Nhị Gả Đông Cung - Diêm Kết

Chương 25: Ngã ngựa




Trên sân thi đấu, con tuấn mã khỏe mạnh chạy băng băng, Phụng tam nương nhanh chóng giành được quả cầu thất bảo.

 

Thôi Văn Hi cưỡi ngựa đuổi theo với tốc độ nhanh như tia chớp.

 

Triệu Thừa Diên lập tức lao tới chặn đường nàng, còn Triệu Nguyệt thì thừa cơ đoạt lấy quả cầu từ Phụng tam nương.

 

Ba người này thường giữ vai trò tiên phong, nhưng lần này, Thôi Văn Hi cũng không còn đóng vai trò phòng thủ và hỗ trợ.

 

Triệu Thừa Diên cố ý gây khó dễ cho nàng, liên tục chặn đường không cho tiến lên.

 

Trong lúc gã đang bám lấy Thôi Văn Hi để quấy rối, Triệu Nguyệt nghiêng người nằm sát bụng ngựa, gần như trong tư thế treo mình, đột kích bất ngờ tiến về phía Phụng tam nương. Hắn nhắm đúng thời cơ, dùng cúc trượng khéo léo cướp lấy quả cầu từ tay cô, khiến mọi người không khỏi ồ lên và đứng dậy theo dõi.

 

Bình Dương trên khán đài phấn khởi hô lớn: “Cướp hay lắm!”

 

Sân đấu tràn ngập tiếng trống vang, ngựa phi nước đại, Triệu Nguyệt giành được cầu, lúc này Triệu Thừa Diên mới nhận ra mình đã bị Thôi Văn Hi đánh lạc hướng, liền quay đầu lại tranh giành.

 

Triệu Thừa Diên và Phụng tam nương cùng nhau tấn công, quyết tâm đoạt lại quả cầu.

 

Hai con tuấn mã đan xen, bao vây Triệu Nguyệt. Hắn liên tục né tránh, còn Thôi Văn Hi thì chạy về phía bên trái để tiếp ứng.

 

Dưới áp lực mạnh mẽ từ Khánh Vương và Phụng tam nương, Triệu Nguyệt vẫn cố gắng giữ lấy cầu. Hai người kia tấn công mãnh liệt như sấm sét, khiến hắn gần như không kịp trở tay.

 

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Triệu Nguyệt quyết định tung quả cầu ra.

 

Phụng tam nương quất cúc trượng để cản, quả cầu va vào trượng rồi văng xa ra ngoài.



 

Thôi Văn Hi thấy vậy liền thúc ngựa đón cầu, còn Triệu Thừa Diên lập tức lao lên truy cản.

 

Hai người đối đầu trực diện, Triệu Thừa Diên lớn tiếng: “Nguyên Nương, nàng thật gian xảo quá!”

 


Thôi Văn Hi đáp lại: “Thắng  làm vua thua làm giặc, cược thì phải chịu thua thôi!”

 

Nàng quyết tâm đối đầu với gã, khao khát tranh đấu đến cùng. Khi gã đuổi theo đến sát, nàng kịp đoạt lấy quả cầu thất bảo và ném thẳng về phía khung thành bằng gỗ có hình hoa sen.

 

Triệu Thừa Diên tăng tốc đuổi theo để cản trở, trong khi Phụng tam nương cũng lao tới, Triệu Nguyệt lập tức đứng ra chặn đường.

 

Trên khán đài, Vĩnh Ninh phấn khích trước cuộc đấu kịch liệt, nhẹ nhàng vỗ tay nói: “Bình thường ít khi thấy Nhị Lang đánh cúc, ai ngờ kỹ năng lại giỏi đến vậy.”

 

Bình Dương tự hào nói: “Nhị Lang là do tổ phụ đích thân dạy dỗ, sao có thể kém được?”

 

Tiếng vó ngựa dồn dập hòa cùng nhịp trống vang rền, những người đặt cược đều căng thẳng dõi theo. Các nữ lang thì nhìn đầy ngưỡng mộ, ai mà không yêu thích dáng vẻ mạnh mẽ của một thiếu niên tuấn tú phóng ngựa oai phong chứ?

 

Tinh thần không chịu thua của Thôi Văn Hi kích thích Triệu Thừa Diên, khiến gã càng quyết tâm muốn chiến thắng. Gã dùng chiêu hư trượng, giả vờ đánh lạc hướng nàng.

 

Ngay khi nàng nhận ra có điều không ổn, Triệu Thừa Diên đã nhanh chóng hạ cúc trượng từ bụng ngựa, khéo léo giành lại quả cầu.

 

Tiếng reo hò bùng nổ từ khán đài.

 

Triệu Thừa Diên dựa vào kỹ thuật lão luyện, một cú vung trượng chính xác, dễ dàng đưa quả cầu vào khung thành bằng gỗ hình hoa sen, giành được một điểm dẫn trước.

 



Tiếng đồng la vang lên, trên khán đài dậy lên tiếng reo hò khi mọi người cổ vũ cho Khánh Vương, người vừa giành chiến thắng. Thậm chí có người hưng phấn thổi sáo chúc mừng.

 

Theo hiệu lệnh của trọng tài, bảng gỗ chiến thắng được trao cho đội của Khánh Vương.

 

Vĩnh Ninh tươi cười rạng rỡ, quay sang Bình Dương nói: “Nếu thắng thêm một trận nữa, chiếc vòng ngọc của Bình Dương sẽ thuộc về ta.”

 

Bình Dương bĩu môi, hướng về Triệu Nguyệt trên sân thi đấu mà nói lớn: “Nhị Lang, ngươi nhất định phải cố gắng giành lại vòng ngọc cho ta!”

 

Triệu Nguyệt nhấc cúc trượng đặt lên vai, nở nụ cười bất đắc dĩ.

 

Triệu Thừa Diên tự tin cất tiếng: “Nguyên Nương, nếu bây giờ chịu thua, ta sẽ nhường nàng một trận, thế nào?”

 

Thôi Văn Hi chỉ nhếch mép cười khinh miệt, không thèm đáp lại.

 

Triệu Thừa Diên bĩu môi, lẩm bẩm trong miệng.

 

Trận đấu thứ hai nhanh chóng bắt đầu.

 

Môn đánh cúc vốn là trò chơi để luyện tập binh mã, thực hiện trên lưng ngựa với những pha giao tranh quyết liệt. Việc va chạm, đạp ngã thường xuyên xảy ra, và những chấn thương cũng không hiếm.

 

Không may, ở trận thứ hai, Thôi Văn Hi gặp rắc rối.

 

Khi nàng đang tranh cướp cúc với Triệu Thừa Diên, hai con ngựa va chạm vào nhau, và Triệu Thừa Diên vô tình vung cúc trượng trúng chân ngựa của nàng.

 

Con ngựa đau đớn, dựng vó hí vang, gần như nhảy dựng lên!