Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 37: Không Nên An Tâm Nhất Chính Là Ta




Mỗi ngày Bạch Phàm nằm ở trên giường học binh thư xem như an phận dưỡng thương, thời gian thấm thoát trôi qua, bác sĩ thay băng cho hắn bảo rằng vết thương đã đến lúc cắt chỉ.

Sau khi bác sĩ thay thuốc thì dùng một cây nhíp để rút chỉ ra, động tác của bác sĩ rất thành thục mà lại cực nhanh, Bạch Phàm hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, sau khi rút chỉ xong thì bác sĩ bảo rằng tốc độ khôi phục của vết thương rất tốt, ở lại theo dõi chừng hai ngày là có thể xuất viện.

“Bác sĩ, khoan đã.” Bạch Phàm gọi lại ông bác sĩ đang muốn rời đi, “Tôi có thể tắm hay không?”

“Tắm à, ừ….có thể tắm, nhưng chú ý không nên để vết thương dính nước, có thể dùng khăn vây quanh vết thương, sau đó dùng bao ni-lông phủ lên trên, loại bao ni-lông có bán trong siêu thị là được, với lại tốt nhất trong lúc tắm phải có người giúp đỡ, nếu bị ngã thì rất phiền phức.”

Bạch Phàm cẩn thận nghe bác sĩ dặn dò, sau đó mỉm cười gật đầu, “Vậy à, tôi đã biết.”

Sau khi thầy thuốc rời đi thì Bạch Phàm vẫn tươi cười, “Tiểu Tuấn, đi siêu thị mua một một cuộn ni-lông dùm tôi.”

“Tôi?” Công Nghi Tuấn ngạc nhiên chỉ vào mình, nhưng với ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Bạch Phàm thì hắn chỉ có thể cúi đầu thấp giọng, “Dạ, ông chủ, để tôi đi mua.”

Bạch Phàm khép sách lại, nhìn nhìn toàn thân của mình, từ khi hắn nhập viện thì chưa từng được tắm một bữa nào, mỗi ngày chỉ dùng nước để lau mình, mấy nay trời rất nóng, tuy rằng bật điều hòa nhưng Bạch Phàm vẫn cảm thấy toàn thân của mình sắp nổi mốc, hôm nay rốt cục có thể tắm rửa, thật sự là một tin tốt lành.

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.”

“Ông chủ, tôi mua bao ni-lông xong rồi.” Công Nghi Tuấn cầm một cuộn ni-lông đi vào.

Bạch Phàm nhìn hắn rồi gật đầu, “Tiểu Tuấn, chuẩn bị nước trong phòng tắm đi.”

Công Nghi Tuấn méo mặt một chút, cái tên khốn nạn này thật sự xem hắn là osin hay sao, hai ngày liên tục sai hắn đi mua cái này đi mua cái kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2012​/​01​/​06​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-37​/​” o “Powered by Text-Enhance​) vẫn chưa đủ hả? Bây giờ còn được đằng chân lân đằng đầu, bắt hắn đi chuẩn bị nước tắm.

“Sao vậy?” Thấy cậu thanh niên vẫn đứng im ở nơi đó, Bạch Phàm hỏi một cách ngờ vực.

“Ông chủ, tôi là vệ sĩ.” Giọng nói của Công Nghi Tuấn hoàn toàn cứng đờ

“Tôi biết.” Bạch Phàm bình thản gật đầu, “Nhưng làm vệ sĩ ngoại trừ bảo đảm an toàn hai mươi bốn giờ cho thân chủ thì còn phải thỏa mãn yêu cầu của thân chủ nữa mà! Chẳng lẽ….” Bạch Phàm nheo mắt lại, “Cậu tưởng là tôi yêu cầu không chính đáng? Tiền thuê cao chót vót mà ngay cả một chút chuyện vụn vặt như thế cũng không thể làm hay sao?”

Công Nghi Tuấn lập tức ủ rũ, cúp thấp đầu, tự hạ giá bản thân mà đi vào phòng tắm chuẩn bị nước, nhưng sau khi hắn đi vào trong phòng tắm thì mới phát hiện nơi này không có bồn tắm mà chỉ có vòi sen, hắn chỉ có thể mở vòi chỉnh nước ấm.

Vòi sen phun nước ào ạt, hơi nước chậm rãi bốc lên, Công Nghi Tuấn vói tay thử độ ấm của nước, đột nhiên hắn nghĩ đến vấn đề mà mới vừa rồi mình chưa từng chú ý, hiện tại trong phòng bệnh chỉ có mình hắn và tên kia, vừa rồi bác sĩ bảo khi tắm rửa phải có người giúp đỡ, đừng bảo tên kia sau khi sai mình mở nước thì sẽ bắt mình hầu hạ tắm rửa nha. fynnz.wordpress.com

Thật bất hạnh là dự cảm của Công Nghi Tuấn chỉ chốc lát sau liền trở thành sự thật, Công Nghi Tuấn mang theo một loại tâm tình bi phẫn mà dìu Bạch Phàm đi vào phòng tắm, cùng một người đàn ông không mặc quần áo trong một phòng tắm nhỏ hẹp thì sẽ có cảm giác gì, không chỉ ở bên cạnh mà còn phải đỡ Bạch Phàm để phòng ngừa người này bị té ngã, như vậy sẽ là cảm giác gì, tóm lại Công Nghi Tuấn chỉ muốn đâm đầu vào tường, hắn đường đường là cậu ba của nhà Công Nghi, thế mà lại sa sút đến mức phải làm chuyện này.

Tiếng nước ào ào xối xả trong phòng tắm, Công Nghi Tuấn nghiêng đầu một cách mất tự nhiên, đề phòng chính mình nhìn thấy cái gì đó không nên nhìn, thỉnh thoảng có bọt nước rơi trúng người, chỉ chốc lát sau phần tóc mái đã bị ướt sũng, quần áo cũng dính nước, thật sự như một con chuột lột, hơi có vẻ đáng thương.

Nhưng lúc này Công Nghi Tuấn lại không có tâm tư chú ý đến bề ngoài chật vật của mình, dưới bàn tay là làn da bóng loáng, hắn cảm thấy bản thân thật khẩn trương, nhiệt độ trong lòng bàn tay có một chút nóng rần và hơi cứng đờ, thậm chí rất sợ chính mình nhất thời lỡ tay không đỡ được Bạch Phàm. Không biết qua bao lâu, một cánh tay sũng nước vòng qua cổ của Công Nghi Tuấn, “Được rồi, đi thôi.”

Công Nghi Tuấn nghiêng đầu xa hơn, toàn thân cứng đờ dìu người đang vịn vào hắn đến bên giường, một chiếc khăn được truyền đến, Công Nghi Tuấn tiếp nhận rồi lau mặt, lại nghe thấy bên cạnh vang lên một câu, “Không phải lau cho cậu mà là lau cho tôi.”

Công Nghi Tuấn ngây người một lúc lâu……thì mới phản ứng trở lại, cái tên này, cái tên này thật là khốn nạn mà!

Sau khi giúp Bạch Phàm lau khô mình một cách gian nan, Công Nghi Tuấn liền căm tức chạy ra ban công hóng gió, bình thường mỗi khi gặp chuyện gì uất ức thì hắn đều kể lể với anh hai, nhưng hiện tại quan hệ của hắn và anh hai vẫn còn rất căng thẳng, hơn nữa rất khó mở miệng nói về chuyện này, người của nhà Công Nghi lại sa sút đến mức đi hầu hạ một người đàn ông tắm rửa, nếu anh hai mà biết thì chắc chắn sẽ chém chết hắn.

Bởi vì lúc này đã gần tám giờ cho nên Bạch Phàm nhìn thấy Công Nghi Tuấn chạy ra ngoài thì cũng không phí sức kêu lại mà chỉ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Đến khi tỉnh lại ở trên giường của Ân Duệ thì hắn vẫn nhịn không được mà thở dài, hắn đã tìm đúng vệ sĩ hay chưa? Tay chân gì mà vụng về như thế, nếu tùy tiện so sánh vệ sĩ của hắn với bất kỳ người nào ở chỗ này của Ân Duệ thì cũng đều thua xa.

Bạch Phàm rời giường, chép xuống giấy tất cả binh thư đã học thuộc lòng trong ngày hôm nay, cuối cùng đến khi viết thư cho Ân Duệ thì cũng nhắc đến chuyện đã mướn nhầm một vệ sĩ vụng về tay chân, trong khi Hắc Nguyệt thần giáo có đầy tài ba dị sĩ, bên cạnh cũng toàn những người trung thành tận tâm lại hiểu ý, đôi khi Bạch Phàm thật sự rất muốn mượn vài người ở nơi này của Ân Duệ đem về chỗ của hắn.

Bạch Phàm không biết khi hắn tùy tiện viết xuống lời này lại làm cho Ân Duệ mặt mũi tối tăm hết mấy ngày, vài năm trước hắn ra lệnh không cho đám tỳ nữ hầu hạ hắn tắm rửa thay y phục, nhưng bên kia của Phàm vẫn còn có người dám làm như thế.

Ân Duệ cực lực kiềm chế cảm xúc của mình, cố gắng giữ bình tĩnh mà viết xuống, “Nếu không hợp ý thì cứ thay đổi là được.”

“Quên đi, dù sao cũng quen rồi, nếu đổi người khác thì càng mất tự nhiên, qua vài ngày nữa là ta không cần người giúp đỡ. Ấy da, bất quá ta rất lo lắng đối với cái tên kia, vừa nhìn là biết chưa từng làm mấy chuyện như vậy, thật sự lo lắng nhỡ hắn trượt tay làm cho vết thương của ta thêm nặng thì làm sao đây. Nếu là ngươi thì tốt rồi, ngươi là người mà ta cảm thấy an tâm nhất.”

Ân Duệ nhìn nội dung trong thư, tâm tình rất phức tạp, nhất thời mừng rỡ, nhất thời lại cảm thấy áy náy vì tâm tư của mình. Ta là người mà ngươi cảm thấy an tâm nhất sao? Ngươi có biết hay không, người mà ngươi không nên an tâm nhất chính là ta.

……

Phượng nhi vui vẻ quay về phòng, nàng tự thắt một cái bím nhỏ cho mình rồi cột lại bằng một sợi dây màu đỏ, vừa lòng soi gương một chút, sau đó chạy đi tìm Bích Thủy tỷ tỷ để trò chuyện.

Nếu bảo Phượng nhi là một cô nương thích làm dáng thì nàng lại là một cô nương cực kỳ không thích hợp để làm dáng, mọi người trong giáo khi nhìn thấy nàng đều nhịn không được mà dại ra một lúc, nhưng ai bảo nàng là tâm phúc của Giáo chủ, vì vậy bọn họ cũng sẽ nể mặt nàng một chút, hơn nữa Phượng nhi cũng không xấu tính, xem như khá tốt ở trong giáo. Ngày thường người mà Phượng nhi hay quấn quýt nhất chính là Bích Thủy.

Cốc cốc cốc, “Bích Thủy tỷ tỷ, mở cửa đi.” Phượng nhi lớn giọng kêu to.

Bích Thủy đang ngồi xuất thần ở trong phòng lập tức cả kinh, cuống quýt cầm tay nải nhét vào dưới đệm giường, chỉnh trang lại y phục, tiến lên mở cửa, “Phượng nhi, sao muội lại đến đây.”

“Muội đến tìm tỷ tỷ để trò chuyện a, Bích Thủy tỷ tỷ, tỷ xem hoa này có đẹp hay không, cho tỷ một đóa.” Phượng nhi cười hì hì rồi đặt một đóa hoa nhỏ vừa mới hái trên đường đến đây vào tay của Bích Thủy, còn lại một đóa thì cắm vào cái bím tóc nhỏ mà mình vừa mới tết xong, xoay vòng vòng một cách vui sướng, “Bích Thủy tỷ tỷ, tỷ xem có đẹp hay không.”

Bích Thủy miễn cưỡng cười gượng, “Đẹp, rất khá.”

Xưa nay luôn vô tư lại thiển cận cho nên Phượng nhi đương nhiên không chú ý vẻ mặt mất tự nhiên của Bích Thủy, nàng kéo Bích Thủy ngồi xuống, í ới tán gẫu, trong đó nói nhiều nhất là tối đêm qua Giáo chủ đã khen nàng, chính vì vậy mà nàng hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ.

Bích Thủy vốn đang mỉm cười lãnh đạm lắng nghe Bích Thủy tán gẫu lại lập tức biến sắc, nàng cầm chặt tay của Phượng nhi, thậm chí móng tay như muốn bấu sâu vào tay của Phượng nhi.

“Bích Thủy tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy, làm đau Phượng nhi.” Phượng nhi cảm thấy hơi đau.

“A!” Bích Thủy lập tức khôi phục tinh thần, trong mắt có một chút hỗn loạn, “Phượng nhi, muội hãy nghe lời tỷ tỷ.”

“Nghe lời cái gì?” Phượng nhi tò mò mở to mắt nhìn Bích Thủy, tuy rằng Bích Thủy tỷ tỷ vẫn siết chặt tay nàng nhưng da thịt của nàng thô rám nên không sợ đau, dù sao nàng vẫn rất hiếu kỳ muốn biết lý do vì sao Bích Thủy tỷ tỷ lại nói như vậy.

“Sau này mặc kệ là ở đâu, mặc kệ là đối với bất luận kẻ nào thì muội cũng không được khoe khoang chuyện Giáo chủ đã khen muội, nhất là, nhất là ở trước mặt Giáo chủ. Nhớ chưa, muội nhất định phải nhớ thật kỹ, mặc kệ là đối với bất luận kẻ nào cũng không được nói, với lại cũng không được nói ra ngoài đây là những gì tỷ đã nói cho muội biết, nhất định phải nhớ kỹ.” Lúc này cảm xúc của Bích Thủy thật sự không ổn định, hô hấp cũng cực kỳ dồn dập, nàng gần như bức thiết nhìn Phượng nhi.

Phượng nhi cảm thấy hơi mơ hồ, “Tỷ tỷ, vì sao không thể nói, hơn nữa là Giáo chủ khích lệ muội, muội không thể nói trước mặt Giáo chủ hay sao?”

“Không thể nói.” Bích Thủy gầm nhẹ một tiếng.

Phượng nhi hơi bị dọa một chút, nàng chưa bao giờ thấy vẻ mặt như vậy của Bích Thủy tỷ tỷ ôn nhu, “Muội, muội sẽ không nói.”

“Ngoan, như vậy mới được, Phượng nhi, muội phải nhớ kỹ những gì tỷ tỷ đã nói, không thể nói, một câu cũng không thể nói, chỉ cần nói ra thì sẽ chết, tỷ tỷ không hại muội, muội có biết hay không, trước kia, trước kia cũng có một người từng được khen, nàng cũng tên là Phượng nhi, nhưng chỉ vì Giáo chủ khen nàng mà nàng bị…” Bích Thủy nói đến đây thì liền im bặt.

“Nàng bị sao?” Phượng nhi hiếu kỳ hỏi.

Bích Thủy nhắm chặt mắt, “Hôm nay ta đã nói quá nhiều, Phượng nhi, muội chỉ cần nhớ kỹ lời của tỷ tỷ, nhớ thật kỹ lời của tỷ tỷ, chuyện gì cũng không được nói, đến chết cũng không được quên điều này, như vậy thì muội có thể tiếp tục sống như bình thường, nếu không một ngày nào đó muội sẽ phải hối hận.”

Phượng nhi cái hiểu cái không mà gật đầu, nhưng bộ dáng gần như điên cuồng của Bích Thủy đã để lại một dấu ấn rất sâu trong lòng của nàng.