Bạch Phàm đọc từng câu từng chữ mà Ân Duệ đã viết cho hắn, tâm tình dần dần thả lỏng, nhiều ngày qua hắn không nhận được hồi âm của Ân Duệ, vì vậy lúc này lại có một cảm giác vừa thỏa mãn vừa quý trọng khiến cho Bạch Phàm muốn phỉ nhổ chính mình nhưng lại không có cách nào dời mắt khỏi lá thư, trong thư hết thảy đều như thường, cũng không nói cái gì quan trọng, Bạch Phàm nhẹ nhõm đọc tiếp, trên mặt thỉnh thoảng mang theo ý cười, đến khi đảo qua dòng cuối cùng thì nụ cười trở nên cứng đờ.
Ảnh Thất trông có vẻ đang chăm chú canh lửa lại đột nhiên ngẩng đầu, âm trầm nhìn về phía bên này, “Giáo chủ, ngài bị sao vậy?”
Không biết có phải do ánh lửa bập bùng chiếu rọi trên mặt của Ảnh Thất hay không mà Bạch Phàm lại cảm thấy lúc này Ảnh Thất có một chút khác biệt so với ngày thường, thần sắc vô cùng xa lạ, ngay cả ngữ khí cũng đặc biệt trầm thấp.
“À, không sao, chỉ là vết thương đột nhiên bị nhói đau.” Bạch Phàm hơi nghiêng đầu, một tay che bụng, lộ ra bộ dáng cau mày nhẫn nại.
Ành Thất từ bên đống lửa đi đến, hắn quỳ một gối bên cạnh Bạch Phàm, giọng điệu không hề phập phồng, “Để thuộc hạ nhìn thử.” Dường như hắn không đợi Bạch Phàm đồng ý hay không mà trực tiếp động thủ cởi bỏ miếng vải quấn xung quanh bụng của Bạch Phàm, lúc này mới thấy vết thương đã gần khép miệng lại chảy ra một chút tơ máu, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt của Bạch Phàm có một chút tái nhợt, lại toát ra một lớp mồ hôi trên trán, bộ dáng đang cố nén đau đớn, biểu tình xa lạ lãnh đạm cuối cùng trở nên nhu hòa.
Ảnh Thất hạ thấp giọng, “Vết thương bị tét ra một chút, xin để thuộc hạ giúp ngài thay thuốc một lần nữa.”
Bạch Phàm gật đầu một cách suy yếu, nhìn Ảnh Thất lụi cụi đi đập lá thuốc rồi thoa lên vết thương, lại một lần nữa băng bó lại cho hắn.
Ảnh Thất cúi người băng bó vết thương cho Bạch Phàm, bởi vì vết thương nằm ở bụng cho nên y phục của Bạch Phàm phải được mở rộng, để lộ ra một mảng lớn ***g ngực, bởi vì tư thế băng bó cho nên Ảnh Thất cách Bạch Phàm rất gần, hai tay cơ hồ đang vây quanh Bạch Phàm, sau khi băng bó xong, bàn tay của Ảnh Thất có một chút lưu luyến mà cọ xát nơi thắt lưng của Bạch Phàm một chút, nhưng vì gió đêm lạnh lẽo, người bị thương lại hư nhược cho nên hắn không dám trì hoãn, nhanh chóng khép lại vạt y bào cho Bạch Phàm, che khuất phong cảnh hoàn mỹ trước mắt. Ảnh Thất nhìn vầng trán của Bạch Phàm toát ra một lớp mồ hôi trong suốt, nhịn không được mà dùng tay nhẹ nhàng lau sạch, đồng thời dặn dò, “Vết thương vừa mới khép miệng, phải tránh cử động nhiều, nếu không sẽ dễ dàng nứt ra, Giáo chủ sớm đi nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ừ.” Bạch Phàm gật đầu, hắn thuận theo mà nhắm mắt lại, hắn cảm thấy Ảnh Thất đắp thêm y phục lên người hắn, sau đó tiếng bước chân dần dần đi xa, hô hấp của Bạch Phàm cũng chậm rãi đều đặn, dường như đang chìm vào giấc ngủ, nhưng trong tiềm thức của hắn lại cuồn cuộn như kinh đào hãi lãng. (sóng to gió lớn)
Nguy hiểm, Ân Duệ gặp nguy hiểm.
Bạch Phàm vẫn còn nhớ rõ lúc trước hắn và Ân Duệ đã ước định với nhau, nếu gặp nguy hiểm mà không thể nói rõ thì ở cuối thư sẽ thêm vào ngày tháng để báo động, mà lá thư này lại rõ ràng được viết thêm ngày ở dòng cuối cùng.
Vì sao ở đây mà Ân Duệ lại gặp nguy hiểm, nơi vực thẳm này ngoại trừ hắn và Ân Duệ thì chỉ còn một mình Ảnh Thất, như vậy nguy hiểm theo như lời Ân Duệ chính là….Ảnh Thất.
Cho dù chuyện này khó có thể tin nhưng Bạch Phàm vẫn không thể không tin, bởi vì nơi này không có người thứ ba để hoài nghi, hơn nữa mới vừa rồi khi hắn lộ ra bất thường trong lúc đọc thư thì phản ứng của Ảnh Thất cũng quá mức quái dị.
Trong lòng của hắn cũng có nhiều nghi ngờ đối với việc Ảnh Thất vốn làm nội ứng tại Thanh Phong Kiếm Môn nhưng lại xuất hiện ở nơi này, nhưng bởi vì Ảnh Thất không muốn nhiều lời, bản thân lại đang trọng thương, hết thảy sinh tồn đều dựa vào Ảnh Thất, cho nên hắn cũng không hỏi nhiều, nhưng hiện tại xem ra trong đó còn nhiều điểm đáng ngờ. Từ khi hắn được Ảnh Thất cứu ở dưới vực thẳm, hắn không hề nhận được thư từ của Ân Duệ, hắn không viết thư cho Ân Duệ là vì nhìn thấy bức tranh kia, nhưng vì sao Ân Duệ lại không hề viết thư cho hắn? Nghĩ đến quãng thời gian vừa qua tuy rằng yên bình nhưng lại tràn đầy quỷ dị, sóng lưng của Bạch Phàm đột nhiên dâng lên cảm giác không rét mà run. fynnz.wordpress.com
Bạch Phàm tiếp tục duy trì hô hấp vững vàng, hy vọng thời gian qua nhanh, hắn phải cùng Ân Duệ liên hệ, sau đó cùng nhau tìm cơ hội để thoát thân, về phần hiện tại thì vẫn chưa được. Hắn đặt tay lên bụng, nhẹ nhàng chạm vào vết thương ẩn ẩn đau, hiện tại bản thân của hắn bị trọng thương, trước tiên không nói đến chuyện có thể đánh lại Ảnh Thất hay không, chỉ cần nghĩ đến việc ly khai Ảnh Thất rồi tiếp tục sinh tồn ở nơi hoang dã này thì cũng đã là một vấn đề rất lớn. Thực vật ở đây không hề sung túc, tuy rằng thức ăn mà mỗi lần Ảnh Thất mang về đều vô cùng phong phú nhưng số lượng lại không nhiều, trên trời dưới nước trên cây, cùng với một ít rau dại, cơ hồ những gì có thể ăn được thì hắn đều đã nếm qua, bởi vậy có thể thấy được Ảnh Thất muốn duy trì miếng ăn của hai người cũng phải tốn không ít công phu.
Nghĩ đến đây, Bạch Phàm lại có một chút không xác định, vì sao Ân Duệ lại bảo hắn phải cảnh giác Ảnh Thất, mấy ngày nay thái độ của Ảnh Thất đối với hắn cũng không có gì khác biệt so với trước kia, tìm thảo dược và thức ăn, lại chăm sóc cực kỳ chu đáo, có đôi khi thức ăn không đủ cũng nhường cho hắn ăn trước, càng đừng nói đến việc Ảnh Thất đã từng cứu hắn một mạng, hiện tại rơi xuống vực thẳm trong tình trạng nguy kịch lại tiếp tục được Ảnh Thất cứu giúp, một thuộc hạ trung thành và tận tâm như vậy rốt cục vì cái gì mà phản bội hắn?
Nếu là trước đây thì Bạch Phàm nhất định sẽ không dễ dàng tin tưởng lý do của Ân Duệ, nhưng mới vừa bị phản bội nên Bạch Phàm đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.
Chuyện của Ảnh Lục làm cho hắn nhận ra sự trung thành của ám vệ cũng không phải không thể phá vỡ, cũng có khả năng đã lặng lẽ biến mất khi hắn không hề chú ý. Tuy rằng hắn vẫn không thể tưởng tượng Ảnh Thất là một nhân vật nguy hiểm, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng Ân Duệ, dù sao ở thế giới này bất cứ người nào cũng có thể phản bội hắn, duy nhất Ân Duệ sẽ không, bởi vì bọn họ là cùng một thể.
Bạch Phàm nhắm mắt, cẩn thận suy nghĩ làm cách nào để truyền đạt tin tức bí mật cho Ân Duệ. Nhưng vào lúc này, một chi tiết mà lúc trước Bạch Phàm không chú ý lại đột nhiên chui vào trong đầu, vì sao mấy ngày trước Ân Duệ không viết thư cho hắn? Nếu không phải Ân Duệ không muốn viết thì nhất định là có ngoại lực can thiệp, ngoại lực ở nơi này chỉ có Ảnh Thất, như vậy vì sao Ảnh Thất lại can thiệp chuyện hắn và Ân Duệ viết thư, vì sao lại theo dõi chuyện hắn và Ân Duệ trao đổi thư từ, chẳng lẽ……Ảnh Thất đã nhận ra cái gì hay sao?
Bạch Phàm vừa sợ vừa nghi hoặc, vì tránh cho cảm xúc quá mức khiếp sợ của mình lộ ra ngoài cho nên hắn giả vờ nghiêng người, đưa lưng về phía Ảnh Thất đang canh lửa, việc này tuy rằng vẫn là suy đoán, thiệt giả chưa thể chứng minh nhưng phương pháp báo tin thông qua thư từ hiển nhiên không thể thực hiện được, nếu tất cả những gì hắn viết cho Ân Duệ đều nằm dưới sự giám sát của Ảnh Thất thì đây thật sự là một chuyện cực kỳ khủng bố, hơn nữa hắn không bảo đảm thư mà hắn viết cho Ân Duệ sẽ đến tay của Ân Duệ, xem ra hắn phải dùng một cách khác để truyền tin….
Đêm nay trong đầu của Bạch Phàm ngập tràn suy nghĩ, Ảnh Thất lại giống như cọc gỗ ngồi canh lửa, hai người một đêm mất ngủ.
······
Hôm sau Ân Duệ tỉnh lại, đập vào mắt ngoại trừ một thanh chủy thủ kề sát cổ thì còn có thêm một đôi mắt mang theo tơ máu, Ân Duệ khẽ giật mình, đáy mắt hiện lên một chút cười nhạo, “Ngươi đang lo lắng cái gì?”