Nhị Kiến Khiêu Tình

Chương 8




Người đàn ông cũng thấy nàng, ôm bạn gái bên người đi tới.

"Tôi còn tưởng tôi nhìn lầm người, thì ra đúng là cô." Trong giọng nói lỗ mãng của Tiêu Tử Lương có vẻ khinh thường.

Đồng Ánh Diêu khẽ cắn môi, không nói gì.

"Lương, cô ta là ai?"

Tiêu Tử Lương hôn bạn gái bên cạnh. "Cô ta à, chính là người trước kia anh đã từng nói với em, người đàn bà sau khi chia tay còn quấn quít lấy anh không tha."

"Thì ra chính là cô ta à."

Đồng Ánh Diêu cảm thấy mình nên nói cái gì đó, nàng không nên nao núng như vậy. Nhưng không biết tại sao, nàng lại không thể nói nên lời…

"Ánh Diêu, bọn họ là bạn của em sao sao?"

Thấy Lí Tắc Hàn, Đồng Ánh Diêu mắt hơi hồng hồng mà chạy về phía hắn, ôm chặt lấy cánh tay hắn. Nàng chưa bao giờ vui mừng nhìn thấy hắn như giờ phút này.

"Xảy ra chuyện gì?" Thấy bàn tay ôm hắn hơi run run, Lí Tắc Hàn cảm thấy nghi hoặc. Hắn nhìn về phía hai người vừa mới nói chuyện với Đồng Ánh Diêu. "Tôi là bạn trai của Ánh Diêu, hai vị là bạn của cô ấy sao?"

"Anh ta là bạn trai cũ của em." Đồng Ánh Diêu nhỏ giọng nói.

Bạn trai cũ? Thì ra là thế, hắn còn nhớ ở công ty hình như có nghe ai đó nói qua nàng cùng bạn trai cũ chia tay là vì đối phương có niềm vui mới. Trước giờ hắn luôn không thích nghe chuyện linh tinh, đây đại khái là chuyện duy nhất mà hắn biết.

Tuy hai tay đang cầm đồ uống nhưng Lí Tắc Hàn vẫn nâng cánh tay lên, đem Đồng Ánh Diêu ôm vào trong lòng. "Thì ra anh chính là bạn trai cũ của cô ấy. Cám ơn anh đã chia tay với cô ấy, bởi vậy tôi mới có thể có được cô ấy. Bây giờ cô ấy là của tôi, xin anh sau này khi gặp cô ấy thì đừng nói chuyện, bởi vì tôi sẽ ghen."

Nghe được những lời này của Lí Tắc Hàn, Đồng Ánh Diêu thật sự rất cảm động. Sự bảo vệ của hắn làm cho nàng ở trước mặt Tiêu Tử Lương có được không ít thể diện. Giờ phút này nàng cảm thấy bạn trai như hắn cũng không tệ lắm. Hôm nay thoạt nhìn hắn thật đẹp trai.

Tiêu Tử Lương nhìn người đàn ông cao lớn hơn mình rất nhiều này. Tuy rằng rất muốn đáp trả vài câu, nhưng Lí Tắc Hàn thật sự rất cao lớn cho nên hắn chỉ hừ lạnh một tiếng rồi kéo bạn gái xoay người rời đi.

"Được rồi, không có việc gì." Đúng là hắn chưa từng nhìn thấy nàng yếu đuối đến như vậy. "Xem ra sau này bạn trai cũ của cô sẽ không đến nói chuyện với cô nữa."

Đồng Ánh Diêu rời khỏi ngực hắn, ánh mắt có vẻ cảm kích. "Cám ơn sự giúp đỡ vừa rồi của anh."

Tuy rằng bọn họ chỉ là người yêu "thử" nhưng vừa rồi nàng thật sự cảm thấy có "bạn trai" như hắn cũng rất tốt.

Lí Tắc Hàn đem đồ uống đưa cho nàng. "Với tính cách của cô, tôi còn tưởng cô sẽ hung mắng cho hắn vài câu!" Dù sao ở công ty, đặc biệt là đối với hắn, nàng thật sự rất mạnh mẽ.

Trên mặt Đồng Ánh Diêu có chút chua xót. "Tôi đã từng rất yêu người đàn ông đó. Tôi tưởng mình và anh ta sẽ ở bên nhau cả đời. Gả cho anh ta, sau đó sinh con đẻ cái, bên nhau đến già." Nàng từng tưởng tượng tương lai tốt đẹp của mình và Tiêu Tử Lương như vậy. "Có điều cuối cùng chúng tôi vẫn chia tay."

Nhớ tới ý tứ trong lời nói của nàng khi ở sân thượng là hình như còn vương vấn bạn trai cũ, Lí Tắc Hàn sờ đầu của nàng khích lệ. "Đừng nghĩ nhiều nữa, thả lỏng lòng mình ra, loại đàn ông này không xứng với cô."

Còn tưởng rằng hắn sẽ mắng nàng ngu ngốc hoặc gì gì đó, không ngờ lại là an ủi. Cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ bàn tay hắn, làm cho người ta thấy an tâm.

Thật không ngờ hắn cũng có một mặt dịu dàng như vậy. "Nói thật nhé, biểu hiện của "bạn trai" như anh vừa rồi cũng không tệ lắm."

Lí Tắc Hàn trả lời rất thẳng thắn. "Bởi vì bây giờ cô là bạn gái của tôi."

Là bạn gái của hắn. Nghe hắn nói như vậy, cảm giác cũng không tồi. Đồng Ánh Diêu cười: "Tôi muốn đi uống một chén, anh muốn đi cùng không?"

"Xem bộ dáng của cô giống như là rất muốn đi nốc rượu. Tôi rất sợ cô uống say." Uống say rồi hôm sau sẽ rất khó chịu, không cần tự chuốc lấy khổ cực.

Tưởng rằng hắn đang lo lắng hai người uống say sau đó lại lên giường, cho nên nàng cười nói: "Không cần lo lắng như vậy. Một người uống say, một người tỉnh táo, như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì."

"Tôi không…"

"Đi thôi! Đi uống rượu."

Lí Tắc Hàn lắc đầu cười khổ rồi đuổi theo, xem ra ngày mai nàng phải chịu khổ rồi.