Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 48: Con Giun




Sau khi Công Nghi Tuấn về nhà, hắn hành xử thật cẩn thận qua vài ngày, phát hiện anh hai tuy rằng vẫn mặt lạnh như trước nhưng không có ý động tay động chân, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, hoan hô, nguy cơ đã qua.

Đến khi khôi phục thân phận cậu ấm nhà Công Nghi thì Công Nghi Tuấn lại phát hiện thời gian của mình nhất thời vô cùng nhàn rỗi, có một loại cảm giác ăn không ngồi rồi. Lúc làm vệ sĩ cho cái tên khốn nạn kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2012​/​01​/​12​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-48​/​” o “Powered by Text-Enhance​), chẳng bao giờ hắn được rãnh rỗi, giặt đồ nấu cơm, còn bị sai vặt chạy tới chạy lui, cộng thêm bảo dưỡng một đống thiết bị quan sát an ninh, cho dù có hai thân mình thì cũng không đủ thời gian. Nhưng kỳ quái chính là sau khi thoát khỏi địa ngục trần gian thì hắn lại có một chút không quen.

Mỗi lần kéo rèm, khi ánh mặt trời rực rỡ xuyên vào cửa sổ thì hắn đều nghĩ rằng chỉ cần xoay người sẽ nhìn thấy thân ảnh màu trắng nhàn nhã nằm trên ghế đọc sách, còn có mỗi buổi sáng, hắn luôn thích ngủ nướng nhưng cứ đến một thời điểm nhất định nào đó thì sẽ bất giác tỉnh dậy, bởi vì đây là lúc sinh vật đúng giờ đến mức biến thái kia rời giường.

Khi đang ngầm khinh bỉ suy nghĩ của mình thì đồng thời Công Nghi Tuấn cũng đang dùng bữa sáng trong phòng ăn, xiên vào cái trứng vàng óng ánh, không thừa nhận cũng không được, lúc trước cái tên khốn nạn kia luôn mồm bảo hắn tay chân vụng về….quả thật cũng có nguyên do.

Kinh ngạc khi nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì, Công Nghi Tuấn vội vàng lắc đầu, hắn rốt cục đang nghĩ cái gì vậy nè, tự dưng lại cảm thấy cái tên khốn nạn kia mắng hắn là đúng, hắn đường đường là cậu ba nhà Công Nghi cơ mà, cũng không phải ôsin, luộc trứng không ngon thì thế nào, làm thức ăn dở tệ thì thế nào, chẳng phải có rất nhiều người sẽ thay hắn làm việc này hay sao?

Công Nghi Tuấn vừa oán hận dùng xiên đâm lung tung vào quả trứng, vừa móc ra di động để xem bức tranh mà mình đã chụp, người trong tranh mặc cổ trang, hình tượng đặc biệt thuần khiết làm cho người ta hoàn toàn không thể nghĩ đến cái gì đen tối, hơn nữa khuôn mặt kia, ánh mắt kia, mộc mạc tự nhiên nhưng lại có thể hấp dẫn tất cả mọi người. Công Nghi Tuấn muốn xóa bỏ tấm hình này nhưng khi nhìn thấy thì hắn cũng bất giác miên man suy nghĩ, bắt đầu ngơ ngác thất thần.

“Xem cái gì vậy?” Giọng nói trầm thấp lại lạnh lùng bất chợt vang lên, sợ đến mức Công Nghi Tuấn nhất thời giật bắn người. Khi hắn ngẩng đầu thì mới phát hiện anh hai đã đi đến bên cạnh hắn từ lúc nào không hay, ý thức được anh hai đang hỏi hắn, Công Nghi Tuấn có một chút vui mừng quá đỗi, bởi vì đây là lần đầu tiên anh hai nói chuyện với hắn kể từ khi nổi giận, đây là dấu hiệu hòa thuận nha.

Công Nghi Tuấn không hề suy nghĩ nhiều, ngây ngô đưa ảnh chụp trong di động đến trước mặt Công Nghi Bác, không hề trải qua sàng lọc mà cứ bất giác buộc miệng, “Em mới chụp đó, đẹp không?”

Mới vừa rồi bởi vì Công Nghi Bác nhìn thấy tấm hình chợt lóe trong di động nên mới bất tri bất giác tiến đến, sau khi thấy rõ thì mới phát hiện không phải ảnh chụp mà là một bức tranh cổ trang, nghe thấy Công Nghi Tuấn hỏi hắn có đẹp hay không, hắn cũng trực tiếp cảm thấy bức tranh rất đẹp, nhưng sau khi ừ một tiếng lãnh đạm thì lại rời đi.

Công Nghi Tuấn thấy anh hai căn bản không quan tâm đến suy nghĩ của hắn mà cứ thản nhiên bước đi, hắn nhụt chí thở dài, xem ra muốn hòa thuận thì phải tốn khá nhiều công sức đây. Di động trong tay bị cất vào túi, bức ảnh kia không biết là Công Nghi Tuấn quên hay như thế nào mà vẫn không xóa nó đi.

……….

Sau khi thay đổi vệ sĩ, tuy rằng lúc đầu Bạch Phàm chưa kịp thích ứng nhưng sau đó lại phát hiện người mới rất tốt, tiểu Trần có tính cách trầm ổn, có kinh nghiệm dày dặn, quan trọng hơn là không cần bảo thì cũng sẽ làm việc nhà, so với tiểu Tuấn chỉ có giặt một bộ đồ mà cũng làm hư cái máy giặt thì không biết là giỏi giang gấp bao nhiêu lần, xem ra muốn thuê vệ sĩ thì phải tìm người chững chạc là tốt nhất.

Bạch Phàm nằm ngủ trên chiếc giường xa hoa tràn đầy ánh sáng, sau đó lại tỉnh dậy trên chiếc giường gỗ khắc hoa văn cổ kính, sau khi đọc xong thư của Ân Duệ viết cho hắn thì hắn phát hiện công văn cần phải xử lý trên bàn cũng không còn bao nhiêu, chưa đến nửa canh giờ thì đã hoàn toàn giải quyết. Nhưng hắn lại không cảm thấy buồn ngủ, nhìn ra ngoài cửa số, rốt cục hắn quyết định ra ngoài tản bộ một chút.

Bạch Phàm không đi đâu xa mà chỉ đi dạo bên trong giáo, lúc này mùa đông đã qua, nhiệt độ bắt đầu trở nên ấm áp, một ít chồi non đã nhú ra, thậm chí còn có một ít đóa hoa đầu xuân cũng bắt đầu nở rộ, không còn trụi lủi như lúc trước.

Đáng tiếc Bạch Phàm vẫn không có cơ hội nhìn thấy cảnh sắc tươi đẹp, bởi vì nơi đây không có đèn đường như thế giới của hắn cho nên lúc nào cũng tối tăm, cho dù hắn có thị lực kinh người, tuy rằng Phượng nhi luôn cầm đèn ***g đi theo phía sau nhưng vẫn có cảm giác như đang đi đường ban đêm….Có lẽ đây cũng là nguyên nhân chính mà hắn không thích ra ngoài vào buổi tối. fynnz.wordpress.com

Bạch Phàm đi dạo một hồi giữa cảnh vật yên tĩnh, đón lấy vài đợt gió lạnh, hơn nữa bên cạnh cũng không có ai trò chuyện, hứng thú đi dạo cũng tụt xuống, hắn nói, “Phượng nhi, chúng ta quay về thôi.”

“Dạ.” Ánh mắt của Phượng nhi lộ ra một chút ý mừng, hiển nhiên nàng cũng không cảm thấy bầu trời tối đen như mực thế này có cái gì đẹp đẽ.

Bạch Phàm vừa mới xoay người thì đột nhiên kinh hãi khi cảm thấy lòng bàn chân có cái gì giật giật, hôm nay Bạch Phàm mang nhuyễn hài, vừa nhẹ vừa thoải mái, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua thì lập tức trở nên cứng đờ, lông tơ dựng đứng, một thứ thật dài màu nâu đỏ, trên mình có đốt, bị chính hắn giẫm làm đôi, một phần còn lại bám vào mặt bên của đế hài đang vùng vẫy ngọ nguậy….giun giun giun…đất đất đất!

Phượng nhi chỉ cảm thấy bên cạnh có một trận gió lướt qua, đến khi ngẩng đầu thì, A? Giáo chủ đâu rồi?

Vài gã ám vệ đồng thời xuất hiện, đề phòng nhìn khắp tứ phía, thậm chí có một người gầm nhẹ, “Bảo hộ Giáo chủ.”

Nhưng bọn họ khẩn trương đề phòng một lúc lâu cũng không phát hiện động tĩnh gì khác, thích khách đâu?

Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của đám ám vệ ở xung quanh, Bạch Phàm đang đứng trên ngọn cây vội vàng ho nhẹ một tiếng để che giấu, trấn an cảm xúc vừa bị hoảng sợ của mình, “Ta chỉ lên đây để nhìn xem phong cảnh.” Nói xong, còn giả vờ như đang thật sự trông về phương xa, tuy rằng bốn phía tối đen như mực chẳng thấy bất cứ thứ gì cả….

Đám ám vệ thất thố nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể nâng tay ôm quyền lui vào bóng đêm, tiếp tục âm thầm bảo hộ, chỉ có một gã ám vệ hình như đã phát giác điều gì đó, hắn nhìn về phía Bạch hàm vừa mới đứng, nhất là con giun vừa bị đạp đứt đôi đang chui vào trong lòng đất, đáy mắt của hắn hiện lên một chút không dám tin và bất ngờ, dường như hắn không nắm chắc suy đoán của mình có đúng hay không.

Bạch Phàm quay về phòng, vẫy lui mọi người, cảm thấy hơi ảo não mà ngồi xuống ghế, đồng thời rót một tách trà để tự trấn an mình. Bạch Phàm không sợ con chuột không sợ con gián, nhưng duy nhất lại sợ một con chính là con giun. Sợ giun là vì trước đây đã bị ám ảnh, có một năm vào ngày cá tháng tư, hắn bị bạn học đùa dai, vừa mở ra hộp bút thì liền phát hiện bên trong có mấy con giun vừa đen vừa dài đang bò qua lượn lại, hắn không còn nhớ phản ứng lúc ấy của mình, chẳng qua từ đó về sau mà nhìn thấy con giun thì sẽ có một loại cảm xúc vô cùng ớn lạnh. Bất quá nhược điểm này rất khó chấp nhận, ngày thường hắn ngậm miệng không bao giờ nói, ngay cả La Suất cũng là vì một lần ngẫu nhiên mới phát hiện, sau khi bị cười nhạo một thời gian thì hắn liền giấu kín bí mật này vào lòng.

Nghĩ đến hôm nay bị mất mặt trước nhiều người như thế, Bạch Phàm lại uống cạn một tách trà đầy, sau khi tự mình kiểm điểm, Bạch Phàm liền viết một lá thư thật dài cho Ân Duệ, đương nhiên không nhắc đến chuyện bị con giun dọa giật mình, bí mật này cũng không thể để Ân Duệ biết được, đem thư cất vào trong ngăn chứa bí mật, Bạch Phàm nằm lên giường rồi kéo chăn trùm người, sau đó mang theo tâm trạng nặng nề mà chìm vào giấc ngủ.