Nhị Kiến Khiêu Tình

Chương 6




Đồng Ánh Diêu ngồi ở phòng khách trong nhà, khóc không ra nước mắt.

Người nên trở về Đài Bắc thì không chịu trở về. Buổi trưa nàng nói với thím rằng buổi chiều lên lớp xong sẽ về nhà, không ngờ chú lại chạy xe máy đi đón nàng về nhà. Cuối cùng liền trở nên như vậy.

Đồng Thắng Trung nhìn đương sự thoạt nhìn rất cao to kia, bà vợ Kha Như Mẫn ở bên cạnh cũng nhìn hắn. "Anh bạn trẻ, cậu nói cậu cùng A Diêu nhà chúng tôi lên giường, là thật hay giả?" Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người cao lớn như thế.

"Là thật sao?" Đồng Thắng Trung kinh hô.

"Cậu tên gì?"

"Chào chú thím, cháu tên là Lí Tắc Hàn, là đồng nghiệp trong công ty của Đồng Ánh Diêu."

Đồng Ánh Diêu đại khái cũng biết chú thím muốn làm gì, cho nên nàng muốn giải thích. "Chú, thím, thật ra sự tình không phải như vậy…"

"A Diêu, con đừng lo, để chú giúp con chủ trì công đạo." Đồng Thắng Trung tưởng rằng cháu gái đang sợ hãi. (Mon: Haiz, chú nuôi lớn mà không bít chị ý rùi chú ơi!)

"Không phải vậy…"

"A Diêu, mọi việc để cho chú của con làm chủ đi." Kha Như Mẫn nói.

Đồng Thắng Trung nhìn Lí Tắc Hàn. Ừ, là một thanh niên thoạt nhìn rất chín chắn. "Anh bạn trẻ, cậu đã cùng A Diêu của chúng tôi lên giường, vậy cậu muốn chịu trách nhiệm thế nào với nó đây?"

"Chuyện này…"

"Để tôi kể cho cậu nghe, năm A Diêu mười tuổi thì anh trai, chị dâu của tôi xảy ra tai nạn xe cộ và ra đi. Tôi vẫn yêu thương A Diêu như con gái mình và nuôi lớn nó. Cho nên dù có phải mất cái mạng già này thì tôi cũng tuyệt đối không để cho con bé bị thiệt thòi hay chịu bất cứ uất ức nào!"

Lời của Đồng Thắng Trung làm cho Lí Tắc Hàn rất kinh ngạc. Bởi vì Đồng Ánh Diêu rất lạc quan cởi mở, nhìn không ra từ nhỏ đã không có cha mẹ bên cạnh. Mà Đồng Ánh Diêu nghe được lời của chú mình thì rất cảm động. Bởi vì chú thím thật sự rất tốt với nàng.

"Lần này A Diêu trở về, tôi và thím của nó vốn định sắp xếp cho nó đi xem mắt. Đối tượng là một giáo viện tiểu học nhưng không ngờ cậu cũng cùng đến đây." Xem ra hắn cũng chỉ có thể xin lỗi đối phương.

"Chú, không phải con đã nói chưa muốn lập gia đình sao?" Không ngờ tới chú cư nhiên ở trước mặt Lí Tắc Hàn nói những chuyện đó làm cho nàng có chút xấu hổ.

"Chú xin con, con cũng đã hai mươi tám tuổi rồi. Cháu gái của bà A Thành ở đầu đường cũng bằng tuổi con mà con đã đi nhà trẻ. Còn nữa, bạn học trung học của con tên Như Phượng hay gì đó, năm ngoái không phải cũng đã lập gia đình rồi sao. Cho nên năm nay nhất định phải gả con đi." Đồng Thắng Trung nói với lý lẽ hùng hồn làm cho cháu gái không cách nào phản bác.

"Chú." Nàng muốn té xỉu.

"Được rồi, bây giờ đến lượt anh bạn trẻ nói. Cậu muốn chịu trách nhiệm thế nào với A Diêu nhà chúng tôi?"

Thấy chú vẫn ép Lí Tắc Hàn chịu trách nhiệm với nàng, Đồng Ánh Diêu rốt cuộc nhịn không được. "Chú, thím, để con nói thật với hai người tất cả. Con cùng anh ta lên giường là bởi vì hôm đó con cùng anh ta đều uống say. Con cũng không yêu anh ta cho nên đừng ép anh ta chịu trách nhiệm gì với con nữa."

Lời của Đồng Ánh Diêu khiến cho vợ chồng Đồng Thắng Trung giật mình một cái. Trừ kinh ngạc ra thì đồng thời cũng rất tức giận. "A Diêu, ý của con là bởi vì con uống say cho nên tùy tiện cùng người ta lên giường?"

"A Diêu, sao con lại như vậy?" Kha Như Mẫn không ngờ đứa trẻ ngoan A Diêu lại làm chuyện như vậy.

"Con…" Đồng Ánh Diêu không biết nên giải thích thế nào, cũng không thể giải thích được bởi vì quan niệm của chú thím khá bảo thủ. Bọn họ căn bản không thể chấp nhận loại chuyện như tình một đêm.

"A Diêu, sao con có thể làm những chuyện thế này." Đồng Thắng Trung tức giận mắng cháu gái.

"Chú, thím, thực xin lỗi." Nàng không phải cố ý muốn chọc giận bọn họ.

Từ sau khi được chú thím thu dưỡng, hai người bọn họ đều rất tốt với nàng mà nàng cũng liền coi bọn họ như ba mẹ thứ hai của mình. Nàng thật sự không phải cố ý muốn chọc bọn họ tức giận, chỉ là không muốn bọn họ bức hôn mới có thể nói ra tình hình thực tế.

Lúc này Lí Tắc Hàn mở miệng: "Chú, thím, hai người đừng vội nóng giận. Tuy rằng cháu và Ánh Diêu là không cẩn thận mà lên giường nhưng cháu sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy. Vì vậy cháu dự định kết giao với cô ấy."

Đồng Ánh Diêu không tin nổi mà nhìn hắn. Hắn sợ sự tình còn chưa đủ phiền phức hay sao mà còn nói muốn cùng nàng kết giao. Như vậy chú thím sẽ cho là thật, sau đó lại muốn nàng thường xuyên dẫn hắn về nhà.

"Cậu nói thật sao?" Kha Như Mẫn hỏi.

"Đúng vậy." Lí Tắc Hàn kiên định gật đầu.

"Cũng được, kết giao thử xem sao. Nếu cuối cùng các cháu yêu nhau thì cuối năm có thể làm đám cưới."

Đồng Ánh Diêu trừng mắt nhìn Lí Tắc Hàn. Hắn nhất định phải khiến cho sự tình trở nên phức tạp như thế sao, phát triển đến tình trạng không thể vãn hồi sao?

Đồng Thắng Trung nhìn ra được anh bạn trẻ này là nghiêm túc muốn kết giao với A Diêu, là nói thật lòng. Hắn rất thích anh bạn trẻ này. Nếu A Diêu có thể gả cho hắn thì tốt rồi.

Sau khi hai bên nói rõ ràng, Đồng Thắng Trung muốn A Diêu dẫn "bạn trai" ra ngoài đi dạo một chút, đến bữa tối thì hãy trở về. Trước hết để cho hắn làm quen với thị trấn nhỏ mà bọn họ đang cư trú một chút.

Đồng Ánh Diêu cùng Lí Tắc Hàn vừa ra khỏi cửa nàng đã lập tức hỏi: "Trưởng phòng Lí, vừa rồi tại sao anh lại nói những lời đó trước mặt chú thím tôi?"

"Những lời nào?" Lí Tắc Hàn không xác định được nàng đang chỉ cái gì.

"Chính là chuyện anh nói muốn kết giao với tôi." Tình một đêm của người khác chắc chắn không có đặc sắc và phức tạp như của nàng. "Anh biết không? Anh tùy tiện nói như vậy, chú thím của tôi sẽ cho là thật. Tôi nghĩ sau này bọn họ nhất định sẽ thường gọi điện thoại cho anh. Đến lúc đó anh đừng trách tôi."

"Không phải tùy tiện, tôi nói rất nghiêm túc."

"Cái gì?"

"Ta đã nghĩ kĩ rồi. Tuy rằng thoạt nhìn chúng ta không thích hợp ở bên nhau nhưng nếu không thử kết giao xem thì sao có thể xác định chúng ta thật sự không thích hợp?"

"Anh bị ấm đầu sao? Nếu chúng ta vừa nhìn đã biết không thích hợp thì sao còn muốn kết giao?"

"Tôi không thích làm việc mà không chịu trách nhiệm. Như vậy cả đời tôi cũng không thể an tâm." (Haiz, người như anh chắc tuyệt chủng rùi, phải cho vô bảo tàng chứ không phải sở thú như chị Diêu nói!)

Nhìn thấy vẻ cương quyết trên mặt của hắn, Đồng Ánh Diêu không biết nên nói gì. Nàng rất hiểu cá tính của hắn, người này là nghiêm túc.

Nghe nói hắn ba mẹ đều là giáo viên. Chỉ có thể nói ông bà đã dạy dỗ con trai thật là tốt. Nàng đoán rằng từ nhỏ đến lớn hắn nhất định chưa từng làm việc xấu. Ngoan đến mức dù làm việc gì cũng đâu ra đấy.

Xem ra là hắn quyết tâm muốn kết giao với nàng. Thôi đi, nếu hắn muốn tốn thời gian đi kiểm chứng bọn họ thật sự không thích hợp kết giao rồi sau đó mới bằng lòng quên chuyện đêm đó thì cứ làm như vậy. Nếu không để hắn làm vậy, hắn sẽ không nản lòng, sự tình cũng sẽ không kết thúc.

"Được. Tôi đáp ứng thử kết giao với anh."

"Thật sự?"

"Nhưng một khi phát hiện chúng ta thật sự không hợp thì lập tức chia tay, được không?"

Lí Tắc Hàn nhìn nàng, như là đang suy ngẫm ý tứ trong những lời này của nàng.

"Nếu anh không đáp ứng, chúng ta cũng đừng thử."

"Vậy được rồi."

Đồng Ánh Diêu cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lúc này mới có vẻ tươi cười bởi vì chuyện này sang ngày mai là có thể được giải quyết. Nàng đoán "thời gian yêu thử" của bọn họ chắc sẽ không vượt quá một ngày.

"Đúng rồi, tôi hy vọng chuyện hai người chúng ta kết giao trước hết đừng cho đồng nghiệp trong công ty biết."

"Tại sao?" Căn bản là không cần phải nói vì sẽ chấm dứt rất nhanh! Mặc dù Đồng Ánh Diêu muốn nói như thế nhưng nàng vẫn quyết định nhẹ giọng.

"Không phải chúng ta chỉ thử kết giao thôi sao? Còn chưa xác định sau này chúng ta có thể chính thức kết giao hay không. Tôi vẫn cảm thấy không cần công khai thì tốt hơn."

Lí Tắc Hàn suy nghĩ một chút rồi gật đầu."Cứ theo ý của cô."