nuôi trùng độc, Lý Mặc Sầu chế tạo ra lượng khá lớn thuốc ‘giải độc đan’, một số độc dược khác hiến cho Phi Thiên giáo kiếm về khá nhiều công hiến. Hiện cũng là người có tiếng nói.
Phi Thiên giáo cũng chia phe cánh, ‘Có cạnh tranh thì mới có phát triển’. Hiện tại chỉ có Lý Mặc Sầu nàng và tên Kim Luân Pháp Vương kia, nếu tình hình cứ thế này, bên phe mình chẳng lẽ cuối tháng sẽ thua sau. Nhìn 《Hoạt Huyết Tán》,《Hoàng Kim Ngọc Mễ》nàng không cam lòng để tất cả đều cho tên Kim Luân Pháp Vương kia hưởng hết ah! Lý Mặc Sầu nàng không dể chấp nhận thua cuộc như vậy.
"Sư phụ đã có con rồi, kiếm cống hiến không phải càng nhiều hơn sao!" A Tử bộ dạng tự tin đề cao chính mình, sau đó nhẹ giọng cười gian: "Không phải sư phụ còn có vũ khí bí mật sao! Còn lo lắng làm gì!"
A Tử có căn cơ độc công tốt, chăm làm nhiệm vụ cung cấp giải dược, độc dược không phải chỉ vì Lý Mặc Sầu mà còn vì muốn được các loại đan dược được treo khen thưởng, nghe sư phụ nói có thể rèn luyện cơ thể, chữa thương các loại, dùng để phòng thân ai mà không muốn.
"Ngươi nói cũng đúng! Là ta quá lo rồi, nhưng cũng phải cẩn thận! Chúng ta phải giành cống hiến nhiều nhất để được thưởng nhiều đan dược hơn!" Lý Mặc Sầu nghe thế tâm tình tốt lên một chút.
Nhớ tới ‘Vũ khí bí mật‘ chuẩn bị sản xuất ra số lượng lớn, Lý Mặc Sầu dù thường ngày có trấn tĩnh cũng phải đỏ mặt. Nhờ có Tiểu Long Nữ mách nước khi nghe Lý Thông nói chuyện, Lý Mặc Sầu liền chứ trọng việc may nội y. Tơ từ Băng tằm của Cổ Mộ phái có thể nói chất lượng cực tốt, theo miêu tả nàng đã làm ra được và được Lý Thông đánh giá cực tốt, tuy lúc đó mới chỉ lưu hành nội bộ.
Lý Mặc Sầu cũng thử qua sản phẩm mình làm, từ nội y co dãn hút ẩm cực tốt đến bộ đồ ngủ mềm mại nhẹ nhàng bao quanh cơ thể như được ôm ấp bảo bộc. Không chỉ được chính mình thiết kế tinh tế, mà còn tôn lên vẻ đẹp của những đường cong du hoặc, tự A Tử cũng phải tán dương sư phụ mặc vào càng thêm gợi cảm mê chết người các đường cong như ẩn như hiện.