Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 40: Tần vương buồn bực




Editor: thúy thúy

Tuệ An càng nói cảm thấy thương tâm, hận không thể trút hết toàn bộ nước mắt ra ngoài, bờ vai nhỏ bé run kịch liệt, cuối cùng oa oa khóc rống lên.

Từng bước tiến lên Lí Vân Sưởng không nghĩ sẽ gặp phải loại tình huống này? Vốn dĩ muốn đi nhanh đến, kết quả lại nghe được câu chuyện như vậy, bèn dừng bước đứng im tại chỗ, xấu hổ nhìn bóng lưng Tuệ An.

Văn Cảnh Tâm trông thấy Lí Vân Sưởng đứng ngẩn người, cũng biết phải nhanh chóng nhắc nhở Tuệ An, không thể để cho muội ấy khóc nữa. Ở đây người đến người đi, nếu bị người ta nhìn thấy, thế nào cũng có chuyện, không chừng những kẻ lắm mồm này còn do người khác sắp đặt chạy đến đây.

Vì thế nàng vội quỳ gối thi lễ, giọng nói cực kì cung kính và dứt khoát: “Bái kiến Tần vương điện hạ.”

Tuệ An cúi đầu, giữa lúc đang khóc say sưa, nàng nghe nhắc tới Tần vương, đầu óc liền xoay chuyển nhưng chỉ nhớ đến gương mặt lạnh nhạt của Lí Vân Sưởng, nước mắt lập tức chảy dữ dội hơn, còn nói lẩm bẫm: “Tần vương điện hạ chó má gì đó, đều là kẻ chuyên bắt nạt người khác, hu hu......”

Văn Cảnh Tâm nghe vậy vội nhìn Lí Vân Sưởng, thấy hắn sau khi đờ người trong chốc lát thì gương mặt lại biến thành màu đen, thiếu chút nữa đã nhào lên che miệng Tuệ An lại.

Nhưng lúc này Tuệ An cũng đã nhận ra có chỗ không bình thường, đột nhiên quay đầu nhìn, gặp phải đôi mắt soi mói của Lí Vân Sưởng, trong đó hiện lên hình ảnh vừa chật vật vừa khóc hết sức thương tâm của mình. Tức khắc Tuệ An đơ cả người, miệng mở to đến mức có thể nhét được một quả trứng gà, sững sờ nhìn chằm chằm Lí Vân Sưởng đột nhiên có mặt tại đây.

Lí Vân Sưởng nhìn lại Tuệ An, chỉ thấy nàng giống như đã bị muôn vàn uất ức, lại tựa như một đứa trẻ thích làm nũng, bờ vai mảnh khảnh vẫn còn đang run run, nước mắt chảy dọc theo hai gò má trắng nõn như hoa Lê rơi liên tục xuống đất, biến đôi mắt to vốn hết sức sáng ngời càng thêm xán lạng như ánh sao ban đêm, chiếc mũi nho nhỏ căng lên, giương mặt sau khi được nước mắt rửa sạch bèn mím môi nhìn mình chằm chằm.

Vừa giống như một đứa bé giận dỗi, rồi lại giống như một thiếu nữ trong sáng tràn đầy linh khí, dường như còn có một chút sự mềm mại quyến rũ của nữ tử. Lí Vân Sưởng không biết vì sao cảm thấy trong lòng thoáng căng thẳng, tim đập lỡ một nhịp, người cứ ngẩn ra.

Hai người đều sửng sốt nhìn đối phương như vậy, ngược lại làm cho Văn Cảnh Tâm ở bên cạnh càng thêm khó xử, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Tuệ An chợt bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu quay lưng rút lấy chiếc khăn lụa trong tay Văn Cảnh Tâm ra sức lau chùi mặt, hai tai đỏ bừng trừng mắt liếc Văn Cảnh Tâm một cái.

Cái đó Văn Cảnh Tâm vô tội nha, nhưng nàng cũng biết Tuệ An người này, từ trước đến nay luôn kiên cường, vô cớ lại bị một tên đàn ông ở bên ngoài chứng kiến dáng vẻ khi nãy, không nổi cáo với mình đã là tốt lắm rồi. Cũng không hơn thua với Tuệ An, hơn nữa còn đáp lại nàng bằng một ánh mắt thật lòng xin lỗi.

“Khụ...... Văn tam tiểu thư, bổn vương muốn nói chuyện riêng với Thẩm tiểu thư, chẳng biết có được hay không?” Thế nhưng vào lúc này, Lí Vân Sưởng lại cất tiếng đề nghị.

Kiếp trước khi Tuệ An được gả cho Lí Vân Sưởng, vì hắn luôn dùng thái độ xa cách và lạnh nhạt đối xử với nàng, cho nên Tuệ An cũng chưa bao giờ rơi nước mắt ở trước mặt hắn. Tuy biết Lí Vân Sưởng thích những nữ tử mỏng manh yếu yếu đuối động lòng người, nhưng nàng chỉ có thể cố gắng thay đổi bề ngoài của mình, chưa hề nghĩ sẽ khóc lóc làm nũng để tranh thủ tình cảm. Bởi vì bản chất nàng không phải là người như vậy, cho dù có muốn nàng cũng làm không được.

Nhưng nàng không ngờ tới, kiếp này vừa chạm mặt, lại tệ hơn kiếp trước gấp mấy lần. Tình huống hôm qua còn chưa tính, đã vậy hôm nay lại làm ra chuyện xấu hổ ở trước mặt hắn như thế. Giờ phút này sao nàng có thể đồng ý một mình nói chuyện với hắn chứ? Chỉ hận không thể chạy nhanh tìm một cái lỗ vùi mình vào thôi. Vì thế nàng vội ném cho Văn Cảnh Tâm một ánh mắt cảnh cáo.

Văn Cảnh Tâm cảm thấy hôm nay mình đúng là ra cửa quên coi ngày, cả hai bên đều không thể đắt tội. Nhìn thấy Tuệ An trừng mình, trong lòng cân nhắc giữa quyền thế và tình bằng hữu, cuối cùng vẫn lựa chọn giúp cho Tuệ An. Nếu không e rằng nha đầu cố chấp này sẽ giận nàng mất. Vì thế đè nén cảm giác da đầu đang run lên từng hồi nàng nhìn về phía Lí Vân Sưởng, cười nói.

“Điện hạ cũng thấy rồi đó Thẩm tiểu thư hôm nay có chút...... Thân thể không được khoẻ, nếu điện hạ có chuyện muốn nói, phiền người lần sau được không? Vả lại, đây cũng không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện......”

Lí Vân Sưởng nghe vậy nhíu mày lại, quét mắt xung quanh, quả nhiên trông thấy có một số người lén lút nhìn vào bên này. Công thêm Tuệ An vẫn đưa lưng về phía mình, cuối cùng không thể kiên trì nữa, gật đầu, nói.

“Nếu Thẩm tiểu thư không khỏe thì ta cũng không tiện quấy rầy, bổn vương xin cáo từ.”

Tuệ An nghe tiếng bước chân của hắn đã đi xa, lúc này mới quay đầu nhìn thoáng qua. Thực ra nàng cũng biết Lí Vân Sưởng muốn hỏi gì. Con người của Lí Vân Sưởng luôn coi trọng mọi việc, lại thêm tâm tư xưa nay kín đáo. Căn cứ vào hành động của nàng ngày hôm qua, nếu hắn không cảm thấy bất thường, không muốn biết rõ ràng thì đó mới là chuyện lạ.

Nhưng nếu như hắn hỏi thật, nàng nên trả lời thế nào đây? Chao ôi, đáy mắt Tuệ An tối sầm lại, càng cảm thấy bất luận kiếp trước hay kiếp này nàng luôn là một đứa ngốc thích làm những chuyện ngu xuẩn ở trước mặt Lí Vân Sưởng.

Đi ra khỏi phủ Uy Viễn hầu bước lên xe ngựa, khuôn mặt Lí Vân Sưởng bất chợt hiện lên trong đầu Tuệ An, phiền não xoa xoa hai bên thái dương, hít sâu vài cái, Tuệ An mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.

Bởi vì mấy ngày liền bị hao tổn không ít sức lực, lại không được nghỉ ngơi tốt, vừa lúc cơ thể nàng đang trong thời kì trưởng thành, làm sao có thể chịu được áp lực kéo đến liên tục như thế.

Lúc này cơ thể nàng lắc lư theo xe ngựa, thêm việc không nghe thấy âm thanh trò chuyện của bọn nha đầu ở bên ngoài. Tuệ An từ từ mơ màng, đầu tựa vào thành xe gật gù như con gà mổ thóc.

Trong mơ màng Tuệ An cảm giác có một mùi máu tươi phả vào mặt, đã nhiều ngày lòng của nàng luôn ở trạng thái căng thẳng, lập tức giật mình mở mắt ra, trong mắt vẫn còn mông lung, đã trông thấy một luồng ánh sáng lạnh mang theo hơi thở đoạt mạng cực lớn tàn nhẫn chém vào mặt nàng.

Lập tức, con ngươi Tuệ An co rút lại, ngã về phía sau theo bản năng, tay phải tìm tới bên hông, trong nháy mắt đã rút Cửu Tiết Tiên ra chắn ngang dòng ánh sáng lạnh ấy.

Roi thép va vào loan đao sắc bén, tia lửa bắn ra bốn phía, tiếng vang bén nhọn khiến bọn nha đầu bên ngoài xe tức thì bừng tỉnh.

“Cô nương!”

Tuệ An văng thật mạnh vào vách xe, dùng Cửu Tiết Tiên gắt gao chống đỡ loan đao, bấy giờ mới nhìn thấy rõ người tập kích mình.

Hắn có chiếc mũi cao, gương mặt chữ quốc, khoảng bốn mươi tuổi, nhìn qua hình như có huyết thống của người Hồ, một thân hắc y đã thủng nhiều chỗ, tay áo còn lấm tấm vài vết máu. Hiện tại hắn đang dùng vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm mình.

Dáng vẻ như thế, thân bị trọng thương trốn trong xe ngựa của nàng, thân phận của hắn không cần nói cũng hiểu, ngoại trừ thích khách Đông Khương đang bị Ngự Lâm quân lùng bắt khắp nơi thì Tuệ An hoàn toàn không nghĩ ra ý thứ hai.

Nghênh đón ánh mắt điên cuồng của tên nam nhân đó, nhớ lại tử sĩ Đông Khương ngày ấy liều chết xông lên, Tuệ An chợt rùng mình một cái.

“Mau gọi người, có thích khách!”

Tuệ An quát to một tiếng, nào còn dáng vẻ mệt mỏi như vừa rồi, nhưng hiển nhiên đầu óc tên thích khách kia cũng xoay chuyển không chậm, đưa tay trái không cầm đao sờ vào bắp chân rút ra một cây dao găm khác.

Tuệ An nhìn thấy tay hắn mò vào bắp chân rút dao găm ra, cho là hắn muốn đâm mình, đã chuẩn bị lăn vào trong xe né tránh, nào ngờ ánh sáng lạnh chợt lóe, nó bị hắn phóng nhanh ra khỏi xe.

Người nọ giống như có mắt sau lưng, dao găm bay ra ngoài lại ghim thẳng mông con ngựa béo khỏe đang chở xa phu, con ngựa bị đau, hí vang một tiếng rồi điên cuồng xông ra ngoài!