Tí tách tí tách, mưa vẫn rả rích như cũ nhưng đã có dấu hiệu tạnh mưa, Ân Nam Hàn giơ lên cây dù bằng giấy dầu, nhìn xuống thang mây uốn lượn trong mây mù, hắn cất tiếng dò hỏi, “Đã mời đại phu đến chưa?”
Ngũ trưởng lão đứng sau lưng Ân Nam Hàn lập tức trả lời, “Bẩm Giáo chủ, đã mời đại phu đến, hiện tại đang an trí ở bên trong.”
Ân Nam Hàn gật đầu, “Tốt lắm, ngày mai thang mây có thể chạm đến đáy vực, đến lúc đó dắt theo đại phu xuống dưới.”
Ngũ trưởng lão không dám nghi ngờ bất cứ quyết định gì của Ân Nam Hàn, hắn cúi đầu xưng dạ, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác không xác định, ngảy đó Ân Duệ thiếu chủ rơi xuống vực thẳm trong tình trạng nguy hiểm, vách núi này lại cao như thế, có lẽ đã sớm…Giáo chủ kiên trì mang theo đại phu xuống đó, e rằng đến nơi chỉ càng thêm thất vọng.
Giống như cảm ứng được suy nghĩ của Ngũ trưởng lão, Ân Nam Hàn nhìn xuống vực thẳm, đột nhiên thì thào tự nói một câu, “Nhi tử của bổn tọa không thể dễ dàng chết như vậy.”
Ngũ trưởng lão bị một câu bất chợt của Ân Nam Hàn gây hoảng sợ, rốt cục bất chấp những gì đã cân nhắc, hắn liên tục đáp lời, “Thiếu chủ cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì bất trắc.”
Ân Nam Hàn nghe được lời nói của Ngũ trưởng lão, tựa hồ rất hài lòng, hắn chắp tay ra sau lưng rồi nói, “Bảo các huynh đệ trong giáo tăng thêm sức lực, làm cho thang mây đến đáy vực sớm hơn một canh giờ thì bổn tọa sẽ trọng thưởng.”
“Dạ.” Hiển nhiên lời nói này của Ân Nam Hàn rất có sức dụ hoặc, sau khi lời nói của hắn truyền xuống dưới thì những người đang đóng thang mây lại càng thêm ra sức.
………
Trời bắt đầu tờ mờ sáng, sau khi tiễn bước Bạch Phàm, đã có một đêm không ngủ cho nên Ảnh Thất cũng có một chút mệt mỏi, hắn nhìn thoáng qua Ân Duệ vẫn chưa tỉnh dậy, vì vậy liền ôm kiếm rồi tùy tiện dựa vào một góc mà nhắm mắt lại, tính nghỉ ngơi một chút rồi đi ra ngoài tìm mồi.
Một lát sau Ân Duệ chậm rãi mở mắt, nhưng trước mặt vẫn là một màu tối om, theo nhịp điệu hô hấp của Ảnh Thất thì Ân Duệ có thể phán đoán đối phương đang ngủ, nhưng vì sao lại không đề phòng đối với hắn? Không, có lẽ không phải không đề phòng mà hiện tại hắn không còn đáng để người ta đề phòng như trước kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/01/31/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-71/” o “Powered by Text-Enhance), mất đi đôi mắt, bởi vì không thấy rõ hoàn cảnh ở xung quanh cho nên chỉ cần làm ra một chút hành động thì sẽ tạo nên động tĩnh rất lớn, Ảnh Thất đương nhiên không cần đề phòng hắn như trước kia, mặc kệ xuất phát từ quan điểm nào thì cảm giác bị khinh thường này đặc biệt khổ sở, bàn tay của Ân Duệ chậm rãi siết chặt. fynnz.wordpress.com
Có lẽ vì mất đi thị lực cho nên thính lực của hắn đặc biệt nhạy bén, hơn nữa vốn có nội lực thâm hậu, cho nên chỉ cần một chiếc lá cách xa trăm mét ở bên ngoài rơi xuống đất thì hắn cũng có thể nghe thấy rõ ràng, không biết nằm bao lâu, đột nhiên hắn mơ hồ nghe được một tiếng keng.
……
Bạch Phàm mệt mỏi xoa trán, hắn đã hỏi thăm vài bác sĩ ở bệnh viên chuyên khoa mắt, đáp án đều là đem bệnh nhân đến bệnh viện để kiểm tra hoặc là phải biết rõ nọc độc bắn vào mắt của Ân Duệ là của loại rắn nào, mỗi loại nọc rắn hoàn toàn khác biệt, cách chữa trị cũng không giống nhau. Nhưng hắn làm sao biết đó là nọc của con rắn nào, dù sao người gặp phải con rắn kia là Ân Duệ, còn phải đem bệnh nhân đến bệnh viện để kiểm tra cẩn thận, nếu hắn có thể đưa Ân Duệ đến bệnh viện để kiểm tra thì hay rồi.
Càng nghĩ càng cảm thấy bất lực, Bạch Phàm quyết định trước tiên làm việc khác, mấy ngày nay bà Bạch lại gọi điện thoại để thúc giục hắn trở về, nhưng trong tình hình này thì hắn làm sao còn tâm tình để trở về, hơn nữa sau khi trở về để mẹ nhìn thấy hắn trong tình trạng tệ hại như vậy thì nhất định sẽ hỏi Đông hỏi Tây, rốt cục Bạch Phàm quyết định viện cớ bận công tác nên không thể quay về, sẽ gửi một món quà về nhà, đương nhiên món quà này cũng không thể sơ sài, nếu không thì bà Bạch nhất định sẽ nhắc mãi.
Bạch Phàm cũng không có tâm tình đi chọn quà tặng, vì vậy quyết định đi vào kho hàng tư nhân của mình để chọn một viên đá quý, chọn một loại thật tốt cho bà Bạch, nếu dư thừa thì đem làm trang sức rồi bán cũng được.
Bạch Phàm là thương nhân vật liệu đá quý, mỗi ngày ra vào lấy đá thô nhiều lần đến mức đếm không xuể, nhưng có thể được hắn xưng là trân quý thì chỉ có ba tảng đá thô cỡ lớn đặt ở kho hàng tư nhân. Ba viên đá kia cao cỡ thân người, nặng vô cùng, quan trọng là nội lực di chuyển bên trong cho hắn cảm giác vô cùng trơn tru, cực kỳ thoải mái, vì vậy Bạch Phàm tin tưởng bên trong là vật liệu rất tốt.
Nhưng khi đi đến trước mặt ba tảng đá thô được sắp xếp ngay ngắn thì Bạch Phàm nhất thời lại không xác định chủ ý của mình, rốt cục phải chọn tảng đá nào để mở ra, do dự một hồi thì Bạch Phàm lại lắc đầu, sớm muộn cũng mở, dù sao hắn cũng rất xem trọng ba tảng đá này, cho nên không có khả năng đem bán chúng nó, vì vậy mở ra tảng đá nào thì cũng đều giống như nhau, có thể bởi vì gần đây tâm tình phiền muộn cho nên Bạch Phàm quyết định chọn tảng đá cho hắn có cảm giác thoải mái nhất để mở ra.
Tảng đá đầu tiên bên phía tay phải, nó được hắn mua gần đây nhưng cũng được xem trọng nhất, tuy rằng bề mặt hoàn toàn không có màu sắc và hoa văn đẹp đẽ nhưng khi đem nội lực di chuyển bên trong thì lại trơn tru nhất, thậm chí sẽ có cảm giác như đang bị hút lấy, một tảng đá kỳ lạ như vậy rốt cục sẽ mở ra loại ngọc gì, Bạch Phàm cũng đã tò mò thật lâu.
Tảng đá quá lớn mà cắt ra thì có vẻ hơi phiền toái, nhưng Bạch Phàm không gọi người đến giúp đỡ mà trước tiên lại dựa vào nội lực để vẽ ra một đường cắt, sau đó tự mình đẩy máy cắt đến rồi cố định tảng đá để chuẩn bị khởi động lưỡi dao, hắn vẫy một chút nước lên mặt trên tảng đá, xem chuẩn vị trí, bắt đầu hạ lưỡi dao xuống.
Lưỡi dao vận hành với tốc độ cực nhanh đang cắt xuống dấu vết mà Bạch Phàm đã vẽ một cách chuẩn xác, miệng cắt trơn nhẵn như gương, Bạch Phàm tiếp tục cắt xuống, sau đó nhìn vào bên trong miệng cắt, y như hắn đã dự đoán, chỉ cần cắt đến đây là có thể nhìn thấy chất ngọc bên trong, nhưng vừa liếc mắt thì hắn lại ngây ngẩn cả người, đập vào mắt không phải là màu xanh ngọc bích, thậm chí không phải là màu vàng hoặc màu đỏ mà là một màu đen tuyền.
Lúc đầu Bạch Phàm còn nghĩ là mình gặp may mở ra được ngọc đen, nhưng nhìn kỹ thì Bạch Phàm lại phát hiện có một chút không đúng, ngọc đen sẽ tỏa ra màu đen sáng bóng, hơn nữa còn ẩn ẩn sắc xanh, nhưng khi hắn cắt đến phần ngọc thì lại không phải màu sắc sáng bóng của ngọc đen, mà là một màu đen tuyền có thể cắn nuốt tất cả ánh sáng, thậm chí Bạch Phàm bắt đầu nghi ngờ cái này không phải đá quý mà chỉ đơn giản là một tảng đá nhẵn nhụi.
Nguyên một tảng đá lớn như vậy thì không thể nào đều là đá đen, Bạch Phàm ôm một chút lạc quan, dù sao lúc trước hắn dùng nội lực di chuyển một cách trơn tru bên trong cũng không phải là giả, vì thế Bạch Phàm tiếp tục dựa theo đường cắt mà mình đã vẽ để hạ lưỡi dao xuống, nhưng miệng cắt càng lúc càng rộng thì vẻ mặt của hắn cũng dần dần trở nên nghiêm trọng, màu đen, toàn bộ là màu đen, nguyên một tảng đá bị hắn mở ra hơn phân nửa lại tràn ngập một màu đen, Bạch Phàm không tin mà đem tay chạm vào tảng đá màu đen này, sau khi truyền nội lực vào bên trong thì cảm thấy nội lực vừa gặp phải tảng đá màu đen vô danh liền lưu loát đi vào, còn trơn tru hơn so với trước kia khi hắn gặp phải những loại đá quý khác, Bạch Phàm trầm mặc…..Hắn rất tin tưởng nội lực của mình, không ngờ hôm nay lại bị lừa bịp vì quá mức tin cậy, ai biết hóa ra còn có loại quái thai này, rõ ràng không phải đá quý mà lại càng hấp dẫn nội lực hơn cả đá quý.
Bạch Phàm vô lực xoa xoa hai huyệt thái dương, gần đây mọi việc không thuận lợi cho lắm, thật sự đã rất lâu hắn chưa nếm được mùi vị của thuận lợi là gì, Bạch Phàm ngồi phịch lên một góc tảng đá, từ góc độ này nhìn xuống thì tảng đá mà hắn đã mở ra hơn phân nửa lớp ngoài rất giống một cái trứng hột vịt bắc thảo, bên ngoài màu xám nhạt, bên trong là màu đen. Nghĩ một chút, Bạch Phàm cũng nhịn không được mà nở nụ cười vì sự liên tưởng của mình, hắn vỗ vỗ lên phần lòng đen của cái trứng vịt rất lớn này. Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy tảng đá đen bên dưới bàn tay đang truyền đến một lực hút, tầm mắt của Bạch Phàm cũng bị hấp dẫn, chỉ cảm thấy càng nhìn tảng đá đen này thì càng thấy tối tăm, quả thật giống như có một loại ma lực nào đó, nội lực dường như cũng có ý thức của chính mình mà truyền từ lòng bàn tay đi vào tảng đá đen, tảng đá đen càng lúc càng nóng, Bạch Phàm lại hoàn toàn không có cảm giác đối với chuyện này, hắn cơ hồ bị hút hồn mà cứ nhìn chằm chằm vào tảng đá đen, màu đen bên trong càng lúc càng tiến gần vào thị giác của hắn, cuối cùng đồng tử cũng tràn ngập một màu đen, đồng thời trong đầu bỗng nhiên oành một tiếng, hắn nhìn thấy…..
……
Sau khi nghe thấy tiếng keng thì Ân Duệ liền sửng sốt một chút, hắn hơi cau mày lại vì không quá xác định, thanh âm kia bay theo gió rồi biến mất, nhanh đến nỗi giống như hắn đang bị ảo giác, chính hắn cũng không thể xác nhận mới vừa rồi mình có thật sự nghe được âm thanh đó hay không, nhưng ngay khi Ân Duệ đã buông lỏng cảnh giác thì lại nghe tiếp hai tiếng keng keng theo gió truyền đến, Ân Duệ cơ hồ lập tức căng thẳng thân mình, theo bản năng mà nhìn về phía Ảnh Thất, sau khi nghe thấy hô hấp ổn định của Ảnh Thất và xác định đối phương chưa tỉnh giấc thì hắn mới yên lòng.
Ân Duệ nhắm mắt lại, đem nội tức ngưng tụ ở hai tai, cẩn thận lắng nghe tiếng động rất nhỏ truyền đến theo gió, hắn dần dần bắt được dấu vết của âm thanh này, đây là một loại âm thanh rất có quy luật, nhịp tim của Ân Duệ không khỏi có một chút loạn nhịp, loại âm thanh này tuyệt đối không phải hình thành do tự nhiên mà là do con người tạo ra, có người đang đến nơi này.
Ân Duệ lặng yên, bởi vì mặc kệ người đến là địch hay là bạn thì nhất định sẽ nảy sinh xung đột với Ảnh Thất, chỉ có tình cảnh rối loạn thì hắn mới có cơ hội thừa dịp mà bỏ trốn, hiện tại chuyện hắn phải làm chính là tận lực kéo dài thời gian để Ảnh Thất không thể phát hiện ra âm thanh kia. Dù kết quả sắp tới như thế nào thì vẫn tốt hơn so với hiện tại.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, chưa đến nửa canh giờ sau thì âm thanh kia càng lúc càng lớn, Ảnh Thất dường như đã phát hiện, hắn lập tức mở to mắt rồi đứng dậy, men theo vách đá mà đi đến cửa hang, nương vào cành lá để nhìn ra ngoài, vừa liếc mắt một cái thì sắc mặt của hắn liền đại biến, lúc này mưa đã tạnh, thời tiết sáng sủa, ngay cả mây mù vờn quanh trên vách đá cũng đã loãng đi không ít, cũng bởi vì vậy mà Ảnh Thất có thể nhìn thấy sợi thang mây thật dài thông xuống đây, cùng với vài thân ảnh đang đóng thang mây trên vách đá.
Ảnh Thất vội vàng quay trở lại trong động, vội vàng thu thập tất cả vật phẩm cần thiết rồi đi đến trước mặt Ân Duệ, không cho Ân Duệ có bất cứ cơ hội mở miệng thì đã điểm huyệt Ân Duệ. Người có thể mạnh tay làm ra một con đường từ trên vách đá xuống đến đây thì không cần nghĩ cũng biết là ai, thế lực của Hắc Nguyệt thần giáo quá lớn, hắn không thể đối kháng với bọn họ, Ảnh Thất cõng lấy Ân Duệ không thể động đậy, xoay người rồi nương theo cành lá sum suê để lẩn trốn ra khỏi sơn động quá mức nổi bật này.
Tình cảnh hiện tại của Bạch Phàm thật sự kỳ diệu, sau khi trong đầu vang lên một tiếng oành thì tảng đá đen ở trước mặt bỗng nhiên trở nên trong suốt, dần dần vặn vẹo ra một màn ảnh, cảnh tượng bên trong là một sơn cốc, sau cơn mưa đầu mùa, cây cối trở nên râm mát, cành lá còn đang nhiễu nước, tầm mắt của hắn giống như xuyên thấu một tấm màn đen để đi đến thế giới bên kia, còn chưa kịp để Bạch Phàm cảm thấy kinh dị thì hình ảnh trong tảng đá đen lại xoay chuyển, giống như càng lúc càng kéo gần, cuối cùng xuất hiện trước mắt hắn là hai bóng người, một người đang cõng người còn lại, giống như đang đào tẩu, Bạch Phàm dần dần trợn to mắt, đó là….Ân Duệ. fynnz.wordpress.com
Ảnh Thất và Ân Duệ đương nhiên không biết nhất cử nhất động của bọn họ đều bị Bạch Phàm nhìn thấy. Hiện tại Ảnh Thất chỉ muốn mau chóng ly khai khỏi nơi quá gần với vách núi này, cách càng xa càng tốt, thời gian giành cho bọn họ không quá nhiều, thang mây đã cách đáy vực rất gần, nhiều nhất là một canh giờ thì những người đó sẽ thành công xuống đến đây.
Tầm mắt của Bạch Phàm ngưng tụ trên người của Ân Duệ, có thể nói đây chính là lần đầu tiên hắn gặp mặt Ân Duệ, không phải ở trong thân thể của Ân Duệ rồi thông qua gương để nhìn khuôn mặt kia, mà là chân chính dùng đôi mắt của mình để nhìn Ân Duệ, trong lòng của Bạch Phàm có một loại kích động khó nói nên lời, bọn họ bỏ lỡ mười năm, rốt cục thì đã gặp được.
Nhưng càng nhìn thì Bạch Phàm càng phát hiện có một chút bất thường, hiện tại Ân Duệ rõ ràng đang tỉnh, bởi vì đôi mắt của Ân Duệ vẫn mở nhưng hắn không nhìn thấy Ân Duệ nhúc nhích mà tay chân lại xụi lơ trên lưng của Ảnh Thất, không hề có bất cứ cử động nào, thỉnh thoảng Ảnh Thất lại thả Ân Duệ xuống, rồi đối phương leo lên chỗ cao để xem xét tình huống bên phía vách núi, khi đó Ân Duệ cũng nằm thẳng đơ trên đất, cho đến khi Ảnh Thất tiếp tục cõng Ân Duệ lên lưng. Trong mắt của Bạch Phàm dần dần xuất hiện một tia tức giận, làm sao mà hắn còn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhất định là Ảnh Thất sợ Ân Duệ bỏ trốn cho nên đã động tay động chân.
Tuy rằng Bạch Phàm khó hạ cơn thịnh nộ nhưng rốt cục vẫn còn nhớ rõ Ảnh Thất đang khẩn trương bỏ chạy, nhất định đã xảy ra chuyện gì quan trọng, hắn thấy Ảnh Thất liên tiếp nhìn về phía vách núi, bởi vậy hắn cũng nhìn về phía vách núi, cảnh tượng trong tảng đá đen lập tức kéo dài đến phía vách núi rồi chậm rãi phóng to, đến khi nhìn thấy rõ tình cảnh ở vách núi thì Bạch Phàm mới hít sâu một hơi, rốt cục hắn biết vì sao Ảnh Thất lại khẩn trương bỏ chạy như vậy. Đó là người của Ân Nam Hàn, không ngờ Ân Nam Hàn lại đến tận nơi này, ngay tại thời điểm không có hắn mà Ân Duệ lại xảy ra tình huống nguy hiểm như vậy.
Có câu hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Bạch Phàm không cam đoan câu thành ngữ này mà đặt trên người của Ân Nam Hàn thì có đúng hay không, dù sao với tính cách của Ân Nam Hàn, làm con của người nọ hơn mười năm thì hắn đã quá hiểu rõ, người tính toán chi li như thế thì làm sao có thể bỏ qua cho người đã nhốt mình hai năm để mưu đồ soán vị, chỉ cần nghĩ đến kết cục bị Ân Nam Hàn bắt lấy thì Bạch Phàm liền cảm thấy tiền đồ là một màu u ám, thậm chí còn tệ hơn rơi vào tay của Ảnh Thất, dù sao giữa hắn và Ảnh Thất không có thâm cừu đại hận đến mức đó.
Hai tay của Bạch Phàm bất tri bất giác dán chặt lên tảng đá đen, giống như dựa vào một lớp cửa kính mà khẩn trương nhìn vào cảnh tượng bên trong, hình ảnh bên trong quá mức khẩn trương làm cho hắn tạm thời không có tâm tư đi nghiên cứu vì sao tảng đá quái dị này lại có năng lực thần kỳ như vậy.
Ảnh Thất cõng Ân Duệ bỏ chạy, không ngừng rời xa vách núi kia, thần sắc của hắn vô cùng nghiêm trọng, bởi vì hắn biết dưới vực thẳm này chỉ có hang động là có thể giấu người, nếu đi ra xa thì sẽ gặp phải khu rừng rậm chứa đầy khí độc, người sống đi vào thì nhất định sẽ chết, vì vậy cho dù chạy như thế nào thì hắn cũng không thể thoát khỏi sơn cốc này, nếu Ân Nam Hàn truy tìm cẩn thận thì quả thật tựa như nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay.
Ảnh Thất luôn chọn nơi có cành lá sum suê để đi, hy vọng có thể tránh được tầm mắt của những người đang vắt vẻo trên vách núi, khi Ảnh Thất chuyên tâm bỏ chạy thì trong đó có một người ở trên thang mây dường như có cảm giác, đột nhiên quay đầu nhìn về phía có mấy con chim bị kinh động mà bay tán loạn, bọn họ là quân tiên phong do Ân Nam Hàn phái xuống, không chỉ có khinh công rất cao mà thị lực cũng không tệ, có nhiệm vụ bẩm báo tin tức cho Ân Nam Hàn, nhưng người nọ nhìn chằm chằm phương hướng kia trong chốc lát mà vẫn không phát hiện có gì dị thường thì không khỏi lắc đầu, có lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều. Thiếu chủ mà Giáo chủ muốn tìm không khéo đã sớm phơi thây dưới vực, động tĩnh mới vừa rồi có lẽ là một con vật nào đó vừa mới chạy qua, nói trắng ra ngoại trừ Ân Nam Hàn vẫn tràn đầy tự tin đối với việc Ân Duệ còn sống thì những người khác đều ôm chặt thái độ trông chờ.
Với động tác thuần thục của những người này thì từng đoạn thang mây nhanh chóng được thông xuống vực thẳm, uốn lượn theo vách núi, đến khi còn lại hai đoạn thang mây chưa được đóng đinh vào vách núi thì Ân Nam Hàn rốt cục đã mất hết kiên nhẫn, hắn mang theo giáo chúng có võ công mà nhanh chóng đi xuống phía dưới, còn khoảng mười thước không có thang mây thì toàn bộ mọi người đều trực tiếp nhảy xuống.
Nhìn thấy đám người này đều leo xuống vực thẳm thì nội tâm của Bạch Phàm lập tức nhảy dựng, nhất là tảng đá đen này giống như có thể thông linh mà trực tiếp tập trung lực chú ý lên Ân Nam Hàn, khi tảng đá đen chiếu rọi rõ ràng vẻ mặt lạnh lùng của Ân Nam Hàn thì lập tức khiến cho Bạch Phàm có cảm giác run rẩy.
Ân Nam Hàn mang theo không ít người, những người này vừa hạ xuống đất thì lập tức tản ra rồi triển khai tìm kiếm, bọn họ nhanh chóng phát hiện sơn động mà lúc trước Ảnh Thất đã dừng chân, trong sơn động còn một đống tro tàn vừa mới tắt không lâu, lưu lại một chút nhiệt độ ấm áp, cùng với dấu vết đã từng có người sinh sống.
Ân Nam Hàn đá đổ một ống trúc được sơ chế thành dụng cụ đựng nước, ánh mắt nhất thời sáng bừng, đôi môi mỏng dính nhếch lên thành một độ cong, “Lục soát.”