Nhị Gả Đông Cung - Diêm Kết

Chương 24: Võ đài




Vĩnh Ninh ngẩn ra một lúc lâu rồi mới thốt lên đầy ngạc nhiên: “Thái tử muốn tham gia đấu cặp sao?”

Thái Vân đáp: “Điện hạ nói sẽ đến ngay.”

Mọi người đều trở nên hào hứng, ánh mắt tràn ngập vẻ thích thú khi nhìn về phía Khánh Vương và Thôi Văn Hi, như đang chờ xem trò vui. Thậm chí Thôi Văn Hi cũng mỉm cười, trêu đùa: “Tứ Lang, cháu trai ngươi sắp đến phá đài của ngươi rồi đấy.”

Triệu Thừa Diên bực bội nói: “Tên tiểu tử đó thật không biết trời cao đất dày, ngày mai thế nào ta cũng phải mách với Thánh nhân một phen.”

Vĩnh Ninh cười tươi: “Lão Tứ à, ngươi luôn là tướng quân bất bại trên sân cúc. Nếu đến cả chất nhi cũng không đánh lại, thì mặt mũi coi như mất hết rồi.”

Triệu Thừa Diên khó chịu đáp: “A tỷ, Nhị Lang không giỏi lắm trong khoản đánh cúc, nhưng đừng quên, tài nghệ đánh cúc của hắn chính là do phụ thân trực tiếp dạy dỗ.”

Nghe đến đây, Vĩnh Ninh mới sực nhớ ra, vỗ trán nói: “Đúng rồi, ngươi không nhắc thì ta suýt quên mất. Xem ra trận đấu hôm nay sẽ rất thú vị!”

Quả thật, bên ngoài, các tiểu thư khi nghe tin Thái tử muốn đấu cặp cùng Khánh Vương phi để đối đầu với Khánh Vương, đều vô cùng phấn khích, ùn ùn kéo đến sân đánh cúc để xem.

Chỉ trong chốc lát, khán đài đã chật kín người.

Triệu Nguyệt không lâu sau cũng tiến vào sân, dáng vẻ thanh tú của hắn khiến các tiểu thư xì xào bàn tán.

Triệu Thừa Diên lên giọng trưởng bối, nói: “Nhị Lang, tiểu tử ngươi càng ngày càng không ra dáng gì, dám đến phá đài của Tứ hoàng thúc à?”

Triệu Nguyệt cười, đôi mắt đào hoa hiện lên vẻ kiêu ngạo của một công tử quý tộc: “Vừa rồi ta nghe nói không ai dám cùng Tứ hoàng thẩm lập đội đấu cúc, đủ thấy uy danh của Tứ hoàng thúc vang xa. Lát nữa xin người nương tay một chút, cho chất nhi có cơ hội học hỏi.”

Triệu Thừa Diên chỉ tay vào hắn, nửa đùa nửa thật nói: “Muốn phá đài của ta sao, xem ngày mai ta có đi mách Thánh nhân không!”

Lời này vừa dứt, mọi người đều bật cười.

Thôi Văn Hi mắng vui: “Nhìn ngươi kìa Tứ Lang, dù sao người ta cũng gọi ngươi một tiếng thúc thúc, mà ngươi lại hơn thua thế à?”

Triệu Thừa Diên đáp: “Nguyên Nương, đừng cãi nữa. Chờ lát nữa trên sân đấu, vi phu sẽ khiến nàng phải tâm phục khẩu phục.”

Thôi Văn Hi chỉ nhếch mũi cười khẩy.

Hôm nay nàng uống rượu, mà như người ta thường nói, rượu làm người ta thêm gan dạ. Lần này, nàng nhất quyết phải đấu với gã đến cùng, để cho Triệu Tứ Lang thấy rõ, ngày xưa nàng nhún nhường chẳng qua là vì nể mặt gã mà thôi.

Giờ đây, Khánh Vương phi đã có đồng đội, Vĩnh Ninh quay sang hỏi các tiểu thư đang có mặt: “Còn ai dám ra sân cùng Khánh Vương đối đầu với Thái tử không?”

Dưới khán đài, các tiểu thư xì xào bàn luận.

Thôi Văn Hi, muốn hạ gục Khánh Vương, sợ rằng lại thua nên đã nhanh chóng nắm lấy cơ hội. Nàng sắc bén nói: “Các cô nương, Đông Cung còn chưa có Thái tử phi đâu, đừng nhút nhát quá. Có ai muốn mạnh dạn ra mặt trước Thái tử thì nhanh chân lên, đừng đứng đấy mãi!”

Câu nói khiến mọi người cười ồ lên.

Triệu Nguyệt nghe vậy, tai đỏ lên vì ngượng, khó xử nói: “Tứ hoàng thẩm, ngươi đang mang ta ra làm trò cười sao?”

Bình Dương cũng góp vui, lớn tiếng nói: “Các cô nương, đệ đệ nhà ta phẩm hạnh đoan chính, không có thói hư tật xấu, người thì lại khôi ngô, các vị tiểu thư đừng ngại nhé!”

“A tỷ!”

Triệu Nguyệt bị hai người phụ nữ trêu chọc đến mức vừa xấu hổ vừa lúng túng, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.

Vì chưa từng trải qua những chuyện này, lại được rèn luyện bằng nền nếp Nho học nghiêm cẩn, Triệu Nguyệt là một người thấm nhuần lễ nghĩa từ trong xương tủy. Lúc này bị hai người phụ nữ trêu đùa, hắn chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Vốn là một chàng trai được nuôi dưỡng trong thâm cung, trên chính trường thì trầm ổn, quả quyết, nhưng khi đối mặt với những tình huống gia sự của phụ nữ, hắn lại lúng túng vì không ai dạy cách đối phó!

Thấy hắn đứng ngượng ngùng, Vĩnh Ninh cũng cảm thấy thú vị, liền nói: “Nhị Lang, đường đường là một nam nhi, sao lại sợ những lời trêu đùa của các tiểu thư thế?”

Triệu Nguyệt cắn răng chịu đựng, cố kiềm chế cảm giác muốn biến mất, đáp: “Cô mẫu đừng nên can dự.”

Vĩnh Ninh nói đầy khí phách: “Nhị Lang sau này sẽ là hoàng đế, hậu cung có đến ba nghìn giai lệ. Hôm nay mới có chút chuyện nhỏ mà đã chịu không nổi sao?”



_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.

Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Triệu Nguyệt: “...”

Những lời này thật là chẳng còn chừng mực gì nữa!

Hắn vốn đã có dung mạo khôi ngô, nay mặt lại đỏ ửng vì ngượng ngùng, khiến không ít nữ lang xung quanh phải xao xuyến. Đã có vài cô gái mạnh dạn bắt đầu tình nguyện cùng Khánh Vương lập đội.


Trong số đó có ba nữ lang bước ra xin tham gia vào trận đấu, không ngờ lại làm Triệu Thừa Diên nổi lên ý muốn cạnh tranh. Gã nhất định phải làm cho Thôi Văn Hi thấy được uy quyền, nên không thèm chọn ba người kia.

Gã muốn tìm một nữ lang có tài nghệ đánh cúc xuất sắc để cùng mình thi đấu, đánh bại Thôi Văn Hi, cho nàng thấy thế nào là “phu vi thê cương”!

Cuối cùng, Hoài Âm hầu gia cử Phụng tam nương ra sân, cô này mới lọt vào mắt Khánh Vương nên gã đồng ý lập đội.

Phụng tam nương vốn được coi là tay chơi cúc giỏi nhất trong giới quý nữ, thường đảm nhiệm vai trò tiên phong, nhưng lần này cô chủ động chọn làm hỗ trợ.

Sau khi hai bên đã thành lập đội xong, bốn người lần lượt đi thay trang phục.

Thôi Văn Hi thay một bộ trang phục thanh nhã, gồm áo dài tay bó sát, thắt lưng gọn gàng, bên trong là quần bó, đi kèm với đôi ủng đen, trên đầu búi tóc cao kiểu nam tử, gài thêm một cây trâm ngọc đơn giản.

Trang điểm của nàng cũng được chỉnh lại cho phù hợp với trang phục gọn gàng, hoạt bát này.

Phụng tam nương đã vào sân, mặc một bộ đồ đỏ rực.

Không lâu sau, Triệu Nguyệt cũng xuất hiện, khoác lên mình bộ đồ cổ lật màu xám xanh, áo và tay áo thêu hoa văn tinh xảo, toát lên vẻ đẹp quý phái.

Bình Dương tò mò hỏi: “Nhị Lang, tứ hoàng thúc ngươi chơi cúc rất giỏi, có chắc chắn thắng được không?”

Triệu Nguyệt mỉm cười, toát lên vẻ ngạo mạn của một công tử quý tộc: “Còn phải xem tứ hoàng thẩm có dám thắng được hay không.”

Khi Thôi Văn Hi thay đồ xong và bước ra, Triệu Thừa Diên ngăn lại, vẻ mặt có phần khó chịu vì nàng đã làm náo loạn trận đấu này, kiềm chế nói: “Nguyên Nương, thật sự muốn đấu với ta?”

Thôi Văn Hi ngẩng đầu nhìn gã, vẻ mặt đầy khí khái: “Chẳng lẽ không?”

Triệu Thừa Diên hừ lạnh một tiếng: “Đến lúc đó, đừng khóc lóc xin thua.”

Thôi Văn Hi cười đáp lại: “Có khi người khóc lại là Tứ Lang.”

Triệu Thừa Diên chỉ tay vào nàng, không nói thêm lời nào rồi bỏ đi.

Phương Lăng lo lắng rằng hai người sẽ cãi nhau khi trở về, hỏi: “Nương tử thật sự muốn đấu với lang quân sao?”

Thôi Văn Hi vừa đi vừa đáp: “Bị chuyện ở biệt viện làm cho bực bội, phải chơi trận này cho hả giận.”

Phương Lăng: “...”


Bốn người lần lượt vào sân thi đấu, ánh mắt Triệu Nguyệt dừng lại trên người Thôi Văn Hi. Bộ đồ màu xanh trẻ trung và tràn đầy sức sống của nàng hoàn toàn khác với vẻ nghiêm nghị thường ngày.

Hắn nảy ra ý định, dùng giọng điệu người bề dưới trêu chọc: “Tứ hoàng thẩm, đánh cúc trận này, liệu ngươi có chịu nổi không?”

Thôi Văn Hi nhướng mày: “Sao mà không chịu nổi?”

Triệu Nguyệt cười nhạt, giả vờ ngượng ngùng: “Dù sao cũng là vợ chồng đối đầu nhau, nếu sau này về hai người cãi nhau, tứ hoàng thúc đến chỗ phụ thân ta mà mách, thì ta biết kêu trời kêu đất thế nào đây?”

Lời này khiến khán giả không nhịn được cười.

Vĩnh Ninh cũng trêu chọc: “Tứ Lang, ngươi xem, chất nhi của ngươi sợ ngươi rồi đấy. Đêm nay, ngươi và tứ hoàng thẩm về nhà có khi nào lại cãi nhau không?”



Triệu Thừa Diên vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ vào Triệu Nguyệt nói: “Chất nhi tốt, cứ thoải mái mà thi đấu, ngày mai ta sẽ không mách phụ thân ngươi đâu.”

Thôi Văn Hi chen vào: “Ta sẽ đánh tiên phong, Nhị Lang hỗ trợ.” Dứt lời, nàng nhìn Triệu Nguyệt hỏi, “Ngươi có đồng ý không?”

Triệu Nguyệt làm ra vẻ mặt vô tội, đôi mắt đào hoa khẽ chớp, đầy vẻ tinh nghịch, rồi quay sang Triệu Thừa Diên nói: “Khiến tứ hoàng thúc thất vọng rồi, vì tứ hoàng thẩm không cho ta đánh tiên phong, nên ta đành chịu thôi.”

Triệu Thừa Diên hừ một tiếng: “Ngươi là nam nhi đường hoàng, sao lại cam lòng làm trợ thủ cho phụ nữ?”

Triệu Nguyệt mặt dày đáp: “Được trưởng bối che chở, cũng tốt lắm.” Sau đó nhìn về phía Thôi Văn Hi nói tiếp, “Tứ hoàng thẩm nghĩ chu đáo, sợ ta nếu bị thương thì khó mà giải thích với mẫu thân, có đúng không?”

Thôi Văn Hi cười, gật đầu phụ họa: “Chính là vì vậy.”

Triệu Thừa Diên nghe mà nghẹn lời, không biết đáp lại thế nào.

Vì cả hai đội đều lần đầu tiên hợp tác, nên họ phải bàn bạc một chút về chiến lược thi đấu.

Trước đây, Triệu Nguyệt luôn giữ vai trò tiên phong trong các trận đấu cúc, nhưng hôm nay lại phải chuyển sang vị trí hỗ trợ.

Thôi Văn Hi muốn giành chiến thắng trong trận này, Triệu Nguyệt thì ngoan ngoãn phối hợp, nàng nói gì hắn cũng nghe theo, thái độ nhu thuận và lễ phép đến mức khiến nàng có chút ảo giác rằng hắn thực sự là người dễ bảo.

Bên kia, Triệu Thừa Diên cũng đang thảo luận chiến thuật với Tam Nương. Cả hai đều là những người lão luyện trong sân cúc, được xem là cao thủ hàng đầu, nên những người đứng xem đều tin rằng họ sẽ giành chiến thắng.

Rốt cuộc, Thôi Văn Hi giữ vai trò tiên phong đối đầu với Khánh Vương, khiến mọi người có chút lo lắng vì cảm giác thiếu chắc chắn.

Vĩnh Ninh, vốn đam mê cá cược, nảy ra ý định và quay sang nói với Bình Dương: “Chúng ta đặt cược một phen đi, thế nào?”

Bình Dương hỏi: “Cô mẫu muốn đặt cược gì?”

Vĩnh Ninh đáp: “Đặt cược thứ quý giá nhất trên người.”

Bình Dương lại hỏi: “Cô mẫu cược ai thắng?”

Vĩnh Ninh cười: “Ta đặt cược Tứ Lang thắng. Trường Nguyên và Nhị Lang còn non lắm, làm sao đấu lại hắn?”

Bình Dương bĩu môi, không phục nói: “Nếu cô mẫu đặt cho Tứ hoàng thúc thắng, vậy ta sẽ đặt cho Nhị Lang thắng.”

Hai người lấy ra những vật quý giá nhất để đặt cược: Bình Dương là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy màu xanh đế vương, còn Vĩnh Ninh thì đem một bộ trâm cài đá quý.

Họ cùng đặt những món đồ này lên mâm gỗ để làm vật cược.

Bình Dương quay sang Triệu Nguyệt, dặn dò: “Đệ đệ ngoan, hôm nay ngươi nhất định phải thắng trận này, nếu không vòng ngọc phỉ thúy của mẫu thân ta sẽ rơi vào tay cô mẫu, đến lúc đó ta sẽ bảo rằng chính ngươi đã lấy nó.”

Triệu Nguyệt bật cười, “Cuối cùng lại là đổ trách nhiệm lên đầu ta?”

Vĩnh Ninh thấy hai người họ đặt cược còn chưa thỏa mãn, bèn xúi giục các quý nữ và công tử ở đó tham gia đặt cược.

Không ít người hứng thú, nhao nhao đặt cược, phần lớn đều đặt cho Khánh Vương thắng.

Thôi Văn Hi nhìn thấy mọi người đổ xô vào cược, vừa tức giận vừa buồn cười.

Triệu Nguyệt trêu chọc: “Tứ hoàng thẩm có muốn đặt cược không? Biết đâu đặt cho tứ hoàng thúc, ngài còn có cơ hội lấy lại chút ít.”

Thôi Văn Hi: “…”

Đôi lúc nàng cảm thấy tiểu tử này thực sự có phần thú vị.

Sau đó, Vĩnh Ninh bắt đầu tuyên bố quy tắc thi đấu cúc: Đánh ba hiệp, đội nào đưa được cầu vào rổ trước thì thắng. Phần thưởng là một cặp lược ngọc uyên ương.

Sau khi giải thích rõ ràng luật chơi, hai đội cúi chào nhau.

Chờ khi hai bên đã sẵn sàng, một hồi trống vang lên, quả cầu bảy màu rơi xuống sân, nảy lên cao. Những người chơi lập tức lao vào tranh cầu, mở màn trận đấu đầy kịch tính!