Sau khi Bích Thủy tiễn bước Phượng nhi thì liền lấy ra tay nải giấu dưới đệm giường, nàng ôm tay nải một lúc lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, tựa hồ đã hạ quyết tâm, đem toàn bộ những thứ đáng giá trong tay nải bỏ vào người, sau đó đẩy cửa rồi đi ra ngoài.
Trong lúc đi đường Bích Thủy vẫn giữ thần sắc như thường, mọi người gặp nàng đều rất lễ phép gọi một tiếng Bích Thủy tỷ tỷ, Bích Thủy hầu hạ Giáo chủ mười năm, xem như là lão nhân bên cạnh Giáo chủ, trong giáo ít có người nào không nể mặt nàng, cho nên đến khi Bích Thủy đi đến đại môn thì cũng không có bao nhiêu người dám ngăn cản.
Bích Thủy duy trì bộ pháp nhẹ nhàng, cho đến một nơi hoang vắng thì mới nhấc y phục mà đào tẩu. Không biết chạy được bao lâu, Bích Thủy sức cùng lực kiệt vịn vào một thân cây mà thở phì phò, nàng thoáng nhìn ra phía sau, trên khuôn mặt thanh tú mỹ lệ lộ ra một nụ cười may mắn, nhưng rất nhanh nụ cười đó lập tức trở nên cứng đờ khi nhìn thấy màu đen của một góc y bào lộ ra từ phía sau một thân cây, tiếp đó là thân ảnh vô cùng quen thuộc chậm rãi bước ra, Bích Thủy lập tức ngã xuống đất, giọng nói có một chút run rẩy, “Giáo, Giáo chủ.”
Ân Duệ chậm rãi đi đến trước mặt Bích Thủy đang ngồi ngã bệt dưới đất, hắn cúi đầu, hỏi nàng bằng một giọng điệu vô cảm, “Vì sao muốn bỏ trốn?”
Gặp phải ánh mắt lạnh như băng của Ân Duệ, Bích Thủy rùng mình một chút, “Nô tỳ, nô tỳ biết sai.”
“Biết sai? Ngươi sai ở chỗ nào?”
Trong rừng cây hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi làm lá cây vang lên âm thanh xào xạc, Bích Thủy vừa khẩn trương vừa gian nan nói ra từng chữ một, “Nô tỳ….chỉ muốn mua một vài thứ, nô tỳ….” Khi ánh mắt của Ân Duệ càng lúc càng gần thì Bích Thủy ngay cả nói cũng nói không được, nàng biết hết thảy sự tình đều không thể qua mặt được Giáo chủ, mình càng biện giải thì càng có khả năng làm cho Giáo chủ chán ghét. Sau khi trong lòng đã có quyết định, Bích Thủy lập tức quỳ xuống, dập đầu sát xuống đất, “Giáo chủ, hãy nể tình nô tỳ trung thành và tận tâm hầu hạ ngài mười năm qua, xin cho nô tỳ một con đường sống, nô tỳ chỉ cầu được sống an ổn hết quãng đời còn lại, nô tỳ sẽ không hé miệng nói bất cứ điều gì.” fynnz.wordpress.com
Đồng tử của Ân Duệ co rút lại một chút, “Quả nhiên ngươi đã biết.”
Bầu không khí tịch mịch tràn ngập giữa hai người, thật lâu sau Ân Duệ lại lên tiếng, “Nói, ngươi phát hiện chuyện này từ khi nào, kể ra hết thảy những gì ngươi đã biết.”
Chuyện đã tới nước này thì Bích Thủy cũng không cần phải giấu diếm, “Tuy rằng nô tỳ đã sớm nghi ngờ nhưng cũng chỉ mới xác nhận điều này vào mấy tháng gần đây, kể từ ngày Giáo chủ bẻ gẫy tay của Phượng nhi cô nương, sau đó buổi tối lại hỏi nô tỳ Phượng nhi đã đi đâu….” Nói đến đây, Bích Thủy kìm lòng không đặng mà rùng mình một chút, trước kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/01/07/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-38/” o “Powered by Text-Enhance) nàng chỉ nghĩ Giáo chủ hỉ nộ vô thường, mới khen Phượng nhi có đôi tay khéo léo thì ngay sau đó lại lạnh lùng bẻ gãy tay nàng ta, nhưng cho đến buổi tối lại hỏi ra câu kia, lúc đó Bích Thủy mới rùng mình, bởi vì bất tri bất giác nàng biết được một bí mật khủng khiếp.
–Giáo chủ, hình như tự xem mình là hai người.
Ban ngày Giáo chủ chỉ mặc hắc y, đến ban đêm thì lại mặc bạch y. Mỗi ngày Giáo chủ đều tự tay chọn một bộ bạch y để ban đêm mặc, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào đụng vào. Giáo chủ vào ban ngày rất lãnh khốc, ban đêm thì hiền hòa hơn rất nhiều. Giáo chủ của ban ngày luôn tìm mọi cách để bảo hộ chính mình vào ban đêm, giống như xem mình là người khác để che chở….Trước kia rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt đều bị bỏ qua, hiện tại nghĩ đến thì lập tức có cảm giác vô cùng ghê rợn.
Bích Thủy không chỉ một lần nghĩ rằng Giáo chủ đã hóa điên, bất quá hắn không lộ rõ sự điên cuồng của mình, hơn nữa trong giáo cũng không có ai dám nghi ngờ.
Bích Thủy không rõ rốt cục đã trải qua chuyện gì mà bất tri bất giác làm cho Giáo chủ trở thành như vậy, nàng biết trước đây Giáo chủ rất khổ sở, không có mẫu thân bảo bộc, lão Giáo chủ cũng chưa từng coi trọng hắn, cho đến tám tuổi mới được lão Giáo chủ đón trở về. Ở hậu viện nhiều năm như vậy cho nên Bích Thủy hiểu rõ tình cảnh của Giáo chủ, không có ai che chở mà có thể sống ở hậu viện đến tám tuổi, phải nói là mạng của Giáo chủ rất lớn.
Nhưng chẳng lẽ vì thời thơ ấu quá mức đau khổ cho nên mới làm cho Giáo chủ trở thành như vậy? Giáo chủ giấu đi thời thơ ấu của mình, chỉ phóng xuất vào ban đêm, ban ngày lãnh khốc là vì bảo hộ ban đêm? Hơn nữa hiện tại tình huống đã càng ngày càng nghiêm trọng, cho dù chỉ làm trái ý Giáo chủ một chút thì cũng sẽ dẫn đến họa sát thân.
Bích Thủy biết Giáo chủ tuyệt đối không muốn bất luận kẻ nào phát hiện bí mật của hắn, nhưng nếu nàng đã phát hiện thì nàng cũng chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào tình nghĩa mười năm đã đi theo Giáo chủ, với lại Giáo chủ của ban đêm cũng có một chút thiện ý đối với mình.
Đối phó với một kẻ điên rất khó, nhưng đối phó với một kẻ điên có thần chí thanh tỉnh thì càng đáng sợ hơn, bất quá cũng vì có thần chí thanh tỉnh cho nên nàng còn có một cơ hội sống còn, “Giáo chủ, ngài đã từng nói sau này sẽ thả Bích Thủy về cố hương hảo hảo sinh sống, ngài đã quên hay sao?”
Thần sắc của Ân Duệ khẽ động, “Ta đã nói như thế?”
“Dạ, Bích Thủy thuở nhỏ bị bán vào thần giáo làm nô tỳ, nhưng Giáo chủ đã nói chỉ cần hảo hảo hầu hạ ngài thì một ngày nào đó ngài sẽ thả Bích Thủy về cố hương, yên ổn sinh sống, nô tỳ còn nhớ rõ ngày đó là lúc ánh trăng tròn vằng vặc.” Bích Thủy cúi đầu nói.
Đôi mắt của Ân Duệ chợt lóe, biết rõ những lời này nhất định là Phàm đã nói với nàng, Ân Duệ đứng yên một hồi rồi mới trầm giọng nói, “Nói tiếp đi, bổn tọa còn nói cái gì với ngươi nữa.”
Bích Thủy nhẹ nhàng gật đầu, nhưng nàng vừa mở miệng nói ra môt việc thì lập tức bị Ân Duệ cắt ngang, “Bổn tọa chỉ muốn nghe những gì đã nói vào buổi tối với ngươi, ban ngày thì không cần.”
“Dạ.” Bích Thủy không dám làm trái, bắt đầu trầm tư suy nghĩ, sau khi nàng nói vài chuyện thì liền phát hiện rốt cục không còn cái gì để nói, đành phải gom góp một ít chuyện không quan trọng cho đủ số lượng, lén lút ngẩng đầu xem xét phản ứng của Ân Duệ thì lại bất ngờ phát hiện trên mặt của Giáo chủ không hề có vẻ gì gọi là mất kiên nhẫn, vì thế Bích Thủy mới yên lòng.
Ân Duệ lẳng lặng nghe Bích Thủy kể từng chuyện về Phàm, những chuyện này có vài chuyện hắn đã biết, Phàm có kể lại trong thư cho hắn, nhưng có vài chuyện lại chưa từng nghe qua, hắn có một chút ngẩn ngơ, tựa như trước mắt xuất hiện cảnh tượng mà Bích Thủy đang kể ra….
Mãi cho đến khi Bích Thủy khô môi cứng lưỡi, rốt cục không thể nghĩ ra được cái gì nữa thì Ân Duệ mới gật đầu cho phép Bích Thủy ngừng lại.
“Giáo chủ, Bích Thủy trung thành và tận tâm với Giáo chủ, cuộc đời này cũng chỉ ở cố hương dưỡng lão một mình, tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện của Giáo chủ.” Trong mắt của Bích Thủy hàm chứa một tia khẩn cầu.
“Sẽ không tiết lộ, ngươi định làm gì để khiến bổn tọa tin tưởng ngươi sẽ không tiết lộ? Cả đời này bổn tọa chỉ tin tưởng một loại người, đó là người vĩnh viễn không thể mở miệng.” Ân Duệ chắp tay sau lưng, vẻ mặt thản nhiên.
“Giáo chủ.” Bích Thủy tái mặt, nàng tưởng rằng nàng nói như vậy thì sẽ có một chút tác dụng, không ngờ rốt cục vẫn…..
Ân Duệ lấy ra một viên đan dược đen sẫm, đưa tới trước mặt Bích Thủy, “Ăn đi, bổn tọa không có nhiều kiên nhẫn.”
Thân mình của Bích Thủy đã bắt đầu run rẩy kịch liệt, nàng nhìn thấy màu đen thì chỉ biết đó là điềm xấu, muốn vươn tay nhưng lại không đủ dũng khí, nhưng nhớ đến tiếng kêu thảm thiết của Phượng nhi cho đến nay vẫn xuất hiện trong mộng của mình thì nàng lại run rẩy vươn tay ra, nhận lấy viên đan dược, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, dù sao thì chết thế này cũng không đau đớn, sẽ không chịu nhiều tra tấn.
Ân Duệ đã đợi một lúc lâu, ánh mắt lạnh lùng mất kiên nhẫn nhìn xuống, Bích Thủy nhắm chặt mắt, lập tức đem đan dược nhét vào trong miệng, nuốt trọng cả viên, nàng chỉ cảm thấy khi nuốt đan dược vào cổ họng thì lập tức bừng lên cảm giác nóng bức, trên trán thoáng chốc chảy mồ hôi lạnh, Bích Thủy mở mắt nhìn thế giới một lần cuối, cứ như vậy…..là xong rồi sao…..Khi Bích Thủy cảm giác được tất cả khí lực của mình bắt đầu thất lạc thì lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền đến, “Đan dược này sẽ làm cho ngươi cả đời mất đi giọng nói, ngươi phải nhớ kỹ những gì đã hứa, ở cố hương an hưởng tuổi già cả đời, vĩnh viễn không được xuất hiện trong tầm mắt của bổn tọa, cơ hội chỉ có một lần.”
Bích Thủy trừng mắt nhìn, tựa như không thể tin được những gì mình đang nghe thấy, nàng mừng như điên, lập tức ngẩng đầu lên, muốn nói cái gì đó nhưng lại phát hiện yết hầu của mình chỉ có thể phát ra tiếng khàn khàn không trọn vẹn âm tiết, nhưng bấy nhiêu đau đớn khó chịu không thể ngăn cản nỗi vui sướng trong lòng, chỉ có người suýt chết mới biết quý trọng sinh mạng của mình. Bích Thủy từ trong vui sướng mà phục hồi tinh thần, lại phát hiện xung quanh đã sớm không còn bóng người, nàng vịn vào một thân cây rồi đứng dậy, tìm một phương hướng chính xác, sau đó nghiêng người lảo đảo ly khai.
……
“Hồ lô ngào đường đây, hồ lô ngào đường đây.”
“Mặt nạ đây, làm mặt nạ….”
“Bán từ chẩm, từ chẩm tốt nhất, hình thức đẹp hoa văn nhiều, công tử, mua một cái từ chẩm đi.” (từ chẩm= gối bằng gốm sứ)
Ân Duệ dừng bước một chút, tầm mắt dừng lại trên một cái gối ở giữa quầy. Tiểu thương tay mắt lanh lẹ cầm lấy cái gối mà Ân Duệ đang nhìn, mở miệng khoa trương một chút, “Vị công tử này thật là tinh mắt, đây là uyên ương chẩm tốt nhất, công tử nhất định là tân hôn đúng không, chẩm này mà nằm cùng với tân nương tử thì sẽ mỹ mãn đến đầu bạc răng long, đặt ở đầu giường thì vĩnh viễn không khắc khẩu.”
Từ khi bắt đầu nhìn cái gối thì Ân Duệ vẫn chưa dời mắt, lúc này nghe thấy tiểu thương nói như thế thì liền mở miệng, “Bọc lại cho ta.”
“Dạ được.” Tiểu thương bán được hàng nên tay chân lập tức lanh lẹ bọc lại cái gối.
Ân Duệ bỏ lại mấy lượng bạc vụn, cầm lấy gối đầu đã được bọc lại cẩn thận rồi xoay người rời đi, không để ý đến tiếng kêu thối lại bạc lẻ của tiểu thương.
Đến khi trở lại Hắc Nguyệt thần giáo thì trời đã không còn sớm, Ân Duệ tắm rửa thay y phục, chọn ra một bộ bạch y bào đặt bên giường, vô cùng nhẫn nại mà viết một lá thư thật dài, sau khi thổi khô mực nước thì đặt lá thư vào trong ngăn chứa bí mật, lúc này hắn mới nhìn cái gối mà mình vừa mua hồi chiều.
Lấy ra cái gối trong bọc đồ, Ân Duệ nhìn chăm chú hình vẽ uyên ương hí thủy ở mặt trên, bởi vì là uyên ương chẩm cho nên gối đầu này dài hơn so với bình thường một chút, có thể để cho phu thê cùng nằm ở mặt trên.
Ân Duệ lấy ra một chiếc khăn lụa, cẩn thận chà lau sạch sẽ rồi mới đặt lên đầu giường, cái gối cũ bị hắn vứt bỏ.
Ân Duệ nằm lên uyên ương chẩm, vẻ mặt mang theo nụ cười nhạt nhẽo mà chìm vào giấc ngủ.