“Vừa rồi là ai nói nhớ ngươi?”
“À, là một người bạn khá lâu chưa gặp.”
“Khá lâu chưa gặp mà đã nhớ ngươi như vậy, thật sự không phải bạn bè bình thường!”
Tuy rằng giọng điệu của Ân Duệ rất bình thường nhưng không biết vì sao Bạch Phàm lại cảm thấy không khí có một chút kỳ dị, hắn cúi đầu cất di động vào túi, nhưng đến khi buông tay ra thì lại bất giác phát hiện vì sao câu này của Ân Duệ lại quen tai như vậy, cẩn thận suy nghĩ một chút, chẳng phải đây là những gì La Suất vừa mới nói hay sao? Có lẽ nhận thấy Bạch Phàm bỗng nhiên trầm mặc, Ân Duệ lập tức trở nên cảnh giác, liền thay đổi giọng điệu, “Được rồi, ta không hỏi nữa, chẳng phải Phàm đã nói sẽ giới thiệu tất cả bạn bè của Phàm cho ta biết hay sao, chẳng qua ta chỉ hơi tò mò một chút mà thôi.”
Nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng của Ân Duệ thì Bạch Phàm liền vứt câu nói có một chút kỳ quái mới vừa rồi của Ân Duệ ra sau đầu, hắn tiến lên giúp Ân Duệ đắp chăn lại rồi nói, “Sau này có cơ hội sẽ giới thiệu cho ngươi biết, vừa rồi là La Suất, là bạn học cũ của ta, quen nhau mười mấy năm về trước.”
“Quan hệ của các ngươi thân thiết lắm sao?” Ân Duệ ngẩng mặt hỏi.
Bạch Phàm lập tức chần chờ một chút, nhưng rốt cục vẫn gật đầu, “Ừ, là bạn thân.”
Nghe xong lời nói của Bạch Phàm thì trong lòng của Ân Duệ lập tức dâng lên cảm giác nguy hiểm, bạn thân quen biết mười mấy năm, nói cách khác còn quen biết lâu hơn cả hắn và Phàm, hiếm thấy Bạch Phàm có hứng giới thiệu bạn bè cho hắn nghe, Ân Duệ liền thừa thắng xông lên, “Vậy người lần trước mà chúng ta gặp trên đường thì sao, các ngươi quen nhau đã bao lâu?”
Bạch Phàm suy nghĩ một hồi rồi vừa cười vừa nói, “Ngươi nói tiểu Tuấn à? Ta quen tiểu Tuấn không lâu, khoảng chừng hai tháng, sau đó cũng mất liên lạc, chỉ mới gặp lại vào hôm trước thôi.”
“À.” Ân Duệ lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn lắng nghe, trong lòng lại lập tức hạ thấp uy hiếp của Công Nghi Tuấn xuống một nửa, xếp sau La Suất.
Hôm nay buổi tối Ân Duệ quấn lấy Bạch Phàm thật lâu, cơ hồ bắt Bạch Phàm nói ra tất cả gốc gác, cuối cùng Bạch Phàm quá mệt mỏi, càng lúc càng nói nhỏ, cuối cùng ôm Ân Duệ tiến vào mộng đẹp.
Bóng đêm dần dần thâm trầm, Ân Duệ nhìn khuôn mặt đang ngủ của Bạch Phàm gần trong gang tấc, hắn cẩn thận nâng tay vờn qua người của Bạch Phàm, thần sắc dần dần trầm tĩnh, vẻ mặt ngây thơ và tò mò mới vừa rồi khi nghe Bạch Phàm kể chuyện rốt cục đã biến mất, nếu có người có thể nhìn thấy đôi mắt bên dưới lớp băng gạc của hắn thì nhất định sẽ kinh dị khi phát hiện trong mắt chỉ còn thâm trầm và suy nghĩ.
Ngày hôm sau Bạch Phàm thức dậy thật sớm, sau khi xử lý xong tất cả những việc vặt vãnh, hắn quyết định dẫn Ân Duệ đi ra trung tâm mua sắm, quần áo của Ân Duệ thiếu thốn một cách nghiêm trọng, tính đi tính lại thì chỉ có hai bộ mà hôm đó trợ lý tiểu Vương của hắn mang đến, hơn nữa hai bộ đồ kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/02/08/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-83/” o “Powered by Text-Enhance) đều là tiểu Vương dựa theo ý của Bạch Phàm mà mua đại, cho nên cũng hơi chật, vì để cho Ân Duệ không rơi vào tình trạng thê thảm cho nên hắn lấy tạm quần áo của mình cho Ân Duệ mặc đỡ, việc mua sắm quần áo thật sự là cấp bách.
Trong khoảng thời gian này nhiệt độ dần dần tăng cao, đã tiến vào mùa hè oi bức, sau khi đưa Ân Duệ vào trong xe thì Bạch Phàm liền bật điều hòa, hai người chạy thẳng đến trung tâm mua sắm.
Mùa hè thật sự là mùa để đàn ông mở rộng tầm mắt, trên đường có rất nhiều cô gái ăn mặc mát mẻ có thể dẫn đến không ít ánh mắt quay đầu ngắm nhìn, nhưng Ân Duệ không hề đặt những hình ảnh này vào đầu, khi được Bạch Phàm dìu xuống xe thì sắc mặt của hắn có một chút khó coi, dường như đang cố nhịn cái gì đó.
Nhưng biểu hiện của Ân Duệ lại làm cho Bạch Phàm hiểu lầm là trên xe bật điều hòa làm cho không khí ngột ngạt dẫn đến tình trạng say xe của Ân Duệ càng thêm nghiêm trọng, Bạch Phàm cúi đầu hỏi một cách lo lắng, “Có muốn nghỉ ngơi một hồi hay không?”
Nghe thấy vấn đề của Bạch Phàm, Ân Duệ liền thu hồi vẻ mặt rồi lập tức lắc đầu.
Bạch Phàm thấy Ân Duệ quả thật không gặp vấn đề gì lớn thì mới yên tâm dẫn hắn lên lầu, đến tầng bán trang phục, Bạch Phàm dìu Ân Duệ ngồi xuống một băng ghế, sau đó mới bắt đầu lựa chọn quần áo, Bạch Phàm chuyên tâm lựa quần áo đương nhiên không biết Ân Duệ vẫn ngẩng đầu nhìn cô nhân viên đang nở nụ cười ngọt ngào không ngừng hướng dẫn Bạch Phàm mua đồ, sắc mặt của hắn càng lúc càng âm trầm, tầm mắt di chuyển từ cánh tay trần trụi và đôi chân thon dài lộ ra bên dưới chiếc váy ngắn củn cỡn, hắn nhịn đến nhịn lui, cuối cùng nhịn không được mà khẽ hừ một tiếng, từ trong hàm răng nghiến ra một câu, “Vô liêm sỉ.”
Đáng ăn mừng là mặc dù Bạch Phàm và cô nhân viên bán hàng đứng khá gần nhau nhưng nhất cử nhất động vẫn rất đàng hoàng lễ phép, cũng chỉ giúp Bạch Phàm chọn số đo nhân tiện giới thiệu vài mẫu đồ mới, không hề có bất cứ tiếp xúc nào khác, cho dù là như vậy thì cô nhân viên bán hàng vẫn cảm thấy thời tiết hôm nay có một chút lạnh lẽo, nhất định là điều hòa ở trung tâm mua sắm được chỉnh quá thấp. fynnz.wordpress.com
Cũng may Ân Duệ không bị bỏ rơi quá lâu, ngay khi cô nhân viên bán hàng đang lo lắng không biết với nhiệt độ lạnh như vậy có gây cảm mạo hay không, thì Bạch Phàm đã chọn được hai bộ đồ thoạt nhìn không tệ rồi đi đến trước mặt Ân Duệ, cất lên lời đề nghị một cách hào hứng, “Nào, chúng ta đi thử đồ xem sao.”
Ân Duệ thấy Bạch Phàm nắm tay dắt hắn đi thì cơn tức mới vừa rồi bỗng nhiên biến mất từ khi nào cũng không hay, nhưng hắn vẫn không tự chủ được mà quay đầu lại.
Cô nhân viên bán hàng đang mỉm cười nhìn khách hàng đi thử quần áo thì bất chợt nhìn thấy Ân Duệ quay đầu lại khiến cô ta lập tức ngẩn người, hình như cô ta cảm thấy cậu thanh niên điển trai bị quấn băng gạc trên mắt đang cảnh cáo chính mình?
Trong trung tâm mua sắm, mỗi một địa phương đều xem như một tấc đất là một tấc vàng, hơn nữa rất đông người, cho nên phòng thay đồ không ít nhưng diện tích mỗi phòng đều rất nhỏ. Bạch Phàm và Ân Duệ bước vào thì thật sự có một chút chật chội, nhất là khi Bạch Phàm thay đồ cho Ân Duệ thì phải chen chúc vào một chỗ, trong phòng thay đồ này chỉ có một bóng đèn u ám, bốn bề đều là gương, ở lâu sẽ vô cùng ngột ngạt, không biết là hô hấp của ai bắt đầu trở nên nặng nề, đến khi Bạch Phàm phát hiện không khí nơi này có một chút khác thường thì hắn liền dừng lại đôi tay đang bận rộn trên người của Ân Duệ, chậm rãi ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là khuôn mặt hơi khác lạ của Ân Duệ dưới ánh đèn mờ ảo, mái tóc đen xõa dài, khi sợi tóc lạnh lẽo chạm vào gò má của Bạch Phàm thì trong lòng của hắn liền nổi lên một loại cảm xúc không rõ tên.
Khi hai người rốt cục thay xong quần áo rồi đi ra khỏi phòng thay đồ thì tóc tai đều có một chút rối loạn, hơn nữa vì ngột ngạt cho nên hô hấp càng thêm nặng nề, người nào không biết chắc chắn sẽ nghĩ rằng hai người ở bên trong đang làm chuyện gì đó….
Bạch Phàm có một chút mất tự nhiên khi nắm tay Ân Duệ rồi đưa đến trước gương, nhưng sau khi đưa đến trước gương thì hắn liền ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn quên mất ánh mắt của Ân Duệ vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng mới vừa rồi hắn có một loại cảm giác rất mãnh liệt, nếu không phải hắn và Ân Duệ đã quen biết hơn mười năm, nếu không phải hắn đã trưởng thành thì hắn nhất định sẽ nghĩ rằng cảm giác vừa rồi chính là nhất kiến chung tình.