Đêm, bên trong Tây Uyển biệt viện tồi tàn đột nhiên truyền ra một tiếng kêu thảm thiết, bọn thị vệ tuần tra ở cách đó không xa suýt nữa đã bị kinh hãi, bất quá sau khi nhận ra động tĩnh xuất phát từ phía biệt viện tồi tàn thì bọn họ mới thả lỏng một chút, nghe nói vị tiểu công tử kia (http://fynnz.wordpress.com/2011/12/20/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-3/” o “Powered by Text-Enhance) hôm nay bị phu nhân đánh rất thê thảm, ai, người nào cũng có chuyện riêng của mình, bọn họ vẫn luôn vờ như không nhìn thấy những gì xảy ra ở hậu viện của giáo chủ.
“Shhh–” Bạch Phàm hít vào một hơi lạnh lẽo, toàn thân nóng rát làm cho hắn không dám nhúc nhích một tẹo nào. Hắn vốn tưởng rằng hôm nay nghênh đón hắn lại là một trận đói khát, không ngờ ông trời còn chê hắn chưa đủ thảm nên lại thăng cấp thêm một bậc.
Bạch Phàm chưa từng đau đến như vậy, đau đến mức hắn muốn ngất xỉu, nhưng thần trí lại vô cùng thanh tỉnh, hắn cúi đầu nhìn xuống thân thể của mình, cơ hồ không còn một chỗ nào hoàn hảo, nơi nơi chằng chịt dấu vết như bị roi da quất lên người, mỗi một lằn roi đều phá nát da thịt, máu khô làm y phục và da thịt dính vào nhau, xung quanh là những vết bầm tím sưng húp. Rốt cục Bạch Phàm hiểu được những vết sẹo lúc trước phát hiện trên người là vì sao, hắn nhịn không được mà âm thầm hung hăng quát mắng, rốt cục là người nào biến thái như thế, thật sự là vô nhân tính mà, đứa bé này mới có vài tuổi mà cũng nhẫn tâm ra tay cho được.
Bạch Phàm biết rõ những vết thương trên thân thể của hắn có thể là do những người ở bên ngoài tạo thành, cho nên hắn không có khờ dại mà đi cầu cứu, hơn mười ngày qua đã làm cho hắn nhận ra không ai quan tâm đến sự sống chết của đứa bé này.
Bạch Phàm đợi đến khi khôi phục một ít sức lực thì mới cẩn thận lết đến cái bàn, thật may mắn bên trong ấm trà vẫn còn nửa ấm nước như cũ, Bạch Phàm rót một ly rồi uống cạn, sau đó lại dùng nước lạnh bên trong để thấm ướt chỗ quần áo bị dính vào da thịt, đợi cho quần áo thấm mềm thì mới vô cùng cẩn thận mà kéo xuống.
Cho dù động tác của Bạch Phàm đã rất nhẹ nhàng nhưng vết thương bị động vào vẫn đau đến mức làm cho hắn toát đầy mồ hôi, sau khi gỡ ra quần áo bị dính vào vết thương thì Bạch Phàm lại lau đi bụi bẩn và máu khô dính bê bết trên vết thương, không có thuốc để thoa cho nên hắn cũng chỉ có thể xử lý được bấy nhiêu. Sau khi xử lý xong một vết thương thì Bạch Phàm lại theo thứ tự dần dần chăm sóc những vết thương khác, cần phải có kiên nhẫn và chuyên chú cao độ, bởi vì nếu không cẩn thận mà nặng tay một chút thì da thịt sẽ bị tét ra nhiều hơn, cái loại đau đớn này quả thật làm cho người ta khổ sở.
Hơn nửa đêm, sau khi Bạch Phàm xử lý và tẩy trùng xong tất cả vết thương thì trên người của hắn đã không còn một miếng vải nào, tất cả quần áo đều bị xé nhỏ thành từng mảnh nằm rải rác dưới đất.
Bạch Phàm trần truồng đứng trước gương đồng cẩn thận nhìn trước nhìn sau, xác nhận hết thảy vết thương đều đã đông lại thì mới yên tâm nằm xuống giường, hắn cũng không muốn ngày hôm sau tỉnh lại sẽ phát hiện chính mình và cái giường dính thành một cục.
Vừa đặt đầu xuống gối thì Bạch Phàm liền cảm giác vô cùng mệt mỏi, hắn đắp chăn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
……
Bóng người nhỏ gầy xoay lưng trên giường, lại ngạc nhiên khi cảm thấy thân thể có một chút không thích hợp, hắn vừa mở mắt thì lập tức phát hiện hắn hoàn toàn xích lõa dưới lớp chăn, cho dù chỉ là một tiểu hài tử nhưng hắn vẫn đỏ mặt như cũ.
Đôi mắt đen láy chớp chớp một cách bất an, ngay sau đó hắn phát hiện ra một chuyện càng làm cho hắn kinh ngạc hơn, toàn bộ vết thương trên người của hắn đã được rửa sạch!
Đối với Ân Duệ mà nói là một chuyện chưa từng xảy ra, trước kia mặc kệ bị đánh thảm thế nào thì nữ nhân kia đều không phái người đến chữa trị cho hắn, cho nên lần này cũng không thể là nàng đột nhiên quá thiện tâm. Như vậy, rốt cục là ai đã rửa sạch vết thương trên người của hắn.
Ân Duệ nhìn những miếng vải bố bê bết máu nằm rải rác bên cạnh, đột nhiên không biết vì sao trong đầu liền hiện lên một suy nghĩ, ghé đến nơi này chỉ có người đến trộm thức ăn của hắn mà thôi, dù sao ngoại trừ người nọ thì chẳng có ai bước chân vào nơi này cả. fynnz.wordpress.com
Trong mắt của Ân Duệ có một chút phức tạp, đáng lý hắn phải phẫn hận đối với tên tiểu tặc kia bởi vì người nọ trộm đi phần thức ăn ít ỏi của hắn, nhưng khi Ân Duệ vuốt ve vết thương đã được xử lý sạch sẽ ở trên người thì đột nhiên lại cảm thấy rất ấm áp, cảm giác ấm áp trong lòng thật thoải mái, ngay cả ngón tay đụng vào miệng vết thương cũng dần dần nóng lên, Ân Duệ bắt đầu suy nghĩ, vẫn có người quan tâm đến hắn hay sao? Loại suy nghĩ này tuy rằng hơi buồn cười nhưng khóe miệng của Ân Duệ lại nhịn không được mà nhoẻn thành một đường cong, khi hắn nhận ra trên mặt của mình là một nụ cười thì vội vàng dùng cái chăn trùm đầu lại.
Không biết qua bao lâu thì Ân Duệ mới chui ra khỏi chăn, hắn nhìn căn phòng trống rỗng, đột nhiên có một loại suy nghĩ kỳ quái, có lẽ người giúp hắn xử lý vết thương vẫn đang trốn trong phòng để quan sát hắn, Ân Duệ cẩn thận nhìn từng ngóc ngách trong phòng một hồi lâu, rốt cục nhịn không được mà nhẹ giọng kêu to, “Có ai không, ngươi có ở đây không?”
……
“Ngươi không cần sợ, ta sẽ không nói cho người khác biết.”
……
“Ngươi có ở trong này không, có thể đi ra một chút không?”
…..
“Đa tạ ngươi đã giúp ta….”
…..
Ân Duệ tự mình nói với căn phòng trống rỗng một lúc lâu nhưng đều không có ai đáp lại, cảm xúc của hắn dần dần hạ xuống, người nọ có lẽ đã ly khai. Nhưng Ân Duệ lại có một chút không cam tâm, trong lòng luôn có một loại kỳ vọng nho nhỏ, có lẽ người kia vẫn chưa rời đi mà chỉ xuất hiện vào buổi tối, nhất định là như vậy, người nọ chỉ đến đây sau khi chờ hắn ngủ say, nếu người nọ không muốn bị nhìn thấy thì hắn sẽ để lại lời nhắn cho người nọ.
Ân Duệ tìm kiếm một miếng vải xem như là sạch sẽ giữa những mảnh vụn nằm rải rác dưới đất, sau đó hắn lấy ra một cục than, ngồi ngay ngắn ở trước bàn, bắt đầu viết, hắn biết viết từ hồi còn nhỏ, là do mẫu thân khi còn sống đã dạy hắn viết, mẫu thân chỉ dạy hắn viết một lần thì hắn sẽ không bao giờ quên, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ, hơn nữa cũng chưa từng được lão sư dạy học, tuy rằng viết được chữ nhưng lại xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng không hề xinh đẹp.
Ân Duệ nhìn miếng vải được viết chữ, trong lòng trở nên vui rạo rực, tối nay người nọ ắt hắn là sẽ nhìn thấy.
……
“Reng reng reng!!” Tiếng chuông trường học luôn tốt đẹp như vậy, Bạch Phàm dường như mang theo một loại cảm giác vô cùng hạnh phúc mà tỉnh lại, còn sống, thật tốt quá!
Bạn chung phòng vẫn đáng yêu như vậy, thầy cô giáo vẫn thân thiết như thế, ô ô, đồ ăn của căn tin vẫn thơm như trước, thân thể không bệnh không tật có thể chạy nhảy quả thật là tuyệt vời.
Bạch Phàm nhìn mây trắng trên bầu trời xanh thẳm, vẻ mặt cảm động, hắn không rõ vì sao trước kia lại oán giận cuộc sống của mình nhiều như vậy, thế giới này quả thật rất hạnh phúc.
“Bạch Phàm, bạn gái của cậu đến tìm.” Tiễn Cường nháy mắt hô to về hướng Bạch Phàm. La Suất nhìn người đang đến, trong mắt lại trở nên tối sầm.
Bạch Phàm giương mắt nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói, “Yến Yến.”
Người đẹp với mái tóc dài óng ả đi đến bên cạnh Bạch Phàm, vẻ mặt hình như không tốt lắm, cô ấy hừ nhẹ một tiếng, “Anh còn nhớ rõ em là bạn gái của anh à, anh tự nói xem, đã bao nhiêu lâu anh không đến tìm em, buổi tối gọi điện thoại cho anh mà anh cũng không thèm bắt máy.”
Bạch Phàm có một chút áy náy, gần đây xảy ra nhiều chuyện, dường như hắn thật sự sao nhãng bạn gái của mình. Về phần buổi tối gọi không bắt máy điện thoại…“Yến Yến à, không phải buổi tối anh không bắt máy mà là anh đi ngủ, sau này em gọi điện vào ban ngày cho anh có được hay không?”
“Anh lừa ai vậy? Giờ đó mà đã ngủ? Mấy lần em gọi cho anh lúc tám giờ, anh nói đi, rốt cục anh làm cái gì mà không bắt máy của em.” Hà Yến Yến nói một cách tức giận.
“Anh không có lừa em mà, anh nói đều là sự thật, mọi người trong phòng có thể làm chứng cho anh, La Suất, Tiễn Cường, các cậu nói đi, có phải buổi tối vào tám giờ là tôi đi ngủ hay không.” Bạch Phàm vội vàng tìm kiếm viện trợ.
“Ừ, Bạch Phàm thật sự ngủ.” La Suất và Tiễn Cường thành thật gật đầu.
Hà Yến Yến nghe như vậy thì lại càng tức giận, “Mọi người hợp nhau lừa em.”
Rốt cục Bạch Phàm hiểu được cảm giác có miệng mà không thể nói là như thế nào.
Cũng may Hà Yến Yến chỉ nổi nóng một lúc, rốt cục cũng bình ổn trở lại, hôm nay Yến Yến đến tìm Bạch Phàm cũng là có chút chuyện, “Bạch Phàm, khoa của chúng em cùng các khoa khác tổ chức cắm trại ở vườn bách thảo, đăng ký tự nguyện, đến lúc đó có thể cùng nhau hái trái cây rồi nấu nướng dã ngoại ở vườn bách thảo, em đã đăng ký, anh cũng tham gia đi.”
Bạch Phàm suy nghĩ một chút rồi nói, “Ừ, không thành vấn đề.”
“Oa, cắm trại ở vườn bách thảo thì làm sao lại thiếu phần tôi, Bạch Phàm, giúp tôi đi đăng ký với, Yến Yến à, anh biết khoa của em có rất nhiều người đẹp, đến lúc đó nhất định phải giới thiệu với anh nha.” Tiễn Cường nói một cách thèm thuồng.
“Hừ, để xem biểu hiện của anh ra sao đã.”
Bạch Phàm vừa cười vừa nhìn Tiễn Cường ba hoa, đột nhiên chú ý La Suất còn đứng ở một bên vì vậy liền hỏi, “Cậu có đi vườn bách thảo hay không?”
La Suất trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu nói, “Cậu đăng ký giúp tôi luôn đi.”
“Ừ.”
Một ngày vui vẻ nhanh chóng đi qua, đến bữa tối, Bạch Phàm lại ăn uống quá độ một phen, sau đó trong lòng sợ hãi mà sờ lên làn da hoàn hảo của mình, tới gần tám giờ, hắn bất đắc dĩ nằm xuống giường mà ngủ.
Khi tỉnh dậy thì lại nhìn thấy căn phòng tồi tàn quen thuộc, Bạch Phàm kiểm tra thân thể một chút, vết thương vẫn còn nhưng so với ngày hôm qua thì đã đỡ đau hơn rất nhiều, xuống giường đi lại cũng không còn đáng ngại.
Đột nhiên Bạch Phàm phát hiện trong tay của mình đang nắm cái gì đó, mở ra thì nhìn thấy một miếng vải, mặt trên viết vài chữ xiêu vẹo.
Bởi vì là chữ phồn thể nên Bạch Phàm hơi tốn sức một chút, hắn đọc từng chữ một, “Đa tạ ngươi….đã giúp ta rửa sạch vết thương.”
Đọc xong những chữ này, Bạch Phàm chỉ cảm thấy sau lưng của mình hơi hơi có một luồng khí lạnh, những lời này tuy rằng ý tứ rất đơn giản nhưng cũng vô cùng đáng sợ, cái gì mà đa tạ ngươi đã giúp ta rửa sạch vết thương. Ngày hôm qua người rửa sạch vết thương rõ ràng là mình cơ mà.
Dùng cách như vậy để viết ra những lời đó chứng tỏ trong thân thể này còn có một linh hồn, hơn nữa lại là linh hồn của chính chủ nhân thân thể này.
Trước kia không phải Bạch Phàm chưa từng nghĩ đến vì sao mỗi ngày xuất hiện thì trong miếng vải bố đều có thức ăn mới, ấm trà trên bàn đều được châm thêm nước, với lại khi hắn xuất hiện đều là ban đêm, như vậy thân thể này trải qua cuộc sống ban ngày như thế nào, mà vết thương trên thân thể này xuất phát từ đâu, nhưng hắn đều theo bản năng mà không suy nghĩ sâu xa, chẳng qua một câu đơn giản trên mảnh vải đã rõ ràng nói cho hắn biết chủ nhân chính thức của thân thể này vẫn còn sống.